[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 26 : Trong thuật đối nhân xử thế cũng có đạo lý của quyền thuật

Người đăng: binh-hoi

Lưu Văn Quân là huấn luyện viên cao cấp nhất của đạo quán, là người duy nhất mang đai đen đệ lục đẳng Đài Quyền đạo, kỹ năng chiến đấu tay không cùng kinh nghiệm đều ở trình độ hạng nhất, bị bại phen này, các huấn luyện viên còn lại cũng không dám tiến lên đánh nữa. Điều này làm cho Vương Siêu vô cùng thất vọng, hắn vừa mới được kích thích một chút, đang hăng máu chưa đánh đã tay, vẫn cảm thấy được còn chưa phát huy hết năng lực của mình. Nhưng mà những người còn lại đều không lên thi đấu, hắn cũng không thể chủ động ra tay, cảm giác này, giống như là một tên bợm rượu đang uống ngà ngà chuếnh choáng còn chưa phê, đột nhiên bị kẻ khác cướp mất chai rượu, thật là mười phần khó chịu. “Tiểu đệ đệ, đệ tên là gì, bao nhiêu tuổi rồi?” Trương Đồng than một tiếng, nhẹ nhàng bước ra giữa tràng đối diện với Vương Siêu ôn nhu hỏi, thanh âm hết sức mềm mại, ngọt ngào như mía lùi (nguyên văn: như rượu nếp). Vương Siêu nhìn Trương Đồng một cái, đứng thẳng người, rất phong độ gật gật đầu tỏ ý chào hỏi, chỉ nói ra tên mình. Hiện giờ thể năng của hắn dần dần mạnh mẽ, dẫn đến lòng tin, cách nói năng và cử chỉ, khí chất đều phát sinh biến hóa. Quyền thuật dưỡng khí, khí dưỡng thần, luyện khí hóa thần, cải biến khí chất con người. Đó cũng là đạo lý được hai vị võ học đại sư Tống Thế Vinh và Tôn Lộc Đường khi luận sự khác biệt giữa nội gia và ngoại gia mà nói ra. Giỏi về dưỡng khí là Nội, không giỏi về dưỡng khí là Ngoại. Người luyện quyền thuật, luyện khí hóa thần, do ngoại tức nội (từ bên ngoài biến hóa vào trong), tính tình càng tiến gần đến đạo Âm Dương, chân thật hồn hậu, thâm trầm vững chãi, gặp sự bất bình thì không nương tay, nhưng cũng không cậy tài cố ý hiếp đáp kẻ khác, đó mới là Nội gia. Nếu không, cho dù kỹ năng chiến đấu có cao hơn, tính cách hoặc táo bạo, hoặc là âm hiểm, hoặc là độc địa, hoặc là hèn nhát, hoặc là quá mức ôn hòa khoan dung, cũng là Ngoại gia. Đây cũng là điều Đường Tử Trần từng nói qua, nên khoan dung, nhưng không thể nhịn nhục. Hiện tại Vương Siêu tuy công phu còn nông cạn, tính tình cũng chưa chân chính tiếp cận đến bản tính thiện lương hồn hậu chân thật như trẻ sơ sinh của đạo nghệ, nhưng cũng đã từng bước biến hóa trong quá trình luyện tập quyền thuật. Trương Đồng đối với câu trả lời cùng thần thái vẻ mặt của Vương Siêu càng lúc càng hài lòng, điều này đến cả Lí Vạn Cơ vừa tới cũng nhận ra. “Lý Hội trưởng, ta đã thông qua khảo hạch chưa?” Vương Siêu xoay người lại hỏi Lý Vạn Cơ. Lý Vạn Cơ gọi người dìu Lưu Văn Quân ra, sau đó hỏi những huấn luyện viên đai đen còn lại: “Chư vị thấy thế nào?” Đám huấn luyện viên thấy Vương Siêu thân thủ lợi hại, liên tiếp đánh gục hai vị huấn luyện viên một đai đen đệ tứ đẳng và một đai đen đệ lục đẳng, đều không có dị nghị, nhất là ba vị nữ huấn luyện viên còn rất có hứng thú ngắm nhìn Vương Siêu. “Được, ta bây giờ đại diện cho Phân hội tỉnh S của Liên minh Đài Quyền đạo Tae Kwon Do quốc tế, phân bộ Châu Á chính thức mời cậu vì đạo quán của chúng ta mà làm huấn luyện viên đặc cấp. Mời đi theo ta, ký tên vào các văn bản hợp đồng chính thức.” Lý Vạn Cơ nghiêm trang nói. “Như vậy cũng tốt, trước hết xem xem hợp đồng làm việc có điều kiện thế nào, thời nay chỉ nói suông thì là vô căn cứ, đều phải dựa vào giấy trắng mực đen.” Vương Siêu thầm nghĩ trong lòng một chút, sau đó rất phong độ gật đầu mỉm cười với Trương Độ một cái, coi như tạm biệt. “Chờ đã, tiểu đệ đệ, sau khi ký xong hợp đồng, có thể đi ăn chung một bữa được không?” Trương Đồng ưu nhã vươn tay ra, nói với Vương Siêu. “Đó tự nhiên là mong còn không được, hân hạnh.” Sau khi Vương Siêu thắng hai trận, theo lĩnh ngộ về quyền thuật, cách nói chuyện cũng ngày càng thuần thục, cách đối nhân xử thế đều mang vẻ không nóng không lạnh, rất có phong độ. Vươn tay ra bắt tay Trương Đồng xong, Vương Siêu đi theo Lý Vạn Cơ đến một phòng làm vệc khác, lúc này, Lý Vạn Cơ đưa ra một bản hợp đồng cho hắn. Vương Siêu cầm lấy hợp đồng, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới, phát hiện ra cũng rất thông thường dễ hiểu, cũng không phức tạp, chỉ có mấy điều, chủ yếu là khi làm việc và nghỉ ngơi giao lưu, phải giữ gìn danh dự của đạo quán. Công việc cũng không yêu cầu hàng ngày phải đến đạo quán, nhưng phải đến đúng giờ khi được gọi, không được trễ nải vượt quá hai giờ. Mặt khác, còn có một điều, đó là nếu trong thời gian nghỉ ngơi giao lưu làm mất danh dự của đạo quán, hợp đồng lập tức bị đình chỉ, còn phải bồi thường tổn thất danh dự của đạo quán, số tiền cụ thể, do Hiệp hội Tae Kwon Do chế định. Vương Siêu hiểu được, điều này ý tứ là, nếu như tới Thích Quán, mình đánh không thắng nổi, như vậy chẳng những không lấy được tiền lương, mà còn phải bồi thường phí tổn thất danh dự. Vương Siêu xem hết một lượt, phát hiện điều mình quan tâm nhất là chế độ đãi ngộ tiền lương còn ở dưới cùng, tiền lương mỗi tháng là bốn vạn năm ngàn Nhân dân tệ, không bao ăn ở. “Điều này khi Tào bá phụ nhận lời mời có không?” Vương Siêu chỉ vào điều khoản nếu như đánh thua phải bồi thường tiền, hỏi. “Không có!” Lý Vạn Cơ trả lời dứt khoát: “Tào Cục trưởng bởi vì có nguyên nhân đặc biệt, bởi vậy không có điều này, nhưng tiền lương của ông ta chỉ là ba vạn, ta bây giờ tăng thêm một điều, cũng tăng thêm đãi ngộ cho cậu. Cậu có chỗ nào không hài lòng? Huấn luyện viên đặc cấp, đó không phải là dễ làm, cậu nếu không tin tưởng có thể không ký hợp đồng này, bọn ta tìm một người khác cũng được.” “Không sai, tăng thêm một điều kiện, còn tăng thêm tiền lương, làm như vậy coi như công bằng, quan trọng nhất là, được đánh nhau, còn có tiền cầm, chuyện tốt như vậy có đốt đèn tìm cũng không thấy, vậy ta ký.” Vương Siêu trong lòng trầm tư một chút, cầm lấy bút, ký tên mình lên. “Hợp đồng có hai bộ, đây là bộ của cậu, giữ lấy cho tốt.” Lý Vạn Cơ cộp cộp mấy cái, cũng đã ký tên vào hợp đồng, đóng thêm dấu mộc Hiệp hội Đài Quyền đạo Tae Kwon Do, sau đó đưa một bộ cho Vương Siêu, rồi từ ngăn kéo lấy ra một thẻ huấn luyện viên: “Từ hôm nay trở đi, hợp đồng chính thức có hiệu lực, cậu cũng chính thức vào làm. Nhớ khi đi làm, phải đeo theo thẻ này.” Vương Siêu cầm lấy hợp đồng ra khỏi phòng, xuống thang máy, vừa bước vào đại sảnh, một chiếc xe đỏ chói đã chạy đến trước mặt mình, sau đó, cửa số xe tự động mở ra, lộ ra gương mặt diễm lệ của Trương Đồng. “Lên xe đi!” Trương Đồng vuốt vuốt mái tóc dài bồng bềnh của mình, như dòng suối mượt mà chảy xuống vai thon. Vương Siêu mở cửa xe, ngồi xuống, một mùi hương dịu nhẹ lập tức bao trùm lên toàn thân trên dưới. “Tiểu đệ đệ, thân thủ của đệ tốt như vậy, là từ đâu học được?” Chiếc xe lăn bánh, Trương Đồng thấy Vương Siêu không nói gì, có chút hứng thú hỏi. “Cái này ư ...” Vương Siêu cười cười, gương mặt lộ vẻ khó xử. Trương Đồng là một người phụ nữ tinh minh, vừa thấy đã hiểu, không hỏi thêm nữa, sau đó đổi đề tài khác: “Về công phu của Trung Quốc, ta cũng hiểu chút ít, dưới tay ta có mấy tên bảo vệ, cũng là luyện thứ này, không biết là tiểu đệ đệ học loại nào?” Vương Siêu đáp: “Ta học chính là Quốc thuật truyền thống.” “Quốc thuật là như thế nào?” Trương Đồng có chút hứng thú hỏi tiếp. “Loại quyền thuật chỉ giết địch, không có tính biểu diễn, đó là Quốc thuật.” Vương Siêu dùng ngữ khí của Đường Tử Trần nói ra, cảm thấy rất có sức chấn nhiếp và hàm chứa súc tích. “Ồ!” Trương Đồng chớp chớp mắt, đạp mạnh ga, xe chợt lao vụt về phía trước. Chiếc xe trờ đến cao ốc nhà hàng hào hoa nhất tỉnh thành, Trương Đồng ở tầng hai mươi tám đã đặt trước một phòng đơn, gọi mấy món ăn tinh xảo, sau đó hỏi: “Tiểu đệ đệ, cậu có uống rượu không?” Vương Siêu trên đường đi cũng đã ngẫm nghĩ các cách đối đáp, lúc này nghe hỏi, nửa đùa nửa thật nói: “Rượu là thứ thuốc độc xuyên ruột, sắc là đao bén chặt xương, những người luyện quyền như chúng tôi, đối với hai thứ này rất kiêng kị.” Trương Đồng ban đầu sửng sốt, sau đó khẽ nở nụ cười hết sức rạng rỡ: “Hay lắm, vậy ta không cần dùng tửu sắc hai thứ này để dụ dỗ cậu đọa lạc. Phục vụ đâu, pha hai tách Nhân sâm Ô long mang lên đây.” Bữa tiệc này diễn ra không nóng không lạnh, đối với những câu hỏi của Trương Đồng, Vương Siêu trả lời hết sức khôn khéo, cũng có lúc linh cơ chợt động, nói vài câu đùa giỡn, giảng vài câu có ý nghĩa bao hàm ra. Khi bữa tiệc kết thúc, hai người cũng đã quen thuộc lẫn nhau. “Tiểu đệ đệ đang ở chỗ nào, ta lái xe chở cậu về?” Trương Đồng tính tiền xong nói. “Khu Thiên Tinh hồ. Không cần đưa về, rất gần thôi.” Vương Siêu đáp. “Ủa?” Trương Đồng vừa nghe chợt ngẩn người, với kinh nghiệm tung hoành bốn bể như nàng, với khoảng thời gian cùng Vương Siêu ăn chung bữa cơm, sao không nhận ra Vương Siêu là người thuộc tầng lớp nào, nhưng vừa rồi nghe câu trả lời, Vương Siêu là ở tại tiểu khu Thiên Tinh hồ, nhất thời choáng váng. “Nhà ở tiểu khu Thiên Tinh hồ đều là biệt thự lộng lẫy đắt giá, có giá từ mấy trăm đến mấy ngàn vạn, chẳng lẽ ta nhìn lầm người?” Trương Đồng không khỏi hoài nghi ánh mắt mình. Nàng nằm mơ cũng không thể nghĩ tới, Vương Siêu kỳ thật là ở nhờ tại Hổ Bì trang của Đường Tử Trần. “Vậy càng hay, nhà của ta cũng ở trong đó. Không nghĩ ra chúng ta lại là hàng xóm, vừa hay thuận đường.” Trương Đồng quả thật tại tiểu khu Thiên Tinh hồ có mua một căn biệt thự, lúc này vừa hay có cớ đưa Vương Siêu về. “Vậy cũng được.” Vương Siêu gật đầu, hai người lên xe, chỉ thoáng sau, liền đã đi tới tiểu khu Thiên Tinh hồ. “Ta ở nhà số mười tám, Trương tổng tài ở chỗ nào?” “Ta ở nhà số hai mươi bốn, đầu bên kia Lâm hồ." Quả nhiên, Trương Đồng thấy Vương Siêu bước vào nhà số mười tám, dùng thẻ điện tử mở cổng, còn mời nàng vào ngồi chơi, trong lòng càng thêm hoài nghi thân phận của Vương Siêu. “Ta không vào đâu. Để lần khác rảnh rỗi đi.” Vương Siêu nhìn Trương Đồng lái xe rời đi, khẽ nheo mày: “Hư hư thật thật, giả giả thật thật, không nóng không lạnh, trong cách đối nhân xử thế cũng có đạo lí của quyền thuật đây.” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang