[Dịch] Long Huyệt
Chương 21 : Thất Diêp Nhất Chi Hoa
Người đăng: tieungunhi
.
"Ca xem võ công của đệ như vậy có được chưa?” Thấy Lý Đại Cường trợn mắt, há hốc mồm, Long Dực không khỏi buồn cười hỏi.
"Lợi hại, lợi hại quá! Dực đệ à, quyền của đệ thật quá lợi hại " Lý Đại Cường sợ hãi nói.
Không cần nói cũng biết, Long Dực muốn đi săn cùng Lý Đại Cường là giả, tìm kiếm long huyệt mới là mục đích chính của hắn.
Long Dực đã lên kế họach chu đáo, nếu cần thiết thì ở lại nhà của Lý Đại Cường thêm vài ngày nữa, trước khi rời đi trả chi phí cho họ là xong.
Vận khí hôm nay tựa hồ không tốt lắm, hai người vào trong núi đã 2 canh giờ (4 tiếng) rồi mà chỉ săn được có 2 con gà và 1 con thỏ rừng thôi.
Lý Đại Cường dường như không chịu được nữa, liền mở miệng mắng to “xxxx” các động vật trong núi.
Long Dực cười nói: "Cường ca, dù sao thời gian cũng còn sớm mà, ca đừng nóng! Như vầy đi, chúng ta hai người tách ra đi săn, đến giữa trưa gặp lại tại chỗ này, đến lúc đó xem thử ai thu hoạch được nhiều hơn”
"Đệ không quen thuộc đường lối của Linh Hầu sơn này, lỡ đệ bị lạc nữa thì sao? Huynh thấy chúng ta đi cùng nhau là hay nhất, dù sao cũng có thể chiếu cố lẫn nhau"
"Ca yên tâm, đệ không đi đâu xa đâu, chỉ ở vùng phụ cận thôi , săn được con mồi nào thì dĩ nhiên quá tốt, nếu không săn được thì có thể thuận tiện thưởng thức phong cảnh nơi này luôn”
Lý Đại Cường cũng gật đầu đồng ý khi nghe Long Dực nói như thế.
Long Dực trả lại cây ba chĩa cho Lý Đại Cường, rồi chia ra hai ngả, một người đi về hướng nam, một người đi về hướng đông.
Vùng phụ cận của núi Long Dực đã tìm qua rồi, không có phát hiện gì. Vì vậy hắn đi về hướng đông, cước bộ dần nhanh hơn, mặc dù trên đường có gặp được mấy con thú nhưng cũng không để ý. Hắn nghĩ thầm dù sao thời gian cũng còn sớm, trước mắt nên đi tìm long huyệt đã, sau đó quay lại bắt mấy con thú giao cho Lý Đại Cường là được.
Long Dực sau khi đi xuyên qua một khu rừng với diện tích không lớn lắm, liền gặp một con sông rộng mấy trượng* chắn ở trước mặt.
Long Dực thở dài, đang muốn quay đầu trở lại, nhưng đột nhiên phát hiện ở phía phải bờ bên kia của con sông khoảng 100 mét có 1 cây cổ thụ thật lớn, trên cây có hàng trăm con khỉ lố nhố không biết đang làm cái gì.
Long Dực trong lòng tò mò, bước dọc theo bờ sông bên này. Khi đến nơi có thể thấy rõ cây cổ thụ và bầy khỉ thì giương mắt quan sát, lúc này mới phát hiện có 1 con khỉ già đang nằm trên tảng đá, còn bầy khỉ thì ở bên kêu la loạn xạ.
"Con khỉ già này có chuyện gì nhỉ ? Hình như nó bị thương a." Long Dực suy nghĩ, rồi bắt đâu bước tới xem xét cách qua sông.
Theo phán đoán của Long Dực thì con sông này rộng khoảng năm trượng hơn. Hắn nhớ kỹ lúc nhỏ khi luyện tập "Ngự không thuật" trong Long Huyệt bảo điển thì đã từng ngự không phi hành được khoảng cách hai mươi thước, nay vượt qua con sông này chắc không thành vấn đề.
Thi triển Ngự không thuật để phi hành thì khoảng cách do linh lực quyết định, linh lực càng mạnh, bay càng cao càng xa.
Long Dực lập tức vận linh lực lên, hai cổ khí lưu không biết từ đâu xuất hiện nâng thân thể lên từ từ, rồi nhắm hướng cổ thụ ở bờ bên kia bay tới.
Con sông này mặc dù không quá rộng nhưng đáy thì nhìn không thấy, nếu rớt xuống thì không biết sao a.
Long Dực bay ngang qua không dám nhìn xuống, mãi cho đến khi hai chân đặt vào đất bờ bên kia rồi thì lúc này hắn mới quay đầu lại nhìn con sông, trong lòng cảm thấy ớn lạnh.
Bầy khỉ thấy có kẻ lạ đến, lập tức sinh ra địch ý, lập tức bao vây tảng đá nơi con khỉ già đang nằm, giống như quân lính bảo vệ vua, rồi hướng Long Dực gào thét thị uy.
"Đừng lo lắng, ta không có ác ý. Bạn của các ngươi đang bị thương phải không? Để cho ta xem nào." Long Dực mỉm cười ra vẻ không ác ý nói, rồi chậm rãi hướng con khỉ già bước tới.
Khỉ có linh tính giống người, vì vậy bầy khỉ cũng cảm giác được Long Dực không có ác ý, lìên kêu lên "Chi chi chi" một trận, sau đó nhanh chóng dạt ra tạo thành con đường cho Long Dực bước đến.
Long Dực bước tới trước con khỉ già bị thương, rồi ngồi xổm xuống xem xét, sau đó phát hiện chân của nó có một vết thương rất nhỏ, xung quanh vết thương bầm đen, máu từ vết thương chảy ra cũng cùng một màu.
"Đúng là bị rắn độc cắn rồi. Qua mấy canh giờ nữa, độc tính lan ra, cái mạng của ngươi coi như xong" Long Dực nhíu mày nói.
Thân thể con khỉ già khẽ run lên, hai mắt rưng rưng nhìn Long Dực, sau đó kêu 2 tiếng "Chi chi" buồn thảm, tựa như đang cầu Long Dực giúp cứu nó thoát khỏi tử thần.
"Ngươi không cần sợ hãi, ta sẽ giúp ngươi" Long Dực trông thấy bộ dáng của con khỉ, trong tâm sinh ra cảm giác tội nghiệp. Vì vậy cúi người xuống, hướng vết thương trên chân con khỉ đưa miệng vào hút độc rồi phun ra, cứ như vậy liên tục.
Long Dực có linh lực hộ thể, lại có "Tự Dũ thuật" có thể tự trị thương, do vậy hắn không sợ nọc độc của rắn. Long Dực hút nọc độc đến khi vết thưong trên chân con khỉ chuyển sang màu hồng thì mới lau miệng đứng lên nói "ổn rồi, máu độc đã bị ta hút ra. Ngươi đợi 1 lát, ta kiếm thảo dược đắp cho ngươi"
Xung quanh bờ sông có nhiều cỏ dại mọc um tùm trong những khe đá, Long Dực tìm kiếm một hồi, đột nhiên phát hiện một gốc cây gọi "Thất diệp nhất chi hoa". Cây có 7 lá như tên gọi, loại này thường mọc giữa những khe đá, hoa có màu đỏ tươi, nhìn rất bắt mắt.
"Thất diệp nhất chi hoa" là loại dược thảo chuyên dùng giải nọc độc của rắn, có nó, cho dù là bị rắn siêu độc cắn (loại này cắn xong trong vòng năm bước chắn chắn sẽ chết) thì cũng có thể chữa trị được như thường.
Nhiều năm truớc Long Dực tại quê nhà cũng đã từng bị một con rắn có độc tính rất mạnh cắn phải, lúc ấy nhờ có một thầy thuốc trong thôn dùng loại thảo dược này cứu chữa, nên hắn mới sống tới giờ.
Long Dực hái "Thất diệp nhất chi hoa" xong, đặt nó lên tảng đá rồi dùng một cục đá nhỏ khác dần cho nát đi, sau đó đắp vào vết thương trên chân của con khỉ rồi dùng khăn tay cẩn thận buộc lại.
Không lâu sau, con khỉ già cảm giác được đau đớn từ vết thuơng giảm đi rất nhiều, liền đứng lên quay đầu hướng Long Dực, sau đó vái lạy vài cái, hiển nhiên là đang cảm ơn Long Dực đã cứu mạng nó.
"Đừng khách khí như thế" Long Dực vừa khoát tay vừa cười nói, rồi nghĩ thầm "' cứu 1 mạng người còn hơn xây thất cấp phù đồ (chùa bảy tầng), vậy ta cứu con khỉ này không biết là xây được bao nhiêu cấp phù đồ a? Lục cấp? Ngũ cấp? ha ha ha ……"
Bầy khỉ ở bên thấy con khỉ già đã khỏe lại, vui mừng dị thường, liền vây quanh Long Dực kêu loạn lên.
"Ta phải đi rồi, ngày mai có thời gian sẽ trở lại thăm ngươi. Ngươi nhớ kỹ, bây giờ đang bị thương nên cẩn thận đi đứng, nếu không thì không hay, vết thương sẽ lâu lành. Hẹn gặp lại." Long Dực nói xong, không để ý con khỉ có hiểu hay không, phất tay từ biệt rồi quay lưng bước đi, mặc kệ bầy khỉ kêu loạn ở phía sau.
Núi này thật hiểm trở, xung quanh còn các dãy núi nhỏ khác bao quanh, do vậy việc đi đứng rất là gian nan. Long Dực dựa theo phương pháp tầm long tham huyệt đựơc ghi lại trong Long Huyệt bảo điển, tích cực tìm kiếm nhưng đến giờ cũng không có phát hiện gì cả.
Tìm kiếm không lâu, thấy đã đến thời gian hẹn với Lý Đại Cường, Long Dực đột nhiên nhớ tới là mình chưa săn được một con thú nào, vì vậy liền quay lại khu rừng lúc trước đã băng ngang qua để tìm con mồi.
Nửa canh giờ (1 tiếng) sau, trên tay Long Dực đã có 2 con thỏ và ba con gà rừng. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện