[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 30 : Vũ công hảo dã phạ ngoạn mệnh
Người đăng: binh-hoi
.
“Lính đánh thuê?” Vương Siêu cực lực nhớ lại trong "Quốc Thuật Thật Lục" của Đường Tử Trần có nhắc tới cách huấn luyện thủ đoạn giết người của lính đánh thuê, nhưng vì trong đó nhắc tới quá ít, cho nên thủy chung không nghĩ ra được đầu mối liên hệ cụ thể.
Đường Tử Trần chỉ là trong đấu pháp có nói rằng: "Thủ đoạn vận dụng của lính đánh thuê phần nhiều là không để ý đến an nguy của bản thân, giết địch là chính, mục tiêu thường thường là dù đồng quy vu tận với địch nhân cũng không tiếc, hoàn thành nhiệm vụ mới là thiên chức của bọn chúng."
Đấu pháp đồng quy vu tận là kinh khủng nhất. Cao thủ có thân thủ cao cường hơn bọn chúng rất nhiều nhưng đánh nhau theo kiểu liều mạng cũng khó giành được thắng lợi, thường thường cuối cùng bị đối phương giết chết.
Tỉ như chiêu cuối cùng Vương Siêu chiến thắng Triệu Tinh Long nọ, cánh tay nép vào hai chân đối thủ, cúi lưng dùng vai thúc vào hạ bộ đối phương làm cho Triệu Tinh Long phải bảo vệ hạ bộ của chính mình, bị mất thăng bằng, sau đó bị Vương Siêu dùng Hồi Thân chưởng đem hắn ném ra khỏi sàn đấu.
Nhưng nếu gặp phải một kẻ ngoan cường hoàn toàn không để ý tới hạ bộ của mình, cứ dùng tay đánh mạnh vào đầu Vương Siêu, như vậy sẽ thành lưỡng bại câu thương.
Mọi người đều có ý thức tự bảo vệ bản thân, khi gặp tập kích, ý niệm đầu tiên hiện ra trong đầu là bảo vệ chính mình không bị xâm hại, song các chiến sĩ lính đánh thuê bị huấn luyện để bỏ đi cái ý thức bản năng này. Khi động thủ đánh nhau tự nhiên là phi thường đáng sợ.
Chẳng qua vì Đường Tử Trần trong "Quốc Thuật Thật Lục" có nhắc tới điểm đặc biệt này của lính đánh thuê, làm cho Vương Siêu phi thường chờ mong được đánh một trận với đối thủ lợi hại như vậy, thật không ngờ lại gặp cơ hội ở nơi của Trương Đồng.
“Khó trách được! Ánh mắt vừa rồi của ba người vệ sỹ này lãnh khốc không chút nhân tính. Nguyên là chiến sĩ lính đánh thuê đã trải qua huấn luyện đặc thù. Đầu tiên phải tàn nhẫn với chính mình, mới có thể tàn nhẫn với đối thủ khi đánh nhau.” Vương Siêu cũng hiểu được đạo lý võ công giỏi cũng sợ kẻ liều mạng, “Thế nhưng Trương Đồng này đến cùng là ai, sao lại có lính đánh thuê làm cận vệ?”
Mặc dù biết Trương Đồng là một phụ nữ buôn bán mạnh mẽ phi thường có tiền, nhưng là vì có số cận vệ mạnh như vậy vẫn là ngoài ý liệu của Vương Siêu.
Dọc theo đường đi lên, tòa nhà này toàn bộ đều là bán đồ dùng phụ nữ: mỹ phẩm, quần áo, túi da, trang sức, còn có Spa, thẩm mĩ viện, phòng tập... vv, vô cùng phong phú. Mỗi một tầng là một loại, bên trong trang trí huy hoàng, vừa hiện đại mà vừa cách điệu ưu nhã. Ngay cả Vương Siêu là người không hiểu chuyện cũng có thể nhìn ra toà nhà chuyên phục vụ giới nữ này cũng thật sự rất không tầm thường.
“Trương Đồng làm ăn rất lớn, chỗ này có thể cũng chỉ là một phần mà thôi. Xem ra Tào Nghị nói ta có cơ hội tiếp xúc với các nhân vật xã hội thượng lưu quả nhiên là không sai.”
Đi ra khỏi thang máy lên tầng trên cùng quang cảnh lại thay đổi. Tầng trên cùng này hết sức thanh tịnh. Phòng làm việc của Trương Đồng quả nhiên hết sức hào khí và xa hoa lộng lẫy.
Vách tường bốn phía toàn bộ là kính trong suốt làm cho người trong phòng có thể ngắm được toàn cảnh tỉnh S, tầm nhìn rộng rãi vô cùng, tùy thời đều có thể nhìn ra ngoài mang đến cảm giác vui vẻ dễ chịu.
Bàn làm việc là một chiếc bàn gỗ lim cổ rất lớn, ghế ngồi là loại ghế kiểu dáng hoa lê từ triều Minh-Thanh, trên bàn là giá để bút bằng ngọc thạch xanh biếc cùng chiếc nghiên mực cổ, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ. Vẻ cao nhã so với đạo quán Đài Quyền đạo Tae Kwon Do hơn không biết bao nhiêu cấp bậc.
Làm Vương Siêu kinh ngạc nhất chính là ở một cái giá lớn bằng gỗ lim điêu khắc bên trái đặt một thanh kiếm dài hơn hai xích bao màu xanh biếc tinh khiết, chuôi gỗ mầu tím.
“Con người của ta không yêu thích gì khác, từ nhỏ chỉ thích võ thuật, có điều cũng chỉ học múa kiếm. Chỉ tiếc sau lại bỏ bê không múa ra được cái gì.” Trương Đồng nhìn vẻ hứng thú của Vương Siêu đối với thanh kiếm đặt ở đó không khỏi cười cười, “Mặc dù ta đã rất nhiều năm không có múa kiếm, nhưng là mười ba thức của kiếm thuật quất, mang, cách, kích, đâm, điểm, băng, giảo, tẩy, áp, phách vẫn là ghi nhớ được một chút. Ta nghe nói thương thuật bên trong cũng có mười ba thương, giao tiếp cùng kiếm lý. Đệ luyện quyền thuật, tự nhiên thấu hiểu thương thuật. Nhưng thôi không nói chuyện này nữa. Hôm nay tự nhiên ta hứng lên, đệ cũng muốn có thực chiến. Vậy ở chỗ này đánh một trận với cận vệ của ta, giúp ta có một chút hăng hái. Sau đó ta sẽ thay y phục múa kiếm cho đệ xem.”
Dứt lời Trương Đồng đi tới sau bàn làm việc bằng gỗ lim chọn một chiếc bút lông trắng, thấm đẫm mực, trải giấy Tuyên Thành viết một câu thơ: “Nhất kiếm quang hàn thập tứ châu” (Một kiếm chiếu rọi mười bốn châu).
Chữ Trương Đồng viết thanh thoát, thuộc dạng Sấu kim thể (Thư pháp nét thanh), phi thường dễ nhìn, nhưng trong mắt Vương Siêu so với những chữ thư pháp "Lan Đình Tự" đằng sau "Quốc Thuật Thật Lục" của Đường Tử Trần thì kém hơn rất nhiều. Không có cái loại lực xuyên thấu tờ giấy cùng khí tức phiêu dật bàng bạc sắc bén.
“Người con gái này thật sự là một người ưu nhã, rất có tu dưỡng, không giống kiểu trọc phú mới nổi, không biết đến cùng là thân phận gì?” Vương Siêu nhìn thấy hành vi của nàng, trong lòng nổi lên một chút hiếu kì.
“Đệ đã chuẩn bị tốt chưa?” Trương Đồng thổi thổi tờ giấy Tuyên Thành, đưa ánh mắt sắc bén nhìn hai người cận vệ một phải một trái đứng ở hai bên bàn làm việc.
Cùng lúc đó người vệ sỹ vừa mới giúp Trương Đồng cất xe ở trước tòa nhà cũng từ cửa bước vào, thấy ánh mắt Trương Đồng lập tức ngừng bước, đóng cửa phòng làm việc lại rồi dùng ánh mắt lãnh khốc vô tình nhìn Vương Siêu.
Vương Siêu vừa bị người vệ sỹ này nhìn thẳng vào, cả người không tự giác nổi hết cả da gà, tóc gáy dựng thẳng, cảm giác hình như mình là con mồi đang bị một con báo hung mãnh nhìn thẳng.
“Xong, chuẩn bị tốt rồi!” Vương Siêu nhìn Trương Đồng một cái, sau đó tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú đem lực chú ý đặt ở trên người vị cận vệ kia.
“Cẩn thận một chút nhé!” Trương Đồng dặn dò một câu, sau đó nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Nhất thời, vị cận vệ kia đột nhiên chớp động, thân thể nhanh nhẹn giống như một con báo vồ mồi lao lên.
Vương Siêu đã sớm ngưng thần chú ý, thấy tình huống này, một bước trượt đi ra ngoài, thuận thế đâm một chưởng vào dưới sườn đối thủ. Đây là thủ đao Bát Quái chưởng hắn vẫn quen dùng, không lần nào trượt.
Nào ngờ vị cận vệ này như một người máy, không thèm quan tâm đến lý lẽ, tựa như mũi thủ đao không phải đâm đến chính mình, quay người lại, không né tránh, thân thể thẳng như mũi tên đi lên, một quyền mang theo tiếng gió chuẩn xác đấm về phía xương cổ Vương Siêu.
Vệ sỹ động thủ sắc bén, tốc độ cực nhanh, lực lượng cũng lớn, trên mặt một điểm biểu hiện đều không có. Quả là tiếng đồn không sai về một cỗ máy giết người được huấn luyện ra.
Vương Siêu lập tức biết rằng kể cả mình đâm trúng thắt lưng đối phương, yết hầu mình cũng bị đập nát, trong lòng rùng mình, bắt tay thu lại, lui ra sau một bước, phản chưởng thành trảo, chuẩn xác ngáng ở trước yết hầu nghênh đón quyền đầu của tên cận vệ rồi mạnh mẽ bóp một cái.
Một chiêu Ưng trảo bóp quyền này chính là một trong mười hai biến hóa của Hình Ý, Vương Siêu gần đây kình lực thông thấu, sử dụng phi thường thuận tay, một chút đã bắt được nắm tay đánh tới của tên cận vệ, năm ngón tay thuận thế bóp lại tạo thành năm vết máu trên nắm tay đối phương.
Nếu Vương Siêu đã luyện đến mức Ám kình, một trảo này ba lần biến kình, nắm tay đối phương chỉ sợ ngay cả gân cốt cũng có thể bị bóp lòi ra, chẳng qua hiện tại kình lực trên tay Vương Siêu cũng đã phi thường lớn, người bình thường bị một trảo này, chỉ sợ nắm tay cũng lập tức bị phế bỏ. Nắm tay vị cận vệ này vết chai vô cùng dầy do đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, nên chỉ bị lộ ra năm vết máu.
Nhưng ngay lúc trảo của Vương Siêu bóp lại, vị cận vệ mặc dù bị thương, nhưng không chút lay động, đầu gối mạnh mẽ thúc lên, bay nhanh hướng hạ bộ Vương Siêu thúc tới. Tại sát na Vương Siêu né ra, thân thể hắn ta tiến sát, hai mắt lãnh khốc, động tác rất mạnh, vô cùng liền lạc, hai tay bắt chéo, một tay đè ngực, một tay vươn tới cổ Vương Siêu định bẻ ra.
Một loạt đòn công kích này làm cho cả người hắn vô cùng trống trải, sơ hở rất nhiều, Vương Siêu tính toán tùy tiện một quyền một cước đơn giản cũng có thể đánh trúng đối thủ, nhưng như vậy chính mình cũng khó tránh khỏi bị đối phương xiết cổ.
Vương Siêu vội vàng lui về phía sau. Bộ pháp xoay tròn. Nhưng vị cận vệ này hình như có tinh lực vô hạn, vô luận là Vương Siêu xoay đến chỗ nào, hắn cũng có thể đi theo, mạnh mẽ xông tới dùng đấu pháp lưỡng bại câu thương, mỗi đòn đều là liều mạng.
Nếu là một người bình thường, thực lực chênh lệch quá lớn, Vương Siêu thật ra không sợ, tùy tiện xuất một quyền là có thể làm họ mất đi lực chiến đấu, nhưng vị cận vệ này không giống vậy, tố chất thân thể vô cùng tốt, năng lực chống đòn rất cường hãn.
Hơn nữa theo Đường Tử Trần giới thiệu, bọn họ được huấn luyện để thần kinh phi thường cứng cỏi, đau đớn có thể làm người bình thường ngất xỉu trên người bọn họ chỉ chẳng qua là tương đương với muỗi cắn, dù tính toán thoáng cái đã chặt đứt cánh tay bọn họ, bọn họ vẫn có thể tiếp tục chiến đấu, lợi dụng lúc địch nhân thư giãn trong tích tắc mà cướp đi tính mệnh.
Chính vì trước đó đã có chuẩn bị nên Vương Siêu mới không tùy tiện trả đòn mà chỉ dùng bộ pháp liên tiếp né tránh, tìm kiếm sơ hở của đối thủ.
Đánh được một chốc, Vương Siêu cảm giác khổ cực vô cùng, so với việc đánh với Triệu Tinh Long còn khó khăn hơn nhiều. Mặc dù người vệ sỹ này không có khuỷu tay sắt cường hãn như của Triệu Tinh Long, cũng không luyện thành nội kình, nhưng mà Triệu Tinh Long lúc nguy hiểm còn rút về phòng ngự, nhưng tên này hoàn toàn coi như tính mạng cùng thân thể không phải của mình.
Ngay lúc dây dưa này, cánh tay Vương Siêu một lần nữa đụng với đối thủ, lần này hắn không thi triển thủ đoạn công kích gì, ngay lúc chạm tay, hắn như tia chớp tìm lấy trọng tâm và động thế tiếp theo của tên vệ sỹ, sau đó đột nhiên phát kình mà kéo, mãnh liệt vung một cái.
Thân thể to lớn đến như vậy của tên vệ sỹ lập tức bị ném bắn ra vài bước, rơi trên mặt đất.
Vương Siêu vừa mới thở dài một hơi, ai ngờ tên vệ sỹ này vừa rơi xuống đất, lập tức trở mình đứng bật ngay dậy, thân hình không chút nào ngừng lại, lại xông tới.
“Khá lắm!” Vương Siêu nhìn thấy đối phương chịu khó bám rát như vậy, trong lòng vừa than thở, vừa tiến lên nghênh đón, giao thủ hai lần lại đem đối phương ném văng ra ngoài.
Liên tiếp ném ba bốn lần, mỗi lần tên vệ sỹ đều là lập tức nhảy dựng lên, Vương Siêu trong lòng càng kinh ngạc: “Người này là sắt hay sao?”
Ngay tại lúc này, Trương Đồng lại nhẹ nhàng ho khan một tiếng, một cận vệ khác ở bên cạnh bàn lại như tia chớp xông lên, hai người cùng nhau hợp lực vây công.
Nhất thời, áp lực ép tới Vương Siêu tăng vọt!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện