[Dịch] Kiếm Tinh
Chương 08 : Cửu bộ Tinh Vân thê
Người đăng: ryuken
.
Giang Sở bước rất nhẹ, thậm chí đến tiếng bước chân cũng không thể nghe thấy.
Lệnh bài dắt ở bên eo lại đặc biệt chói mắt, đoàn người tự nhiên nhường ra một con đường, nhưng không còn ai muốn tiến lên bắt chuyện. Trên thế giới này, có lẽ cũng có kỳ tích, nhưng kỳ tích dường như sẽ không xuất hiện ở đây, tại trên người tên thiếu niên không hề có bối cảnh này. Cố chấp tới cuối cùng có lẽ cũng chỉ là một trò cười mà thôi.
Ngụy Nguyên hé mồm nhưng cuối cùng vẫn không có lên tiếng.
Tinh Hải bế tắc, điều này đã định trước Giang Sở sẽ không có giá trị gì để lợi dụng. Cho dù Giang Sở có ơn với nàng thì lúc này cũng không thể mạo hiểm đi đắc tội với Lâm Bân để giữ hắn lại. Giống như Ngụy Nguyên đã nói lúc trước, nàng không phải chỉ một người mà còn phải gánh vác cả sự tồn vong của toàn bộ Ngụy gia.
Giang Sở từng bước đi xa, trên mặt không vui không buồn... Ít nhất, không có ai nhìn ra vui buồn.
Lâm Bân cũng không làm khó dễ nữa, chỉ là lắc đầu rồi quay người rời đi. Cho dù cửu tinh chỉ lóe lên trong chớp mắt thì cũng không giống với người thường rồi, lúc này mà lại ra tay chèn ép cũng không phải là chuyện tốt, huống chi chèn ép một người Tinh Hải đã bị bế tắc thì có gì đáng để khoe khoang?
...
Ngồi ở vị trí gần cửa sổ trên tửu lâu, trước mặt Giang Sở lại chỉ là nước trong mà thôi.
Con dao nhỏ trong tay hắn vẫn chắc chắn như cũ, không có một tia gợn sóng nào, những mảnh trúc vụn rơi vãi đầy bàn, trúc điêu càng ngày càng rõ ràng, trong đó mơ hồ có kiếm ý tỏa ra.
Thời gian mười ngày nhanh chóng qua đi.
Người tới Tinh bia kiểm tra nối liền không dứt, nhưng người có tư cách đạt được lệnh bài cũng không tới hai trăm. Đương nhiên, những người này ai ai cũng là những thanh niên rất nổi tiếng trong chín quận Kinh Tương.
Nghe nói, có người tại Tinh bia kiểm tra đạt được thành tích khủng bố - thất tinh, thậm chí kinh động đến Lâm Hiểu Đông - thành chủ Kinh Châu.
Ngược lại, Giang Sở, người đã từng đánh ra cửu tinh lại bị quên lãng.
Đúng như dự tính của Ngụy gia, sau khi tin tức Ngụy Nguyên được ngũ tinh được truyền ra, Trương gia lập tức thu liễm lại. Trái lại Ngụy Nguyên mấy ngày nay bôn ba khắp mọi nơi để giúp cho Ngụy gia có thể từng bước đứng vững gót chân tại Kinh Châu.
Đương nhiên những thứ này đều không có quan hệ gì tới Giang Sở.
"Vẫn còn thiếu một đao."
Lông mày Giang Sở hơi nhướng lên, hắn để đao xuống, hơi trầm ngâm một lát chậm rãi đem trúc điêu bỏ vào trong ngực rồi đứng dậy.
Mặt trời lặn về phía tây, trời đã tối.
Hôm nay, trước cửa Tinh điện so với lúc trước vắng vẻ hơn hẳn. Tinh chi truyền thừa mở ra, chỉ có người có được lệnh bài mới có tư cách đến đây, những người không có phận sự đều bị ngăn lại.
"Ồ, đó là... Giang Sở?" Xa xa, khi nhìn thấy Giang Sở chậm rãi đi tới, đám người nhất thời trở trên huyên náo một lần nữa.
"Chậc chậc, không ngờ lại là thật, không ngờ hắn thật sự còn dám tới?"
"Quả thực là tự rước lấy nhục, Tinh Hải bế tắc cũng vọng tưởng tu luyện tinh lực? Sao hắn không mơ mình trở thành cường giả đệ nhất thiên hạ đi?"
Mỉa mai, cười khẩy, xem thường, khinh miệt,...Khi những hiệu quả tiêu cực này đồng thời chồng lên nhau, rất ít người có thể chịu đựng được, nếu là người khác chỉ sợ sẽ hổ thẹn và lập tức quay người rời đi. Nhưng đối với Giang Sở, những thứ này chỉ như gió mát lướt nhẹ qua mặt mà thôi, thậm chí đến tư cách để cho hắn nhíu mày một chút cũng không có.
"Yên lặng!"
Âm thanh trầm lắng như sấm sét bên tai, giống như thiên uy, trong nháy mắt đem tiếng của tất cả mọi người đều ép xuống.
Hình dáng của Hải Lan một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người, không còn ôn hòa như lúc trước nữa, những nơi ánh mắt hắn lướt qua giống như bị đao phong thổi tới vậy, cho dù là bướng bỉnh như Lâm Bân cũng đều lập tức câm như hến, cung kính hành lễ.
Không để ý tới mọi người, đầu ngón tay Hải Lan điểm nhẹ, thềm đá đi thông tới Tinh điện nhất thời được nhuộm lên một tầng tinh quang nhàn nhạt.
Thềm đá tổng cộng có chín bậc, dưới sự bao phủ của tinh quang lại có vẻ cực kỳ thần bí, giống như nối thông với tinh không sâu thẳm, làm cho người ta phải chùn bước.
"Đây là Tinh Vân thê, cũng là cửa thứ nhất của Tinh chi truyền thừa." Hải Lan chỉ vào chín bậc thềm đá, thản nhiên nói: "Bước lên Tinh Vân thê, các ngươi sẽ phải chịu sự trùng kích của tinh lực, các ngươi phải nỗ lực hết sức. Thời gian hạn định là ba canh giờ, ít nhất một nửa số người trong các ngươi sẽ bị đào thải."
Ồn ào!
Lời này của Hải Lan vừa nói ra, đám người lại loạn cả lên. Dẫu sớm biết Tinh chi truyền thừa là không dễ dàng, hưng mà lúc này mới là cửa thứ nhất, tỉ lệ đào thải đã là một nửa, điều này cũng hơi quá tàn khốc nha?
"Hiện tại...Bắt đầu!"
Hoàn toàn không có ý giải thích, Hải Lan chỉ lạnh lùng tuyên bố bắt đầu, hắn lằng lặng đứng ở trước Tinh Điện, dường như tất cả mọi chuyện ở đây không liên quan gì đến hắn.
Ba canh giờ nghe thì có vẻ lâu nhưng vào thời điểm này nào có ai dám lãng phí tí thời gian nào, bất kể trong lòng có bao nhiêu bất mãn thì điều trước hết phải làm là dốc sức liều mạng leo lên trên cái đã.
Oanh!
Một bước đạp lên Tinh Vân thê, bỗng nhiên có tinh quang đầy trời rơi xuống, hầu như chỉ trong một nhịp thở, sắc mặt của những người đầu tiên leo lên Tinh Vân thê liền lập tức dại ra, mồ hôi trên trán nhỏ ra từng giọt.
Bình thường ngưng tụ tinh lực là hết sức khó khăn, nhưng mà giờ phút này tinh lực lại giống như nước biển lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn hướng trước mặt đánh tới, người nào hơi bất cẩn một tí là bị đánh bay ra ngoài.
Trong chốc lát đã có người bị đánh bay xuống dưới, mặt mày xám xịt lần nữa trèo lên Tinh Vân thê.
Kiếm trúc treo bên hông, ánh mắt Giang Sở lướt qua mọi người một lần rồi bước lên Tinh Vân thê.
"Răng rắc!"
Trong một hơi thở Giang Sở liền cảm giác được xương cốt toàn thân mình như bị đập nát, đau đớn kịch liệt suýt nữa làm cho hắn hôn mê. Cảm giác đó giống như một người không biết bơi bị ngã vào sóng lớn, từng phút từng giây đều phải chịu sóng biển đánh vào.
Thậm chí Giang Sở có thể nghe được tiếng xương cốt trên người mình vang lên giòn giã do bị tinh lực đè ép, có thể cảm nhận được sự thống khổ của huyết dịch trong người do bị đè nén mà chảy ngược.
Mười hơi thở!
Vẻn vẹn thời gian mười hơi thở, Giang Sở liền bị tinh lực đánh rơi xuống, trên khóe miệng tràn ra vết máu nhàn nhạt, nhưng ánh mắt hắn lại
trở nên sáng ngời.
Mặc dù chỉ vẻn vẹn mười hơi thở nhưng chừng đó cũng đã đủ để Giang Sở hiểu được ảo diệu của Tinh Vân thê.
Nói đây là một cửa ải, còn không bằng nói đây là một cơ hội trợ giúp người ta ngưng tụ tinh lực. Dưới sự trùng kích của tinh lực, thu nhiếp tinh thần, chỉ cần cảm nhận tinh lực đạt yêu cầu thì có thể ngưng tụ tinh lực, tăng thực lực lên với tốc độ nhanh nhất.
Ý nghĩa của việc kiểm tra khả năng cảm nhận tinh lực tại Tinh bia lúc trước chính là ở chỗ này.
Người nào có cảm nhận tinh lực càng mạnh thì tại trên Tinh Vân thê càng dễ dàng hấp thu, càng nhanh chóng ngưng tụ tinh lực. Nếu như đoán không sai, cái Tinh Vân thê này, mỗi một bậc thang đòi hỏi khả năng chịu đựng tinh lực phải tăng lên ít nhất hai lần.
Nếu như là tình huống bình thường, với cảm nhận tinh lực của Giang Sở thì bậc thang thứ nhất căn bản sẽ không có chút áp lực nào đối với hắn, nhưng tiếc là Tinh Hải của hắn lại bế tắc.
Không có Tinh Hải thì không cách nào hấp thu tinh lực, chỉ có thể bị động chịu đựng tinh lực trùng kích, không chiếm được lợi ích gì.
Cưỡng ép trèo lên Tinh Vân thê đối với Giang Sở quả thật như là một loại tra tấn, cho dù hắn cố gắng thế tới đâu thì cũng không thu được chỗ tốt nào.
Dường như để kiểm chứng suy đoán trong lòng, chỉ trong chốc lát này đã có hơn mười người dễ dàng leo lên bậc thứ hai, mà trong nhóm này liền có Lâm Bân và Ngụy Nguyên ở đó.
So những người khác thì cảm nhận ngũ tinh mạnh hơn nhiều lắm.
Mà ở phía trước mười mấy người này, có một thiếu niên mặc áo lam đã đứng ở trên bậc thang thứ ba, sắc mặt hắn vẫn như thường, không lộ ra chút cảm giác khó chịu nào.
Không hề nghi ngờ, thiếu niên áo lam lập tức này trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người.
Giang Sở chỉ liếc qua một cái sau đó không hề chú ý đến chuyện này nữa, bất kể người khác bước lên bậc thang thứ mấy thì đối với hắn đều không có bất cứ quan hệ nào. Hiện tại, hắn muốn tiếp tục đi, liền nhất định phải nghĩ cách đả thông Tinh Hải.
Giang Sở trầm mặc một lát, rồi đặt tay lên trúc kiếm tiếp tục bước lên Tinh Vân thê.
Thất bại? Từ khi vừa mới bắt đầu hắn đã hiểu rằng, một người Tinh Hải bế tắc muốn tham gia Tinh chi truyền thừa là gian nan cỡ nào, nếu chút áp lực này mà không chịu được thì căn bản không cần tới đây làm gì.
Muốn sáng tạo nên kỳ tích, chính mình cần phải nỗ lực cố gắng hơn, phải chịu đựng thống khổ nhiều hơn người bình thường gấp mười gấp trăm lần, thì mới có thể thành công, nếu không thì kỳ tích chẳng phải là quá rẻ mạt hay sao?
Lau vết máu ở trên khóe miệng, Giang Sở càng ngày càng kiên định, thông qua từng độc tác rất nhỏ để giảm thiểu áp lực trung kích của tinh lực, nhằm cưỡng ép thân thể của mình thích ứng với loại trùng kích này.
Ở đằng xa, ánh mắt Hải Lan nhìn lên người Giang Sở một lát, nhưng rốt cuộc vẫn thở dài một hơi. Hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai giờ phút này Giang Sở đang phải chịu đựng áp lực cùng thống khổ như thế nào, cũng chính bởi vì hiểu rõ nên hắn càng ngày càng cảm thấy đáng tiếc cho Giang Sở.
"Tạo hóa trêu người a..."
Nghị lực như vậy, ý chí như vậy, còn có cảm nhận tinh lực ưu tú như vậy, nếu như không phải Tinh Hải bế tắc, Hải Lan hoàn toàn có thể kết luận sau này Giang Sở chắc chắn dễ dàng bước vào Ngưng Tinh cảnh, thậm chí là đột phá Ngưng Tinh cảnh, trở thành cường giả chân chính.
Đáng tiếc, Tinh Hải bế tắc gần như đã hủy đi hết thảy hi vọng.
Ông trời cho hắn nhiều đãi ngộ tốt như vậy nhưng đồng thời cũng cho hắn tuyệt vọng.
Hải Lan có thể lý giải loại tâm tình không cam lòng này của Giang Sở, nhưng hắn cũng không có cách nào giúp được, đường chỉ có thể tự mình đi.
Có thể tưởng tượng, trải qua thất bại lần này, thiếu niên cố chấp này sẽ phải chịu đả kích tàn khốc mức nào, Hải Lan không đành lòng khi nghĩ tới kết quả như vậy. Đáng tiếc, thương xót thì thương xót nhưng hắn có thể làm được gì đây?
Khẽ lắc đầu, ánh mắt Hải Lan lần nữa nhìn về phía thiếu niên áo lam đang dẫn đầu.
Bậc thứ năm!
Chỉ không tới mười phút ngắn ngủi, thiếu niên áo lam đã bước lên thềm đá thứ năm, thân hình hắn bắt đầu mơ hồ dần trong tinh quang, bỏ lại mọi người ở phía sau, một mình độc lập đi tới.
Thiếu niên kiêu ngạo mặc dù mặt còn vài phần non nớt nhưng phần kiêu ngạo chôn sâu ở trong xương cốt lại lộ ra rõ ràng. Cho dù là Tinh Vân thê cũng không thể làm hắn dừng lại nửa bước.
Bởi vì hắn họ Long, bởi vì từ nhỏ hắn đã kiêu ngạo như vậy rồi.
Long Ngạo!
Sự kiêu ngạo một cách vô lý nhưng hình như lại là có lý nhất.
Hắn không cần ngươi hiểu sự kiêu ngạo của hắn, ngươi chỉ cần thấy là được, bởi vì chỉ cần hắn tồn tại thì nhất định phải là người chói mắt nhất.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện