[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 40 : Quan uy Hóa kình và Mục kích

Người đăng: binh-hoi

.
Sau khi Vương rời khỏi nhà Chu Giai chưa được bao lâu, điện thoại của Tào Nghị đã gọi đến. Sau khi hai người gặp mặt tại quán cà phê, Vương Siêu lập tức tự mình gọi điện thoại đến cho mấy cô nữ sinh ở công ty gọi bọn họ lập tức đến ngay. "Sao? Một vụ làm ăn mấy trăm nghìn đồng? Dự án cải tạo duy tu hệ thống mạng của chính phủ?" Sau khi nhận được điện thoại của Vương Siêu, Diêu Hiểu Tuyết đang hết đường xoay sở làm ăn (1) liền kinh ngạc đến nhảy dựng lên, sau đó hòai nghi lỗ tai đã nghe nhầm nên vội vã xác định lại là mình không có nghe sai. Sau đó, Diêu Hiểu Tuyết và ba nữ sinh khác lập tức đón xe chạy đến thành phố C. "Vị này là Tào Cục trưởng của Cục Công an. Tào Cục trưởng là bằng hữu của tôi, các cô hãy trình bày tình huống với ông ấy một chút đi." Bên trong tiệm cà phê, Vương Siêu giới thiệu mấy người Diêu Hiểu Tuyết gặp mặt Tào Nghị: "Chuyện làm ăn của tôi đều là do mấy vị quản lý này trông nom cả, công việc cụ thể thì vẫn phải nhờ cậy vào họ." Hai bên giới thiệu xong, Diêu Hiểu Tuyết và ba nữ sinh xứng đáng là sinh viên đại học thời đại mới, vừa nghe xong thân phận của Tào Nghị, ánh mắt lập tức sáng rỡ, giọng ngọt như mía lùi lập tức gọi ngay thúc thúc ơi thúc thúc à liến thoắng. Tào Nghị được bọn họ rót mật rót đường đến độ cười ha hả, thản nhiên tiếp nhận. Sau đó lão nói rõ tình huống cụ thể: "Là như thế này, hiện nay dự án cải tạo hệ thống mạng chính phủ của ba khu vực đang mời thầu, các cô các cậu cũng sẽ tham gia cạnh tranh một suất. Chiều nay, chúng tôi sẽ tổ chức đại hội mừng công, chúc mừng lần này đã phá được vụ án buôn lậu thuốc phiện lớn có giá trị trên cả chục triệu đồng. Đến lúc đó sẽ có rất nhiều vị lãnh đạo có mặt. Thư ký thành ủy Chu cũng sẽ đến dự, các cô các cậu cũng sẽ tham gia. Sau khi ăn xong, Vương Siêu, cậu và Chu Giai đã giao thiệp nhiều, tốt nhất hãy cố trò chuyện với bác của cô ta, Chu Thiên Lương, vài câu, lúc đó giành thầu cho dự án hệ thống mạng sẽ không thành vấn đề nữa." "Thì ra là như vậy." Vương Siêu thóang cái liền minh bạch được ý tứ của Tào Nghị. Lôi kéo Chu Giai thì sẽ lôi kéo được Thư kí thành ủy Chu Thiên Lương. Giống như cáo mượn oai hùm, để cho một vài nhân vật lãnh đạo thấy chút mặt, sau đó vô ý đề cập đến chuyện đấu thầu, như vậy thì cuộc làm ăn với chính phủ này sẽ nắm chắc trong tay (3). "Tốt. Đại hội mừng công lần này được tổ chức vào lúc ba giờ rưỡi chiều ở tầng hai mươi tám khách sạn Thần Nông. Đến lúc đó, cậu hãy mời Chu Giai cùng đi chung. Lần tác chiến này Chu Giai đi theo để quay phim chụp ảnh làm phóng sự, nhờ cậu bảo vệ nên đã lập đại công, muốn cảm ơn cậu, cậu nhất định không được cự tuyệt. Bây giờ tôi còn phải trở về Cục bố trí một chút. Sự việc có thành hay không sẽ phải xem năng lực giao tiếp của các cô cậu đó." Nói đọan, Tào Nghị rời quán cà phê rồi leo lên xe phóng đi. "Mấy chuyện này thật là phức tạp. Quan hệ giữa người với người chằng chịt như dây leo (2), khiến cho người khác nhức đầu." Sau khi biết rõ ý tứ của Tào Nghị, Vương Siêu cảm giác thấy đầu mình cũng đã phình to ra rất nhiều. Bẩm sinh hắn đã là một người không có năng khiếu về giao tiếp. Mặc dù về sau được Đường Tử Trần truyền thụ cho võ thuật, khơi dậy lòng tự tin, nhưng mà sâu thẳm trong nội tâm, hắn vẫn không thích những quan hệ rầy rà giữa người với người. Nếu như có thể, Vương Siêu chỉ hy vọng sẽ mãi mãi đắm chìm trong quyền thuật, trở về những ngày tháng mà Đường Tử Trần đã dạy hắn trong một năm đó, không cần phải quản đến bất cứ chuyện gì. Nhưng hiện nay hiển nhiên là không được. Trong lịch sử từ xưa đến nay, luyện tập quyền thuật có giỏi đến mấy đi chăng nữa, cũng sẽ không có được thế lực, địa vị và tài phú, cũng sẽ là uổng công. Huống hồ, không có tài phú và thế lực, hắn tuyệt sẽ vô pháp xuất ngoại để đi tìm Đường Tử Trần. "Đổng sự trưởng, lần này sinh tử tồn vong của công ty chúng ta, tòan bộ sẽ dựa vào anh đó." Diêu Hiểu Tuyết và ba nữ sinh nhìn chằm chằm vào Vương Siêu. "Cái gì mà tòan bộ dựa vào tôi?" Vương Siêu hung hăng trừng mắt nhìn lại bọn họ: "Sẽ còn phải dựa vào các cô đi giao tiếp, ứng phó với mấy vị tai to mặt lớn đó. Hãy lo cho bản thân cẩn thận, có bị lợi dụng dụ đi thì chớ nên trách tôi đấy." "Anh yên tâm đi, chúng tôi chính là những tay lão luyện đó thưa Đổng sự trưởng!" Bốn cô nàng nữ sinh đồng lọat đáp lại: "Người dụ được bọn tôi vẫn còn chưa sanh ra đâu đấy nhé. ‘Ngài’ còn không mau gọi điện thoại cho cô cháu gái của vị Thư ký thành ủy đi!" Hôm qua Chu Giai cầm súng bắn chết người, tâm tình kích động, cho nên sau khi cởi mở nội tâm, đàm thoại một phen đã sớm nói số ra điện thoại của mình. Suy nghĩ một lát, Vương Siêu bất đắc dĩ đành phải lấy điện thoại ra, vừa mới bật nắp lên, đột nhiên nhạc chuông tự động reo lên. Sau khi tiếp máy, trong điện thoại giọng nói của Chu Giai không ngờ lại vô cùng xảo hợp truyền tới. "A lô! Phải Vương Siêu đó không?" "Là tôi đây." "Tôi là Chu Giai. Hôm nay Cục Công an có khai tiệc mừng công ở khách sạn Thần Nông, rất muốn cảm ơn anh về chuyện hôm qua, cho nên.... tôi muốn mời anh cùng đi chung, anh thấy thế nào?" Vương Siêu vừa nghe xong, thở ra một hơi, đương nhiên đáp ứng ngay. "Anh đang ở đâu?" Chu Giai lại hỏi. "Tôi đang ở quán cà phê trên đường Trường Thọ đối diện với Cục Công an." "Được, tôi sẽ đến ngay." Chu Giai nói xong một câu, vội vã cúp máy, không lâu sau, đã từ trên xe ta-xi bước xuống đi vào quán cà phê. Vừa nhìn thấy bên cạnh Vương Siêu có bốn nữ sinh đang ngồi, cô không khỏi có chút sửng sốt. "Đây là mấy vị quản lý của công ty tôi, lần này đến là để tham gia đấu thầu công trình hệ thống mạng ba khu vực." Vương Siêu vội giới thiệu. "Công ty của anh?" Chu Giai liếc nhìn bốn cô nàng nữ sinh với ánh mắt nghi hoặc. "Ồ, hóa ra là chị Chu." Diêu Hiểu Tuyết đã biết qua lai lịch của Chu Giai, bắt đầu lập tức chào hỏi, chưa được một lúc sau thì đã tán gẫu cùng với Chu Giai. Ba người đàn bà hợp lại đã thành cái chợ (3), càng huống hồ là có tới những năm bà. Trong khi Diêu Hiểu Tuyết tán dóc cùng với Chu Giai, Vương Siêu căn bản là không chen miệng vô được, mà hắn cũng chẳng muốn chen vào, bèn ngồi yên, nhắm mắt dưỡng thần. Song được một lúc, Vương Siêu chợt phát hiện có chỗ khác thường. Trong lúc Chu Giai và mấy người Diêu Hiểu Tuyết đàm thoại với nhau, ánh mắt luôn liếc nhanh qua bên đây, dò quét trên khuôn mặt của hắn, khi vừa chạm với ánh mắt của hắn đột nhiên lại thu về. Bị nhìn như vậy, Vương Siêu cảm thấy hết sức mất tự nhiên, "Trên mặt mình đâu có nở hoa? Chẳng lẽ là vì chuyện đêm hôm qua? Thế nhưng đêm hôm qua mình cũng đâu có làm gì đâu? Vì sao đang tán gẫu mà lại nhìn mình như vậy?" Hắn có chút không lý giải được. Vất vả chịu đựng đến ba giờ, sau đó sáu người lập tức chạy đến khách sạn lớn năm sao Thần Nông ở trong nội thành. Vừa đến cửa khách sạn, bọn họ liền bị nhân viên phục vụ ở cổng chận lại, nói rằng lãnh đạo thành phố đang tổ chức hội nghị, người không phận sự miễn vào. Song khi Chu Giai nói mấy câu, đưa giấy chứng nhận của mình ra, thì bọn họ lập tức cho qua. Ở trong thành phố Chu Giai là nhân vật của công chúng, nổi tiếng ở Đài truyền hình mà đến cả người lao công cũng biết, cho nên nhân viên phục vụ nhận ra ngay. Trên tầng hai mươi tám, bên trong là một hội trường rất rộng, sát ở bên phải là một phòng cách ngăn được chỉnh trang một cách lộng lẫy. Lúc này bên trong hội trường đã có đông người đến, quá nửa đều là các quan chức bụng bự (4). Mấy tay quan chức này vừa thấy Chu Giai bước vào, ánh mắt lập tức sáng rực, dồn dập kéo đến ân cần hỏi han, đồng thời cũng chú ý đến bọn người Vương Siêu, Diêu Hiểu Tuyết đi cùng với Chu Giai, rồi sôi nổi mò đóan lai lịch của bọn họ. Tào Nghị và mấy lãnh đạo của Cục Công an cũng đã xuất hiện bên trong hội trường. Hiện trường bây giờ rất là huyên náo. Điều này khiến cho Vương Siêu hết sức không quen. "Chu Thư ký đến rồi." Không biết ai vừa lên tiếng, cả hội trường liền ồn ào lên một trận. Vương Siêu hướng mắt nhìn về phía đầu nguồn của trận âm thanh huyên náo vừa rồi, lập tức thấy một người trung niên phong thái hiên ngang đang bước vào cùng với một đám người. Đây chính là Thư ký thành ủy một tay che trời của thành phố C, bác của Chu Giai, Chu Thiên Lương. Chu Thiên Lương vừa bước vào, khẽ gật đầu cười, mọi quan chức có mặt đều ngưng bặt không nói, đình chỉ mọi ồn ào, giống như đang bị một cỗ lực lượng vô hình bóp cổ. "Quan uy, đây đúng là cái uy của kẻ làm quan." Mặc dù đã thấy vị Thư ký này ở trên vô tuyến, nhưng cảm giác ở hiện trường lại tuyệt nhiên bất đồng, khiến cho Vương Siêu cảm giác được cái sức mạnh của uy phong mà quyền lực đem tới. "Chỉ một Thư ký thành ủy mà đã như vậy, vậy Thư ký tỉnh ủy, Thủ tướng, Chủ tịch nước thì sao? Quyền lực đi kèm với sức mạnh của uy phong quả nhiên là không tầm thường." Vương Siêu trong lòng suy nghĩ. “Trần tỷ có nói trong Quốc Thuật Thật Lục, quyền thuật luyện đến đỉnh phong của Hóa kình sẽ có một loại đả pháp gọi là Mục kích, không cần động thủ, ánh mắt cũng có thể chấn nhiếp địch nhân. Mình vẫn luôn không tin, bây giờ nhìn thấy, vậy có lẽ chuyện đó là sự thật..." Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang