[Dịch] Long Huyệt
Chương 66 : Cao Thủ Hiện Thân
Người đăng: tieungunhi
.
Gia đình của Thiết Ngạo là xã hội đen, cha của hắn trong tay có không ít thủ hạ là người có siêu năng lực, dị năng cùng cao thủ võ công, có thể nói cao thủ như mây. Thiết Ngạo từ nhỏ đã theo học với các cao thủ rồi, gần đây hắn có luyện một môn ngạnh khí công và đã có một chút thành tựu, vì vậy hắn mới dám mạnh miệng nhường cho Long Dực đánh ba quyền, hắn dự định sẽ dùng ngạnh khí công phản chấn lại làm gãy cánh tay của Long Dực.
"Ba quyền?" Long Dực cười cười nói "không cần đâu, một quyền cũng đủ rồi”
"Đừng nói nhiều nữa, Thiết Ngạo ta nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói nhường ngươi đánh trước ba quyền là ba quyền! Nào, đến đây đi, ta đang chờ ngươi đây” Thiết Ngạo nói xong, hai chân hắn tách ra một chút, âm thầm vận khí công.
Long Dực thở dài rồi chậm rãi đưa nắm tay lên.
Trong nháy mắt, phong nguyên tố liền ngưng tụ lại xung quanh quyền của Long Dực, rồi nhanh chóng hình thành một “Phong chùy” vô hình.
Long Dực trong lòng đã quyết muốn ra một quyền lập uy, vì vậy nếu phong chùy này đánh ra, thân thể của Thiết Ngạo cho dù là đá đi nữa cũng tan tành.
"Dừng tay!" Khi Long Dực sắp ra quyền thì bỗng nhiên có một âm thanh truyền tới.
Theo tiếng quát, một đạo nhân ảnh với tốc độ phi thường nhanh từ khu rừng phóng ra, lấy thân che trước Thiết Ngạo.
"Cao thủ xuất hiện rồi!" Long Dực thả cánh tay xuống, mỉm cười nhìn người mới đến.
Trước đó, Long Dực cùng với bọn Tiễn Như Vũ ba người đến đây thì đã cảm nhận được một luồng khí mạnh mẽ phát ra từ trong rừng, liền đoán rằng có thể là Thiết Ngạo đã mời cao thủ tới hỗ trợ, điều không thể tưởng được là hắn xuất đầu lộ diện nhanh như vậy.
Người mới đến khoảng bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi, trên người mặc một bộ đồ đời Đường màu tím, môi dày, cặp mắt có thần cùng với hai hàng mi dài ngoằng, tựa như có thể nhìn thấu tất cả tâm tư của người ta vậy.
"Lý thúc, tại sao thúc lại hiện thân vậy?” Vẻ mặt của Thiết Ngạo vốn cao ngạo, tự đại, nhưng vừa thấy người này lập tức trở nên cung kính, cười nói "tên tiểu tử này xem ra hình như chẳng có bản lĩnh gì cả, tự con thu thập hắn là được rồi, thúc không cần phải ra tay đâu.”
Người này tên gọi là Lý Giang Nhạc, là nhân vật đứng thứ ba trong Thiết Ưng Bang do cha Thiết Ngạo thành lập, rất có thiên phú về dị năng, có thể dùng tinh thần lực khống chế vật hữu hình, khi đối địch công thủ toàn diện.
Trong đầu Thiết Ngạo nhớ lại, năm đó Thiết Ưng Bang cùng với bang phái Hỏa Thiêu Vân tranh giành địa bàn tại Bắc Kinh này, lần đó hắn tận mắt trông thấy Lý Giang Nhạc dùng tinh thần lực khống chế một khối đá to nặng rồi ném nó vào một tên đường chủ của bang phái kia làm hắn biến thành thịt băm.
"Tiểu Ngạo à, với thực lực của con bây giờ thì không phải đối thủ của hắn đâu” Lý Giang Nhạc nói với Thiết Ngạo nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn vào Long Dực.
Đối với người thanh niên chưa đến hai mươi tuổi trước mắt này, ông ta chỉ có thể nói bốn chữ “cao thâm khó lường”.
Từ khi xuất đạo đến nay, lần đầu tiên ông ta mới có loại cảm giác này, vì vậy trong lòng vừa kinh ngạc vừa rung động, thầm nghĩ "tên tiểu tử này rốt cuộc có thân phận như thế nào? Làm sao mà có đươc một thực lực cao siêu như thế?”
"Lý thúc, thúc đã quá đề cao hắn rồi. Theo con thấy thì tên tiểu tử này là loại vô dụng, không có khả năng gì đâu! hừ, chỉ một quyền thôi con có có thể đánh cho hắn liệt giường luôn!" Thiết Ngạo tự tin nói.
"Thật không?" Lý Giang Nhạc lạnh lùng nói "vậy đợi chừng nào một quyền của con có thể làm cho ta liệt giường thì khi đó con lại thốt ra những lời này cũng chưa muộn”
Thiết Ngạo nghe xong ngây người bởi vì hắn biết rõ thực lực của Lý Giang Nhạc này, hơn mười năm qua còn chưa gặp được đối thủ xứng tầm, tự nhiên hôm nay lại nói ra những lời như vậy, chẳng lẽ Long Dực có thực lực mạnh đến vậy sao?
"Tiểu Ngạo, con dẫn người của con rời khỏi đây đi, ra ngoài chờ ta một chút” Lý Giang Nhạc đột nhiên ra lệnh cho Thiết Ngạo, giọng nói của ông ta vô cùng nghiêm túc, làm Thiết Ngạo không thể cự tuyệt.
Thiết Ngạo đối với lý giang nhạc không dám bất kính vì vậy liền dẫn bọn đàn em rời đi.
"Lão Tiễn, lão Đinh, lão Lý, các đệ cũng lui đi, ra ngoài đợi ta” Long Dực cũng nói với ba người y chang Lý Giang Nhạc.
Ba người nghe xong liếc mắt nhìn nhau, gật gật đầu, rồi hướng Long Dực làm dấu hiệu chữ V (thắng lợi), sau đó bước nhanh khỏi nơi đó. Trong lòng bọn họ hiện tại không có lo lắng gì bởi vì vẻ mặt của Long Dực quá bình tĩnh và tự tin khiến cho bọn họ tràn ngập tin tưởng.
Ngoài bìa rừng, ba người tiễn như Vũ cùng với bọn Thiết ngạo chia làm hai phe cho dù lúc này là đối thủ của nhau nhưng lại im lặng chờ đợi diễn biến phát sinh bên trong, ai cũng mong người của phe mình giành được thắng lợi cuối cùng.
"Khách sát …… khách khách sát sát ……" Trong lúc đang chờ đợi thì tai bọn họ bỗng nghe được từ bên trong truyền ra một chuỗi âm thanh của cây gãy.
Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt hoảng sợ, không biết trong đó đang xảy ra đại biến cố gì.
"Tại sao ta lại có cảm giác bên trong đó nổ mạnh nhỉ? Không lẽ đối phương mang theo lựu đạn sao?" Tiễn Như Vũ nói.
"Huynh thật không thông minh gì cả, không biết tiếng nổ mạnh đó là gì hả? Về mua mấy bộ phim chiến tranh nghiên cứu đi, xem tiếng nổ của lựu đạn như thế nào” Đinh Tiểu Lôi nói.
"Đó là âm thanh của cây bị đánh gãy ngã xuống đất đó” Lý Vân lúc này đã lấy lại tinh thần, lên tiếng "đó là lão Long của chúng ta và đối phương đánh nhau kịch liệt, sức mạnh vô cùng làm cho cây cối chung quanh dính miểng. Các huynh nghe xem, có một cây vừa ngã đó …… á …… một cây nữa ……"
Đinh Tiểu Lôi trong lòng thầm lo lắng cho Long dực nhưng vẻ mặt thì lại cười nói "Thiên Phật Chưởng cùng với tầng thứ bảy của Bàn Nhược Tâm Kinh của lão Long mà xuất ra thì sẽ là thiên hạ vô địch thủ, sắt thép còn đánh tan chứ đừng nói chi là mấy cái cây này”
Lý Vân le lưỡi nói "có lợi hại như vậy không đó? Có nhớ Lão long đã nói với chúng ta không, huynh ấy chỉ mới tu luyện đến tầng thứ sáu của Bàn Nhược Tâm Kinh mà thôi”
"Nói không chừng trong lúc đánh nhau, đột nhiên linh cảm của lão Long bộc phát, vì vậy đã hiểu thấu tầng thứ bảy rồi.” Đinh Tiểu Lôi nói.
ba người bên này nói chuyện huyên thuyên nhưng bọn Thiết Ngạo thì vẻ mặt toát lên thần sắc khẩn trương, nhìn vào rừng cây một chút rồi lại chụm đầu bàn bạc, động tác cứ lặp đi lặp lại như thế.
Thời gian trôi qua, bên trong tiếng vang của cây đã im bặt, tình hình này cho biết trận đấu giữa Long Dực và Lý Giang Nhạc đã kết thúc, vì vậy mọi người ở phía ngoài đều giương mắt chờ xem ai bước ra trước.
Thiết Ngạo vẫy vẫy tay nói "các huynh đệ, theo ta vào trong xem”
"Lão Đinh, lão Lý, chúng ta cũng đi xem đi” Tiễn Như Vũ nói.
Người của hai phe vừa định đi vào thì nhìn thấy Long Dực đang bước ra, trên mặt hắn vẫn nở nụ cười tươi rói, còn Lý Giang Nhạc thì vẻ mặt uể oải bước phía sau hắn, dáng đi nặng nề.
Chỉ nhìn vẻ mặt thôi thì đã biết trận đấu này ai thua ai thắng rồi.
"Lý thúc ……" Thiết Ngạo chạy nhanh đến bên Lý Giang Nhạc, vừa mở miệng muốn hỏi han thì bị Lý Giang Nhạc đưa tay ra hiệu cho hắn im lặng. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện