[Dịch] Long Huyệt

Chương 2 : Thi viện

Người đăng: tieungunhi

.
Long Dực thường nằm mộng và thường thấy ác mộng, nhưng lần này lại mơ thấy mỹ mộng. Hắn mơ thấy mình phát đại tài, mua được xe mới bóng loáng, lái xe cùng với một cặp ngân phiếu trở về cố hương, người người trong thôn ngưỡng mộ vây quanh hắn. Thẩm thúc của hắn trước đây đối hắn không tốt thì giờ đây như những con thỏ ngoan ngoãn ngồi trước mặt hắn, nói toàn những lời tốt đẹp, hướng tới hắn nói lời xin lỗi, xin hắn bỏ qua những lỗi lầm trong quá khứ. Tuy nhiên, hảo mộng bất trường. Một trận âm thanh không biết từ đâu vang lên làm hắn tỉnh giấc. Lúc này đầu óc hắn vẫn còn đang mông lung, chỉ thấy hoa cỏ trong quảng trường cùng hai thanh niên đang vây đánh một lão giả. Lão giả đầu tóc bù xù, quần áo rách nát, đang sợ hãi nhìn hai người thanh niên. “Hai vị đại ca, xảy ra chuyện gì vậy. Vị lão bá này đắc tội gì với các vị? Mặc dù không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng Long Dực không do dự vội vàng đi tới hỏi. Hai thanh niên dừng tay lại. Một thanh niên nhìn Long Dực nổi nóng quát “ Chuyện gì hả? Con mẹ nó, thật tức chết mà. Lão ăn mày chết tiệt này thừa lúc ta không chú ý ăn cắp bánh mì của ta. Ta chỉ nói hắn một câu, hắn liền một mực chối phăng. Nói đi, hắn có đáng đánh không?” Sau khi nói xong, liền phun ra một bãi nước vào lão giả. “Tiểu huynh đệ, cứu ta với. Ta không có ăn cắp a!” Lão giả ngồi dưới đất, ánh mắt tội nghiệp nhìn Long Dực. “Ông ta già cả rồi, lại tội nghiệp nữa, xin hai vị đại ca đừng đánh ông ta nữa.” Long Dực thay mặt xin dùm lão giả. “Ngươi nói đúng, thế nhưng bánh mì của ta trị giá đến mấy mươi tệ đó. Tên tiểu tử ngươi muốn quản chuyện này hả, vậy thì bồi thường cho ta là xong.” “Vậy… cái này bao nhiều tiền?” Long Dực đưa tay chạm vào ngân khố cạn kiệt của hắn, hắn biết túi của hắn chỉ còn lại khoảng 80 tệ thôi. Đây là số tiền hắn dành dụm nhiều tháng qua để làm lộ phí lên thành phố mưu sinh. Trong tình cảnh hiện tại, hắn chỉ mong đừng rút sạch hết tiền của hắn thôi. “30 tệ. Giá này chỉ là lấy lại vốn thôi” “30 thì 30, đây” Nhìn thấy lão giả như vậy, Long Dực cắn răng đưa tiền cho người thanh niên. Đưa mắt nhìn hai thanh niên lấy tiền rồi bỏ đi, lão giả an tâm thở một hơi. Lão giả tựa hồ rất đói, nhặt bánh mì lên cắn một miếng lớn, quên cả việc nói cảm ơn Long Dực. “Lão bá à, ăn từ từ thôi, cẫn thận kẻo mắc nghẹn a. Còn nữa, nhớ nói lời tốt đẹp khi đi xin đồ ăn, đừng ăn cắp nữa.” Nhìn thấy lão giả ăn như lang hổ, Long Dực mỉm cười, sau đó xoay người đi. “Tiểu huynh đệ, hôm nay không có cậu cứu, mạng ta đã xong rồi. Tiểu huynh đệ thất tốt bụng” Lão giả sau khi ăn xong, xoa xoa cái bụng thoả mãn nói. “Ah, không có gì đâu” Long Dực đau khổ cười nói. Lão giả nhìn vào túi tiền của Long Dực, vẻ mặt khổ sở nói “ Ai, người ta ăn cơm, ta cũng ăn cơm, thế nhưng lại không được ăn đàng hoàng, thật là…. Tiêu huynh đệ, cậu là người tốt, giúp người thì giúp cho trót, cho ta một ít tìền nữa đi. Cậu còn trẻ, thiếu gì cơ hội kiếm tiền. Trông ta như thế này, làm sao còn có thể mưu sinh đây? Không sớm thì muộn, ta cũng phơi thây giữa đường mà thôi” “Ah, điêu này…” Long Dực do dự, rồi thở dài, cậu chỉ còn lại 50 tệ mà thôi, sau đó cười nói “Lão bá, ta chỉ còn lại bấy nhiêu thôi. Ai, như lão nói, ta còn có nhiều cơ hội kiếm được tiền. Nhưng sau vài ngày không kiếm đựơc thì so ra ta và lão bá cũng là cùng cảnh ngộ rồi.” “Cậu còn gia đình mà. Tại sao không trở về?” “Phụ mẫu của ta đã mất rồi, làm gì còn gia đình để mà về nữa?” “Còn người thân, họ hàng của cậu đâu, sao không tìm họ?” “Người thân?” vừa nhắc đến ánh mắt Long Dực lộ ra sự phẫn hận “Thúc thẩm của ta, sau khi ba mẹ chết, ta đến ở cùng với họ, Họ đối với ta còn thua người dưng nữa, thử hỏi làm sao mà ta chịu được. Ah, ta không tin rời khỏi họ, ta sống không được” “Đừng nói vậy, thân thích tái thân, cũng là phụ mẫu ah. Đúng rồi, nhà cậu ở đâu?” “Long gia thôn” “Long gia thôn? Cậu nói cụ thể đuợc không?” Long Dực cười nói “ Ha ha.. lão bá không phải nghĩ là đến nhà ta xin vài bữa cơm chứ? Nói cho lão bá biết, Long gia thôn cách đây hai trăm dặm đường, xung quanh toàn là núi. Mọi người trong thôn, đều nghèo khổ giống như ta đây, không biết lão bá muốn xin gì ở đó vậy” “Ha ha..” lão giả cười tới nỗi ho sặc sụa, nói” nơi nghèo như vậy không đi, không đi a” “ Ta phải đi rồi, lão bá.” Long Dực đứng lên vẫy tay từ biệt lão giả, nhắm hướng thành phố đi tới. Lão giả nhìn hình bóng của Long Dực từ từ xa khuất, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng “ không tệ a, tiểu tử nhân phẩm rất tốt, có thể làm hài lòng chủ tịch” Nghỉ chân tại một quán ăn, Long Dực vừa ăn vừa phóng ánh mắt vào thành phố xa hoa. Từ trong quán ăn có thể nhìn được hai bên đường treo nhiều bảng quảng cáo việc làm. Long Dực nhìn qua một bảng, trong lòng cảm thấy thất vọng và chán nản. Quảng cáo tuyển dụng với các điều kiện nếu không là học vấn bằng cấp cao thì cũng là chuyên môn giỏi, hai điều này thật không phù hợp với Long Dực a. “Đợi khi có tiền rồi, ta sẽ đi học. Hoàn tất phổ thông, sẽ tới đại học” Long Dực tự thề với lòng. Học đại học, đây không những là tâm nguyện của phụ mẫu Long Dực, mà còn tâm nguyện duy nhất của hắn. Sau khi phụ mẫu của Long Dực qua đời, hắn cũng bỏ học luôn, giấc mộng tan như mây khói. Công phu bất phụ hữu nhân tâm. (cố gắng sẽ được trời thương...) Cuối cùng, tại một quán ăn nhỏ, lão bản sau khi nghe qua bài giới thiệu của Long Dực cùng với hoàn cảnh của hắn, nhìn hắn thành thật và đáng tin cậy nên đã thuê hắn làm nhân viên quét dọn. Đây là một công việc bình thường, nhưng đây là công việc đầu tiên của Long Dực. Làm công việc này đựơc bao ăn ở, lương một tháng đựơc 300tệ, Long Dực cũng cảm thấy hài lòng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang