[Dịch] Kara no Kyoukai

Chương 9 : Chương 9

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 00:17 25-06-2020

Ngày 24 tháng 7. Từ lúc Kokutou Mikiya bắt đầu điều tra về Asagami Fujino đến nay đã được một ngày. Trong thời gian đó không có chuyện gì đáng để ghi lại, tối đa chỉ có những chuyện đại loại như từ tối nay đến sáng ngày mai sẽ có một cơn bão lớn đổ bộ vào đất liền, hay như một thanh niên mười bảy tuổi lái xe không có bằng lái gặp tai nạn văng ra khỏi đường cao tốc. Nhưng đó chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài. Ryougi Shiki đứng trong căn phòng làm việc tối tăm không có đèn đóm gì của Aozaki Touko, ngơ ngẩn nhìn ra bên ngoài. Bầu trời mùa hè trải rộng đến vô tận. Trên trời xanh mênh mông không một gợn mây, chỉ có mặt trời rực rỡ tỏa ra ánh sáng chói chang. Cả khung trời rộng lớn nhuộm một màu xanh lam đó khi đến tối sẽ bị mây đen u ám nuốt chửng, thoáng như một cơn ác mộng. Tiếng rầm rầm ù tai vang lên. Gần phòng làm việc có một nhà máy luyện thép, tiếng máy móc từ trong nhà máy không ngừng truyền vào trong tai Shiki đang đứng cạnh cửa sổ. Shiki yên lặng liếc nhìn Touko. Lúc này Touko đang đeo kính nghe điện thoại. - Đúng, đúng là như vậy. Về chuyện đó… à, quả nhiên là chết trước khi tai nạn xảy ra. Người chết là do bị siết cổ phải không? Không nhầm lẫn chứ? Nếu cổ bị xoắn gãy tức là bị siết cổ rồi, cường độ tì lại là vấn đề khác. Ý kiến mọi người bên ấy thế nào? Xử lý như tai nạn giao thông à? Cũng đúng thôi, trong xe chỉ có người bị hại. Một căn phòng kín di động, chẳng thám tử nào có cách giải quyết được cả. Không cần đâu, chỉ những thông tin này là đủ rồi… Đã làm phiền anh rồi, lần sau tối nhất định sẽ trả ơn anh, thanh tra Akimi. Giọng điệu Touko vô cùng nhẹ nhàng, nghe giống như một cô gái dịu dàng hết mực. Người quen với cô mà nghe được chắc chắn là phải toát mồ hôi lạnh. Touko gác điện thoại, khẽ đẩy gọng kính, đôi mắt phía sau cặp kính đã mất sạch vẻ dịu dàng lúc nãy. - Shiki, xuất hiện người thứ bảy rồi. Lần này đã vượt quá tên quỷ giết người hai năm trước. Shiki lưu luyến rời khỏi cửa sổ, vốn cô muốn được chứng kiến khoảnh khắc bầu trời bị mây đen xâm chiếm. - Xem ra, lần này là một vụ giết người vô nghĩa. - Đúng là như vậy. Minato Keita có vẻ cũng không biết cậu Takagi Shouichi đó. Vụ giết người này không liên quan gì đến sự báo thù của cô ta cả. Shiki mặc một bộ kimono bằng lụa trắng. Cô nghiến răng một cách giận giữ, khoác một chiếc áo da màu đỏ ra ngoài kimono. - Thế sao? Nếu là như vậy thì không thể chờ đợi nữa. Touko, cô có biết ả đó đang ở đâu không? - Chuyện đó à? Có vài nơi cô ta có thể ẩn nấp. Nếu cô muốn tìm thì chỉ có cách lần lượt đến từng chỗ thôi. Touko lấy mấy tấm thẻ trên bàn ném đến trước mặt Shiki. - Đây là cái gì? Thẻ nhận dạng của tập đoàn xây dựng Asagami à? Gã Ayara Souren này là ai? Ba tấm thẻ đều là thẻ vào cửa của những công trình cơ sở có liên quan đến tập đoàn Asagami. Đại khái là ở những chỗ này có lắp khóa từ, bởi vì trên một mặt thẻ có vạch mã từ. - Đây là tên của một người tôi quen. Lúc nhờ chế tạo thẻ nhận dạng này, nhất thời không nghĩ ra được cái tên nào thích hợp nên mới dùng nó. Thôi bỏ đi, mấy chuyện này không có gì quan trọng. Nếu Asagami Fujino muốn ẩn nấp thì chỉ có thể ở một trong những nơi này. Để tránh rắc rối, cô cần giải quyết trước khi Kokutou quay về. Shiki trừng mắt nhìn Touko, ánh mắt trống rỗng lúc bình thường giờ sắc bén như dao. Cô gởi đến Touko một lời phản đối lặng lẽ, nhưng một lát sau cũng không nói gì cả, chỉ quay người rời đi. Bởi vì đến cuối cùng, ý kiến của cô cũng giống Touko. Shiki không có vẻ gì là quá vội vã, bước chân vẫn lưu loát như ngày thường, biến mất khỏi phòng làm việc. Khi chỉ còn lại một mình, Touko hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ. - Có vẻ Kokutou sẽ không về kịp. Vậy thì, bão tố sẽ ập đến trước, hay là một cơn bão khác sẽ xảy ra trước đây? Một mình Shiki không chừng sẽ thất bại mất, Ryougi. Cô phù thủy lẩm bẩm nói một mình, chẳng với ai cả. oOo Đến giữa trưa, cảnh tượng trên trời từ từ xuất hiện thay đổi. Bầu trời vốn chỉ có màu xanh bây giờ dần dần bị một lớp màn xám che phủ. Gió cũng nổi lên. Người đi đường xì xào với nhau rằng bão sắp ập tới rồi, mỗi người đều tự bước nhanh hơn. - A… Tôi cố ép cái bụng đang sôi lên, tiến về phía trước. Tôi không hề biết chuyện sắp có bão vì đang bận tập trung vào việc tìm người. Không khí trên đường đầy vẻ gấp gáp, bóng người cũng dần trở nên thưa thớt. Cứ thế này, hôm nay chắc là sẽ không thể tiếp tục được nữa. Tôi nghĩ tối nay mình nên quay về. Mấy tiếng đồng hồ sau, tôi đi bộ đến bến cảng. Rõ ràng chỉ mới bảy giờ tối mùa hè, vậy mà bầu trời đã tối sầm lại. Bão tố kéo tới khiến cho thời gian theo mùa bình thường cũng trở nên rối loạn. Kéo lê thân thể đã trở nên trì trệ, tôi bước tới lối đi lên cầu. Cây cầu này là công trình mà bố tôi đã bỏ nhiều công sức nhất. Cây cầu to lớn hùng vĩ, nối liền bến cảng bờ bên này với bên kia, có bốn làn đường lớn cho xe chạy, phía dưới cầu là đường đi kéo dài như những con cá nhám ép sát vào dưới bụng cá voi. Tầng ngầm được xây dựng thành khu mua bán, mặc dù nó nổi trên mặt biển nhưng vì ở dưới đường đi nên tôi vẫn gọi nó là tầng ngầm. Phần trên cầu có người canh gác vì thế không thể tiến vào, tuy vậy lối vào thông tới khu mua bán dưới tầng ngầm thì không có ai trông coi, chỉ cần mang thẻ từ là có thể tiến vào. Tôi lấy ra một trong mấy chiếc thẻ đem đi từ nhà, sau đó mở cửa ra. Bên trong cực kỳ tối tăm, mặc dù phần lớn trang thiết bị bên trong đã được hoàn thành, nhưng vẫn chưa được cung cấp điện. Khu mua bán không một bóng người giống như trạm xe đang chờ đợi chuyến xe điện cuối cùng, xung quanh đầy những con đường kéo dài ra bốn phía, hai bên đường là các gian hàng đủ hình đủ dạng. Đi khoảng năm trăm mét, khu mua bán lại biến thành một bãi đỗ xe với những cốt thép san sát nhau. Chỗ này vẫn đang được xây dựng, mọi thứ đều ngổn ngang bừa bộn, tường xây vẫn chưa hoàn thành, những tấm nhựa mỏng ngăn nước trên tường rung lên bần bật. Đã sắp đến tám giờ. Gió mạnh dần lên, tiếng gió rít gào cùng với tiếng sóng vỗ cuồn cuộn khiến người ta muốn bịt chặt tai lại, tiếng mưa đập vào tường nghe còn kịch liệt hơn cả tiếng súng máy mà tôi từng xem trên phim. “Mưa…” Ngày hôm ấy cũng có mưa. Sau lần giết người đầu tiên, cơn mưa ấm áp tẩy sạch những vết bẩn trên cơ thể. Lúc ấy tôi đã gặp người đó, con người xa cách ấy thời trung học chỉ gặp nhau có một lần, cũng chỉ nói chuyện được mấy câu. À, tôi nhớ ra rồi. Nhớ tới ánh chiều tà bốc lên nơi chân trời xa vời vợi. Nhớ tới người đàn anh đó, người sau khi hội diễn thể thao kết thúc đã quay sang gọi tôi, lúc đó đang ngồi một mình giữa thao trường. Lúc ấy chân tôi bị trật khớp, không thể động đậy. Là một người mắc phải chứng không có cảm giác đau đớn, thật ra tôi vẫn có thể cử động được, bởi vì dù có cử động thì tâm lý cũng chẳng có vấn đề gì cả. Có điều mắt cá chân sưng phồng nói với tôi, nếu như tiếp tục di chuyển thì nhất định sẽ tạo thành hậu quả không thể cứu vãn được. Tôi không có cảm giác gì cả, chỉ ngẩng đầu nhìn ánh nắng chiều. Lúc ấy tôi không hề nhờ giúp đỡ, cũng không muốn được giúp đỡ. Những người giúp đỡ nhất định sẽ nói: "không ngờ cậu có thể chịu đựng đến mức này", "có đau lắm không?", "không đau sao?", "không cảm thấy đau sao?", đại loại là như vậy. Tôi ghét như vậy, vì thế tôi vẫn tỏ ra bình thường, sắc mặt bình thản ngồi đó, cố gắng một cách bướng bỉnh để không làm ai chú ý tới mình. Mẹ cũng vậy, bố cũng vậy, thầy cô cũng vậy, bạn bè cũng vậy, bất kỳ ai cũng vậy, tôi không hề muốn họ biết. Ít nhất cũng phải khiến những người xung quanh không phát hiện ra sự khác thường, nếu không tôi nhất định sẽ sụp đổ. Đúng lúc ấy, có người đặt tay lên vai tôi. Dù không có cảm giác, tôi vẫn có thể nghe được âm thanh. Tôi quay đầu lại, trông thấy người ấy đang đứng đó. Tôi còn nhớ, đối với cái người đang nhìn mình với ánh mắt ấm áp mà không hề nhận ra cảm giác của tôi lúc đó, ấn tượng đầu tiên của tôi là chán ghét. - Có đau không? Người ấy hỏi tôi một câu thật khó tin. Vết thương trên chân rõ ràng là không thể bị ai phát hiện, tại sao? Tôi lắc đầu, ngoan cố không chịu thừa nhận. Người ấy nhìn thẻ tên gắn trên áo thể thao và gọi tên tôi. Sau đó anh khẽ chạm vào mắt cá chân bị trật khớp của tôi, nhíu mày. À, anh ta nhất định sẽ nói những câu đáng ghét đó. Tôi nhắm mắt lại “Đau không?”, “không đau sao?”, tôi không muốn nghe những lời quan tâm sáo rỗng mà người có cảm giác bình thường hay nói ra ấy. Nhưng điều tôi nghe thấy lại hoàn toàn khác. - Em thật là ngốc. Nghe này, đau đớn không phải là để chịu đựng. Có đau thì phải nói ra chứ, Fujino! Đây là những gì tôi nghe người đàn anh đó nói thời còn trung học. Anh ấy bế tôi đến phòng y tế, thu xếp ổn thỏa cho tôi ở đấy, sau đó chúng tôi không còn gặp nhau nữa. Giống như một giấc mộng mờ ảo. Nhớ lại khi ấy, có lẽ từ lúc đó Asagami Fujino đã thích anh ấy. Nụ cười lo lắng cho nỗi đau không muốn ai chú ý tới, mà cũng chẳng ai quan tâm, nụ cười đó nở ra với tôi… - A! Bụng lại truyền đến cảm giác đau nhức, giấc mơ cũng trở nên nguội lạnh. Người đã bị máu tươi vấy bẩn như tôi đáng ra không nên chìm đắm trong hồi ức, thế nhưng… mưa, có lẽ sẽ tẩy sạch những gì không thuần khiết trên người tôi. Tột đột nhiên rất muốn đi lên cầu. Bão đã kéo đến, trên cầu bây giờ e rằng đã chìm ngập trong giông tố kéo tới từ phía nam. Không biết tại sao, tôi chợt cảm thấy hưng phấn. Kéo lê thân thể nặng nề lúc này không ngừng đau đớn, tôi bước lên con dốc phía trước bãi đỗ xe. Asagami Fujino bước lên trên cầu, để được xối ướt bởi cơn mưa tầm tã của mùa hè khiến người ta hoài niệm. Cây cầu lớn không ngờ đã biến thành một mặt hồ nông. Bốn làn xe chạy rộng rãi được trải nhựa đường đã bị nước mưa phủ kín, mỗi bước đi đều ngập đến tận mắt cá chân. Cơn mưa nghiêng nghiêng đổ xuống, gió thổi điên cuồng như muốn bẻ gãy cột đèn đường to bằng gốc cây. Bầu trời tối đen. Nơi này dĩ nhiên là ở rất cao trên mặt biển, có thể nhìn thấy thành phố bên bến cảng lúc này vẫn đèn đóm sáng trưng, xa cách không thể với tới giống như ngước nhìn mặt trăng từ dưới đất. Asagami Fujino bước vào giữa cơn bão, bộ đồng phục màu đen như một con quạ hòa vào màn đêm. Cơ thể cô bị nước mưa làm ướt sũng, từng luồng hơi lạnh thoát ra từ đôi môi xanh mét, bước lên phía trước. Khi đến dưới ánh đèn đường, cô đã gặp tử thần. - Cuối cùng cũng gặp được cô, Asagami. Trên mặt biển bão tố, Ryougi Shiki mặc bộ kimono trắng đứng đó, chiếc áo da màu đỏ nghênh đón từng giọt mưa, trông cô giống như một bóng ma ướt đẫm. Shiki và Fujino đứng đối mặt nhau dưới ánh đèn đường, khoảng cách giữa hai người vừa đúng mười mét. Giữa cơn mưa tầm tã cùng tiếng gió rít mãnh liệt này, hai người không ngờ vẫn có thể nhìn thấy nhau, nghe được tiếng đối phương nói. - Ryougi… Shiki. - Ngoan ngoãn về nhà có phải tốt hơn không. Cô là một con quái vật đã được nếm mùi máu, cảm thấy thích thú với việc giết người. - Đó là bản thân cô. Tôi không cảm thấy thích thú gì cả. Asagami Fujino hít thở gấp gáp, đồng thời nhìn chằm chằm vào Shiki, trong mắt đầy sự thù địch và ý muốn giết người. Cô lặng lẽ đưa tay trái lên che mặt… ánh mắt lấp lánh xuyên qua những kẽ ngón tay nhìn ra ngoài. Như để trả lời, trong tay Shiki chợt xuất hiện một con dao găm. Đây là lần thứ ba hai người đối mặt nhau. Chợt nhớ đến đất nước này có một câu ngạn ngữ, “lần thứ ba mới là lần quyết định”, Shiki mỉm cười chán nản. Asagami Fujino trước mặt là quá đủ cho một mục tiêu để giết. - Tôi có thể cảm nhận được, chúng ta cực kỳ giống nhau, đúng thế… bây giờ thì tôi có thể giết cô rồi. Câu nói đó đã phá tan tất cả xiềng xích của hai người.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang