[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 39 : Qua đêm

Người đăng: binh-hoi

Lần đầu bắn chết người, khi đó Chu Giai mặc dù trông khá là bình tĩnh, nhưng sau khi sự việc trôi qua, thấy rõ là có chút bần thần. Sau khi được Vương Siêu dìu lên xe, cô trầm mặc không nói, chỉ lấy tay xoa nắn cái chân bị trật, thần tình lộ chút hốt hỏang lờ đờ. Tào Nghị lại không dám sơ xuất với Chu Giai, cho nên đã lấy xe cảnh sát đưa thẳng một mạch vào nội thành. Nhà của Chu Giai nằm bên trong một khu dân cư rất u nhã ở phía Nam thành phố. Sau khi đưa bọn họ đến nơi, Chu Giai vì đi đứng không tiện, cho nên vẫn là Vương Siêu một thân dìu cô lên thang máy. Căn hộ nằm ở trên tầng mười lăm. Sau khi mở cửa ra, Vương Siêu thấy nó không hề rộng lớn như trong tưởng tượng, cũng là một phòng khách hai phòng ngủ, chỉ có điều được bố trí rất là trang nhã. Trên tường treo mấy bức thư họa, trong góc nhà đặt chậu Văn trúc xanh tươi, phong linh treo trên cửa sổ xoay tròn tạo ra những âm thanh lanh lảnh, khắp nơi tóat ra phong thái của kẻ tri thức, tịnh không hề có bóng dáng mấy thứ búp bê và gấu bông này nọ mà một số nữ sinh hay mua để ở trong nhà. "À, anh ngồi đi!" Chu Giai ngồi vào ghế sa-lông, nhắm mắt lại được một lúc mới thấy mình có phần thất lễ, bèn tỏ ý bảo Vương Siêu ngồi xuống. "Chân cô không sao chứ?" Vương Siêu lướt nhìn chung quanh một lượt rồi thu ánh mắt lại. "Đã hết đau rồi, tôi nghĩ nghỉ ngơi qua một đêm thì sẽ không có chuyện gì nữa." Chu Giai đong đưa chân, thử đứng dậy một chút, quả nhiên đã tốt hơn so với ban nãy rất nhiều. Thấy vấn đề không còn quá nghiêm trọng, cô bèn rót một chén trà đưa đến tay Vương Siêu. "Hôm nay đã làm phiền anh rồi, để hôm khác tôi đãi tiệc cám ơn anh." Vương Siêu tiếp lấy chén trà hớp một ngụm, trong đầu nhớ lại tình huống chiến đấu cùng với cao thủ Vịnh Xuân Bạch Hạc quyền Lâm Lập Quân vừa nãy: "Tình huống nghiêng hẳn về một phía, bản thân mình không thể chống đỡ nổi thế công của hắn, quyền thuật của người này đích xác là lợi hại. Triệu Tinh Long có nói vùng duyên hải cao thủ rất nhiều, quả nhiên không phải là hoa ngôn xảo ngữ, bây giờ mới thấy mình thực sự là ếch ngồi đáy giếng. Chỉ là cái tập đòan họ Trần đó, đây là lần thứ ba mình đã nghe nói đến, rốt cuộc nó là một thứ thần bí gì?" Lần đầu nghe nói về tập đòan họ Trần là dạo cái đám bắt cóc đã bắt Tào Tinh Tinh đi đó. Lần thứ nhì nghe nói đến cái tập đòan này là từ trong miệng của Triệu Tinh Long ở địa hạ quyền đài lần đánh cược số tiền hai tỷ dạo đó. Lần thứ ba là nhóm buôn thuốc phiện lần này, vẫn lại là tập đòan họ Trần có tổng bộ ở Singapore. "Chẳng trách cái đám bắt cóc Tào Tinh Tinh lần trước đã cố lôi kéo Tào Nghị nhập bọn, có khả năng là để khai thông tuyến đường thuốc phiện.” Bắt đầu đem những sự tình trước sau một mối này nối lại với nhau, làm một kẻ ngoài cuộc tỉnh táo (1), Vương Siêu dường như đã phát hiện ra được một chút manh mối nho nhỏ. Vương Siêu có một loại trực giác rằng, trong tương lai, giữa mình và cái tập đòan họ Trần này nhất định sẽ phát sinh ra chuyện. Cái trực giác này cũng không phải bỗng dưng mà có (2), nghe xong lời tự thuật của Triệu Tinh Long, hắn biết ở trên vùng duyên hải, một nhánh của khu vực Đông Nam Á này, đệ nhất cao thủ chính là Trần Ngải Dương. Là một kẻ luyện võ, Vương Siêu trong lòng rất muốn xem coi cao thủ này rốt cuộc là có hình dáng mặt mũi ngang dọc như thế nào. Có điều bây giờ hắn chưa có cái tư cách đó, về điểm này hắn cũng hiểu rất rõ. "Này! San San phải không? Hôm nay qua nhà tớ ngủ có được không? Tớ đang buồn chán đây, đang muốn kiếm người nói chuyện!" Ngay khi Vương Siêu đang suy nghĩ mấy sự tình, nhân thể chuẩn bị cáo từ, thì Chu Giai lại gọi điện thoại: "Sao, cậu có chuyện à, phải trực ca? Thế thì thôi vậy." Sau khi cúp máy xong, Chu Giai lại quay một số khác: "Này! Hồng Hồng, hôm nay tớ ở nhà buồn chán, cậu đến chơi với tớ được không...? Sao, cậu đang ở cùng chỗ với bạn trai à. Thế thì thôi vậy..." Liên tục gọi mấy cuộc điện thoại cũng đều không rủ được ai, Chu Giai tỏ ra có chút buồn bực. "Lần đầu cầm súng bắn chết người mà tối về không sợ mới là có vấn đề." Vương Siêu có chút hiểu được tâm tình hiện giờ của Chu Giai. "Thuật bắn súng của cô được luyện rất tốt phải không? Tôi nghe nói những người mà không thường hay luyện súng, cho dù đứng ở ngay trước mặt người ta mà bắn thì cũng sẽ bắn trượt? Tại sao lại như vậy?" Câu hỏi mà Vương Siêu nêu ra, khiến cho Chu Giai mặt vừa biến sắc, nhớ lại tình huống nổ súng của mình, cả người lại khẽ rùng mình một chập, gượng gạo nặn ra một nụ cười, gật đầu: "Quá nửa là như vậy, đạn bắn ra sáu mươi đến bảy mươi phần trăm là sẽ trượt, còn có thể làm tổn thương chính mình. Trước đây tôi đã từng tập bắn bia." Không ít vị võ lâm tiền bối đều đã chết dưới nòng súng, cho nên Vương Siêu tự nhiên sẽ nảy sinh ra hứng thú đối với vũ khí nóng. Nhưng trên thực tế, hắn không có điều kiện tập bắn để lần ra một chút đạo lý của súng ống. Mặc dù rất muốn hỏi tiếp, nhưng Vương Siêu hiểu được tâm lý của Chu Giai, không muốn thảo luận nhiều về cái vấn đề này, cho nên cũng biết có chừng có mực (3). "Nhà này chỉ có một mình cô ở sao?" "Đúng vậy, chỉ có mình tôi, gia đình tôi ở trong thành phố, đây chẳng qua là một căn hộ để tôi ở tạm." Chu Giai gật đầu. "Điều kiện ở đây thật tốt, rất là yên tĩnh." Vương Siêu tùy miệng nói một câu rồi tiện thể đứng dậy cáo từ: "Cô nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi cũng về nhà đây." "Đợi chút, ngồi xuống nói chuyện rồi hẵng đi." Chu Giai dường như rất sợ phải ở trong nhà một mình, nghe thấy Vương Siêu nói ở đây rất là yên tĩnh, sắc mặt bất chợt lại có phần khó coi. "Tôi đi tắm trước, anh cứ ngồi thêm lát nữa, chờ để tôi hỏi anh mấy thứ, anh rất có giá trị về thời sự, mà tôi cũng rất có hứng thú để viết một bài về chủ đề võ lâm." Vừa nãy ở hiện trường làm phóng sự, đối mặt với cuộc đấu súng, bằng vào một tinh thần can đảm mà Chu Giai đã không hề e sợ. Bây giờ chuyện đã trôi qua, bắt đầu nhớ lại mới cảm thấy thật sợ hãi. Muốn trò chuyện để làm giảm bớt nỗi sợ ở trong lòng, Chu Giai liền giữ Vương Siêu ở lại, lời nói thậm chí có phần lộn xộn. "Được thôi." Cũng giống như nắm bắt được động thế vận kình của địch nhân, Vương Siêu đã chuẩn bị nắm bắt được tâm lý của Chu Giai. "Người ta nói lòng dạ nữ nhân như kim đáy bể, sao mình dường như lại có thể biết được cô ấy đang nghĩ gì?" Lắc lắc đầu hắn đem mấy thứ ý nghĩ lung tung này bỏ đi. Chu Giai đã đứng dậy bước vào phòng. Bên trong phòng tắm ở một căn phòng khác không lâu sau truyền lại tiếng nước chảy rào rào. Nhưng trong đầu Vương Siêu lại không hề có suy nghĩ bậy bạ, mà tâm tư lại đắm chìm vào trong đả pháp Vịnh Xuân Bạch Hạc quyền của Lâm Lập Quân. Bất tri bất giác, hắn đứng dậy, thủ cước đi đi lại lại, chầm chậm luyện tập lại hình huống khi nãy. Một trận chiến với Lâm Lập Quân đã cho hắn được rất nhiều ích lợi. "Anh đang luyện gì vậy? Sao siêng tập quá vậy?" Đột nhiên, một âm thanh cất lên thức tỉnh Vương Siêu đang trầm tư tập luyện. Ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Chu Giai mà đã không biết xuất hiện từ khi nào, trên người khóac một chiếc áo ngủ, mái tóc dài được bọc lại bởi khăn bông, so với lúc vận trang phục tác nghiệp trông xinh tươi thêm bội phần, bớt lạnh lùng đi nhiều. "Quyền bất ly thủ, khúc bất ly khẩu mà!" (4) Vương Siêu liếc nhìn Chu Giai, rồi nheo mắt ngâm nga: "Nhất thiên bất luyện thủ cước mạn, lương thiên bất luyện đâu nhất bán, tam thiên bất luyện môn ngoại hán, tứ thiên bất luyện trừng nhãn khán." (5) (Một ngày không luyện chậm tay chân Hai ngày không luyện quên nửa phần Ba ngày không luyện thành ngoại đạo Bốn ngày bỏ luyện trố nhãn thần) "Phì!" Bị mấy lời của Vương Siêu chọc cho phát cười, Chu Giai ngồi xuống rồi nói, "Được rồi, chúng mình nói chuyện chút đi. Anh võ công cao cường, có thể dùng lau sậy qua sông, ở trên trời phi thân tới lui được không?" "Đó là truyện hoang đường." Vương Siêu dở khóc dở cười, sau đó giải thích những đạo lý cơ bản cho Chu Giai một chút. Chu Giai tựa hồ cũng chỉ muốn có người cùng trò chuyện, hai người nói truyện được trong chốc lát. Vương Siêu nói năng thỏa đáng, cứ vậy mà ngày càng ăn ý, nói đến độ thân mật. Chu Giai thậm chí còn đặt câu hỏi rất trắng trợn: "Trên người anh sao không có chút mùi mồ hôi vậy? Lúc nãy tôi thấy anh vận động rất là kịch liệt." Vương Siêu cười cười, nói mấy câu cho qua. Sau đó Vương Siêu cũng tùy ý nêu mấy câu hỏi về gia thế, công việc, thậm chí tuổi tác của Chu Giai, thân bằng quyến thuộc cũng đều lôi ra hỏi hết. Đến cuối cùng, mí mắt của Chu Giai bắt đầu sụp xuống, không ngờ ngã xuống sa-lông mà ngủ luôn. Rõ ràng là những nguy hiểm kích thích cộng với sự mệt mỏi đã khiến cho cô không thể cầm cự được nữa. Trông thấy như vậy, Vương Siêu cũng lui ra đi về. Khi đến đầu ngõ thì trời đã tờ mờ sáng, tiếng gà gáy truyền lại từ phía xa xa. Lúc trời hừng sáng thì Chu Giai cũng chợt tỉnh lại, đầu tiên là thất kinh, sau đó theo bản năng kiểm tra thân thể của mình một chút. Sau khi thấy không có gì khác thường, mới nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua. "Không ngờ mình vậy mà để con trai ở lại qua đêm?" Chu Giai cảm thấy có chút kinh ngạc. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang