[Dịch] Long Huyệt

Chương 72 : Âm Mưu Bí Mật

Người đăng: chuoi_gia

.
“Bạn….. bạn là Long Dực?” Đôi mi thanh tú của Du Hoa Nhị có chút nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, nhìn vào rât đáng thương. Long Dực chính là một người trong tứ đại mỹ nam cho nên nữ sinh trong trường này không biết hắn hầu như không có. “Có phải chỗ đó rất đau không?” Long Dực ngồi xuống quan tâm hỏi. “Đúng, đau lắm.” Du Hoa Nhị cắn nhẹ môi đáp. “Có thể là bị bong gân rồi. Để mình xem sao?” “Ừm …..” Du Hoa Nhị nhẹ nhàng gật đầu, chậm rãi đưa chân trái ra. “Không sao đâu” sau khi quan sát xong, Long Dực liền dùng tay trái nâng chân của Du Hoa Nhị lên, rồi dùng tay phải nắm lấy gót chân nàng, nói: “Bạn cố chịu đau một chút nhé, sẽ hết đau ngay thôi.” “Ừm, mình chịu được” Du Hoa Nhị rõ ràng là rất sợ đau cho nên bàn tay nắm chặt lại, ngay cả mắt cũng nhắm luôn. Long Dực cười nhẹ rồi bẻ nhẹ một cái. “Ui da!” Mặc dù đã có chuẩn bị trước nhưng Du Hoa Nhị vẫn chịu không nổi kêu lên, sau đó mở mắt ra, trong mắt chảy ra vài giọt nước. “Con gái thật là, chịu đau một chút thôi cũng không được nữa” Long Dực cười khổ lắc đầu. Long Dực vốn đã dùng sức rất nhẹ nhưng thấy vẻ mặt Du Nhị Hoa tỏ vẻ đau đớn nên lén thi triển Tự Dũ Thuật truyền linh lực vào chỗ đau. Bỗng nhiên Du Hoa Nhị cảm thấy có một luồng hơi ấm áp từ bàn tay Long Dực truyền sang chân mình, sau đó cảm giác đau đớn liền biến mất. “Thế nào, bây giờ còn cảm thấy đau không?” Long Dực cười hỏi “Hết đau rồi. Cám ơn bạn” hai mắt của Du Hoa Nhị giống như trăng sáng nhìn vào Long Dực nói. “Chúng ta là bạn cùng trường mà, đừng khách sáo. Tạm biệt bạn!” Long Dực giúp nàng đứng lên rồi xoay người tiếp tục chạy bộ. “Anh ấy thật đẹp trai!” Du Hoa Nhị đứng đó nhìn theo bóng lưng của Long Dực, ngẩn ngơ nghĩ “Anh ấy so với tên Thiết Ngạo mọi thứ đều hơn hẳn, chỉ có điều thấp hơn tên đó một chút thôi” Trong trường này sinh viên nào cũng biết Thiết Ngạo là một trong những người theo đuổi Du Hoa Nhị cuồng nhiệt nhất, nhưng Du Hoa Nhị đối với ngừơi theo đuổi này không có biểu hiện gì cả, do đó có lời đồn là Du Hoa Nhị là tình nhân của Thiết Ngạo. Long Dực vì ra tay nghĩa hiệp giúp cho Du Hoa Nhị, nhưng lại không nghĩ tới tình huống vừa rồi đã vô tình bị một tên đàn em của Thiết Ngạo thấy được, sau đó hắn trở về thuật lại cho Thiết Ngạo nghe, còn thêm mắm thêm muối rằng Long Dực lợi dụng lúc Du Hoa Nhị ngã mà tốc váy của nàng rồi sờ sờ mó mó lung tung, làm cho Thiết Ngạo tức đến nỗi muốn hộc máu, hận không thể ngay lập tức xé Long Dực thành tám mảnh. Đêm đó, trong một căn phòng bí mật tại tập đoàn Thiết Thị. “Đại ca, đệ đã tra được lai lịch của tên tiểu tử Long Dực rồi, quả nhiên không bình thường a. Cha mẹ thân sinh của hắn trước kia gặp tai nạn tử vong, sau đó không biết làm thế nào lại gia nhập đựơc vào tập đoàn Phong Vân rồi được Nhậm Đạo Viễn nhận làm con nuôi ….” Lý Giang Nhạc báo cáo kết quả điều tra của mình cho Thiết Trung Đường nghe. “Nhậm Đạo Viễn …….tập đoàn Phong Vân …… ồ, quả thực là rất phiền toái đây” Thiết Trung Đường trên mặt thần sắc biến đổi. “Long Dực trước hạ bệ danh tiếng của con, sau lại muốn cướp bạn gái của con nữa. Cha à, chẳng lẽ cha cứ làm ngơ nhìn tên đó đè đầu cưỡi cổ con của cha sao? Tập đoàn Phong Vân lợi hại, chẳng lẽ tập đoàn Thiết Thị của chúng ta kém sao? Cha, con của cha mất hết mặt mũi thì làm sao cha hãnh diện đựơc đây?” Thiết Ngạo khoanh tay đứng bên cạnh cha hắn nghiến răng ken két nói. “Câm miệng lại cho ta!” Thiết Trung Đường tát Thiết Ngạo một cái, giận dữ nói “Tên vô dụng. Ôi, tại sao hắn con nuôi của Nhậm Đạo Viễn lại tốt hơn con ruột của ta qúa nhiều vậy?” “Cha” Thiết Ngạo khóc lóc nói: “Con xin cha giao cho con quyền chỉ huy Liệp Ưng đi, con sẽ phái cao thủ đi xử tên họ Long đó.” Liệp Ưng là một tổ chức đặc biệt dưới trứơng tập đoàn Thiết Thị, nó cũng giống như hai tổ chức Phong Vân và Phong Hổ của tập đoàn Phong Vân vậy, trong đó toàn là cao nhân dị sĩ, những người này trước kia đều là nòng cốt của Thiết Ưng Bang, đã giúp cho bang phái trở thành một tổ chức xã hội đen hung mạnh, nhưng thân phận của những người này cũng rất bí mật, chỉ khi nhận lệnh của Thiết Trung Đường mới ra tay mà thôi. “Im ngay, ngươi định lên mặt dạy dỗ cha của ngươi hả? Cút về trường ngay đi, ta không muốn nhìn thấy cái mặt của ngươi nữa!” Thiết Trung Đường mở to hai mắt, quát lớn đuổi Thiết Ngạo ra ngoài. “Đại ca, tóm lại huynh định giải quyết chuyện này ra sao đây?” Lý Giang Nhạc thấy Thiết Trung Đường đang giận dữ liền cẩn thận dò hỏi. “Còn phải hỏi à? Tiểu Ngạo dù đáng thất vọng nhưng nó cũng là con của ta, ta làm sao có thể nhẫn tâm làm ngơ nhìn người khác ức hiếp nó được?” Thiết Trung Đường bứơc vài bước rồi oán hận nói “tên tiểu tử đó ỷ vào bản lĩnh cao cường và có Nhậm Đạo Viễn đứng sau nó nên coi trời bằng vung, tha hồ tác oai … Hừ! Tam đệ, đệ còn nhớ khẩu hiệu của Thiết Ưng Bang chúng ta không” “Dám đụng tới Thiết Ưng Bang, giết không tha” Lý Giang Nhạc trầm giọng nhắc, sau đó nói “Đại ca, chẳng lẽ huynh định phái người của Liệp Ưng ra tay sao?” “Ngay cả đệ mà cũng không phải là đối thủ của tên tiểu tử đó, vậy không sử dụng Liệp Ưng thì còn có phuơng pháp khác sao? Hừ, lần này không cần biết phải sử dụng bao nhiêu người, cái cần nhất là phải làm cho tên tiểu tử đó biến mất vĩnh viễn” “Nhưng đại ca à, huynh có nghĩ tới nếu Nhậm Đạo Viễn biết việc này, hắn ta rất có thể điên cuồng trả thù đó. Thực lực của tập đoàn Phong Vân không hề thua kém chúng ta đâu” “Khiên nhất phát nhi động thiên quân*" đạo lý này ta đương nhiên hiểu được, cho nên chuyện này phải làm cho thật sạch sẽ, tuyệt đối không để lại dấu tích. Hơn nữa, tên tiểu tử đó chỉ là con nuôi của Nhậm Đạo Viễn mà thôi, cho dù Nhậm Đạo Viễn có điều tra ra là chúng ta làm thì sao, hắn có vì một người ngoài mà liều mạng với chúng ta không” Lý Giang Nhạc gật đầu nói “tập đoàn Phong Vân gần đây hoạt động dồn dập, đã chiếm lĩnh rất nhiều thị trường của chúng ta, mặc dù vẻ bề ngoài không tỏ ra điều gì nhưng bọn chúng lại âm thầm ra tay, vì vậy chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường. Phế đi đứa con nuôi của Nhậm Đạo Viễn, thứ nhất xem như có thể trút giận cho tiểu Ngạo, thứ hai có được Xích Huyết Linh Giới, thứ ba là cảnh cáo Nhậm Đạo Viễn, nhất tiễn tam điêu a.” “Cứ vậy mà làm đi. Bắt đầu từ ngày mai, đệ phái một số người âm thầm bảo vệ cho tiểu Ngạo, còn việc đối phó với tiểu tử đó, ta sẽ tự mình sắp xếp” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang