[Dịch] Long Huyệt

Chương 38 : Tử Yếu Tử Tẩm Thất (Phòng Số 4 1 4)

Người đăng: tieungunhi

.
Mấy ngày trước Tiễn Như Vũ và Long Dực gặp mặt trên xe khách, đã từng nói qua hai người thật là “thiên lý hữu duyên nhất tuyến khiên” (ngàn dặm lại có một chút tơ duyên), không ngờ được lúc này lại thật sự ứng nghiệm, hai người không chỉ học cùng trường, cùng ngành, cùng nghề mấy thứ, mà lại được phân phối cùng lớp, cùng giường, cùng phòng, thật là không tiền khoáng hậu. Xảo hợp này trong lịch sử Quang Long đại học có thể nói là lần đầu tiên mới thấy. “Ôi, đúng là duyên phận” Từ lúc rời điểm đăng ký, Tiền Như Vũ vỗ vỗ vai Long Dực, ngửa mặt lên trời thở dài cảm khái không thôi. Quang Long đại học thực tế có chỗ nội trú và quản lý rất chặt chẽ, giường chiếu và mọi thứ đều được mua thống nhất, còn các thứ khác như bàn chải đánh răng, kem đánh răng, dao cạo râu.... những thứ nhu yếu phẩm thì sinh viên tự trang bị. Cũng may trong khuôn viên trường có siêu thị nên đựơc Nguyệt Nhã Nhu hướng dẫn đến đó mua. Để tỏ vẻ sang trọng quý phái trước mặt Nguyệt mỹ nhân, Tiễn Như Vũ chỉ toàn vung tiền thôi, không cần biết vật ấy ra sao, cứ chọn loại đắt tiền nhất mua, ngay cả mọi đồ dùng của Long Dực cũng đều giành trả tiền tất. Long Dực vốn không muốn nợ người khác, nhưng đã quá quen với tính tình của Tiễn Như Vũ này, vì vậy, cũng không giành trả tiền với hắn, trong lòng nghĩ cuộc sống sau này còn dài, có cơ hội sẽ trả lại cho hắn. Sau khi mọi chuyện đã bố trí thỏa đáng, Nguyệt Nhã Nhu lại giúp đỡ bọn hắn, mang mấy thứ đồ vật đến phòng ngủ 414, lầu bốn ký túc xá. “Quan Nhị Gia ơi, số phòng bao nhiêu vậy .. 414 hả? Trời, tử yếu tử - (âm tứ là bốn và âm tử là chết có tương đồng) .. như thế này không thể được. Long Dực, chúng ta đi yêu cầu đổi phòng khác nào!” Tiễn Như Vũ la lên. “Không sao đâu mà.” Long Dực không thể nhịn cười, “đệ đừng mê tín quá” Nguyệt Nhã Nhu cũng cười nói: “414 có cái gì không tốt? Luận về âm phổ, như thế có thể thành phát đáo phát* (phát càng phát), khiến các đệ không ngừng đại phát tài à! A .. a …” Tiễn Như Vũ run như cầy sấy, đột nhiên vỗ đùi cái bốp: “Nguyệt học tỷ nói thật đúng, ai ở 414, người đó đại phát tài. Mẹ ơi, người nào muốn đổi với ta, không có cửa đâu!” Long Dực và Tiễn Như Vũ đến hơi sớm, ngoài ra còn có hai người cùng phòng nữa chưa đến. “Được, tỷ còn phải đi giúp đỡ các tân sinh viên khác đây, mọi chuyện ở đây các đệ tự giải quyết lấy.” Nguyệt Nhã Nhu để các đồ vật trên tay xuống. “Nguyệt học tỷ, làm tỷ mệt rồi.” Long Dực thấy chót mũi của Nguyệt Nhã Nhu lấm tấm vài giọt mồ hôi, trong lòng rất cảm kích. “Học tỷ, sao phải đi gấp vậy? Thật không biết phải cám ơn tỷ ra sao! Vậy đi, trưa nay đệ và Long Dực mời tỷ đi ăn cơm được không?” Tiễn Như Vũ muốn mượn dịp kề cận với Nguyệt Nhã Nhu để do thám thân phận lai lịch cùng với sở thích của nàng, để chuẩn bị tốt cho việc “flirt her”. “Đều là bạn học cả, còn khách khí vậy sao? Tỷ đi đây!” Nguyệt Nhã Nhu vẫy vẫy tay rồi xoay người đi liền. Ra đến cửa phòng, nàng đột nhiên ngoái đầu lại nhìn Long Dực cười chúm chím, “Long Dực, hôm nào tỷ mời đệ ăn cơm nha!” Long Dực gật gật đầu, thấy nàng đi đã xa, xoay người đi dọn dẹp mọi thứ. Tiễn Như Vũ bị cái quay đầu đó của Nguyệt Nhã Nhu làm cho u mê thần trí, phải mất một lúc lâu mới nhớ tới mọi chuyện, liền chạy đến bên cạnh Long Dực, trừng mắt nhìn hắn chất vấn: “Long Dực, huynh với Nguyệt Nhã Nhu rốt cuộc … rốt cuộc có quan hệ như thế nào?” “Không phải đã nói rồi sao, chúng ta gặp nhau trên đường. Làm sao vậy?” Long Dực thấy Tiễn Như Vũ bộ mặt như “đưa đám”, có chút kỳ lạ. (ai kêu thề chi, phen này sẽ bị đao chém rùi) “Chắc chắn không đơn giản như vậy!” Tiễn Như Vũ hờn giận nói: “Nàng vừa rồi quay đầu cười với huynh như vậy, quá yêu kiều, quá mời mọc, quả thực làm người ta hồn xiêu phách tán. Ha ha, nàng còn bất ngờ muốn mời huynh ăn cơm, sao lại không mời đệ? Quan hệ hai người chắc chắn không tầm thừơng!” “Huynh nói thật mà không tin hả, thôi vậy!” Long Dực không để ý đến hắn nữa, tự mình đi sửa sang lại chăn mền. “Huynh dám cam đoan không có chút quan hệ gì với mỹ nhân không? Huynh có dám thề với Quan Nhị gia không ..” "……" “Lẽ nào Nguyệt học tỷ vừa thấy đệ đã chung tình rồi, lại không biểu lộ ý tứ trước mặt đệ. Vì thế trước hết lấy lòng huynh, sau đó thông qua huynh mà đến với đệ?” Trong não Tiễn Như Vũ sóng tình dâng cao, nằm thẳng cẳng trên giường Long Dực vừa mới trải thẳng thớm, lẩm nhẩm một mình: “Ai dà, Nguyệt học tỷ ơi Nguyệt học tỷ, tỷ có thích đệ thì cứ nói thẳng trước mặt đi, tỷ không nói thẳng đệ làm sao biết được tỷ thích đệ đây?” “Tên này điên rồi …” Long Dực lắc đầu thở dài. Mười phút sau, hai người cùng ở chung phòng 414 trước sau bước vào. Một người gầy như que củi đeo kính, còn người kia thân thể giống như Phật Di Lặc. Long Dực giúp hai người thu dọn đồ đạc, còn Tiễn Như Vũ chỉ mở miệng nói này nói nọ, ngồi một chỗ chỉ huy tứ tung. Đợi đến khi tên bốn mắt và Phật Di Lặc đã thu xếp xong đồ đạc, bốn người mới ngồi xuống trò chuyện. Tiễn Như Vũ khua môi múa mép, thao thao bất tuyệt mất cả nửa canh giờ giới thiệu về mình một lần, sau đó mới cho ba người còn lại lên tiếng. “Long Dực, đến từ Trùng Khánh” Long Dực chỉ nói vài chữ đơn giản, so với những lời dài dòng của Tiễn Như Vũ thật là đối nghịch. “Chào các huynh, đệ gọi là Lý Vân, gia đình cư ngụ ở nơi phong cảnh thần tiên, quanh năm suốt tháng là mùa xuân, đó chính là Thành phố Côn Minh, nếu có thời gian, hoan nghênh mọi huynh đệ đến nhà làm khách!” Tên bốn mắt Lý Vân gỡ kính xuống, cười đầy thiện cảm. “Đệ và ông già đã từng đến Côn Minh rồi, môi trường ở đó rất tốt, khắp nơi đầy cây xanh hoa đẹp. Ây dà, chỉ đáng tiếc là mỹ nhân quá ít, đáng tiếc thay!” Tiễn Như Vũ ngắt lời nói. “Đệ tên Đinh Tiểu Lôi, đến từ Hàng Châu. Rất vui được gặp các huynh đây, sau này tất cả đều là bạn cùng phòng hết, xin quan tâm chiếu cố nhau nhiều nhé!”. Đinh Tiểu Lôi mập mạp, hai mắt nhỏ mà dài, lông mi rũ xuống dưới,khuôn mặt trông lúc nào cũng đều thấy hắn cười cả. Tiễn Như Vũ nói: “Thành phố Hàng Châu ta còn chưa đi qua. Nghe nói nơi này từ xưa đến nay mỹ nhân vô số , không biết có đúng như vậy không?.” “Đối với chuyện này đệ không có nghiên cứu.” Đinh Tiểu Lôi nheo mắt cười cười, “huynh sau này đến Hàng Châu thì đệ sẽ tự mình đưa huynh đi du ngoạn một chuyến, lúc đó huynh tự mình đánh giá.” Tiễn Như Vũ cười nói: “Quyết định như vậy đi. Kỳ nghỉ sang năm, bổn nhân sẽ tự mình du lịch đến đó, lúc ấy sẽ đến nhà huynh, huynh nhớ đưa rượu ngon đồ nhắm tốt khoản đãi đệ đó.” Đinh Tiểu Lôi thần thần bí bí nói: “Có biết nhà đệ làm nghề gì không?” “Nhìn huynh đầu to tai lớn, mặt mày sáng sủa, hẳn ở nhà có mở tiệm bán thịt hầm rồi.” Tiễn Như Vũ thuận miệng nói bừa. Đinh Tiểu Lôi run cả người, lắp bắp nói: “Tiễn … Tiễn Như Vũ, huynh đổi tên thành Tiễn Bán Tiên rồi sao, tại sao nói không sai một chút nào vậy? Đúng vậy, nhà đệ chính là cửa hàng bán thịt hầm, đã trải qua được mấy đời rồi, rất có tiếng tại Hàng Châu đó. Ha ha, ông già đệ còn chuẩn bị năm tới sẽ khai trương thêm mấy cửa hàng ở Bắc Kinh này” “Ồ, mở tiệm tại đây à” Tiễn Như Vũ chép chép miệng, nước dãi lộ ra, “đệ đề nghị cứ mở cửa hàng ở vùng phụ cận của Quang Long đại học này. Bổn bản tiên chính thức quyết định rồi, sẽ chờ ông già huynh mở tiệm thịt hầm rồi, sau này mỗi ngày đến ăn uống chùa.” “Ha ha …” Đinh Tiểu Lôi cười to nói: “Cứ đến, ăn hàng ngày, ăn hàng bữa, ăn cho đến chán mới thôi! Đệ bít thịt hầm rất ngon, béo, bổ, nếu ăn vào chẳng những có thể bảo dưỡng dung nhan mà còn có thể trị bệnh táo bón.” “Bảo dưỡng dung nhan thì đệ có biết, còn trị táo bón thì không biết à?” Tiễn Như Vũ nhíu mày hỏi. ”Ăn một bụng đầy dầu mỡ, mọi thứ cần ra đều được bôi trơn, huynh nói còn có thể bị táo bón không? A ha ha ha...” Đinh Tiểu Lôi đắc ý cười to. “Hai huynh thôi đừng nói những lời “ác độc” kiểu đó nữa. Trưa này chúng ta còn phải ăn cơm mà.” Lý Vân khổ sở nói. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang