[Dịch] Long Huyệt
Chương 6 : Phong Vân tập đoàn
.
Cửa xe mở, hai nam tử bước xuống, đi đến bên cạnh Long Dực.
“Là 2 ngươi” Long Dực ngồi dậy, đưa mắt nhìn người trung niên và người thanh niên, cau mày nói “ hai ngươi tại quán ăn theo dõi ta 4 ngày liền, có ý đồ gì ?”
Phải biết rằng những người có dị năng lực lượng thì thân thể sẽ phát xuất ra một loại khí ba động đặc thù, và họ sẽ cảm giác được khí ba động dị năng của đối phương. Vì hai người này cũng là người có dị năng đặc biệt nên có khả năng cảm ứng được khí ba động trên thân thể Long Dực và tìm đến.
Bốn ngày trước, khi hai người này đến Đào gia diện quán thì Long Dực đã cảm ứng được khí ba động từ cơ thể của hai người phát xuất ra nên biết họ không phải là người tầm thường. Vì Long Dực phát hiện họ không có ác ý, chỉ theo dõi hắn thôi nên hắn cũng không lưu tâm.
Hai người đồng thời nhìn nhau cười, người trung niên được gọi lão Tiễn nói với Long Dực “huynh đệ à, chúng ta không có ác ý gì đâu. Chỉ là ông chủ của chúng ta rất hân thưởng nhân phẩm cùng tài năng của huynh đệ nên bảo chúng ta đến mời huynh đệ đến gặp mặt thôi”
“Đúng vậy, kỳ thật chúng ta rất muốn tìm hiểu quá khứ của huynh đệ nhưng nhìn thấy biểu hiện của huynh đệ tại Đào gia diện quán, chúng ta không còn gì để nói nữa” người thiếu niên gọi là tiểu Lý nói thêm.
“Ông chủ các người là ai?” Long Dực tự nghĩ hắn đến thành phố chỉ trong thời gian ngắn, trừ lão chủ quán ăn cùng với cháu gái lão thì hắn không quen biết một ai cả vậy thì làm sao mà biết đựơc ông chủ của hai người này, mà hai người này lại nói là ông chủ của chúng rất hân thưởng ta nữa chứ, thật kỳ quặc a.
“ Ông chủ của chúng ta gọi là Nhậm Đạo Viễn, chủ tịch của Phong Vân tập đoàn”, ngừơi trung niên đáp lại.
“Nhậm Đạo Viễn?” nét mặt Long Dực hiện lên vẻ suy nghĩ, sau đó lắc đầu nói ” ta không biết ông ta”.
“Huynh đệ à, ngươi thật biết nói đùa” ngừơi trung niên cười nói “có thể huynh đệ chưa nghe qua tên Nhậm Đạo Viễn nhưng cái tên Phong Vân tập đoàn thì chắc huynh đệ có nghe qua”
“Cũng không có nghe qua” Long Dực tiếp tục lắc đầu nói.
Ngừơi thiếu niên nghe Long Dực trả lời xong, thật không biết giải thích ra sao liền đưa mắt nhìn qua đồng sự ra hiệu.
Người trung niên hiểu được, nhìn đồng hồ một cái rồi sau đó nói “huynh đệ, ta biết trong tâm huynh đệ đang có nhiều nghi vấn, tuy nhiên khi huynh đệ cùng chúng ta đến gặp ông chủ thì huynh đệ sẽ minh bạch thôi. Ông chủ chúng ta là người cầu tài nhược khát, đối nhân khoan hậu, chúng ta bảo đảm huynh đệ nếu được làm việc cho ông ta, thì cụôc đời này không còn gì hối tiếc nữa”
Người thanh niên liền tiếp lời “không sai, chúng ta lúc trước ra ngoài mưu sinh, nếu không gặp được ông chủ thì ngày hôm nay làm gì có được phúc đức như thế này. Ha ha, nếu so với lão chủ quán ăn thì không biết cách nhau bao nhiêu năm ánh sáng a”
Nhìn thấy được biểu tình thành khẩn của hai người, Long Dực từ từ đứng lên rồi nói “đựơc, ta cùng hai vị đến gặp mặt ông chủ”
Long Dực tự nghĩ hắn đến thành phố là để mưu sinh, nay lại có người chủ động tìm hắn thì làm sao có thể bỏ qua cơ hội như thế đựơc.
Hai mươi phút sau, chiếc xe màu đen chở Long Dực đến một nơi có cánh cổng thật lớn, chạy qua cánh cổng rồi băng qua một khu vườn lớn, sau đó chạy ngang qua một vườn hoa rộng, cuối cùng đậu lại trước một toà biệt thự.
Sau khi xuống xe, người trung niên dẫn Long Dực vào trong phòng khách của biệt thự
Trong phòng khách, có một vị trung niên đang ngồi trên sofa, ánh mắt phát ra một tia hứng thú nhìn Long Dực đang bứơc tới.
“Huynh đệ, đây là ông chủ của ta”. Người trung niên giới thiệu xong, mỉm cười với Long Dực rồi đi đến bên Nhậm Đạo Viễn không biết nói gì vào tai ông.
Nhậm Đạo Viễn nghe xong, phất tay bảo hắn lui, sau đó ra hiệu cho Long Dực ngồi xuống.
“Ta… ta không thể ngồi, ta không muốn làm bẩn sofa của ông” Long Dực vừa nói vừa nhìn lại quần áo của mình.
Từ khi vào thành phố và làm việc thì quần áo của Long Dực có giặt qua, nhưng hôm nay tại quán đã làm việc rồi lại đánh nhau nữa nên quần áo cùng thân thể thật sự rất bẩn.
“Sofa cũng có thể lau chùi mà, quý khách không nên bận tậm. Mời ngồi.” Nhậm Đạo Viễn thấy Long Dực liền biết ngay cậu là người từ làng quê mới đến, tuy nhiên thân hình cao ráo, song nhãn sáng như sao, thân thể phát xuất ra một cỗ đặc thù dị năng khí chất, tâm trung hưng phấn chấn động không thôi.
Xem ra thủ hạ của ta báo cáo có phần thiếu sót a, đây không chỉ là một thiếu niên 16 tuổi có năng lực đặc biệt thôi đâu.
“Long Dực, cậu có còn nhớ việc cậu giúp một người con gái lấy lại ví tiền và điện thoại không?” Đợi Long Dực ngồi xuống rồi, Nhậm Đạo Viễn đích thân rót trà, tiếp tục nói “Người con gái đó tên là Nhậm Yên Nhiên, là con gái của ta”
“Ta nhớ rồi, người con gái đó….cô ta là con gái của ông à? Long Dực trên mặt xuất hiện vẻ ngạc nhiên, sau đó lại nói “ông mời tôi tới đây để làm việc cho ông chỉ vì tôi đã giúp con gái của ông, tưởng vậy là báo đáp cho ta ư? Chỉ là một chuyện nhỏ, không cần phải báo đáp”
Nhậm Đạo Viễn nói “Kể từ sau chuyện đó, ta đã cho người lưu ý nhất cử nhất động của cậu. Còn nhớ lão ăn mày bị đánh cậu đã giúp đỡ không, đó là người của ta an bài, mục đích là giúp ta kiểm tra nhân phẩm của cậu. Ừm, kiến nghĩa dũng vi, lạc thiện hiếu thi (giúp đỡ người nghèo khó, gặp chuyện bất bình ra tay hỗ trợ), ta đánh giá rất cao những người như thế. "
“Ah, nguyên lai hôm đó… chỉ là một màn kịch thôi à?” Long Dực thở dài nói.
“Đúng vậy. Lão ăn mày đó là quản gia của ta, hai người đánh lão cũng là thuộc hạ của ta.“ Nhậm Đạo Viễn nói “ta sở dĩ làm vậy là vì hy vọng người làm việc cho ta không những phải có tài năng mà còn phải có nhân phẩm tốt nữa. Long Dực, nếu như cậu thấy phiền lòng vì cách làm việc không quang minh của ta, thì ta tại đây thành thật xin lỗi cậu”
Long Dực đột nhiên mỉm cười nói “Ông quan tâm đến nhân phẩm của ngừơi khác như vậy chứng tỏ ông là một người nhân phẩm cũng rất tốt, ta có gì mà không hài lòng đâu. Trứơc khi đến đây, ta đã nghĩ chắc đây là phong cách của mấy người có tiền hay làm tại thành phố để chứng tỏ mình, nhưng khi tiếp xúc với ông thì thấy ông khác họ rất nhìêu, ông đối nhân cũng rất tốt a, hòa nhã và ân cần."
Nhậm Đạo Viễn nghe xong cười nói “nếu như không phải đã tra rõ thân thế cậu, thì ta không cho rắng cậu là một thiếu niên 16 tuổi đâu. Cậu thành thục hơn những ngừơi đồng trang lứa quá”
“Người tại thôn quê thừơng phát triển sớm…. huống chi, phụ mẫu ta mất sớm, ta mà không học cách tự lập tự cường thì làm sao mà sống được đây”
“Nói hay lắm” Nhậm Đạo Viễn hưng phấn nói “hôm nay cậu xuất hiện tại đây, ta thấy với khả năng của cậu thì việc phát triển tiền đồ không thành vấn đề. Ưm, tên của cậu là Long Dực, một khi mọc cánh, cậu sẽ phi thiên thôi. Lại đây ngồi với ta, hiện tại không có ai ở đây, cậu cứ xem ta là bạn của cậu thôi."
Long Dực tiếp thu những lời nói kích động nhân tâm của Nhậm Đạo Viễn, nhưng lại cười khổ nói “ ta ngay cả sơ trung còn chưa tốt nghiệp, cũng không có kỹ thuật chuyên môn gì cả, ta làm việc gì cho ông đây?”
“Ngươi không giống với người bình thường, ngoài nhân phẩm tốt ra còn có…” Nhậm Đạo Viễn đưa tay cầm lấy một cái này rồi nhấn vào cái nút trên đó.
Không lâu sau, một tinh tráng hán tử vận trang phục thanh sắc bước vào.
Khi hắn bước tới, Long Dực liền cảm giác được trên thân thể người này phát xuất ra đặc đị khí công rất mạnh mẽ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện