[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 33 : Phối hợp ăn ý!

Người đăng: binh-hoi

.
“Thật là chỗ nào cũng có đám tiểu lưu manh côn đồ này. Sao không bài trừ tận gốc hiện tượng này nhỉ?” Vừa cùng với Triệu Tinh Long đàm luận tới thị trường hắc quyền với giới cao thủ của cả vùng duyên hải Quảng Đông, Vương Siêu lắng nghe thật hăng say. Những nhân vật cùng sự việc trong đó, lại còn cả phương diện thế lực các nơi, mấy thứ này đâu phải là thế giới mà một tên học sinh trung học có thể tiếp xúc được. Tâm trạng của hắn nhất thời cảm khái, nhất thời lại có thêm vài phần hùng tâm tráng chí, lại sản sinh ra mấy cái ý niệm trong đầu: “Thiên hạ xã hội rộng lớn thâm sâu, cao thủ tàng long ngọa hổ nhiều như mây.” Thân thủ của Triệu Tinh Long không thể tính là yếu nhược, nhưng ở trong đó cũng chỉ là quyền thủ hạng hai, hạng ba, không tham gia nổi đại trường diện. “Luyện đến mức Ám kình đả thương người, thật không đơn giản a!” Vốn từng thấy quyền thuật của Đường Tử Trần xuất thần nhập hóa, tâm lý của hắn cho rằng sẽ luyện giỏi giống hệt thế, nhưng khi thật sự tự mình bắt đầu luyện tập, mới biết được là ngàn vạn gian khổ. Quyền kình của Đường Tử Trần đã đạt tới Hóa kình, còn hắn dày công khổ luyện gần hai năm nay, cũng chỉ tiếp cận được tới thượng tầng công phu của Minh kình mà thôi. Trong lúc thi triển chiêu thức, đòn quyền đánh ra đã mang theo âm hưởng. Quyền đầu so với người bình thường đã cứng rắn hơn rất nhiều rồi. Nhưng để đạt tới công phu Ám kình, khi đánh người thì như điện giật, phóng kình như mũi kim, tới mức chặt thép phá đá, vẫn không biết còn cần phải bao nhiêu năm tháng. Ám kình cùng quyền thuật hoàn toàn khác nhau. Quyền thuật còn có yếu tố kỹ xảo trong đó. Còn Ám kình thì thuần túy là nước chảy đá mòn, là một quá trình tích lũy, có công mài sắt có ngày nên kim. Vương Siêu cũng biết bản thân hiện tại mặc dù siêng năng luyện tập, mê mẩn nhập thần, trong quyền thuật cũng có chút thiên phú, lĩnh ngộ rất nhanh. Nhưng chung quy thì ngày tháng luyện quyền quá ít ỏi, không thể nào chỉ trong chốc lát là đạt được. Hắn đối với chuyện hắc quyền duyên hải do Triệu Tinh Long miêu tả lại, có vài phần hiếu kỳ cùng kỳ vọng. Dù sao, nơi đó cũng hội tụ kim tiền, tài phú cùng với lực lượng. Hắn rốt cuộc chỉ là một tên thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi. Mặc dù đọc sách, dưỡng khí khiến khí độ có vài phần trầm tĩnh, ổn định. Nhưng hai thứ tài phú cùng với lực lượng, chỉ cần là người thì ai nấy cũng sẽ có khát vọng. Nhưng Vương Siêu tự nhiên cũng sẽ không tùy tiện xung động, chạy tới miền duyên hải khiêu chiến với đám cao thủ kia. Sau khi nghe Triệu Tinh Long giới thiệu qua, trong lòng của hắn đã hiểu rất rõ. Nơi đó lợi hại nhất không phải là quyền thuật cao thâm cỡ nào, võ công cao cường lợi hại cỡ nào, mà chủ yếu là thế lực. Người luyện quyền nếu không có tập đoàn lớn, thế lực lớn chống lưng, căn bản không thể nào quật khởi. Cho dù võ công ngươi có khá cỡ nào đi nữa, một mình ngươi chạy tới đó khiêu chiến đám cao thủ, ai thắng được tiền cược, thế nhưng chỉ sợ vừa mở miệng nói ra thì ngày hôm sau đã bí mật mất tích rồi. Có tài phú cùng với thế lực thì lực lượng mới có thể tỏa sáng. Cho dù có mạnh như Thái Cực tông sư Dương Lộ Thiền, Hình Ý tông sư Quách Vân Thâm, cũng cần phải nương nhờ vào giới quyền quý kinh thành đương thời, mới có thể đem quyền thuật truyền xuống đời sau, phát dương quang đại, chiếm được thanh danh đời đời cho chính mình. Ngay cả đệ nhất nhân, đại tông sư Tôn Lộc Đường thời Dân Quốc cũng đã từng làm qua giáo sư cho Đoàn Kỳ Thụy (Tổng tư lệnh Bắc Dương quân dưới trướng Viên Thế Khải) Một con người, cho dù ngươi là thiên hạ vô địch, cũng uổng công mà thôi. Thời xưa đã thế, xã hội hiện đại lại càng như thế. Vương Siêu đã đọc qua kinh nghiệm sinh hoạt thực tế của một số đại sư Quốc thuật, lại kết hợp với nhận thức cùng với kinh nghiệm từng trải do Triệu Tinh Long giảng giải lại, rồi nghĩ tới kinh nghiệm từng trải của chính mình, quen biết được mấy người Tào Nghị, Lý Vạn Cơ, Trương Đồng, cộng thêm với mô hình kinh doanh của võ quán Đài Quyền Đạo Tae Kwon Do . Hết thảy những kinh nghiệm xã hội này đều thấu hiểu toàn bộ. Hắn nào còn không hiểu rõ đạo lý này chứ. Đang lúc đàm đạo hăng say, dưới lầu đột nhiên phát sinh chuyện, làm ngắt ngang cuộc đàm đạo của hắn, khiến trong lòng Vương Siêu đã hơi bị mất hứng, sắc mặt trầm xuống, đưa mắt ra hiệu với Triệu Tinh Long: “Đi, xuống dưới đó xem trước đã.” Lúc này Triệu Tinh Long cũng đã đi tới đầu cầu thang, nhìn thấy rõ ràng động tĩnh bên dưới. Hắn liền mượn hơi men của chai bia cực phẩm, hung hăng phun một bãi nước miếng, sau đó quẹt quẹt miệng rồi theo sau Vương Siêu xuống dưới lầu. Rầm rầm rầm! Một thằng nhóc tóc nhuộm vàng, cánh tay để trần, áo ba lỗ sặc sỡ, xăm hình mãnh hổ xanh xanh đỏ đỏ trên lưng, trong tay cầm một cây thiết côn đen trùi trũi gõ cái rầm lên mặt bàn. Mười mấy thằng nhóc khác đứng chen chúc, nghẽn cả cái cửa ra vào của quán cơm. Ông chủ quán cơm cùng với mấy người phục vụ sợ đến nỗi phải trốn vào phía sau giả đò làm đầu bếp nấu đồ ăn. Còn mấy người khách ăn cơm đã sớm chuồn mất không thấy bóng dáng. Rẹt! Nhìn thấy bên ngoài có người đứng ngó, hai tên nhóc con đi tới trước cửa, lấy thiết côn trong tay, hung hăng gõ hai cái vào cửa: “Dòm cái gì mà dòm!” Hai tên này kéo mạnh cửa một cái, cả quán cơm nhất thời tối sầm lại, tạm thời cách ly hẳn với thế giới bên ngoài. “Báo cảnh sát à! Báo cảnh sát cũng phải đền tiền. Các ngươi vừa rồi nhục mạ huynh đệ bọn ta, lại còn làm hắn bị thương, không đưa ra chút tiền thuốc men thì nghĩ là xong việc sao? Vậy Lỗi ca ta đây không cần lăn lộn ở khu vực này à, về sau làm sao dẫn dắt đám huynh đệ theo đây?” Thằng nhóc tóc vàng, xăm hình mãnh hổ rõ ràng là lão đại, vừa nhìn thấy cửa quán đã đóng lại, liền ngừng việc gõ bàn rồi lên tiếng nói. Không thể không nói, cửa vừa đóng lại, cả cái quán cơm trở nên tối sầm, tạo cho người ta cảm giác vô cùng hoảng sợ. Cô nữ sinh vừa lên tiếng trước đó rõ ràng thân người đang run run. Ba cô nữ sinh còn lại hét lên một tiếng rồi ôm lấy nhau. Hai tên nam sinh kia cũng sợ đến mặt mày xám xịt như màu đất. “Đám tiểu lưu manh này thật là rất hiểu tâm lý chiến. Thật sự thì cho dù có đóng cửa, bọn chúng chẳng lẽ lại dám làm việc tồi bại sao?” Vương Siêu vừa xuống lầu, nhìn thấy màn này, không khỏi cười thầm trong lòng một trận. “Các ngươi muốn làm gì?” Cô nữ sinh chỉ đường cho Vương Siêu mặc dù run rẩy, nhưng sau đó miễn cưỡng trấn định lại: “Nơi này là trường đại học, các ngươi dám bắt nạt người khác à?” “Mẹ kiếp!” Lỗi ca hung hăng đập bàn một phát, hùng hổ hét lớn một tiếng tới bốn nữ, hai nam đang run cầm cập: “Đừng có nhiều lời vô ích, lão tử phế đi bọn ngươi bây giờ! Có đền tiền hay không đây?” “Ngươi nói cần phải bồi thường bao nhiêu?” Cô nữ sinh kia cũng mềm mỏng trở lai, rõ ràng hiểu rõ phải chịu lép với đạo lý thua thiệt trước mắt. “Thứ nhất, đưa ra một vạn đồng. Thứ hai, cũng không cần làm gì khác, đám nữ sinh các ngươi bồi tiếp bọn ta đến hát karaoke cả đêm ở Hộp đêm KTV Thời Kỳ Vàng Son, coi như là xin lỗi, được chứ?” “Đáng chết mà!” Triệu Tinh Long nghe câu này, cũng nhịn không được, bước nhanh rầm rầm rầm xuống lầu. Thanh âm này khiến tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn lên trên. “Triệu Tinh Long!” Ánh mắt cô nữ sinh kia sáng ngời: “Ngươi sao lại ở đây?” “Diêu Hiểu Tuyết, chuyện này là thế nào?” Triệu Tinh Long hiển nhiên là quen biết với cô nữ sinh này, liền hỏi ngược lại nguyên nhân. “Bọn ta đang ở đây ăn cơm. Một tên trong bọn họ cố ý làm rơi đũa xuống đất. Sau đó cúi xuống dòm lén chiếm tiện nghi. Bọn ta chửi hắn một câu, xô đẩy vài cái là hắn đã kêu bao nhiêu người thế này kéo đến vây chặt bọn ta ở đây.” Một tên nam sinh nhìn thấy Triệu Tinh Long, cũng giống như thấy được cứu tinh, liền vội vàng đem sự tình kể đại khái lại. Vương Siêu vừa nghe đã hiểu rõ. Chắc là khí trời nóng bức, mấy cô nữ sinh này ăn mặc mát mẻ. Trong mấy tên lưu manh đang ăn cơm, có đứa giả đò làm rớt đũa xuống đất, sau đó khom người lượm rồi dòm lén phía dưới. Cuối cùng gây ra náo loạn, rồi kêu cả băng đảng kéo tới. “Hả?” Tên Lỗi ca này đang thuận lợi thì nửa đường lại có người phá hư sự, liền quay sang đám người bên cạnh ra hiệu. Lập tức có mấy tên sấn tới. “Hừ!” Triệu Tinh Long hung hăng phun một bãi nước miếng rồi đột nhiên động thủ. Đánh tới một chiêu Thiết Sơn Kháo Hoành, lập tức đánh Lỗi ca lẫn cái ghế đang ngồi văng xuống đất. Sau đó lại hung hăng đá bồi thêm một cước, khiến tên Lỗi ca kia nhất thời phát ra tiếng kêu la thảm thiết kinh thiên động địa. Sau đó Triệu Tinh Long nhấc cái băng ghế lên, rắc một tiếng, đập ngay đầu một tên lưu manh đứng gần nhất. Lần ra tay này, gọn gàng linh hoạt, không cần phải nói, nhanh nhẹn vô cùng. “Giết!” Mười mấy tên lưu manh gia hỏa tại đó vừa thấy động thủ liền cầm mớ thiết côn xông tới. Có vài tên không ngờ rút lấy chủy thủ từ trong túi quần ra. A! Nhìn thấy cuộc đánh lộn đã bắt đầu, mấy cô nữ sinh lập tức sợ đến ôm chặt lấy nhau. Hai tên nam sinh kia cơ hồ là nằm mọp dưới bàn. Lúc này, Vương Siêu cũng đã xuống tới. Vừa thấy hai ba tên lưu manh đang xông tới chỗ mấy cô nữ sinh, lập tức điểm chân xông tới. Một quyền lập tức đánh ngay ngực tên lưu manh xông tới đầu tiên. Rầm một tiếng, tên lưu manh đó đã bị đánh bay ra ngoài, ngã sấp xuống mặt đất, miệng trào bọt máu đỏ tươi, cả người co giật. Vương Siêu cũng không thèm nhìn, cánh tay còn lại đã vung ra như thiểm điện, chộp lấy cổ của tên lưu manh còn lại rồi nhấc lên. Cánh tay lắc một cái đã quăng hắn về phía phía vách tường. Sau đó tấn người tới trước, dùng tay quấn lấy hông tên lưu manh thứ ba, xoay một cái, khiến hắn bay lên không, văng ra ngoài, đập ngay người bảy tám tên đang vây công Triệu Tinh Long. Ba chiêu này sử ra trôi chảy như hành vân lưu thủy. Bốn cô nữ sinh nhìn đến ngây người ra. “Ngươi không phải là huấn luyện viên ở Đài Quyền Đạo quán sao?” Một cô nữ sinh đột nhiên nhận ra thân phận của Vương Siêu. “Ồ, cô nhận ra ta à?” “Đương nhiên. Hôm kia người cùng với hắn tỷ thí, ta có đứng bên ngoài coi.” Cô nữ sinh đưa tay chỉ về phía Triệu Tinh Long rồi nói. “Ngươi còn không qua đó giúp hắn?” Lúc này Diêu Hiểu Tuyết đã bình tĩnh trở lại, vừa nhìn thấy Triệu Tinh Long đang đánh nhau với sáu bảy tên, trên người đã trúng vài cây thiết côn, liền vội vàng quay sang nói với Vương Siêu. “Vậy thì không cần.” Vương Siêu cười cười: “Triệu Tinh Long đánh với đám người này không có vấn đề gì đâu.” Quả nhiên, chỉ thấy Triệu Tinh Long đứng giữa đám người đó, gồng người chịu mấy đòn thiết côn quất trúng, chỉ tránh mấy đòn đánh vào đầu. Trước tiên dùng khuỷu tay húc ngay hai tên cầm chủy thủ. Sau đó dùng quyền đầu đấm ngay xương sườn của bọn chúng. Tên nào trúng chiêu này đều ngã gục rên rỉ. Không cần tới chốc lát, bảy tám tên đã bị hắn đánh ngã xuống đất. “Mau rời khỏi nơi này đi!” Vương Siêu quay sang nói với bốn cô nữ sinh, hai tên nam sinh và cả với Triệu Tinh Long. Triệu Tinh Long vừa định mở cửa. “Khoan khoan, các ngươi đợi một chút, không được bỏ đi!” Ngay lúc này, ông chủ quán và mấy người phục vụ đang trốn tại nhà bếp đã đi trở ra. Lão ta một đằng thì đốc thúc mấy người phục vụ, một đằng thì ngăn ở ngay cửa: “Các ngươi không được bỏ đi. Đợi báo cảnh sát rồi để cảnh sát tới xử lý.” “Hả?” Vương Siêu và Triệu Tinh Long đưa mắt nhìn nhau, không khỏi cười rung cả lông mày. “Bỏ đi con mẹ ngươi!” Dường như ăn ý với nhau, Triệu Tinh Long lập tức hiểu rõ ý định của Vương Siêu. Hắn chửi một câu rồi rầm một cước đá ngay bụng của ông chủ. Ông chủ quán lập tức đau khổ thụp người xuống. Sau đó Triệu Tinh Long kéo tung cửa ra, tám người bọn họ nghênh ngang bỏ đi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang