[Dịch] Long Huyệt

Chương 49 : Bằng Hữu Bái Sư

Người đăng: chuoi_gia

.
Bằng Hữu Bái Sư Kết thúc hội thao, Long Dực tự nhiên trở thành thần tượng sùng bái trong mắt nam sinh và trở thành hoàng tử đựơc các nữ sinh mơ mộng. Trong một ngày, Long Dực đã trở thành sinh viên có danh tiếng nổi trội nhất tại trường, vượt luôn cả danh tiếng của tứ đại ác nhân. Sau khi nhận được phần thưởng của nhà trường, Long Dực không sử dụng riêng cho mình mà chi ra 3000 tệ tổ chức một bữa tiệc tại nhà hàng chiêu đãi giáo viên và sinh viên trong lớp, tiếp đó còn hỗ trợ cho vài bạn học có hoàn cảnh khó khăn. Vì là người nổi tiếng nên nhất cử nhất động của Long Dực đều đặc biệt thu hút sự chú ý của các phóng viên và nhà báo của trường, do đó chẳng bao lâu sau đã có tin tức về hắn với tiêu đề "Sinh viên năng nổ và gương mẫu nhất của trường” Tối nay, khi Long Dực trở lại phòng ngủ thì thấy Tiễn Như Vũ, ĐinhTiểu Lôi, Lý Vân ba người sắp hàng đứng đó, trên mặt hiện ra thần sắc cung kính. "Chuyện gì vậy? Ba ngươi lại muốn giở trò quỷ gì nữa đây?" Long Dực nói. "Lão Long." "Long Dực." "Anh Long" Ba tên này ngày ngày khi gặp mặt đều cười hi hi ha ha, tuy nhiên hôm nay lại biểu hiện thái độ thật ngoài dự đoán. "Hôm nay chắc là mặt trời mọc từ hướng tây rồi. Thật là…. !" Long Dực cười, đưa tay đẩy ba người một cái, " ba tên hồn đản này, đã thân thiết quá rồi còn giả bộ gì nữa, có chuyện gì mau nói đi!" "Hắc hắc ……" ba người liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng nở nụ cười làm cho Long Dực thầm nghĩ ba tên này thật quỷ dị, không biết định làm gì đây. "Sư phụ tại thượng, xin nhận của đệ tử môt lạy!" Long Dực kinh ngạc đến nỗi ngây người khi nhìn thấy ba tên này tự nhiên lại quỳ lạy hắn. "Các ngươi uống nhầm thuốc rồi hả, mau đứng lên đi." Long Dực nhíu mày, không biết ba tên này muốn làm cái gì đây. "Không, tuyệt đối không đứng, trừ khi huynh đáp ứng nhận chúng ta làm đệ tử, nếu không chúng ta sẽ quỳ hết kiếp này!" ba người đồng thanh nói lớn. "Vậy bái ta làm sư phụ để học cái gì đây?" Long Dực đột nhiên nhớ tới Nguyệt Nhã Nhu và Phong Linh liền nghĩ thầm chắc ba tên điên này thấy mình đựơc mỹ nhân yêu mến nên muốn học vài chiêu đây mà, vì vậy cười nói: "Lão Tiễn, về phương diện tán gái đệ là người có kinh nghiệm nhất, sao lại còn muốn bái ta làm thầy vậy? Lão Đinh, lão Lý, hai người đệ chẳng lẻ không biết lão Tiễn là cao thủ tình trừơng sao, sao lại muốn bái ta làm thầy, thật sự chuyện tiếu lâm mà!" Lời nói của Long Dực còn chưa dứt thì Tiễn Như Vũ đã nháy mắt với ĐinhTiểu Lôi ra hiệu, rồi hai người cùng lúc tiến lên, mỗi người ôm một chân của Long Dực, sau đó dùng hết toàn lực kéo về phía sau một cái. Tức thì, thân thể Long Dực nhanh chóng ngã về phía sau, nếu ngã xuống thì ót sẽ đập vào mặt đất. "Cẩn thận!" Lý Vân đứng ở một bên nhịn không được kêu to. Chủ ý này là do ba người bọn họ nghĩ ra, mục đích là muốn thử xem Long Dực có công phu hay không? Nếu có thì một chiêu này không nghĩa lý gì với hắn. Nhưng nếu Long Dực không có công phu thì sao? Hậu quả này quả thật bọn họ chưa nghĩ tới! Vạn nhất đầu Long Dực mà bị thương, não bộ bị chấn động thì toi cả lũ. Tuy nhiên, sự lo lắng của Lý Vân hoàn toàn dư thừa. Ngay khi ót của Long Dực sắp chạm vào mặt đất thì thân thể hắn đột nhiên dừng lại, giống như có vật gì vô hình bên dưới nâng thân thể lên vậy, rồi sau đó lập tức đứng thẳng lên. Ba tên nhìn thấy ngây người một lát rồi quay qua nhìn nhau cùng cười hì hì. "Các ngươi định giết người cướp của hả?" Long Dực đối với hành động hôm nay của ba tên này không hiểu đầu cua tai nheo gì cả. "Lão Long, chiêu thức của huynh quả thật là tuyệt vời a! Xem ra huynh thật sự có luyện qua công phu rồi. Hắc hắc, xin sư phụ tiếp nhận lễ bái sư của chúng ta! Sư phụ tại thượng, xin nhận của chúng đồ đệ một lạy ." ba người hướng Long Dực đồng loạt quỳ xuống nghĩ "huynh không chịu đáp ứng, chúng ta sẽ không đứng lên" . "Đừng lạy nữa, ta không có khả năng dạy công phu gì đâu, các đệ mau mau đứng lên đi, chúng ta đến căn tin ăn cơm!" Long Dực cuối cùng cũng hiểu rõ trò quỷ của ba tên. "Sư phụ, thu nhận chúng ta đi." Đinh Tiểu Lôi tựa hồ thật sự muốn học võ, ngay cả lối xưng hô cũng đều thay đổi, trước kia kêu “lão Long” nhưng bây giờ lại gọi là “Sư phụ”. "Huynh vào lúc nửa đêm thường hay ngồi khoanh chân giống hòa thượng, không phải là đang luyện công sao hắc hắc …… đừng có chối nghe, ba người chúng ta đều thấy cả rồi" Lý Vân tiếp lời nói. Long Dực “A” một tiếng, lúc này mới biết chuyện mình tu luyện Bàn Nhược Tâm Kinh hàng đêm đã bi bọn họ phát giác, sau đó cười khổ nói: "ba tên hỗn đãn các ngươi nửa đêm rình mò ta, thật không biết có bệnh hoạn gì không nữa?" “Cũng không phải mỗi đêm mỗi rình mò đâu, chỉ là vào thứ Bảy tuần rồi, nửa đêm ta thức dậy đi vệ sinh, vửa mở mắt ngồi dậy thì vô tình phát hiện huynh đang ngồi trên giường luyện công. Ta nhất thời tò mò chịu trận không đi nằm đó xem huynh làm cái gì. Ha ha, bổn nhân lịch duyệt phong phú, vừa nhìn thấy tư thế nọ của huynh thì biết rằng là huynh đang luyện công rồi. Sau đó ta giả vờ ho khan một tiếng , huynh lập tức cuống quit nằm xuống giả vờ ngủ" Tiễn Như Vũ đắc ý cười ha hả nói. "Được rồi, các huynh đệ, nếu các ngươi đã biết hết thì ta cũng nói thật, ta quả thật có học qua một chút võ công." Long Dực vẻ mặt bất đắc dĩ nói, "nếu thật sự muốn học ta có thể dạy, nhưng có mấy điều kiện các đệ phải tuân thủ, nếu không thì cho ta xin lỗi vậy." "Chỉ cần học được công phu, đừng nói mấy điều kiện mà mấy trăm, mấy ngàn điều cũng có thể tuân thủ. Sư phụ cứ nói đi” "Đừng gọi ta là sư phụ nữa có đựơc không? Nghe không được tự nhiên lắm! Cứ gọi lão Long nghe thân thiết hơn." "Rõ. Lão Long sư phụ." Tiễn Như Vũ ba người miệng đồng thanh hô to. Long Dực khóc cười không được, nói: "Được rồi, muốn kêu gì thì kêu. Điều kiện ta muốn nói là các đệ theo ta học bản lãnh chỉ để cường thân kiện thể mà thôi, không đựơc phép diễu võ dương oai, không được ỷ mạnh hiếp yếu, tùy tiện khi dễ kẻ khác." “Vậy nếu người khác khi dễ chúng đệ thì sao?" "Cũng phải xem kẻ đó như thế nào. Nếu vô ý mạo phạm thì hãy nhẫn nhịn, còn cố ý khiêu khích thì các đệ không cần khách khí!" "Vậy gặp chuyện bất bình, có rút đao tương trợ không?" "Thừa thải! Nếu trên đường gặp cướp bóc hay đạo tặc mà các đệ có thể khoanh tay đứng nhìn thì thôi vậy, đừng học nữa. Sau này cũng đừng xem ta là huynh hay đệ nữa" "Vậy anh hùng ra tay cứu mỹ nhân có đựơc không?" Tiễn Như Vũ đột nhiên hỏi. "Thật là….! Chỉ cần đệ không làm chuyện xấu, không khi dễ người khác là được, còn lại ta không quan tâm việc đệ cứu ai." "Dạ, lời lão Long sư phụ dạy bảo, chúng đệ tử đều khắc cốt ghi tâm, tuyệt không dám quên!" Ba người đồng thanh nói. "Được rồi, cứ như vậy đi, bây giờ chúng ta đi ăn cơm thôi, ta đói bụng rồi." Long Dực nhìn bộ dạng nghiêm trang của ba người, cười thầm. "Lão Long sư phụ,sau này huynh muốn ăn gì, uống gì chơi gì cứ nói với Tiễn Như Vũ đệ một tiếng, đệ lo tất tần tật" Tiễn Như Vũ đột nhiên oang oang vuốt mông ngựa. Đương nhiên, hắn vuốt mông ngựa cũng có nguyên nhân, đó là hy vọng có thể học đựơc từ Long Dực một chút công phu để có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân hay là hộ hoa sứ giả gì gì đó, và làm rung động con tim của tất cả mỹ nhân, ngoài ra còn thể hiện được uy phong, có thể nói nhất tiễn hạ song điêu, ngẫm lại làm hắn có cảm giác hí hửng không thôi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang