[Dịch] Kara no Kyoukai

Chương 8 : Chương 8

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 00:17 25-06-2020

Tôi giải thích rõ ràng với cô Touko, nhờ cô ấy bảo vệ cho Keita. Sau khi sắp xếp cho Keita, người vốn đã không ngủ suốt từ lúc xảy ra chuyện hôm đó đến nay, chợp mắt tạm trên sô pha trong phòng ngủ của cô Touko, tôi quay về phòng làm việc. Cô Touko đang ngồi trên ghế còn Shiki thì đứng dựa lưng vào tường. Thấy tôi cuối cùng cũng thở phào sau khi Keita đã ngủ, cả hai người đồng thanh nói: - Đúng là một kẻ tốt quá mức. - Ôi ôi, tôi biết hai người thế nào cũng chế nhạo tôi mà. - Nếu biết thì đừng có dính vào rắc rối nữa. Cậu rất dễ bị loại người đó lợi dụng đấy, Kokutou. - Chẳng có cách nào nữa. Chung quy vẫn phải tùy tình huống thôi. Sau khi trao đổi mấy câu, cô Touko gật gật đầu, bắt đầu suy nghĩ. Mặc dù lời nói có vẻ nặng nề, nhưng bản thân cô Touko vẫn ủng hộ việc bảo vệ cậu trai kia. Còn Shiki đang đứng dựa vào tường phía bên kia thì lại kiên trì phản đối, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào tôi, có cảm giác như trong lòng cô ấy rất tức giận. - Tùy tình huống sao? Tôi thừa nhận chuyện này đúng là không bình thường, nhưng tiếp theo cậu định làm thế nào, tìm kiếm Asagami Fujino sau đó thuyết phục cô ta sao? - Đúng thế. Cũng không thể cứ bảo vệ Minato Keita mãi như vậy được, biết đâu trong thời gian đó Asagami Fujino sẽ còn tiếp tục giết người không ngừng. Tôi chỉ muốn trước tiên tìm thấy cô ta, sau đó nói chuyện một chút. - Cậu là đồ ngốc, vì vậy mới nói loại người như cậu đúng là tốt quá mức. Shiki chỉ trích không chút khách khí. Mặc dù bình thường cô ấy không hề có dáng vẻ này, nhưng hiện giờ trông cô ấy lại đầy vẻ công kích, xem ra là đã thật sự tức giận rồi. - Thuyết phục cô ả đó chỉ phí công thôi, đã quá muộn rồi. Trước khi đạt được mục đích cô ta sẽ không dừng lại. Mà không, sau khi đạt được mục đích rồi cũng chưa biết cô ta có dừng lại hay không, bởi vì phương pháp và mục đích đã bị đảo ngược rồi. - Shiki, cậu nói cứ như là cậu biết Asagami Fujino vậy. - Tôi biết cô ta, cũng đã gặp mặt rồi, bởi vì hôm qua cô ta đã cùng với Azaka chờ cậu. - A! Tôi không kìm được bật thốt lên. Tại sao Azaka lại ở cùng với Asagami Fujino? Chuyện này hoàn toàn… không liên quan gì mà. Tôi chỉ nghe nói người bị đám thiếu niên bất lương kia làm nhục là một nữ sinh cấp ba, nhưng nếu Asagami Fujino là học sinh của trường Reien thì đó lại là chuyện khác. - Sao nào? Đúng là chậm chạm, Kokuto, cậu chưa từng điều tra về Asagami Fujino à? - Tớ mới chỉ nghe đến cái tên đó cách đây chưa tới hai tiếng đồng hồ. Mục đích khi ấy chỉ là bảo vệ Minato Keita thôi, không thể chú ý tới chuyện này được. Nhưng hình như tôi cũng có cảm giác bất an. Là vì có liên quan đến Azaka, hay là có liên quan đến người bị hại? Những chuyện đó đều không đến mức phải cảm thấy bất an, còn có gì khác nữa đây… Giống như còn chuyện gì đó rất quan trọng mà tôi chưa nghĩ tới, hay đúng hơn là cảm giác bồn chồn khi bị ép phải nhớ lại một chuyện mà mình không thể nhớ được. - Nhưng mà, nếu như vậy thì bây giờ Asagami Fujino vẫn đang ở trong trường học chứ? - Không. Từ đêm xảy ra chuyện đó đến nay cô ta không hề trở về ký túc xá hay về nhà, cũng không đến lớp. Cô ta đã hoàn toàn biến mất. Ngay cả Azaka cũng nói là từ hôm qua đến giờ không hề gặp lại cô ta. - Cô Touko, chuyện này bắt đầu điều tra từ lúc nào? - Không lâu trước, từ khi nhận được yêu cầu tìm kiếm từ bố mẹ cô ta. Tối qua nghe Shiki nói rằng Azaka đã ở cùng với Asagami Fujino, cho nên tôi đã thử liên lạc, nhưng có vẻ Azaka cũng không để ý đến sự khác thường của cô bạn Fujino. Đúng là mỉa mai. Nếu như cuộc hẹn với Azaka là buối tối hôm đó, không, nếu như có thể sớm tìm ra Minato Keita thì có lẽ đã không xuất hiện người bị hại rồi. - Chính vì như vậy, giao Minato Keita cho tôi bảo vệ cũng không phải là chuyện vô nghĩa. Nếu như vẫn không tìm thấy Asagami Fujino thì có thể dùng cậu ta làm mồi nhử, sau đó rất có thể sẽ biến thành chiến đấu, vì thế Kokutou và cậu Keita nên cùng ở lại đây. Giọng nói không chút dao động đó khiến tôi cuối cùng cũng hiểu ra… nguyên nhân mà Shiki vẫn luôn ở lại đây. - Chiến đấu… Hai người định làm thế nào với Asagami Fujino, cô Touko? - Theo tình hình trước mắt, có vẻ chiến đấu là chuyện không thể tránh khỏi. Dù sao người nhờ cậy cũng mong muốn như vậy, có vẻ ông ta muốn cố sức tránh chuyện con gái mình là quỷ giết người bị lộ ra, cho nên đã yêu cầu chúng ta ít nhất cũng phải giết được cô ta trước khi mọi chuyện sáng tỏ. - Cái gì? Asagami không hề có lý do gì để giết người bừa bãi… tôi nghĩ vẫn có thể thuyết phục được. - A, đã không thể nữa rồi. Kokutou, cậu còn chưa nghe được sự thật còn quan trọng hơn. Cậu còn chưa biết nguyên nhân chính khiến Asagami Fujino giết chết những người đó. Vừa rồi khi cho Minato Keita ngủ tôi cũng tiện thể khiến cậu ta thú nhận. Tên cầm đầu của bọn nó hình như trong đêm cuối cùng đã dùng dao tấn công Fujino. Nghe nói lúc đó cô ta thật sự đã bị đâm trúng, đó cũng là ngòi nổ dẫn đến việc báo thù. Dao? Ngoài việc làm nhục còn dùng dao uy hiếp sao? Có điều…. tại sao chuyện này lại trở thành nguyên nhân khiến Fujino không còn có thể cứu vãn được nữa? - Vấn đề nằm ở chỗ đó. Bụng cô ta bị dao đâm vào ngày 27, hai ngày sau đó thì gặp Shiki, lúc ấy trên người Asagami Fujino không hề có một vết thương nào cả, cũng tức là vết thương đã lành rồi. - Bị đâm vào bụng… Chờ đã, nếu suy nghĩ một chút thì trong lời này có mâu thuẫn. Mặc dù lý trí bảo tôi rằng không nên tiếp tục suy nghĩ nữa, nhưng tôi lại không làm được chuyện này. Đêm ngày 27. Học sinh trường nữ Reien. Bị đâm vào bụng. - Keita nói, trong điện thoại Fujino hình như liên tục nhắc đến vết thương đau đớn khiến cô ta không thể nào quên được. Vết thương đáng lẽ đã lành rồi nhưng vẫn còn đau. Sợ là mỗi khi ký ức về việc bị làm nhục lướt qua trong đầu, cơn đau khi bụng bị đâm cũng sẽ trở lại theo. Ký ức đáng căm ghét lại đánh thức cảm giác đáng ghét. Mặc dù cơn đau đó chỉ là ảo giác, nhưng đối với cô ta thì nó lại thực sự tồn tại, chuyện này không khác gì mắc bệnh. Mỗi lần Asagami Fujino nhớ lại cơn đau vốn không có thật, cô ta sẽ lại đột ngột đi giết người. Ai có thể đảm báo trong quá trình nói chuyện cô ta sẽ không phát tác? Nhưng nói ngược lại, chẳng phải nếu vết thương không đau thì có thể nói chuyện rồi sao? Tôi còn chưa kịp nói ra câu này, Shiki vẫn luôn im lặng chợt lên tiếng. - Không đúng đâu Touko. Cô ả đó thật sự đang đau. Cơn đau của Asagami Fujino vẫn còn trong cơ thể. - Không thể nào.Vậy thì Shiki, chẳng lẽ chuyện vết thương đã lành là cậu chẩn đoán sai sao? - Nếu là vết thương do bị đâm thì đã lành rồi, miệng vết thương cũng không lưu lại mảnh kim loại nào. Cơn đau của cô ả đó là đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất. Asagami Fujino lúc đau thì không gì có thể cứu vãn được nữa, ngược lại Asagami Fujino lúc bình thường thì cực kỳ nhàm chán. Lúc về tôi đã có nói, loại người như vậy đến cả giá trị để giết cũng không có. - Tính ra nếu có mảnh kim loại nằm trong cơ thể thì nhiều nhất là một ngày cũng sẽ chết. Ai, vết thương rõ ràng đã lành rồi nhưng vẫn đau đớn à… Miệng nói không thể hiểu được, cô Touko lại lấy ra một bao thuốc lá. Tôi cũng cảm thấy lạ với những gì Shiki nói. Vết thương ở bụng cho đến khi lành sẽ liên tục đau đớn, đó là chuyện rất bình thường. Nhưng tại sao sau khi lành rồi lại đột nhiên cảm thấy đau? Chuyện này giống như là chỉ có cảm giác đau đớn là còn lưu lại trong cơ thể. - A! Tôi bỗng dưng nhớ tới một chuyện. Tuy không thể giải thích nguyên nhân bệnh chứng bí hiểm của Asagami Fujino, nhưng hai chữ “triệu chứng” lại khiến tôi liên tưởng đến những chuyện kỳ lạ mà Keita từng nói. - Sao vậy Kokutou? Năm mươi từ phát âm giúp giữ gìn sức khỏe à? Chuyện đó dù là có thật thì tôi nghĩ cũng chẳng có ai làm theo cả. - Không phải, là một chuyện khá kỳ lạ của Asagami Fujino. - Hử? Cô Touko khẽ nhướng mày. À, thật ra thì chuyện này tôi cũng chỉ biết đại khái nên vẫn chưa thể giải thích rõ ràng - Minato Keita từng nói, cho dù làm gì với Asagami Fujino thì cô ta đều không phản ứng. Ban đầu tôi còn nghĩ cô ta là một người rất cương nghị, nhưng sau này mới biết thật ra cô gái đó không hề kiên cường như vậy. - Nghe giống như cậu rất hiểu cô ta vậy, Mikiya. Không biết vì sao Shiki lại nhìn tôi với ánh mắt rất sắc bén. Không được để ý tới câu này của Shiki, bản năng của tôi ra lệnh… Làm những chuyện dư thừa sẽ chỉ dẫn tới phiền phức thôi. - Có lẽ… tôi cũng không xác định được, cô ta phải chăng là bị Paresthesia, chứng không có cảm giác đau đớn. Chứng không có cảm giác đau đớn, giống như tên gọi là chỉ một chứng bệnh đặc biệt mà người mắc phải không thể cảm nhận được đau đớn. Do đây là một chứng bệnh rất hiếm nên không dễ gì gặp được. Nhưng nếu thật sự như vậy, chẳng phải cô ta cũng sẽ không có loại cảm giác đau đớn khó hiểu ấy sao? - Vậy à? Nếu thế thì ít nhiều cũng có thể giải thích được một số vấn đề… Để trở thành tình trạng như hiện tại hẳn là còn nguyên nhân nào khác nữa. Ngay cả khi bị đâm vào bụng, nếu mắc chứng không có cảm giác đau đớn thì ngay từ đầu đã không thể cảm thấy đau rồi. Nhất định phải xác nhận xem, Asagami Fujino khi sinh ra đã mắc chứng không có cảm giác đau đớn hay chưa. Loại bệnh tê liệt cảm giác này cũng có thể là do thần kinh phân liệt gây ra, không xác minh rõ thì không thể tiếp tục thảo luận được. Tóm lại trước tiên cứ đặt giả thuyết là cô ta bị chứng mất cảm giác đau đớn, vậy có nguyên nhân nào khác khiến cho cô ta đột nhiên thay đổi không? Lưng bị đánh mạnh, hay là cổ bị tiêm một lượng lớn stedrois gì đó. Lưng bị đánh mạnh… là chuyện đó chăng? - Tuy không biết mức độ thế nào, nhưng hình như cô ấy từng bị gậy bóng chày đánh vào lưng. Nghe được điều tôi phải cố đè nén cảm xúc mới nói ra được, cô Touko chợt bật cười. - Ha ha, đúng là loại chuyện lũ khốn kiếp đó thường làm. Hẳn là một cú đập mạnh, như vậy chắc xương sống đã bị lệch. Mà Asagami Fujino cũng không rõ cảm giác sau khi xương lệch là thế nào, vẫn tiếp tục bị bọn chúng làm nhục… Thật đúng là, cảm giác đau đớn ban đầu là thứ đó sao? Có lẽ ngay cả cảm giác khó chịu đó là gì cô ta cũng chẳng biết, đúng là khiến người ta phải thương cảm. Kokutou, cậu thật sự vẫn muốn bảo vệ Minato Keita sao? Cô Touko hỏi với nụ cười chẳng chút tốt lành gì. Cô gái này có một thói quen xấu, đó chỉ cần cao hứng thì không cần biết là ai cũng phải châm chọc đến mức không còn giấu mặt vào đâu được nữa. Có vẻ cô ta rất thích dùng lý tính để trêu chọc người khác, đến cuối cùng người bị hại quá nửa sẽ là tôi. Bình thường tôi sẽ cố hết sức phản công, nhưng lúc này tôi lại chẳng thể đáp lại được gì… đến cả tự tin để đáp lại cũng không có, chỉ có thể gật gật đầu để từ chối trả lời. - Vậy thì cô Touko, xương sống và chứng không có cảm giác đau đớn thì có liên quan gì đến nhau? - Có chứ. Cột sống là nơi khống chế cảm giác. Tình trạng cảm giác đau đớn dị thường, quá nửa là do cột sống xảy ra vấn đề. Kokutou, cậu biết bệnh Syringomyelia không? Tôi cũng không học y khoa, làm sao mà biết cái tên bệnh chuyên ngành thế được, chỉ đành yên lặng lắc đầu. Cô Touko nhún nhún vai như rất tiếc nuối. - Syringomyelia, bệnh rỗng tủy sống, là loại tiêu biểu nhất trong các chứng bệnh gây nên chứng không có cảm giác đau đớn. Nghe kỹ nhé Kokutou! Cảm giác được chia làm hai loại. Cảm giác bề ngoài bao gồm các loại như cảm xúc, cảm giác đau và cảm giác về nhiệt độ có thể cảm nhận được. Cảm giác bề sâu là những cảm nhận về hành động và vị trí của thân thể, tự động báo cáo với bản thân. Bình thường khi cảm giác tê liệt thì cả hai loại cảm giác này đều bị ảnh hưởng. Cậu có hiểu chuyện hoàn toàn toàn không có cảm giác là thế nào không? - Nếu về mặt ngôn ngữ thì có thể hiểu được. Cho dù chạm vào cũng không có cảm giác, cho dù nếm thử cũng không có mùi vị gì, là như vậy phải không? Cô Touko gật đầu liên tục, có vẻ rất cao hứng. - Đó là ý kiến mà người có cảm giác coi như chuyện đương nhiên. Cho dù không có cảm giác thì thân thể vẫn tồn tại, vẫn đang chuyển động, cho nên chúng ta mới nghĩ rằng ngoài việc không có cảm giác ra thì bọn họ cũng chẳng khác gì với chúng ta. Nhưng đó là sai lầm. Cái gọi là không có cảm giác, thực chất là không cảm nhận được bất cứ điều gì cả, Kokutou. Không cảm nhận được bất cứ điều gì cả? Không thể nào. Họ vẫn có thể cầm nắm được đồ vật, vẫn có thể nói chuyện bình thường. Cái gọi là không có cảm giác đau đớn, chẳng phải chỉ vỏn vẹn là không có cảm giác thực khi tiếp xúc thôi sao? Vậy tại sao lại nói là không cảm nhận được bất cứ thứ gì? Bọn họ cũng không phải là không có thân thể, tôi nghĩ nó còn không nghiêm trọng đến mức đau khổ như những người bị mất đi một phần thân thể. - A! Cuối cùng tôi cũng nhận ra. Không có thân thể, cho dù chạm vào cũng không có cảm giác tiếp xúc, chỉ có thể thông qua thị giác để xác nhận thực tế là mình đã chạm được vào vật đó. Chuyện này cũng giống như đọc sách, có gì khác với những câu chuyện được hư cấu trong đó? Cho dù bước đi thì cũng chỉ là thân thể đang chuyển động mà thôi, không cảm nhận được lực phản xạ từ mặt đất, chỉ có thể nhận biết được hai chân đang di chuyển. Không, ngay cả sự nhận thức đó cũng rất mơ hồ, chỉ sau khi dùng thị giác xác nhận mới có thể tin tưởng được. Không có cảm giác, cũng có nghĩa là không có thân thể, như vậy thì khác gì với một bóng ma. Đối với bọn họ thì cái gọi là hiện thực chẳng qua chỉ là những thứ nhìn thấy được. Cho dù đã chạm vào thì cũng giống như không sờ nắm được thứ gì. - Đó là chứng không có cảm giác đau đớn sao? - Đúng thế. Chúng ta đặt giả thuyết là do Asagami Fujino bị đánh mạnh vào sau lưng nên chứng không có cảm giác đau đớn tạm thời hồi phục, nhờ vậy cô ta mới hiểu được ý nghĩa của cơn đau. Loại cảm giác chưa từng trải nghiệm đó có lẽ là một trong những nguyên nhân khiến cô ta nảy sinh xung động giết người. Một cô gái khi biết được đau đớn sẽ căm thù cảm giác đó sao? Điều này hẳn là không thể… Một cô gái đã sống như bóng ma, khi biết được đau đớn cô ta sẽ vui mừng đến thế nào. Mặc dù đến cả cảm giác vui mừng cũng chưa chắc cô ta đã biết. - Chứng không có cảm giác đau đớn được chữa khỏi tạm thời, vì thế có thể cảm nhận được đau đớn, cũng biết được cảm giác gọi là thù hận. Cơn đau dễ dàng có được lại trở thành ngòi nổ cho việc báo thù, thật đúng là… Thật là mỉa mai. - Vậy thì sao? Không phải Asagami Fujino đã nói vết thương đang đau đớn nên mới báo thù sao? Rốt cuộc là thế nào? Nói chính xác là vì đau đớn mà nhớ lại sự thật là quá khứ từng bị làm nhục, do đó mới phải bảo thù. Mặc dù tôi cho rằng đó là động cơ nhưng suy luận này rất khó hợp với thực tế. Đầu tiên, theo như Shiji nói, cô ta từng khôi phục lại trạng thái không có cảm giác đau đớn đúng không. Như vậy chẳng phải báo thù sẽ không còn ý nghĩa gì nữa sao? Vết thương đã lành lại sẽ không đau đớn nữa mà. - Không phải. Cô Touko, trong tình huống không có cảm giác cũng sẽ không có kích thích, cho nên dù bị làm nhục cũng sẽ không cảm thấy đau đớn. Đối với cô gái tên là Asagami Fujino thì thứ tiếp nhận được chỉ có một thực tế là mình đã bị làm nhục mà thôi. Nhưng chính vì cảm giác thù ghét, cuối cùng vết thương trong linh hồn đã thay thế cho nỗi đau mà thân thể không cảm thấy. Vết thương của cô ta không phải ở thân thể mà là trong tâm lý, cho nên cơn đau mới bị đánh thức cùng với ký ức, chính là do tâm hồn đang đau đớn. Cô Touko chẳng hề trả lời, ngược lại Shiki bỗng bật cười. - Sao có thể như vậy được. Tâm hồn vốn không tồn tại. Thứ không tồn tại sao có thể đau được. Đối với những gì cô ấy nói, tôi không hề có căn cứ xác thực nào để phản đối cả. Nói ra thì linh hồn đúng là thứ hư vô mờ mịt, không thể đánh giá tính xác thực về sự tồn tại của nó. Trong lúc tôi không thể nói được gì, cô Touko lại bất ngờ lên tiếng phản đối. - Tuy vậy, tâm hồn rất mong manh. Không có hình thể nên không bị thương, chuyện đó cũng chẳng quan trọng lắm. Trên thực tế cũng có những người chết do chấn thương tinh thần. Chính vì thực sự tồn tại loại ảo giác mơ hồ đó, cho chúng ta không thể phủ nhận hiện tượng không thể tính toán được này, chỉ dùng từ “đau”để hình dung. Đối với cô Touko thì cách giải thích này khá là nhập nhằng, tuy nhiên đối với tôi hiện tại thì đúng là một đồng đội đáng tin cậy. Shiki mất hứng khoanh tay lại. - Sao vậy Touko, cả cô cũng đứng về phía Asagami Fujino như Koutou sao? Cô ả đó không đáng yêu như thế đâu. - À, điểm này thì tôi đồng cảm với Shiki. Asagami Fujino không thể có loại cảm thương như vậy. Vì tâm hồn đau đớn mà báo thù, sao có thể như vậy được. Cậu nghe cho rõ đây Koukutou, chứng không có cảm giác đau đớn có nghĩa là đến cả tâm hồn cũng không cảm thấy đau đớn nữa. Đồng đội, trong nháy mắt đã biến thành kẻ thù lớn nhất, - Đã hiểu chưa. Cái gọi là nhân cách theo ý học được định nghĩa là “hiện tượng mà khi một cá thể phản ứng lại với những kích thích từ bên ngoài”. Tinh thần con người… dịu dàng cũng vậy, thù hận cũng vậy, chỉ dựa vào những thứ tồn tại bên trong bản thân mình thì không thể sản sinh ra được. Tâm hồn chỉ khi bị kích thích từ bên ngoài mới có phản ứng, vì thế mới sinh ra đau đớn. Ví dụ như chúng ta thường nói “không biết đau” để chỉ sự lạnh lùng. Nhân cách của người bị chứng không có cảm giác đau đớn bẩm sinh vô cùng nghèo nàn. Không, là rất khó hình thành. Con người trong quá trình lớn lên thì sự hình thành nhân cách gặp phải trở ngại, cảm giác bản thân sẽ bị sai lệch. Những người xuất hiện loại bệnh như vậy không hề có tư duy và hứng thú mà Kokutou vốn có. Đối với bọn họ thì những quan niệm thông thường gần như không phổ biến. Nói rộng ra một chút, đối với người hiện giờ đã biến thành cực đoan như Asagami Fujino thì đến cả trò chuyện thông thường cũng không tiến hành được. Cô Touko điềm nhiên như không đưa ra kết luận cho cuộc trao đổi tưởng chừng như đã bị quên lãng, mặc dù thái độ rất tự nhiên nhưng lại giống như đưa ra thông điệp cuối cùng ép tôi đến tận chân tường. - Rõ ràng cô còn chưa gặp mặt cô ấy lần nào, xin đừng nói như vậy. Không thể nhịn được nữa, tôi đứng dậy khỏi ghế sa lông. - Đó là suy luận dựa vào giả thuyết ban đầu là chứng không có cảm giác đau đớn, cũng có thể Asagami Fujino không hề bị như vậy. - Người đầu tiên nhắc đến chứng không có cảm giác đau đớn là cậu cơ mà, Kokutou. Cô Touko bình thản đáp. Cô gái này quả thật là người theo chủ nghĩa không quan tâm đến người khác. Rõ ràng cùng là phụ nữ, sao lại có thể lạnh lùng với Asagami Fujino như vậy. Không đúng, chính vì là phụ nữ nên mới lạnh lùng như vậy sao? - Nói tóm lại, ngay cả tôi cũng cảm thấy khó hiểu. Asagami Fujino có có thể cũng chỉ đơn thuần là người bị hại. Vấn đề nằm ở chỗ tình huống nào xảy ra trước mà thôi. Tình huống nào xảy ra trước là có ý gì? Cô Touko bắt đầu lẩm bẩm tự nói tự nghe, không giải thích tiếp cho tôi nữa. - Shiki nghĩ sao? Tôi hỏi trong khi cũng không quay đầu về phía cô ấy. Câu trả lời của Shiki đúng như tôi dự đoán. - Cũng giống Touko. Có điều tôi không thể tha thứ cho Asagami Fujino. Việc này không liên quan gì tới thái độ của Touko. Chỉ cần nghĩ đến chuyện cô ả đó vẫn còn cơ hội giết người là tôi đã thấy đáng ghét rồi. - Thù ghét những gì giống mình sao? Quả nhiên là những đồng loại như các người không thể hòa hợp được với nhau. Cô Touko tiếp lời Shiki. Tôi hiểu rất rõ nguyên nhân tại sao Shiki lại nói như vậy. Bản thân Shiki chung quy sẽ có một ngày phát hiện ra. Kẻ luôn coi giết người là thú vui như cô ấy, thật ra vốn không phải loại người đó. Asagami Fujino và Ryougi Shiki, tôi nghĩ hai người này cực kỳ giống nhau. Chính vì giống nhau, cho nên cả hai người sẽ đều không cho phép bên kia phạm phải lỗi lầm nghiêm trọng nào. Nếu sự tình phát triển đến mức hai người đối đầu… có lẽ Shiki sẽ phát hiện ra “bản thân mình” thật sự… Không, không thể để hai người đi đến mức phải đối đầu với nhau. - Hiểu rồi. Tôi sẽ dùng cách của mình để điều tra Asagami Fujino. Nếu có tư liệu về cô ta thì cho tôi mượn xem một chút. Cô Touko rất thoải mái đưa tư liệu cho tôi xem. Shiki thì chỉ nói một câu “tùy cậu” rồi quay mặt đi. Trên tư liệu có viết, Asagami Fujino lúc trước khi vào tiểu học thì định cư tại Nagasaki, khi ấy họ cô ta không phải Asagami mà là Asakami. Cha cô ta hiện giờ không phải là cha ruột, lúc mẹ Asagami tái hôn đã mang cô ta theo. Nếu muốn điều tra thì trước tiên nên bắt đầu từ nơi này. - Tôi phải đi xa một chuyến, có lẽ hôm nay và ngày mai đều không về được. À mà cô Touko, siêu năng lực thật sự tồn tại ư? - Kokutou, cậu không tin những gì Minato Keita nói sao? Không nghi ngờ gì Asagami Fujino là loại người có năng lực. Khái niệm rộng như siêu năng lực rất khó để giải thích rõ ràng, nếu muốn tìm hiểu chi tiết hơn thì tôi sẽ giới thiệu cho cậu một chuyên gia. Vừa nói, cô Touko vừa viết lên mặt sau tấm danh thiếp địa chỉ của vị chuyên gia về siêu năng lực đó. - Ồ, cô Touko cũng không rành sao? - Đó là đương nhiên. Ma thuật cũng là một môn khoa học. Cậu nghĩ tôi sẽ đi nghiên cứu cái thứ chẳng có lý luận cũng chẳng có lịch sử, bẩm sinh đã ngược lại với quy tắc đó sao? Tôi ghét nhất là loại sức mạnh chỉ có những người được chọn mới nắm giữ được. Câu nói cuối cùng giọng điệu như khi đang đeo kính, xem ra cô ta thật sự rất ghét nó. Tôi nhận lấy danh thiếp, quay sang phía người mà tôi cảm thấy không yên tâm nhất là Shiki. - Shiki, vậy tôi đi nhé, cố gắng đừng làm loạn lên đấy! - Người làm loạn lên là cậu thì có. Chỉ có chết mới biết mình thật ngu ngốc, câu này đúng là chẳng sai chút nào. Shiki mặc dù độc mồm châm chọc tôi, tuy vậy sau đó vẫn thấp giọng khẽ nói sẽ cố gắng hết sức.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang