[Dịch] Kara no Kyoukai

Chương 4 : Chương 4

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 23:59 24-06-2020

Xương cổ kêu lách cách. Thân thể khẽ run lên, là do sự lạnh lẽo của không khí hay là cái lạnh bên trong cơ thể? Nếu đã không thể phân biệt được thì cứ để sang một bên, Ryougi Shiki chậm rãi tiến về phía trước. Trong cao ốc Fujiou không có hơi thở của con người. Lúc này là hai giờ sáng, chỉ có ánh trắng lấp lóe từ những chiếc đèn điện chiếu sáng hành lang khu nhà trọ. Dưới ánh đèn chiếu rọi, bóng của bức tường màu sữa kéo dài đến tận sâu trong hành lang. Thứ ánh sáng nhân tạo xua tan bóng tối không hề có cảm giác của con người, so với bóng tối bị nó xua tan càng khiến người ta khó chịu hơn. Shiki không hề do dự đi qua cửa vào yêu cầu quét thẻ, sau đó tiến vào thang máy. Thang máy không một bóng người. Bên trong có gắn một tấm gương, nhờ nó hành khách có thể nhìn thấy hình dáng của mình. Phản chiếu trong gương là hình ảnh một người mặc bộ kimono màu xanh lục nhạt, bên ngoài khoác một bộ áo da màu đen, có ánh mắt lười biếng. Cặp mắt hờ hững như không quan tâm đến bất cứ thứ gì. Shiki nhìn vào chính mình trong gương, nhấn nút đi đến tầng cao nhất. Theo tiếng máy móc khẽ chuyển động, thế giới chung quanh bắt đầu dâng lên, thang máy chậm rãi tiến về phía sân thượng. Đây là một gian phòng khép kín chỉ tồn tại trong thời gian ngắn ngủi, hiện giờ tất cả những gì xảy ra bên ngoài đều không quan hệ đến Shiki. Loại cảm giác thật này thoáng xoa dịu trái tim như đã thành hư không. Hiện tại chỉ có gian phòng nhỏ bé này là thế giới mà mình có thể cảm nhận được. Cánh cửa mở ra không một tiếng động. Cảnh tượng vừa rồi liền biến thành một không gian tăm tối. Vừa bước vào gian phòng chỉ có một cánh cửa dẫn đến sân thượng, thang máy liền bỏ lại Shiki quay trở về tầng một. Không có đèn điện, chung quanh là bóng tối khiến cho người ta hít thở không thông. Theo tiếng bước chân băng qua gian phòng, Shiki mở cửa ra. Bóng tối chuyển thành ánh sáng lờ mờ. Cảnh đêm của thành phố hiện lên trong tầm mắt. Sân thượng của cao ốc Fujiou không có gì đặc biệt, chỉ có mặt sàn xi măng chưa lát gạch và hàng rào kẽm chung quanh. Ngoại trừ tháp nước phía trên gian phòng Shiki vừa bước ra, không có thứ gì che đi tầm mắt. Không có gì bất thường, nhưng phong cảnh của nó lại khác thường. Cảnh đêm nhìn từ sân thượng còn cao hơn mười tầng so với những kiến trúc chung quanh, gây cho người ta cảm giác bất an hơn là tráng lệ. Giống như leo lên đỉnh một chiếc thang nhỏ nhìn xuống thế giới bên dưới. Thành phố ban đêm mờ ảo quả thật rất đẹp, giống như biển sâu nơi ánh sáng không thể rọi đến, ánh đèn chung quanh là những con cá đang chớp mắt. Nếu như nói những thứ trong tầm nhìn chính là toàn bộ thế giới, vậy thì hiện tại thế giới đó đã chìm vào ngủ say. Mặc dù giống như giấc ngủ sẽ kéo dài vĩnh viễn, nhưng đáng tiếc đó chỉ là tạm thời. So với bất cứ cái lạnh nào, sự yên tĩnh này càng khiến cho trái tim đau buốt như xoắn lại. Giống ngư đường phố trước mắt, bầu trời đêm cũng lạnh đến thấu xương khiến cho người ta phải ngước nhìn lên. Nếu như thành phố là biển sâu, vậy thì bầu trời chính là bóng đêm thuần túy, chỉ có ánh sáng lấp lánh như bảo thạch của những ngôi sao nằm rải rác. Trăng là hố sâu. Trên bức tranh đen kịt của bầu trời đêm, chỉ có thể nhìn thấy một hố sâu to lớn. Cho nên thực tế đó không phải là tấm gương phản xạ ánh sáng mặt trời, mà là một khung cửa số có thể nhìn thấy phong cảnh của một nơi khác... Shiki đã từng nghe những lời này khi còn ở nhà Ryougi. Nó nói rằng, trăng là cửa vào một thế giới khác. Quay lưng về phía ánh trăng trong truyền thuyết ẩn tàng ma thuật, cái đẹp và sự tử vong, có một bóng người đang lơ lửng. Chung quanh người đó có tám cô gái trẻ đang bay. Bóng người màu trắng hiện ra trong bầu trời đêm đó là một cô gái. Bộ đồ màu trắng thánh khiết như lễ phục, mái tóc đen dài đến tận eo. Cánh tay mảnh khảnh lộ ra từ trong trang phục càng làm tôn thêm nét ưu nhã. Hai hàng lông mày nhỏ nhắn và đôi mắt lãnh đạm, cùng với khuôn mặt có thể xem là xinh đẹp. Cô gái này có lẽ hơn hai mươi tuổi, nhưng liệu có thể dùng tuổi thọ của sinh mạng để đánh giá một âm hồn hay không, đó vẫn còn là nghi vấn. Cô gái áo trắng không có vẻ gì giống âm hồn, đứng ở nơi đó như hiện thực. Nếu nói đến âm hồn, có lẽ những cô gái trẻ đang lượn quanh trong bầu trời đêm càng giống hơn. Những cô gái mong manh và bất lực lơ lửng giữa không trung, giống như đang phiêu du hơn là đang bay lượn. Bóng dáng của họ cũng không hiện thực, có đôi khi thậm chí trở nên trong suốt. Lúc này phía trên Shiki là cô gái áo trắng kia, cùng với những cô gái trẻ lượn quanh trên bầu trời đêm như đang tuần tra bảo vệ. Những hình cảnh này không hề làm cho người ta phiền chán. Trái lại. - Hừ… đúng là thứ ma quái. Shiki lẩm bẩm như chế nhạo. Cái đẹp của cô gái này đã không còn thuộc về phạm trù nhân loại. Mái tóc đen mềm mượt xõa xuống như tơ lụa, khi gió nổi lên, bóng dáng từng sợi tóc tản ra đầy vẻ đẹp u huyền. - Vậy thì không giết không được rồi. Dường như chú ý đến tiếng lẩm bẩm của Shiki, ánh mắt của cô gái đó liền nhìn xuống. Tại vị trí còn cao hơn bốn mét so với sân thượng cao hơn bốn mươi mét của cao ốc Fujiou, ánh mắt của hai người giao nhau. Không có giao tiếp bằng ngôn ngữ, ngay cả ngôn ngữ chung cũng không có. Shiki rút ra một con dao nhỏ từ bên trong áo khoác. Con dao này có lưỡi dài sáu tấc, giống như một hung khí chỉ có phần lưỡi hơn là một con dao. Ánh mắt từ trên không nhìn xuống bắt đầu lộ ra sát ý. Một tiếng “sạt” vang lên, y phục màu trắng bắt đầu lay động. Cánh tay của cô gái giơ lên, ngón tay mảnh khảnh chỉ về hướng Shiki. Cánh tay mảnh mai yếu ớt đó không làm cho người ta liên tưởng đến màu trắng. - Là xương, hay là hoa huệ. Trong đêm tối không tiếng gió, thanh âm từ xa xa vọng lại hồi lâu giữa không trung. Ngón tay màu trắng đột ngột chỉ vào Shiki. Đầu Shiki khẽ run lên như choáng váng, thân thể ngã về phía trước một bước. Chỉ có một bước nhẹ nhàng. “......” Cô gái phía trên dường như hơi sợ. “Ngươi hãy bay đi!” Ám thị này không có tác dụng với đối phương. Truyền ấn tượng như đang bay vào trong ý thức của đối phương, đó không còn là ám thị mà đã đến mức độ tẩy não rồi. Không cách nào chống lại, kết quả là đối tượng bị ám thị sẽ thật sự đi thực hiện điều khó tin này. Cảm giác chân thực như đang bay sẽ gây nên sự sợ hãi, khiến cho người ta vô ý thức chạy trốn khỏi mái nhà, nó trở thành một ám thị không thể nào thoát được. Nhưng ám thị này chỉ khiến cho Shiki hơi choáng váng. “......” Có lẽ vì tiếp xúc chưa sâu, cô gái cảm thấy kinh ngạc, lại thử ám thị một lần nữa. Lần này càng mạnh hơn. Không phải là ấn tượng mỏng manh như “ngươi hãy bay đi”, mà là một ấn tượng xác thực “ngươi đang bay lượn”. Thế nhưng trước đó, Shiki đã nhìn lên. Hai đường trên chân, một đường trên lưng, một đường giữa phần ngực hơi nghiêng về phía trên bên trái một chút... những đường nét tượng trưng cho cái chết hiện lên rất rõ ràng. Muốn đánh bất ngờ thì tốt nhất là nhắm vào phần ngực, nó sẽ gây ra cái chết ngay lập tức. Cô gái này là ảo giác hay là gì cũng vậy, chỉ cần có sự sống, ngay cả thượng đế cũng có thể giết. Tay phải Shiki giơ dao lên, lật tay nắm chặt cán dao, nhìn chăm chú vào đối thủ trên không. Trong nháy mắt, trong lòng Shiki lại dâng lên sự xúc động. “Bay lượn, mình đang bay lượn, từ trước đây đã khao khát bầu trời, hôm qua cũng đang bay lượn, có lẽ hôm nay sẽ bay được cao hơn.” “Đó là hướng về tự do, hướng về thanh thản, hướng về niềm vui, không ràng buộc.” “Đi đâu? Về phía bầu trời? Về với tự do?” Đó là sự trốn tránh đối với hiện thực, khát khao đối với bầu trời, đi ngược với tác dụng của trọng lực, hai chân rời khỏi mặt đất, bay lượn một cách vô ý thức. “Đi thôi! Đi thôi! Đi thôi! Đi thôi! Đi thôi! Đi thôi! Đi thôi! Đi thôi! Đi thôi! Đi thôi... Hãy đi thôi!” - Cô đang đùa à! Dứt lời, Shiki bỗng giơ tay trái lên. Sự dụ hoặc không hề có tác dụng, ngay cả sự choáng váng cũng không có. - Trong lòng tôi không hề tồn tại khát khao đó. Bởi vì tôi không có cảm giác đang sống nên cũng sẽ không hiểu được sự đau khổ của sinh tồn. - Ha ha, thực tế thì ngay cả chuyện của cô tôi cũng chẳng quan tâm. Đó là tiếng thì thầm như đang hát. Shiki không hề cảm giác được ý nghĩa của sinh tồn, buồn vui hay ràng buộc, cho nên cũng không cảm nhận được sự hấp dẫn khi được giải phóng khỏi khổ đau. - Nhưng cô lại muốn đưa cậu ta đi, đối với tôi nó rất phiền phức. Ngay từ đầu cậu ta đã ở cạnh tôi, vì vậy cô hãy từ bỏ đi! Tay trái trống rỗng nắm chặt vào hư không, thuận thế kéo về phía sau. Khoảnh cách giữa các cô gái kia và Shiki bỗng nhiên thu ngắn lại. Giống như một bầy cá nằm trong lưới, từ trong nước biển bị kéo về phía đất liền. “......!” Vẻ mặt của cô gái biến đổi, lập tức dùng hết khí lực toàn thân truyền ý chí vào Shiki. Nếu như dùng ngôn ngữ tương thông để biểu đạt, có lẽ là cô ấy đang gào thét. “Rơi xuống đi!” Không hề để ý đến tiếng thét đó, Shiki trả lời bằng giọng nói lạnh lùng. - Là cô rơi xuống. Con dao nhỏ đâm vào ngực cô gái đang rơi nhanh xuống, gọn gàng như cắt trái cây, người bị đâm chỉ cảm thấy ngẩn ra. Không có máu. Cô gái không nhúc nhích, chỉ hơi co rúm lại một chút. Thi thể của cô bị Shiki tiện tay ném đi, bay ra bên ngoài hàng rào, lặng lẽ rơi vào sâu trong phố đêm. Ngay cả khi rơi xuống mái tóc đen cũng không lay động, y phục màu trắng theo gió phất phơ chìm vào trong bóng tối. Giống như một đóa hoa màu trắng dần dần chìm vào đáy đại dương. Sau đó Shiki rời khỏi sân thượng. Trên trời chỉ còn lại bóng dáng của các cô gái trẻ vẫn phiêu du giữa không trung. Khuyến mãi: https://www.youtube.com/watch?v=_CZqNwakCUE
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang