[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 16 : Tại bảng giá trung báo cừu hòa lao tiễn

Người đăng: binh-hoi

Vương Siêu hoàn toàn mất đi hết cả hồn vía, từ dưới hồ nước lạnh buốt leo lên, ngơ ngác ngây ngốc ngồi trên chiếc thuyền con, nhìn lên màn đêm trên trời dầy đặc các vì sao lấp lánh. Xa xa núi Bạch Hạc đen ngòm liên miên bất tuyệt, hệt như một con cự thú đang nằm phục xuống còn thành thị bên cạnh giống như một chốn điêu tàn. Trong tình cảnh tranh tối tranh sáng, nhất tĩnh nhất động này, không biết trải qua bao lâu, luồng gió mát trên hồ khiến hắn cảm thấy lạnh run, rồi mới tỉnh táo lại, lay động hai mái chèo, tiến về hướng bờ hồ. Việc Đường Tử Trần đạp nước bỏ đi như vậy, khiến trong lòng hắn sinh ra chấn động mạnh. Bao nhiêu tâm tư trong lòng dâng trào tràn trề, khi trồi khi sụt, phiền muộn vô cùng. Trở về lại trong căn biệt thực, hết thảy đều yên lặng, không có lấy một người, càng lúc càng cảm thấy cô đơn, sóng lòng phập phùng, thủy chung không bình tĩnh lại được. Vì thế hắn dứt khoát không làm gì cả, đi thẳng tới phòng luyện công, đặt mông ngồi xuống đất, lẳng lặng nhắm mắt lại, đem tất cả mọi thứ học được từ khi vừa gặp Đường Tử Trần ra hồi tưởng lại một lần. Từ đầu tiên nhất là “Mã Bộ Thung”, “Liêu Âm chưởng”, “Hầu Thâu Đào”, “Tam Thể Thức”, đến Luyện pháp và Đả pháp của Bát Quái chưởng về sau này, rồi sau đó là Hình Ý ngũ quyền, Thập Nhị Hình, cuối cùng là đại thương thuật “Long Xà hợp kích”, lại còn mấy tuyệt chiêu bao hàm cả Thái Cực quyền trong đó. Chuyện cũ của hơn nửa năm nay, cùng với giọng nói dáng điệu tươi cưòi của Đường Tử Trần xuất hiện rõ ràng trong đầu hắn như một cuộn phim. Hình ảnh của cuộc sống tươi đẹp thủy chung không tiêu tan, khiến hắn cảm thấy Đường Tử Trần không hề bỏ đi mà vĩnh viễn ở bên cạnh người hắn. Dần dần rồi ngồi yên tĩnh hồi tưởng như vậy lại khiến Vương Siêu cảm thấy đắm chìm trong sự ảo diệu của quyền thuật. Mỗi câu nói, mỗi động tác của Đường Tử Trần hồi tưởng kỹ càng lại đều có thâm ý sâu sắc trong đó. Không biết vì khi mất rồi mới cảm thấy trân quý hay là vì đã trưởng thành rồi, mà trong hồi ức quá trình luyện quyền của bản thân, hắn lại phát hiện ra nhiều chỗ mà trước đây chưa hề hiẻu thấu.. Hắn nhảy dựng lên, hông đùi phát lực, hai tay vung mạnh, nhẹ nhàng phóng lên vại nước. Hắn nhanh nhẹn di chuyển thân thể trên mép vại nước mà ổn định cứ như đang đi trên đất bằng. Hai tay Vương Siêu trái phải luân phiên phóng ra, thân hình chuyển đổi. Mỗi lần song chưởng đánh trúng, bao cát đều bị đánh bật mạnh lên thật cao. Nước trong vại cũng nhộn nhạo nổi lên gợn sóng nhấp nhô quyện theo quy luật. Đây là do hắn mỗi lần đều dùng kình lực rất đồng đều, khiến cho lực phản chấn của bao cát truyền xuống nước trong vại qua hai chân, nhưng rõ ràng là vẫn còn chưa đạt tới cảnh giới “Cử túc khinh trọng”, nhất cử nhất động đều tạo ra ảnh hưởng. Nước trong vại mặc dù bị chấn động theo quy luật, nhưng vẫn còn chưa hình thành xoáy nước cuốn tròn. Bộp! Bộp! Bộp! Bộp! Đến mấy chưởng cuối cùng, trong lúc cánh tay của Vương Siêu vung ra, kình lực toàn thân đầy đủ sung trào, không ngờ ẩn ẩn hiện hiện đánh ra tiếng răng rắc. Chỉ là tiếng răng rắc này rất nhỏ, cũng cần phải vận động đủ mới có thể đánh ra được, còn lâu lắm mới đạt tới tình trạng tùy ý phát ra như Đường Tử Trần. Tiếng vang cũng còn kém rất xa thanh âm phát ra như tràng pháo của Đường Tử Trần. “Hừ!” Sau khi đánh xong, nhảy người xuống dưới, lại đem mấy chiêu Ngũ quyền, Thập nhị hình từ từ diễn luyện ra một lần. Từng chiêu từng thức đều dùng kình không dùng lực, trong lúc thân hình biến hóa, lỗ chân lông toàn thân nổi lên như những hạt sắt. “Nào!” Diễn luyện đến cuối cùng thì không tự chủ được biến hóa thành dáng điệu như Long Xà hợp kích. Hai tay tựa hồ như mũi thương, bước đi lên xuống đều đặn. Như Băng quyền, như Pháo quyền, như Toản quyền, hung hăng cắm vào ngay giữa trái cầu thủy ngân chì trong máng đá. Thấp eo chuyển động, hai tay chuyển lực. Két két! Cả trái cầu thủy ngân chì bị hay cánh tay, hai bàn tay của Vương Siêu ôm lấy, mãnh liệt xoay chuyển, không ngờ nảy ra được từ trong máng đá. Nhìn thấy trái cầu lớn nảy ra liền muốn rớt xuống đất, hắn vội vàng vừa ôm vừa đẩy, nhất thời các lỗ chân lông trên bàn tay truyền đến một cảm giác thật rõ ràng. Trong đầu Vương Siêu dường như hiện ra phương hướng cùng kình lực xoay chuyển lưu động của thủy ngân bên trong trái cầu. Hắn không tự chủ được liền dựa theo kình lực này vừa xoay vừa đẩy. Xoạch! Trái cầu nhẹ nhàng nảy lên một cái rồi lăn trở lại vào trong máng đá. “Thì ra là như vậy! Đây chính là đạo lý Thính kình (nghe kình lực). Khó trách Trần tỷ đưa tay là có thể phá đổ trọng tâm của thân thể người khác.” Phù phù! Lần này dường như hắn đã dùng hết toàn bộ khí lực. Sau khi suy nghĩ rõ ràng, hắn lại đặt mộng xuống đất không hề nhúc nhích, há miệng thở hồng hộc. Sắc trời bên ngoài đã sáng bừng, mặt trời lên đỉnh đầu. Thì ra đã luyện hết cả đêm. Ánh mặt trời chiếu chói lọi, nóng bức như lửa giống hôm qua. Bất đồng duy nhất chính là Đường Tử Trần đã đi rồi. Nhưng hiện giờ tâm tình Vương Siêu đã khá hơn nhiều rồi. Đột nhiên nghĩ lại, sau khi Đường Tử Trần bỏ đi, dường như có để lại một quyển sách, liền vội vàng lật đật chạy lên lầu, mở ngăn kéo phòng ngủ của hắn. Quả nhiên, bên trong có thêm một quyển sách thật dầy. Giấy cả quyển sách trơn tru vô cùng, mượt mà bóng loáng. Mỗi trang sách đều bọc lề, dùng hai loại dây kim ngân đan vào nhau thành hoa văn, trông thần bí và quý giá vô cùng. Nhất là những trang giấy, vừa cầm vào tay, liền có cảm giác bền chắc vô cùng, phát ra một mùi thơm nhàn nhạt, dường nhi có dùng hương liệu gì đó tẩm qua. “Đây hình như là giấy do da dê tinh chế mà thành, sau đó lại dùng hương thơm ngâm qua. Ta dường như đã thấy qua hoa văn bằng chỉ kim ngân kiểu này trong lớp lịch sử. Là do các đền thờ của một số quốc gia thành tín nhất của Hồi giáo chế tạo ra, dùng để sao chép kinh Cô-ran.” Mặc dù Vương Siêu không có biết qua, nhưng rốt cuộc cũng không phải hoàn toàn mù tịt. Nhìn thấy kim ngân hoa văn trên trang giấy này, ngẫu nhiên nhớ tới trong sách lịch sử đã từng thấy giới thiệu về phương diện này. Quyển sách này dầy ba bốn tấc, có vài trăm trang, bìa ngoài màu lam nhạt, trên mặt dùng viết lông viết bốn chữ: “Quốc Thuật Thực Lục” Bốn chữ này trong mềm mại có ẩn tàng nét sắc bén, bên dưới ghi tên Đường Tử Trần. Vương Siêu mở sách ra, bên trong đều viết chữ nhỏ bằng bút lông. Hắn nhìn sơ qua một chút thì thấy bên trong phần đầu quá nửa đều là giảng giải Đả pháp thực chiến, kỹ xảo giết người, tiếp đó phối hợp với từng bộ từng bộ đồ án cơ thể con người tinh xảo, đủ các bộ vị của hệ thống thần kinh, liên hệ khớp xương, kết cấu nội tạng của thân thể con người, làm sao dùng Minh kình, Ám kình để tấn công, nhanh chóng giết người, tất cả đều toàn bộ trình bày ra. Mấy tấm đồ này chính xác như giải phẩu thực thể dưới kính hiển vi. Cũng không biết Đường Tử Trần làm sao vẽ ra được. Một trăm trang cuối cùng lại là do Đường Tử Trần vẽ ra một số chiêu thế “Chủy” (đâm) quyền trong Thái Cực quyền, cùng với các món bẻ khớp trong Bát Cực môn, Phiên tí kình của Thông Bối môn, và một số quyền thuật khác. Hết thảy đều không phải dùng cả chương để giới thiệu mà là rải rác phân tán, chỉ để ý tới phần thực dụng. Sau đó, cách viết lại đổi thành nét lớn. Thì ra Đường Tử Trần dùng bút lông viết đến đoạn kết thì phóng bút viết theo một chương trong Lan Đình Tự Thiếp Tử của Thư thánh Vương Hi Chi. Từng chữ từng chữ như rồng bay phượng múa, vạch, phất, phẩy, móc, nét chữ cứng cáp, ngay cả Vương Siêu là một người không biết thư pháp, cũng cảm nhận được kiểu chữ trong đó ẩn chứa rất nhiều ý cảnh thâm sâu. Nhưng quyển sách đến cuối cùng thì lại không có đoạn kết. Chương viết phỏng theo Lan Đình Tự, chỉ viết đến “người đọc sau này” thì câu cuối cùng “lại cũng rung động vì chữ này”, thì lại không viết xuống, dường như đang chờ người tiếp nối. Sau khi Vương Siêu xem xong, cẩn thận đóng sách lại, chuẩn bị sau này nghiền ngẫm kỹ càng. Sau đó ngả đầu ngủ, ngủ một giấc tới tận trời tối ngày hôm sau mới dậy. Sau khi dọn dẹp phòng ốc, lấy chìa khóa phòng, chìa khóa cửa và các thứ lặt vặt, cuối cùng đưa mắt nhìn thật kỹ căn biệt thự này rồi mới lên đường trở về nhà Căn nhà này của Đường Tử Trần mặc dù đem cho hắn, nhưng hắn lại biết là giữ không nổi. Tiền quản lý tài sản mỗi tháng không biết cần bao nhiêu, còn không mau rời khỏi, miễn cho sau này bị người ta lôi kéo gây phiền phức. Lại còn chiếc xe trong gara, Vương Siêu không biết chạy xe, cũng tự nhiên là để nó đậu trong đó. Huống hồ mấy thứ này là do Đường Tử Trần để lại. Vương Siêu nói gì cũng muốn giữ gìn cho tốt, không muốn để cho lộn xộn. Thời gian qua đi rất nhanh. Đảo mắt một cái là kỳ nghỉ hè đã qua rồi. Trường học đã khai giảng. Năm thứ ba, lớp Mưòi hai rồi, kỳ thi Đại học đã vô cùng cấp bách. Bầu không khí trong trường học cũng bắt đầu khẩn trương. Nhưng tất cả mọi thứ Vương Siêu đều không để ở trong lòng. Cho đến bây giờ, hắn chỉ cảm thấy hứng thú với hai chuyện thôi. Chuyện thứ nhất là cùng với Tào Đội trưởng, cha của Lớp trưởng Tào Tinh Tinh, đọ sức một lần. báo cừu lần trước. Thứ hai là làm sao kiếm tiền. Nếu không thì chính hắn sau này muốn ở lại căn nhà do Đường Tử Trần để lại cũng không được. Hơn nữa sinh hoạt sau này của hắn cũng cần phải dùng tiền. Về phần làm sau có phương pháp kiếm tiền thì Vương Siêu đã suy nghĩ rất nhiều rồi, nhưng lại phát hiện ra chẳng có cái nào sử dụng được. Quyền thuật học được cũng dường nhu chỉ dùng để cướp đoạt thôi. Nhưng cướp đoạt thì Vương Siêu tạm thời không nghĩ tới. Lần trước đánh nhau với đám côn đồ, quá nửa là vì báo thù. Chộp tiền chỉ là tiện tay dắt dê, nhất thời cao hứng mà thôi. “Hay là trước tiên tìm Tào Đội trưởng báo thù rồi mới nói.” Ngẫm nghĩ nhiều ngày rồi mà Vương Siêu vẫn muốn trước tiên đi hoàn thành tâm nguyện thứ nhất này của mình. Tối nay tan học về nhà, Vương Siêu ngấm ngầm bám theo phía sau Tào Tinh Tinh. Hắn chuẩn bị tìm đến nhà của Tào Tinh Tinh, đợi đến khi thích hợp, sẽ chặn Tào Đội trưởng đi khỏi nhà để đánh nhau một trận. Con đường ban đêm sáng trưng, khí trời vô cùng oi bức. Vương Siêu cứ thong thả bám theo phía sau Tào Tinh Tinh, không để cô ta phát giác ra. Vòng vo vài con đường, ngay lúc Tào Tinh Tinh vừa muốn đi vào một con hẻm thì đột nhiên một chiếc xe van (minibus) đột nhiên vượt sát qua, trong nháy mắt ngừng lại, từ trong nhảy xuống hai ba tên đại hán, ùa nhau kéo tới. Một tên bịt miệng, một tên nắm tay, một tên nhấc hổng chân cô ta lên. Tào Tinh Tinh ngay cả hô hoán cũng không kịp, liền bị bắt lên xe. “Bắt cóc à?” Vương Siêu chợt phản ứng. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang