[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 19 : Sát nhân hựu phóng hỏa đích Tào Đội trường
Người đăng: binh-hoi
.
“Vương Siêu, mau dừng tay!”
Tào Tinh Tinh lúc đầu quả thật không hiểu tại sao cha mình lại cùng Vương Siêu động thủ, rõ ràng hai người đến đây đều vì an nguy của mình. Ngoài ra trong lớp Vương Siêu là một học sinh không có gì đặc biệt, không thể ngờ lại có sự thay đổi lớn như thế này.
Lúc nãy hắn không nói một lời xông thẳng vào phòng chỉ một quyền đã hạ gục tên tóc dài đang đứng, đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nàng.
Bây giờ nhìn thấy cha mình bị hắn một tay như đao đâm ngã xuống mặt đất. Tào Tinh Tinh lúc này trong lòng căng thẳng vội vàng nhảy lên tung một cước cước đá về sau gáy hắn.
Một cước này xuất ra quả thật là đẹp, hiển nhiên là đã tập luyện thuần thục. Nhưng nếu so với cha nàng thì một chiêu này chỉ được cái vỏ bề ngoài.
“Vù!” Tiếng gió lọt vào tai, Vương Siêu theo bản năng phản ứng, giống như trong luyện tập tránh né bao cát phản kích, tay trái vung ra phía sau ót, tựa như con khỉ dựng thẳng đuôi, chặn một cước đá tới.
Sau đó hắn nghiêng người một bước sang ngang di chuyển phương vị, đã chuyển sang bên trái của Tào Tinh Tinh, thuận tay một đao xuất ra đâm vào thắt lưng.
Tất cả động tác không thể không nói đều là phản ứng theo bản năng, hắn xuất thủ hết sức trôi chảy thuần thục.
“Dừng tay!” Tào Nghị ngồi dưới đất vừa vặn nhìn thấy màn xuất thủ này của Vương Siêu, gấp gáp đến độ quát to một tiếng, hai mắt trắng bệch, lập tức hôn mê ngã lăn ra đất. Vừa rồi lão cùng Trần Vũ Dương động thủ đã bị tiêu hao không ít thể lực, sau đó còn giải quyết bốn tên đàn em cùng lúc xông lên. Lên tới đây lại cùng Vương Siêu đối chiêu, bị đánh trúng xương sườn, đến bây giờ cấp bách nộ hỏa công tâm, cuối cùng cũng không gắng gượng chống chọi được nữa.
Thế nhưng tiếng quát này đã làm cho Vương Siêu bừng tỉnh, các ngón tay vừa chạm vào thân thể Tào Tinh Tinh thì lập tức thu kình, năm ngón tay xòe ra thuận thế sờ vào eo nàng.
“Thật là mềm mại!” Cảm nhận cảm giác từ ngón tay và mùi hương trên thân thể nàng thơm ngát, Vương Siêu tiếc nuối nhanh trí rút tay về.
Tào Tinh Tinh bị hù dọa kêu lên một tiếng, thân thể như bị điện giật, thiếu chút nữa giống như cha nàng ngã xụi lơ trên mặt đất.
Tục ngữ có câu: “Nam tử đích đầu, nử tử đích yêu” (đầu con trai, eo con gái), những vị trí này chỉ có thể nhìn mà không thể sờ mó vuốt ve, phần thắt lưng của đàn bà con gái là một bộ vị vô cùng mẫn cảm, eo bị một người khác giới đụng chạm, thân thể Tào Tinh Tinh khó tránh sinh cảm giác khác lạ.
“Hư!” Vương Siêu thở dài một hơi, may mắn nhanh chóng bừng tỉnh.
Bát Quái môn đấu pháp quả thật tàn nhẫn, tất cả dựa vào thối công thân pháp, di chuyển ngang sang sườn của đối thủ, nắm bắt cơ hội lấy tay biến thành thủ đao đâm vào thắt lưng, chẳng khác gì dùng đao đâm tới. (Xin nhắc nhở các vị một lần nữa, vạn lần không nên học và thử theo chiêu này, đến lúc gây ra án mạng thì là phạm pháp, đấu pháp này quá nguy hiểm, không phải nói đùa đâu!- Mộng Nhập Thần Cơ.)
Nếu một người bình thường khi bị đâm một kích như vậy vào phần thắt lưng nơi có quả thận, cho dù là một thanh niên cường tráng cũng chưa chắc gì gã đó đã chịu đựng được, huống hồ cái này là Vương Siêu ra tay, mà hắn đã trải qua huấn luyện công phu, nếu hắn không kịp thời thu tay lại Tào Tinh Tinh có thể không chết thì cũng bị tàn phế.
Bát Quái môn đấu pháp chính là đao pháp cường hoành bá đạo, khi xuất chiêu thì kẻ địch không chết cũng tàn phế, không chừa ra một con đường sống.
Bát Quái chưởng của Vương Siêu là từ luyện tập khoát nước trong ang nước, chuyển sang đâm bao cát, đã từng luyện tập không ngừng tới mức ngã lên ngã xuống gần như cửu tử nhất sinh, đã đến mức cực kỳ thuần thục, cũng bởi vì bị ngã rất nhiều lần nên tích tụ lửa giận, cho nên đã ra tay rất tàn nhẫn.
“Cha, người như thế nào rồi? Cha có bị sao không?” Tào Tinh Tinh rất nhanh chóng tỉnh táo trở lại, Thấy cha mình đang nằm trên mặt đất vội vàng chạy tới, thanh âm nức nở nghẹn ngào.
Vương Siêu vội vàng nhặt lấy một chai bia vẫn còn nguyên vẹn đưa cho Tào Tinh Tinh, đổ luôn vào miệng của lão Tào.
Quả nhiên số bia đó đã có tác dụng, Tào Nghị chậm chạp mở mắt, yết hầu rung lên đột nhiên ho ra một cục đờm, ánh mắt dần lấy lại sự tinh anh vốn có.
“Hảo tiểu tử, ngươi giỏi, giỏi lắm!” Tào Nghị sau khi tỉnh lại giơ cao ngón tay cái chĩa lên, ánh mắt trừng trừng nhìn Vương Siêu, cũng không biết là lão đang nghĩ cái gì, cất giọng than thở: “Với ta đây là lần đầu tiên bị đánh ngã. Giỏi lắm, quá giỏi đấy!”
Vương Siêu không rõ ràng được ý tứ của Tào Nghị, bây giờ hắn chẳng muốn nói nhiều với lão, chỉ muốn xách cái valy tiền về nhà.
“Chú Tào, lúc nãy chúng ta đã thỏa thuận rồi, tiền này bây giờ là của ta, ngài cũng không thể nuốt lời, với lại những người trong này là do ngài đánh chết cũng chẳng liên quan đến ta. Lại nói ta cũng có ân tương cứu Tào Tinh Tinh, ông là một cảnh sát, vừa là hình như cũng là người trong giang hồ, có lẽ cũng không muốn lấy oán báo ân phải không?” Vương Siêu vì tiền, khẩu khí vừa khách sáo vừa khẩn trương hẳn lên.
“Nếu lão không đồng ý, ta phải làm sao bây giờ…? Có nên hay không… Răng rắc…” Vương Siêu một mặt nói với Tào Nghị, trong lòng lại nổi lên ý nghĩ đáng sợ này làm cho hắn phát hoảng.
“Những người này đã chết, bọn chúng là bọn bắt cóc, nói đúng ra thì không phải là do ta đánh chết. Còn nếu ta vì tiền mà đánh chết cảnh sát, chuyện này là việc lớn…. không đáng… vì tiền cố ý giết người ư… như vậy không được…”
“Nhưng mà…” Vương Siêu đột nhiên có ý niệm trong đầu: “Ta có thể nói là Tào Nghị cùng với bọn kia đánh nhau, cả hai bên đều tử thương mà cùng chết, không quan hệ tới ta… Nhưng còn Tào Tinh Tinh thì làm sao bây giờ… khó có khả năng cả nàng cũng bị chết a….”
Ác niệm trong lòng hắn nhất thời nổi lên liên tiếp, khó có thể kiềm chế được.
“Nếu như ta không cho cháu lấy tiền đi, thì cháu sẽ giết ta phải không?” Tào Nghị lúc này như đọc được những suy nghĩ của Vương Siêu.
“Quả thật cháu có chút ý nghĩ đó.” Vương Siêu trả lời.
“Người bình thường khi có được sức mạnh sẽ dâng lên ác niệm, bởi vì hắn muốn thay đổi. Lúc này con người chỉ nghĩ tới vũ lực, không suy nghĩ cho cặn kẽ thấu đáo, chung quy ác niệm đến là do áp lực của cuộc sống, cũng không phải vốn dĩ có sẵn trong con người. Ai! Ta năm đó cũng như cháu bây giờ.” Tào Nghị đột nhiên thở dài một hơi, vẫy vẫy tay: “Tiền này cháu cứ lấy đi, thuận tiện giúp ta đưa Tinh Tinh về nhà, mấy tên này lai lịch không đơn giản, chuyện này không thể để lộ ra được, hai ngươi đi đi, chuyện còn lại ta sẽ xử lý.”
Vương Siêu thở dài một hơi, quay sang bên Tào Tinh Tinh nói: “Để cha bạn ở lại lo xử lý hậu sự, đi ra ngoài thôi, mình sẽ dẫn bạn về nhà.”
Tào Tinh Tinh nhìn thấy cha mình gật đầu, lúc này mới bước theo Vương Siêu một trước một sau bước xuống cầu thang.
Vừa bước xuống đất, Vương Siêu đã thấy thân thể Trần Vũ Dương nằm trên mặt đất, thất khiếu chảy máu loang lổ, diện mạo dữ tợn, vội quay sang bảo Tào Tinh Tinh nhắm mắt lại.
Tào Tinh Tinh ở phía sau, nghe lời của hắn nhắm chặt hai mắt, Vương Siêu nắm tay nàng dắt ra ngoài.
Trên mặt đất vẫn còn lại bốn tên thủ hạ, tuy chưa chết hẳn, nhưng hiển nhiên đã bị thương rất nặng, phát ra những tiếng rên rỉ rất nhỏ, đã mất hết khí lực rồi.
“Cái lão Tào Nghị này quả thật ra tay tàn nhẫn, nếu lão không cùng mấy tên này trước đó kịch chiến một hồi, ta quả thật khó mà giành được thắng lợi, không biết lão định xử lý việc này như thế nào đây?” Vương Siêu âm thầm suy nghĩ.
Hắn cùng Tào Tinh Tinh đi được khoảng bốn năm dặm đường, đã ra khỏi khu dân cư, đột nhiên một ngọn lửa bốc lên giữa màn đêm. Vương Siêu nhìn lại thấy tòa nhà phía xa đang cháy.
“Vừa giết người, lại còn phóng hỏa, quả nhiên là tàn nhẫn!” Vương Siêu đối với Tào Nghị có chút bội phục.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện