[Dịch] Kara no Kyoukai
Chương 5 : Chương 5
Người đăng: fishscreen
Ngày đăng: 23:59 24-06-2020
.
Cảm giác đau nhói khi ngực bị lưỡi dao đâm thủng khiến tôi choàng tỉnh.
Một nhát cắt kinh khủng, cô gái kia hắn phải rất mạnh mới có thể dễ dàng đâm xuyên qua người như vậy.
Thế nhưng đó cũng không phải là một sức mạnh cuồng bạo.
Không hề sai lệch xuyên qua kẽ hở giữa xương và xương, giữa thịt và thịt.
Đó là một cảm giác khiến người ta sợ hãi, giống như cái chết lan khắp toàn thân, chỉ có tiếng trái tim bị xé rách ra.
So với cơn đau thật sự, loại cảm giác này còn đau đớn hơn.
Bởi vì đó là sợ hãi, cũng là vui sướng không gì sánh được.
Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng khiến cho tôi muốn phát điên, thân thể run lên lách cách. Sự bất an, cô độc và khát khao được sống xâm chiếm tâm hồn. Tôi không lên tiếng, chỉ có nước mắt không ngừng chảy ra.
Không phải vì sợ hãi, cũng không vì đau đớn.
Mà vì mỗi đêm tôi đều cầu nguyện cho mình còn sống nhìn thấy sáng mai, nhưng chưa bao giờ trải nghiệm qua cảm giác của cái chết.
Có lẽ suốt đời tôi cũng không thể thoát khỏi cảm giác lạnh lẽo này.
Nhưng ngược lại, dường như tôi đã bắt đầu yêu nó.
……
Tiếng mở cửa vang lên.
Lúc này là buổi chiều, tôi có thể cảm giác được ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào qua cánh cửa sổ đóng chặt.
Hiện giờ cũng không phải thời gian khám bệnh, vì vậy chắc là người đến thăm.
Phòng bệnh của tôi là phòng đơn, không có người nào khác. Tất cả chỉ có ánh mặt trời chiếu rọi, bức màn màu sữa không bao giờ phất phơ theo gió, cùng với chiếc giường mà tôi đang nằm.
- Xin lỗi đã làm phiền, cô là Fujiou Kirie phải không?
Người đến thăm hình như là nữ. Cô ấy nói với giọng khàn khàn, cũng không ngồi xuống ghế mà đi thẳng đến bên cạnh giường của tôi. Tôi có thể cảm thấy cô ấy đứng ở nơi đó nhìn mình, trong mắt chỉ có cảm giác lạnh như băng.
Người này thật đáng sợ, nhất định là đến để giết tôi.
Nhưng dù như vậy trong lòng tôi vẫn rất vui sướng, bởi vì đã mấy năm rồi chưa từng có ai đến thăm tôi. Cho dù là thần chết đến để đưa tiễn tôi đi, tôi cũng không thể đuổi cô ấy ra ngoài.
- Cô là kẻ địch của tôi sao?
Cô gái kia gật đầu.
Tôi tập trung ý thức, cố gắng quan sát người đến thăm.
Có lẽ vì ánh mặt trời quá chói, tôi chỉ có thể nhìn thấy một bóng dàng mơ hồ.
Người này không mặc áo ngoài, nhưng nhìn chiếc áo sơ mi không hề có nếp gấp giống như một giáo viên trong trường học khiến tôi thấy yên tâm hơn. Có điều chiếc cà vạt màu cam trên bộ áo sơ mi trắng lại rất dễ khiến người khác chú ý, phải đánh giá lại vài phần.
- Cô là bạn của cô gái đó, hay chính là cô gái đó?
- Cả hai đều không phải. Người tấn công cô và người bị cô tấn công mới là bạn bè. Lúc nào cũng dính đến những kẻ không bình thường, cả cô cũng vậy… không, nói đến thì cả hai bên đều xui xẻo.
Nói đến đây, cô gái kia từ lấy ra thứ gì đó từ trong túi áo trước ngực, nhưng rất nhanh lại nhét trở vào.
- Tôi quên là trong phòng bệnh cấm khói, nhất là phổi của cô hình như không được ổn, thuốc lá cũng sẽ biến thành chất độc.
Cô ấy nói như tiếc nuối.
Nói vậy thứ vừa rồi hẳn là gói thuốc. Trước giờ tôi chưa từng tiếp xúc với thuốc lá, nhưng không biết vì sao lại rất muốn nhìn dáng vẻ của cô gái này khi hút thuốc. Có lẽ… không, nhất định là sẽ rất hợp như những người mẫu mang giày và khoác túi xách làm bằng da cá sấu vậy.
- Không chỉ có phổi gặp vấn đề, khắp nơi trên người cô đều có thể nhìn thấy triệu chứng phù thũng, ở phần cuối cũng bắt đầu sưng chứng tỏ nó đã rất nghiêm trọng. May ra chỉ có mái tóc là còn tốt. Tuy nói cô vẫn còn sức lực, nhưng với người thường thì trước khi bị bệnh ăn mòn đến mức này đã chết rồi… Đã bao lâu rồi, Fujiou Kirie?
Cô ấy đang hỏi về chuyện tôi nằm viện sao? Nhưng tôi lại không thể trả lời vấn đề này.
- Tôi cũng không biết. Từ lâu rồi tôi đã không còn đếm ngày tháng nữa.
Cũng tức là chuyện đó không còn ý nghĩa, bởi vì cho đến chết tôi cũng không thể rời khỏi nơi này.
Cô gái kia chỉ gật đầu “ừm” một tiếng.
Tôi không thích cái giọng điệu này, nó không hề có chút đồng tình hay chán ghét nào. Ân huệ mà tôi nhận được từ người khác chỉ có sự thông cảm, nhưng ngay cả thứ đó cô gái này cũng không chịu cho tôi.
- Chỗ bị Shiki đâm không sao chứ? Hình như là từ tâm thất trái đâm vào giữa động mạch chủ, chỗ hai màng nếp gấp thì phải.
Cô ta nói những lời không thể tưởng tượng nổi với giọng rất bình thản, sự kỳ diệu trong lời nói đó khiến tôi khẽ mỉm cười.
- Đúng là một người kỳ lạ, tim bị cắt đứt thì làm sao trò chuyện như bây giờ được.
- Đương nhiên chỉ để xác nhận thôi.
Vậy sao, cô ấy là đang xác nhận xem có phải tôi đã bị giết bởi cô gái mặc đồ không giống Nhật cũng chẳng giống Tây kia không.
- Nhưng không lâu sau sẽ bị ảnh hưởng. Cặp mắt của Shiki rất mạnh, cho dù là tồn tại song song, sự hủy hoại cũng sẽ nhanh chóng lan đến bản thể. Trước khi chuyện đó xảy ra tôi có vài chuyện muốn hỏi cô, đó là lý do tôi tới đây.
Tồn tại song song… cô ấy muốn nói đến một con người khác của tôi sao.
- Tôi chưa từng thấy cô lơ lửng trên không, có thể kể về nó cho tôi biết không?
- Tôi cũng không biết. Tôi chỉ có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài cánh cửa sổ này, nhưng có lẽ đó là điều không nên. Tôi quan sát mọi thứ từ đây, cây cối bốn mùa thay lá, cùng với những người không ngừng luân phiên ra vào viện. Cho dù lên tiếng cũng không ai nghe, cho dù vươn tay ra cũng không chạm được thứ gì. Tôi vẫn kéo dài chút hơi tàn trong gian phòng bệnh này, dần dần bắt đầu căm ghét cảnh sắc bên ngoài. Đó cũng là một sự nguyền rủa sao?
- Ừm, dòng máu của nhà Fujiou à. Cô mang huyết thống thuần chủng của một gia tộc cổ xưa, hình như là chuyên về cầu nguyện, nhưng xem ra bản tính thật sự lại là nguyền rủa. Cái họ Fujiou này có lẽ ám chỉ đến việc “không thuần khiết”.
Huyết thống.
Gia tộc của tôi, tại thế hệ của tôi đã chấm dứt rồi.
Bởi vì sau khi tôi nhập viện không lâu, cha mẹ và em trai đã gặp tại nạn và qua đời. Từ đó về sau tiền chữa trị của tôi đều do một người tự xưng là bạn của cha tôi lo liệu. Người đó có một cái tên khó đọc giống như hòa thượng, hơn nữa từ lâu tôi cũng đã quên đó là người như thế nào rồi.
- Nhưng nguyền rủa cũng không thể tiến hành một cách vô thức, rốt cuộc cô đã cầu khẩn điều gì?
Chuyện đó tôi cũng không rõ, dĩ nhiên cô gái này cũng không biết được.
- Cô có từng thử nhìn ra bên ngoài chưa, hết năm này đến năm khác, cho đến khi mất đi ý thức? Tôi cảm thấy chán ghét và căm thù thế giới bên ngoài, thậm chí là sợ hãi. Luôn từ trên cao nhìn xuống, cứ như vậy chẳng biết lúc nào ánh mắt của tôi bắt đầu trở nên kỳ lạ, giống như đang ở trên không của khoảng sân nhỏ bên kia nhìn xuống mặt đất. Cảm giác đó tựa như thân thể và tâm hồn đều ở đây, chỉ có ánh mắt là bay tại không trung. Nhưng vì tôi không thể rời khỏi nơi này, cho nên chỉ có thể ở phụ cận nhìn xuống.
- Cô đã ghi nhớ phong cảnh chung quanh vào đầu sao? Vậy thì sẽ nghĩ là có thể nhìn thấy từ mọi hướng… Đó cũng là lúc cô mất dần thị lực sao?
Thật đáng kinh ngạc, cô ấy chú ý đến cả chuyện thị lực của tôi đã gần như hoàn toàn mất đi.
Tôi gật đầu.
- Đúng vậy. Thế giới dần dần biến thành màu trắng, rất nhanh không còn thứ gì. Lúc đầu tôi còn tưởng rằng sẽ trở thành bóng tối, nhưng hình như không phải, tất cả mọi thứ mà cặp mắt có thể nhìn thấy đều biến mất. Có điều tôi cũng chẳng quan tâm, bởi vì ánh mắt của tôi đã lơ lửng tại không trung. Mặc dù chỉ có thể nhìn được phong cảnh chung quanh bệnh viện, nhưng tôi vốn không thể rời khỏi nơi này, cho nên cũng chẳng có gỉ thay đổi…
Nói đến đây, tôi bắt đầu ho khan, bởi vì trò chuyện như vậy thật sự là quá lâu, hơn nữa không biết vì sao mí mắt của tôi lại nóng lên.
- Thì ra là thế, vậy có nghĩa là ý thức của cô ở không trung rồi. Có điều… nếu vậy thì sao cô còn sống được? Nếu âm hồn tại cao ốc Fujiou là ý thức của cô thì lẽ ra đã bị Shiki giết chết rồi.
Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy thật lạ lùng.
Cô gái đó… tên là Shiki sao? Vì sao cô ấy có thể cắt được tôi.
Con người kia của tôi rõ ràng là không chạm được vào bất kỳ vật gì, cũng sẽ không bị bất cứ vật gì gây thương tích. Cô gái tên là Shiki lại có thể giết tôi như giết một đối thủ có thân thể bình thường.
- Cho tôi biết, người ở cao ốc Fujiou là Fujiou Kirie thật sự sao?
- Người ở cao ốc Fujiou cũng không phải là tôi. Tôi vẫn nhìn bầu trời và tôi đang ở bầu trời, con người đó đã bay đến nơi mà tôi không nhìn tới. Tôi đã bị chính mình vứt bỏ ở nơi này.
Cô gái kia hít một hơi lạnh, đây là lần đầu tiên cô ấy cho tôi cảm giác như một người có cảm tình.
- Nhân cách chia làm hai… xem ra không phải. Lúc đầu cô chỉ có một người, nhưng có người đã cho cô một vỏ bọc khác. Dùng một nhân cách để điều khiển hai thân thể, cũng chỉ có khả năng này mà thôi.
Có lẽ đúng là như vậy.
Tôi đã từ bỏ bản thân ở nơi này để đi nhìn xuống thành phố. Nhưng ngay cả con người kia của tôi cũng không thể đứng trên mặt đất, chỉ có thể lơ lửng mà thôi. Tôi hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài cửa sổ, cho dù cố gắng thế nào cũng không thể phá vỡ sự ngăn cách này.
Cho dù có nhiều khác biệt, cuối cùng chúng tôi vẫn liên kết với nhau.
- Tôi hiểu rồi. Nhưng vì sao cô không thỏa mãn với thế giới ảo giác bên ngoài? Tôi nghĩ cô không cần phải làm cho những cô gái đó cùng rơi xuống.
- Những cô gái đó… à, là đám con gái khiến cho người ta hâm mộ. Bọn họ quả thật đáng thương, nhưng tôi không làm gì cả, bởi vì họ là tự mình rơi xuống.
- Bản thân cô ở cao ốc Fujiou tiếp cận với ý thức thể chính là nhờ điểm này à? Những cô gái đó ngay từ đầu đã bay lượn sao? Cho dù chỉ là trong ảo tưởng hay có khả năng bay thật sự.
- Người không có bệnh mộng du nhưng lại bay lượn khi đang ngủ cũng không ít, nhưng vấn đề không phải ở đây. Tại sao như vậy? Đó là vì loại người này bình thường không hề có dấu hiệu bệnh tật, không có ý nghĩ muốn bay lên, nhưng khi ở trong trạng thái vô thức thì sẽ bay lượn một cách không tự chủ.
- Dù vậy trường hợp của những cô gái đó cũng rất đặc biệt. Mặc dù không giống như Peter Pan, nhưng khi còn nhỏ thì dễ bay lên hơn. Có lẽ vài người thật sự đã từng bay, nhưng hầu hết vẫn chỉ bay lượn trong ý thức, hẳn là chỉ có cảm giác như trong mộng.
- Nhưng cô lại truyền cho bọn họ ý nghĩ này, đưa ấn tượng của bọn họ từ trong trạng thái vô thức về với hiện thực.
- Kết quả là bọn họ đã biết mình đang bay. À, đương nhiên cũng là đang bay, nhưng lại trong trạng thái vô thức. Rất khó để con người bay lượn chỉ dựa vào thân thể, không có cái chổi thì phù thủy cũng không bay lên được.
- Xác xuất thành công của bay lượn có ý thức chỉ vỏn vẹn có ba phần. Bọn họ bay lên và rơi xuống theo quy luật tự nhiên.
Đúng vậy, những cô gái đó bay lên quanh tôi. Tôi muốn làm bạn với họ, nhưng họ lại không hề chú ý đến sự hiện hữu của tôi, chỉ lững lờ ở đó như những con cá.
Tôi nhanh chóng nhận ra là vì bọn họ không có ý thức, và nghĩ rằng nếu kêu gọi ý thức của bọn họ thì họ sẽ chú ý đến tôi.
Rõ ràng chỉ như vậy mà thôi, nhưng vì sao…
- Lạnh lắm à? Cô đang run rẩy kìa.
Giọng nói của cô gái kia vẫn không thay đổi, giống như không có cảm xúc.
Tôi ôm lấy thân thể không cách nào ngừng cơn giá lạnh.
- Một vấn đề nữa, vì sao cô lại khao khát bầu trời, chẳng phải cô căm ghét thế giới bên ngoài sao?
Chuyện đó, đại khái là…
- Bởi vì bầu trời không có giới hạn. Tôi nghĩ nếu như bay về một nơi bất kỳ nào đó, nhất định sẽ tìm được một thế giới mà tôi không ghét.
Giọng nói kia lại hỏi tôi, phải chăng tôi đã tìm được thế giới đó?
Tôi không thể ngừng cái lạnh, người run lên như bị ai đó lắc lư, mí mắt càng nóng hơn.
Tôi gật đầu.
Mỗi đêm trước khi chìm vào giấc ngủ tôi đều sợ hãi không biết sáng mai có thể tỉnh dậy hay không, ngày mai có còn sống hay không. Ngay cả khi chìm vào giấc ngủ, tôi cũng hiểu rõ mình sẽ không có sức tỉnh lại.
Tôi giống như một diễn viên xiếc đi trên dây, chỉ có sự sợ hãi đối với cái chết. Nhưng mặt khác, chính nhờ nó mà tôi mới có cảm giác như đang sống.
Trong cuộc sống hư vô của tôi chỉ có mùi vị của cái chết, nhưng tôi lại phải dựa vào nó để tồn tại.
Bởi vì bình thường tôi chẳng qua là một cái xác vô hồn, chỉ khi đối mặt với cái chết tôi mới có thể cảm nhận được sự sống.
Đúng vậy, so với sự sống tôi càng mong đợi cái chết hơn.
Có thể bay đến bất cứ nơi nào.
- Cô muốn đưa cậu bé chỗ tôi đi làm bạn đồng hành sao?
- Không. Khi đó tôi còn không nghĩ đến chuyện này. Tôi vẫn còn muốn sống, sống để bay lượn. Nếu có cậu ta thì hẳn là có thể làm được.
- Shiki và cô rất giống nhau, xem Kokutou như một người cứu rỗi. Tìm kiếm cảm giác sống mà mình thiếu từ người khác, đó cũng không phải là chuyện xấu.
Kokutou. Đúng vậy, cô gái tên Shiki kia đến chỗ tôi là để giành lại cậu ta. Vị cứu tinh của cô ấy cũng là vị thần chết quyết định cuộc đời tôi.
Nhưng tôi không hối hận.
- Cậu ta vẫn còn trẻ, lúc nào cũng nhìn bầu trời, lúc nào cũng luôn chính trực, cho nên tôi mới nghĩ rằng cậu ta có thể bay đến bất cứ nơi nào.
- Tôi muốn cậu ta mang tôi đi.
Mí mắt tại nóng lên, mặc dù không rõ lắm, nhưng có lẽ là tôi đang khóc.
Không phải vì bi thương… có thể cùng cậu ta đi đến bất cứ nơi nào, đó là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Bởi vì đó là chuyện không thể thực hiện, một giấc mộng không thể hoàn thành, cho nên nó mới đẹp như vậy, khiến cho mắt tôi bắt đầu ướt át.
Đó là ảo tưởng duy nhất mà tôi nhìn thấy mấy năm qua.
- Nhưng Kokutou cũng không có hứng thú với bầu trời… người khát khao bầu trời thì lại không thể nào tiếp cận với nó, thật là mỉa mai nhỉ!
- Vậy sao? Tôi nghe nói con người luôn có rất nhiều thứ vướng bận. Tôi chỉ đang lơ lửng, không phải đang bay.
Mí mắt đã không còn nóng, có lẽ chuyện này sẽ không xảy ra lần nào nữa.
Bởi vì hiện tại chỉ có cảm giác lạnh lẽo đang xâm chiếm.
- Đã làm phiền cô rồi. Đây là vấn đề cuối cùng, sau này cô định thế nào? Vết thương do Shiki gây ra tôi cũng có thể giúp cô chữa trị.
Tôi không trả lời, chỉ lắc đầu.
Cô gái kia dường như khẽ nhíu mày.
- Được rồi. Chạy trốn có hai loại, chạy trốn không mục đích và có mục đích. Cái đầu tiên gọi là lơ lửng, cái thứ hai gọi là bay lượn.
- Quang cảnh mà cô nhìn xuống thuộc loại nào là do cô quyết định. Nhưng nếu như cô lựa chọn hướng đi dựa trên tội lỗi của mình, vậy thì đã sai rồi. Bởi vì chúng ta không thể để tội lỗi dẫn đường, mà phải mang theo tội lỗi trên con đường mà mình lựa chọn.
Sau đó cô gái kia rời đi.
Đến cuối cùng cô ấy cũng không để lại tên, nhưng tôi cũng biết chuyện đó không cần thiết.
Ngay từ đầu cô ấy đã biết con đường mà tôi lựa chọn, bởi vì tôi không phải đang bay mà chỉ đang lơ lửng.
Bởi vì tôi quá yếu đuối, không thể làm được như cô ấy nói, cho nên không thể chiến thắng được sự cám dỗ đó.
Lúc đó… những hình ảnh lóe lên khi trái tim bị đâm xuyên, dòng chảy của cái chết như cuốn trôi rất cả và nhịp đập của sự sống. Tôi vốn cho rằng mình không còn gì nữa, nhưng vẫn sót lại một thứ đơn giản mà quan trọng nhất.
Đó chính là cái chết.
Sự sợ hãi khiến cho xương sống như đông lại. Đối mặt với cái chết, tất nhiên sẽ cảm nhận được niềm vui khi sống.
Vì trước giờ tôi vẫn luôn xem thường sinh mạng của mình.
Nhưng e rằng không thể đón nhận cái chết như đêm hôm đó, cũng không thể hy vọng vào một cái chết hoàn mỹ tương tự. Nó giống như một mũi kim, một thanh kiếm, một tia chớp đâm xuyên qua mình.
Nhưng tôi vẫn cố gắng tiến thật gần đến nó. Vẫn còn vài ngày để suy nghĩ kỹ càng, hơn nữa tôi đã quyết định phương pháp rồi.
Tuy không đáng phải nói ra, nhưng tôi biết kết thúc của mình phải là rơi từ không trung khi đang nhìn xuống.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện