[Dịch] Long Huyệt
Chương 39 : Tiễn Như Vũ Đích Xuân Mộng
Người đăng: tieungunhi
.
Nói chuyện một hồi, bốn người không còn cảm thấy xa lạ nữa, tình bạn cũng nhanh chóng được thiết lập.
Nhìn trời thấy còn sớm, Tiễn Như Vũ đề nghị đi ra ngoài tản bộ để có thể quen thuộc một chút hoàn cảnh của trường, đề nghị này đương nhiên không ai phản đối.
Kỳ thật Tiễn Như Vũ có chủ ý riêng của hắn, "quen thuộc hoàn cảnh của trường” là giả, "xem thảo thưởng hoa" mới là thật a.
Trường đại học Quang Long quả thật rộng lớn, diện tích chiếm gần vạn mẫu, trong khuôn viên trừơng hoa cỏ trải đầy, cổ thụ hình thành bóng mát khắp nơi, sạch sẽ ưu nhã, rất nhiều tân sinh vừa mới kết bạn giống như bọn Long Dực, trên mặt đều mang theo thần sắc lạ lùng.
Trong mấy ngàn tân sinh viên đương nhiên không thiếu mỹ nữ giai lệ, mỗi khi gặp được một người đẹp, đôi mắt của Tiễn Như Vũ liền trực tiếp phóng thẳng tới dán vào, sau đó cùng với ba ngừơi Long Dực bình luận sôi nổi về mỹ nhân này thanh thuần đáng yêu như thế nào, mỹ nhân kia quyến rũ người ta như thế nào, thân cao bao nhiêu, số đo ba vòng bao nhiêu, sử dụng bra hiệu gì, đủ thứ …… , thao thao bất tuyệt.
Còn ba người Long Dực, tâm tư đều dùng để thưởng lãm phong cảnh sân trường, đối với "Dâm ngôn uế ngôn" của Tiễn Như Vũ dường như không có để vào tai.
"Thật tức chết mà, ta nói hơn nửa ngày, hao phí vô số nước bọt, đều là đàn gảy tai trâu a! Ba ngừơi bọn huynh thật là không hiểu phong tình gì hết, thật là đầu gỗ mà" Tiễn Như Vũ bi thán than thở.
"Huynh thật là một tên đại dâm ma tâm tính thiện lương a" Lý Vân, Đinh Tiểu Lôi đồng thanh hồi đáp một câu.
Long Dực mặc dù không nói gì, nhưng hướng Tiễn Như Vũ chậm rãi vươn ngón giữa tay phải lên.
Dấu hiệu này đại biểu cho sự "khinh bỉ", là hắn vừa mới học được từ Tiễn Như Vũ.
Giữa trưa, bốn gã cùng đến Nhà hàng Tụ Long đối diện trường học ăn uống. Không cần phải nói, cuối cùng thanh toán nghiễm nhiên cũng là Tiễn Như Vũ, hắn lấy tư cách “lão Đại” hào phóng trả tiền.
Vì còn phải quét dọn phòng nên bốn người không dám uống nhiều rượu, tuy nhiên tới bữa cơm chiều thì không cần cố kỵ cái gì nữa.
Theo hướng dẫn của Tiễn Như Vũ, bốn người trước uống rượu trắng, tiếp tới uống bia, cuối cùng lại tới rượu bồ đào, hét năm uống sáu, múa chân múa tay loạn cả lên, bốn người so với bốn mươi người còn muốn náo nhiệt hơn, xưng hô với nhau cũng biến thành "Lão Long", "Lão Tiễn", "Lão Lý", "Lão Đinh".
Bữa cơm này từ sáu giờ ăn đến chín giờ tối, khi bước ra khỏi nhà hàng thì ngoại trừ Long Dực, còn lại Tiễn Như Vũ, Lý Vân và Đinh Tiểu Lôi tất cả đều say khứơt, quên cả lối về.
Long Dực tay trái kéo một người, tay phải kéo hai người, mang theo bọn họ cùng trở lại phòng, rồi đặt họ lên giường nghỉ ngơi.
Tiễn Như Vũ, Lý Vân, Đinh Tiểu Lôi ba người ngủ như heo chết, tiếng ngáy vang lên còn hơn tiếng sấm.
Long Dực từ sau khi linh lực đạt tới cảnh giới trung cấp, thì mỗi lần ngủ, linh khí trong cơ thể tự hành vận chuyển, đưa hắn vào vong ngã chi cảnh, thời gian nghỉ ngơi sung túc nên linh lực cũng vô hình chung tăng dần.
Đến giữa đêm, linh khí trong cơ thể tự chạy về đan điền, lúc này Long Dực cũng tỉnh lại.
Long Dực cảm giác đựơc lần ngủ này thời gian mặc dù không dài, nhưng không cảm thấy bần thần gì cả, giữa đêm thấy không có chuyện gì làm tức thời lại tiếp tục tu luyện Bàn Nhược Tâm Kinh do Từ Tâm thiền sư truyền cho.
Long Dực đồng thời tu luyện hai loại dị năng kỳ công chính là linh lực cùng Bàn Nhược Tâm Kinh, trong cơ thể xuất hiện hai loại khí tức bất đồng. Hai luồng khí này bình thường lưu tại đan điền, chia đan điền ra chiếm lĩnh, hòa bình cộng xử. Tuy nhiên, khi cùng người khác động thủ thì chúng nó có thể tách ra tấn công địch, cũng có thể hợp hai làm một, cộng đồng đối ngoại, khiến cho Long Dực ra tay uy lực tăng lên nhiều lần.
"Hắc hắc …… ha ha ……"
Bình minh ló dạng, trong lúc ngủ mơ Tiễn Như Vũ đột nhiên phát ra một trận cười khúc khích, tiếp theo ôm gối lên, trong miệng còn phát ra thanh âm rên rỉ "Ư ư ư ……".
Lý Vân, Đinh Tiểu Lôi bị thanh âm "kinh khủng" này của hắn làm bừng tỉnh, trước sau ngồi dậy.
"Tên này làm gì vậy? Thanh âm dâm đãng như vậy mà cũng thốt ra nữa" Đinh Tiểu Lôi bật đèn, đi tới giường Tiễn Như Vũ xem xét.
"Là hắn chứ ai? Nghe như tiếng mèo kêu vậy, chắc chắn là trong mộng phát xuân tình rồi!" Lý Vân hì hì cười nói: "Không chừng hắn kích động, sẽ làm ra bánh kem ở trên giường đó"
Long Dực đã thu công trước khi Đinh Tiểu Lôi cùng Lý Vân tỉnh lại, nằm nghiêng trên giường, nghe vậy cười nói: "các huynh hai người mau gọi hắn thức đi, để thêm chút nữa hắn dám gặm thủng gối lắm à."
Vừa dứt lời, một tiếng "A!" vang lên, Tiễn Như Vũ đột nhiên ngồi dậy, tay trái che má, tay phải che underwear đang mặc, vẻ mặt như khóc mà không khóc, như cười mà không cuời, kẻ khác không hiểu nổi.
"Lão Tiễn, thức rồi hả? Hắc hắc, đang mơ đến mỹ nhân hả, ôm mỹ nhân trong vòng tay hôn hít điên cuồng nữa chứ đúng không? Ngươi đừng nói là không có a, nhìn đây, đây là tội chứng của ngươi!" Đinh Tiểu Lôi kéo gối của Tiễn Như Vũ, chỉ vào nơi nước miếng hắn chảy ra tạo thành vũng.
"Các vị huynh đệ,ta khai đây, thật ra là ta đang mơ đến một mỹ nhân, nhưng mà …… nhưng mà …… ai! Thật đáng tiếc a!" Tiễn Như Vũ vẻ mặt đau khổ lắc đầu trông giống như con gà trống vừa mới thất bại.
"Cái gì mà đáng tiếc? Ít lời thôi, khai mau!" Lý Vân giục .
Tiễn Như Vũ nói: "Ta sau khi cùng mỹ nhân nọ điên cuồng hôn hít, đến lúc phải hành động thì chẳng biết tại sao mỹ nhân lại tỏ ra bực tức, thưởng cho ta một cái bạt tai, sau đó còn tặng thêm một cước, con mẹ nó, may mà ta nhanh chân tránh kịp, tiểu đệ đệ của ta mới còn hoàn mỹ. Ôi trời, mỹ nhân của ta nhìn ôn nhu như thần tiên, nhưng khi phát nộ, uy lực vuợt trên cả bá vương long nữa!"
"Nói mau, huynh đang mơ đến ai ? Là gì của huynh?” Đinh Tiểu Lôi nghĩ thầm Tiễn Như Vũ này tâm tính phong lưu, nhà lại có tiền của, trước kia bên người khẳng định có rất nhiều em a.
"Mỹ nhân …… hắc hắc, em sắp rơi vào tay ta rồi" Tiễn Như Vũ cười, cố ý nói vài lời "Các huynh đoán xem, mỹ nhân mà ta mơ là ai hả?"
"Không biết, cũng không đoán!" Lý Vân, Đinh Tiểu Lôi, Long Dực cùng nói.
"Ba huynh thật là đầu heo mà, ta khẳng định các huynh đoán không ra! Hắc hắc, ta đang mơ đến mỹ nhân Nguyệt Nhã Nhu đấy." Tiễn Như Vũ trong đầu tưởng tượng ra khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Nhã Nhu, nếu trong bụng hắn không thiếu ít mực, chỉ sợ rằng hắn đã làm một bài thơ cho hứng thú thêm rồi.
"Nguyên lai là nàng a. Lão Tiễn, ta khuyên huynh nên quên đi." Đinh Tiểu Lôi nói.
"Tại sao?"
"Người ta là học tỷ năm thứ hai đấy. Huynh nghĩ kỹ xem, một cực phẩm mỹ nhân như thế đã học tại đây một năm, còn 'độc thân' không? Đối với nữ sinh mà nói, năm thứ nhất là vàng, năm thứ hai là bạc, năm thứ ba là đồng, năm thứ tư là sắt, Nguyệt Nhã Nhu đã trải qua thời kỳ hoàng kim rồi, đã bị nam sinh nào đó phỗng tay trên rồi."
"Đúng vậy lão Tiễn, huynh sau này chỉ có thể tiếp tục làm người mơ mộng mà thôi, sự thật không đến được với được Nguyệt học tỷ đâu, đừng giữ trong đầu các ý tưởng dâm đãng ấy nữa, ha ha ha ……" Lý Vân cười to.
"Tưởng gì, cho dù nàng có một đại đội nam sinh theo đuổi, Tiễn Như Vũ ta cũng không sợ. Với trí tuệ cao thâm, nhân phẩm siêu cấp, diện mạo anh tuấn, ta chẳng lẻ không thể làm cho nàng bỏ đi tất cả, quay về bên ta hay sao? Hãy tin tưởng ta, chuyện gì đều có thể xảy ra mà" Tiễn Như Vũ lòng đầy tự tin nói. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện