[Dịch] Long Huyệt
Chương 69 : Tá Đáo Nhất Bách Vạn (Vay Một Triệu Tệ)
.
Long Dực vẫn nhớ rõ tại Long gia thôn năm đó, người hàng xóm Long đại gia bệnh nặng, nếu có tiền thì ông ta có thể đến bệnh viện điều trị rồi, cho dù không chữa khỏi hẳn nhưng cũng có thể kéo dài tính mạng thêm vài năm, nhưng khi nghe được bác sĩ thông báo phí điều trị quá cao thì đã bỏ mặc luôn không điều trị nữa, cứ mặc cho chứng bệnh tra tấn, hành hạ làm cho ông ta rất thống khổ, nhưng vì không muốn liên lụy đến người thân, ông ta cố gắng chịu đựng cho đến khi ông ta mất.
Tình cảnh của mẹ Lý Vân bây giờ và tình cảnh tại Long gia thôn năm đó rất giống nhau, đều mắc chứng bệnh nặng và không muốn liên lụy đến người thân, bởi vậy căn bệnh vốn có hy vọng chữa được đã thành căn bệnh chết người.
"Lúc đó mình còn nhỏ, muốn giúp nhưng không có khả năng, còn bây giờ mình đã có khả năng giúp người khác, làm sao có thể trơ mắt làm ngơ đây?” Long Dực nghĩ như vậy rồi đến bên Lý Vân nhẹ giọng hỏi “Hiện đệ có tổng cộng bao nhiêu?”
"Hơn 20000 tệ thôi........." Lý Vân thì thào nhỏ đến nổi không ai nghe thấy.
Với 20000 tệ thì đừng nói là phẫu thuật, thậm chí đến cả thuốc cũng không mua được bao lâu nữa, ngoài ra Lý Vân còn nghe bác sĩ nói thêm rằng bệnh này nếu không phẫu thuật thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
"Lão Long, chúng ta có thể tổ chức quyên góp từ thiện tại trường để để tài trợ cho lão Lý” Đinh Tiểu Lôi nói.
"Đúng đó" Tiễn Như Vũ cũng lên tiếng “ chúng ta quay về trường viết thông báo rồi tuyên truyền ngay đi, có thể tuyên truyền qua đài phát thanh của trường để cho tất cả các sinh viên đều biết”
"Hay lắm, không nên chậm trễ nữa, chúng ta quay về làm ngay đi” Long Dực đứng dậy an ủi Lý Vân thêm vài câu nữa rồi sau đó móc từ trong túi ra một xấp tiền mặt đưa cho Lý Vân nói “ Đệ cầm chút tiền này dùng trước đi”
Tiễn Như Vũ và Đinh Tiểu Lôi thấy thế cũng móc tiền ra nhét vào tay Lý Vân.
"Không được đâu, tiền này là chi phí học tập của các huynh mà” Lý Vân lấy tay đẩy ra.
"Lý Vân, huynh hãy nhận đi, chẳng lẽ huynh xem thường các huynh đệ này sao” Tiễn Như Vũ và Đinh Tiểu Lôi "nổi giận" nói.
"Hãy nhận đi lão Lý, tuy chỗ này không nhiều nhưng nó thể hiện tấm lòng của mọi người mà.” Long Dực thở dài nói "Bệnh của bá mẫu dù thế nào cũng phải điều trị cho hết, quyết không thể chậm trễ, cho nên số tiền còn lại huynh sẽ nghĩ biện pháp giúp đệ”
Lý Vân không thể từ chối đành phải nhận lấy.
Mặc dù số tiền rất ít hưng lý vân cảm kích không thôi, mắt đã ươn ướt, môi run rẩy nói “ Cảm ơn các bạn”
"Tại sao lại nói “các bạn”?" Đinh Tiểu Lôi lớn tiếng nói "huynh đừng quên chúng ta là huynh đệ, huynh phải nói “cám ơn các huynh đệ mới phải"
Tiễn Như Vũ nói "Lão Đinh, đệ sai rồi, đã là huynh đệ của nhau thì không cần nói cảm ơn đâu”
"Đúng, là đệ sai." Đinh Tiểu Lôi nói "đã là huynh đệ thì còn phân biệt gì nữa. Lý Vân, huynh từ rày về sau đừng nói hai chữ cảm ơn nữa nha, nếu nói nữa thì chúng ta cắt đứt tình huynh đệ"
"Huynh đệ…… “ Lý Vân ngây người nửa ngày, không biết nên nói thế nào cho tốt nữa, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui lại thốt lên "Cám ơn các bạn!"
Hoạt động từ thiện quyên góp để cứu mẹ lý vân triển khai rất thuận lợi, hai ngày đã trôi qua, số tiền quyên góp đã lên đến 100000 tệ.
Khi bọn Long Dực mang số tiền này đến bệnh viện để đưa cho gia đình Lý Vân, họ nhận được nước mắt rơi rụng như mưa.
100000 tệ này mặc dù còn thiếu nhưng số tiền này đã đem đến cho họ một hy vọng thật lớn a.
Lý Vân vốn đã gầy yếu, qua hai ngày không ngủ chăm sóc mẹ, bộ dáng hiện giờ còn tiều tụy hơn, là huynh đệ, bọn Long Dực cảm thấy hắn thật quá khổ sở liền đến khuyên bảo.
"Lão Lý, đừng cố quá, sẽ bệnh đó” Tiễn Như Vũ vỗ vỗ vai Lý Vân một hồi rồi nói tiếp “ đệ đừng rầu rĩ nữa, chúng ta đã là huynh đệ còn tính toán gì nữa. Mấy năm gần đây huynh có dành dụm được khoảng 50000 tệ, khi đến đây học thi mang theo 30000 tệ nữa, tổng cộng có 80000 tệ. Ngày mai huynh đến ngân hàng rút 50000 tệ đưa cho đệ”
"Lão Tiễn ……" Lý Vân do dự một lát rồi nói "được rồi, đệ sẽ nhận tiền của huynh nhưng đệ nói trước là đệ sẽ mượn số tiền này, chờ đệ có việc làm nhất định sẽ trả cho huynh”
Đinh Tiểu Lôi ngắt lời "Ngày mai đệ điện thoại về nhà cho cha đệ, nhân tiện nói luôn chuyện này rồi xin cha cho đệ tiền để giúp huynh”
"Lão Đinh, huynh …… mấy người thật sự là huynh đệ tốt nhất của Lý Vân này, phần ân tình này Lý Vân đây sẽ nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp vậy” Lý Vân mặc dù mệt mỏi vì hai ngày không nghỉ ngơi nhưng bọn Long Dực lại mang đến tin vui kích thích tinh thần hắn, làm hắn có suy nghĩ “Cuộc đời Lý Vân này có thể làm bạn với họ, có chết cũng mãn nguyện”
"Lão Tiễn và lão Đinh đều khẳng khái như vậy, huynh cũng không muốn thua kém họ” Long Dực hơi trầm ngâm rồi quay qua Tiễn Như Vũ nói "Lão Tiễn, cho huynh mượn điện thoại của đệ của chút”
Mặc dù Quang Long đại học có quy định không cho sinh viên mang theo điện thoại di động nhưng có một số sinh viên lén đem theo, chỉ cần không bị phát hiện là được. Phòng 414 ngoại trừ Tiễn Như Vũ không tuân thủ quy định thì ai ai cũng tuân thủ cả.
Mặc dù Tiễn Như Vũ phá vỡ quy định nhưng Long Dực cũng mặc, miễn hắn đừng bị phát hiện thì thôi, và Long Dực cũng không muốn vi phạm nên lần nào cũng ra ngoài dùng điện thoại công cộng, đây là lần đầu tiên mượn của Tiễn Như Vũ.
Không bao lâu sau, long dực trở lại phòng trả lại điện thoại cho Tiễn Như Vũ rồi hưng phấn nói với Lý Vân "Lão Lý, có một tin tốt cho đệ, huynh vừa rồi gọi điện thoại cho một người bạn hỏi vay tiền, hắn đã đồng ý rồi”, rồi quay sang mẹ của Lý Vân nói "Bá mẫu cứ yên tâm điều trị bệnh đi, vấn đề tiền bạc người không cần phải lo nữa”
"Lão Long, huynh đang nói cái gì vậy? Huynh vay của bạn huynh bao nhiêu mà dám bảo đảm thế” Tiễn Như Vũ hỏi.
"Một triệu tệ."
"Hả, một triệu tệ?" Tiễn Như Vũ mở to hai mắt nhìn.
Long Dực cười cười nói "người bạn của huynh rất trượng nghĩa. Lão Lý, chiều nay huynh sẽ đi tìm người bạn đó để lấy tiền đưa cho đệ”
Nếu nói số tiền quyên góp đem đến một tia hy vọng thì với những câu nói của Long Dực mang đến cho cả nhà họ một bầu trời hy vọng.
"Vân nhi, mặc dù có người hảo tâm cho chúng ta mượn tiên nhưng số tiền nhiều như vậy làm sao mà trả nổi đây? Hay là thôi đi, bệnh của mẹ không cần chữa trị đâu. Mẹ hy vọng ba huynh muội các con sau khi mẹ chết đi hãy thay nhau chăm sóc tốt cho cha của các con" mẹ của Lý Vân lại nói ra những lời không muốn làm phiền đến gia đình nữa.
"Bá mẫu, lời này của người thật quá bi quan” Long Dực nghiêm mặt nói "về tiền thì có thể trả từ từ nhưng bệnh tình thì không thể để lâu. Người thử nghĩ xem, nếu bệnh của người chữa không hết hoặc có chuyện gì xảy ra thì Lý Vân sẽ ra sao? Chắc chắn Lý Vân sẽ không còn tâm trí để học hành nữa, còn gia đình của người cũng sẽ vì người mà sống trong đau buồn, cho dù sau này họ có kiếm được rất nhiều tiền đi nữa thì thử hỏi xem họ có vui vẻ không?”
Mẹ của Lý Vân vẫn im lặng.
"Mẹ." Lý Vân vội la lên "Nếu mẹ không chịu chữa trị, con....con sẽ không đi học nữa”
Câu nói này mặc dù là câu uy hiếp, nhưng lại tràn ngập thiện ý.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện