[Dịch] Kara no Kyoukai

Chương 6 : Chương 6

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 23:59 24-06-2020

Mặt trời đã lặn, chúng tôi rời khỏi cao ốc hoang tàn của cô Touko. Nhà trọ của Shiki ở gần đây, còn nhà trọ của tôi thì cách đó khoảng hai mươi phút đi tàu điện. Có lẽ vì ngủ chưa đủ giấc, bước chân của Shiki không được ổn lắm, nhưng vẫn có thể sóng vai đi cùng tôi. - Tự sát là đúng sao, Mikiya? Shiki đột nhiên hỏi vấn đề này. - À, phải nói thế nào nhỉ? Ví dụ như tớ bị nhiễm phải một loại virus nguy hiểm, nếu tớ vẫn sống thì tất cả mọi người tại Tokyo đều sẽ chết. Nếu như chết mà có thể cứu được mọi người, có lẽ tớ sẽ chọn cách tự sát. - Gì vậy chứ? Chuyện không thể xảy ra như vậy thì làm sao ví dụ được. - Không có gì là không thể. Nhưng tớ nghĩ đó là vì tớ yếu đuối, không có can đảm tiếp tục sống khi bản thân là kẻ địch của cả thành phố Tokyo, cho nên mới tự sát, như vậy thì nhẹ nhàng hơn. Can đảm trong nhất thời và can đảm trong suốt cuộc đời, chắc cậu hiểu cái nào khó khăn hơn. - Tuy đó là một cách nghĩ cực đoan, nhưng tớ cho rằng cái chết chính là một sự trốn chạy, cho dù nguyên nhân của nó là gì. Thế nhưng đối với bản thân người trong cuộc, có những lúc họ không thể làm gì khác hơn là trốn tránh. Tớ không phủ định hay bác bỏ nó, bởi vì tớ cũng chỉ là một con người yếu đuối mà thôi. Nhưng trong ví dụ vừa rồi, lựa chọn hi sinh thân mình, hành vi đó lại có thể được xem là anh hùng. Nhưng dù đúng đắn hay cao thượng, lựa chọn cái chết vẫn là một việc làm ngu xuẩn. Cho dù phạm phải sai lầm lớn thế nào, chúng ta vẫn phải sống để sửa chữa nó. Chẳng những phải sống, hơn nữa còn phải gánh chịu hậu quả do mình gây ra. Chuyện đó cần một sự cam đảm rất lớn. Tôi không cho rằng mình có thể làm được, cũng sẽ không nói ra một cách đường hoàng. - Nói chung là mỗi người đều có hoàn cảnh riêng. Tôi tổng kết bằng một câu hoàn toàn không triệt để. Shiki nhìn tôi với ánh mắt khác thường. - Nhưng cậu thì khác. Cô ấy nói như đã nhìn thấu tâm tư của tôi. Lời nói đó mặc dù nghe rất lãnh đạm, nhưng lại mang theo sự ấm ám. Tôi cảm thấy hơi xấu hổ, vì vậy không lên tiếng mà tiếp tục đi. Trên đường bắt đầu vang lên tiếng ồn ào. Đó là tiếng động cơ xe máy qua lại giữa những giữa ngọn đèn đường hoa lệ, cùng với làn sóng người tràn ngập và đủ loại tiếng động do họ phát ra. Đi qua những công ty bách hóa dọc đường, cách đó không xa là nhà ga. Shiki bỗng nhiên dừng bước. - Mikiya, hôm nay ở lại đây đi! - Hử? Là sao? Chuyện này hơi đột ngột quá. Shiki dường như không kiên nhẫn kéo tay tôi. Bởi vì nhà trọ của Shiki ở gần đây, cho nên tôi ở lại cũng tiện hơn. Nhưng khi nghĩ đến vấn đề đạo đức, tôi lại do dự có nên đồng ý hay không. - Không cần đâu! Phòng của cậu vốn chẳng có gì, đến đó cũng chán lắm. Hay là cậu có chuyện gì cần tớ? Tôi biết rõ là không có chuyện gì. Bởi vì không có chuyện gì, cho nên Shiki cũng sẽ không biết trả lời ra sao... Đó là suy nghĩ của tôi, còn Shiki thì lại nhìn tôi với ánh mắt như tôi đã làm sai chuyện gì. - Kem dâu. - Hử? - Hai hộp kem dâu Haagen-Dazs mà cậu mua lúc trước vẫn còn để đó, liệu mà giải quyết hết cho tôi. - Có chuyện đó à? Hình như là có. Lúc đó trên đường đi đến nhà trọ của Shiki, tôi thấy trời quá nóng nên mới mua nó làm quà. Nhưng sao tôi lại mua thứ đó nhỉ? Hiện giờ cũng xem như là tháng chín rồi. Được rồi, tạm thời bỏ chuyện nhỏ nhặt này sang một bên, dù sao hiện giờ cũng chỉ có thể nghe theo Shiki, nhưng không đáp trả lại một chút thì tôi vẫn cảm thấy không thoải mái. Chỉ cần nói đến chuyện đó là Shiki lại bực bội rồi yên lặng, nó giống như nhược điểm của cô ấy vậy. Thật ra đó vốn là một thỉnh cầu từ đáy lòng của tôi, nhưng cô ấy vẫn không đáp ứng. - Hết cách rồi, hôm nay đành ở lại vậy. Nhưng mà Shiki này! Tôi nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Shiki, nghiêm trang đề nghị. - Cậu không nên nói là “giải quyết hết”, kiểu nói chuyện này cần phải sửa đổi, dù sao cậu cũng là con gái mà. "......" Shiki có vẻ không thích cái từ “con gái” này, cô ấy quay mặt sang chỗ khác như giận dỗi, lẩm bẩm trong miệng. - Phiền chết được, đó là tự do của tôi. oOo Ngày hôm đó, tôi về nhà bằng con đường chính phía trước khu làm việc. Hiếm khi tôi về bằng lối này, chỉ là một ý muốn nhất thời mà thôi. Lặng lẽ bước qua những tòa nhà quen thuộc, không lâu sau tôi chợt nhìn thấy một bóng người rơi xuống, cùng với thứ âm thanh rơi vỡ ít khi nghe thấy. Rõ ràng là có người rơi từ nóc nhà xuống, với độ cao này hẳn là không thể nào sống nổi. Máu đỏ loang ra trên con đường nhựa, chỉ còn lại mái tóc dài đen nhánh và cánh tay mảnh khảnh mang đến cảm giác yếu ớt, cùng với khuôn mặt bị dập nát không còn thấy được dung mạo. Chuỗi hình ảnh liên tục này khiến người ta bất giác liên tưởng đến một bông hoa bị ép khô giữa những trang sách cũ. Tôi biết người đó là ai. Giấc ngủ (HYPNOS) cuối cùng vẫn phải trở về hiện thực (THANATOS). Bỏ qua đám người đang tụ tập, tôi tiếp tục đi tới. Azaka từ phía sau chạy lên. - Cô Touko, vừa rồi là nhảy lầu tự sát à? - À, hình như là vậy. Tôi hờ hững đáp lời. Thực tế thì tôi cũng chẳng có hứng thú gì. Cho dù quyết định của người trong cuộc ra sao, tự sát vẫn là tự sát. Ý muốn cuối cùng của cô ấy không phải bay hay lơ lửng, mà lại gắn liền với từ “rơi xuống”. Nơi đó chỉ có sự trống rỗng, không có điều gì khiến cho tôi hứng thú. - Nghe nói năm ngoài xảy ra rất nhiều vụ như vậy, chẳng lẽ nó lại bắt đầu phổ biến? Nhưng em thật không hiểu những người quyết định tự sát đó nghĩ gì. Cô có hiểu không? Tôi lại hờ hững gật đầu, sau đó ngước nhìn lên trời, giống như nhìn một ảo ảnh xa xăm không tồn tại. - Không có lý do gì để tự sát, chỉ là hôm nay không thể bay lên thôi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang