[Dịch] Kara no Kyoukai
Chương 3 : Chương 3
Người đăng: fishscreen
Ngày đăng: 23:59 24-06-2020
.
Ánh chiếu như con chuồn chuồn vội vã bay lên.
Một con bướm theo sát phía sau, nhưng tốc độ đập cánh của chuồn chuồn không vì vậy mà chậm lại. Con bướm dần dần không theo kịp, khi sắp biến mất khỏi tầm nhìn, nó bỗng nhiên kiệt sức và rơi xuống.
Cú rơi đó vẽ nên một đường cong.
Quỹ tích rơi xuống như một con rắn ngẩng đầu lên, lại giống như một bông hoa huệ lìa cành.
Dáng vẻ đó đầy sự bi ai.
Nó khiến người ta phải nghĩ, cho dù không thể đi cùng nhau, ít nhất cũng có thể làm bạn bên cạnh một hồi.
Nhưng điều đó là không thể.
Bởi vì đôi chân của nó không hề đứng thật sự, và cũng không làm được một chuyện bình thường là tự do dừng lại.
oOo
Dường như nghe thấy tiếng người nói chuyện, tôi giật mình thức dậy.
Mí mắt vô cùng nặng trĩu, đây là chứng cứ của việc ngủ chưa đến hai giờ. Tôi tự nhủ với mình là thức dậy trong trạng thái này là một việc phi thường, và dùng sự huyễn hoặc đó để chiến thắng cơn buồn ngủ.
Nói thật, đôi khi tôi cũng cảm thấy hoang mang vì sự đơn thuần của mình.
Tối qua tôi đã thức suốt đêm để hoàn thành bản vẽ, sau đó hình như đã ngủ lại trong phòng của cô Touko.
Tôi vươn người khiến cho khớp xương toàn thân kêu lên giòn giã, sau đó đứng lên khỏi ghế sofa, xác nhận mình thật sự đang ở trong phòng làm việc.
Trong ánh nắng gần giữa trưa của ngày hè, Shiki và cô Touko đang trò chuyện với nhau về chủ đề gì đó.
Shiki đứng dựa vào tường, còn cô Touko thì ngồi gác chân trên ghế.
Shiki vẫn như thường ngày mặc một bộ kimono giản dị.
Cô Touko thì mặc quần dài màu đen bó sát người, cùng với áo sơ mi trắng thẳng thớm mới tinh. Tóc cô không dài, vừa vặn có thể lộ ra phần cổ. Cách ăn mặc này khiến cho cô ấy trông giống như một viên chức, nhưng với ánh mắt vô cùng dữ dằn khi bỏ kiếng ra, e rằng cả đời cô ấy cũng không làm được cái chức này.
- Chào buổi sáng, Kokutou!
Ánh mắt sắc bén liếc về phía tôi một cái. À, đây là chuyện rất bình thường... Với việc cô Touko không đeo kiếng, có lẽ là đang nói chuyện với Shiki về vấn đề “kia”.
- Xin lỗi, hình như tôi ngủ quên mất!
- Mấy chuyện vớ vẩn đó không cần giải thích, nhìn là biết rồi.
Sau khi thản nhiên ném ra những lời này, cô Touko đưa điếu thuốc lên môi.
- Thức dậy rồi thì làm thứ gì cho tôi uống đi, coi như là vận động hồi sức!
"......?"
Vận động hồi sức hình như chỉ dùng cho người bệnh lâu ngày không hoạt động.
Tôi cũng không biết vì sao cô ấy lại hay dùng những từ ngữ mang tính đánh đố như vậy với tôi, nhưng tác phong của cô ấy luôn là như vậy, không hỏi thì tốt hơn.
- Shiki uống chút gì không?
- Không cần đâu, tớ sắp đi ngủ rồi.
Nói như vậy, dáng vẻ của Shiki đúng là giống như ngủ chưa đủ giấc.
Có lẽ tối hôm qua sau khi tôi về, cô ấy lại ra ngoài tản bộ.
Bên cạnh phòng làm việc kiêm phòng riêng của cô Touko có một gian phòng giống như là nhà bếp.
Hình như trước đây nó vốn là phòng thí nghiệm, trong bồn có ba vòi nước đặt song song giống như phòng uống nước trong trường học. Trong đó có hai cái dùng dây kẽm buộc lại cấm sử dụng, cũng không rõ lý do. Mặc dù cô Touko nói như vậy sẽ dễ biết nên dùng cái nào hơn, nhưng tôi thì không hề thấy cảm kích chút nào.
Được rồi, việc tiếp theo là mở máy pha cà phê. Bởi vì thường ngày đầy chuyện đầu tiên tôi làm trước khi tan tầm, cho nên hiện giờ kỹ thuật của tôi đã ưu việt đến mức khi đang ngủ cũng có thể pha được cà phê.
Tôi đã là nhân viên ở chỗ này gần nửa năm.
Không đúng, dùng từ “nhân viên” thì có vẻ hơi khiên cưỡng, dù sao nơi này cũng chưa từng thành lập công ty hay cơ sở gì. Chuyện này rất rõ ràng, nhưng tôi vẫn cứ không mời mà đến, nguyên nhân là vì say mê tác phẩm của cô Touko.
Sau khi Shiki dừng thời gian của mình lại ở tuổi mười bảy, tôi tốt nghiệp trung học và vào đại học mà không có mục đích gì.
Sở dĩ tôi vào đại học là do ước định với Shiki.
Dù bệnh tình của Shiki không có dấu hiệu nào cho thấy sẽ tốt lên, nhưng ít nhất tôi cũng phải giữ vững ước định này.
Có điều sau đó cũng không xảy ra chuyện gì. Sau khi trở thành sinh viên, cuộc sống của tôi cũng chỉ giống như đếm lịch qua ngày.
Và trong khi lãng phí thời gian một cách vu vơ như vậy, tôi đã đến tham quan một hội triển lãm vì được bạn bè mời, tại đó tôi đã phát hiện một con búp bê hình người.
Đó là một con búp bê cực kỳ tinh xảo, có lẽ là tác phẩm đến gần nhất với giới hạn về khả năng của nghệ nhân, giống như một con người hoàn chỉnh, nhưng đồng thời cũng cho thấy nó chỉ là một con búp bê sẽ không bao giờ hoạt động.
Rõ ràng không phải người, chỉ có thể gọi nó là một con búp bê giống hệt như người.
Dường như chỉ cần thổi một hơi vào là nó sẽ lập tức sống lại, nhưng sinh mạng là thứ chỉ dành cho sự sống, một con búp bê như nó không thể nào có được.
Tôi bị con búp bê này mê hoặc, có lẽ là vì cách mà nó tồn tại có phần nào đó giống như Shiki hiện giờ.
Không rõ người làm ra con búp bê này là ai, trong cuốn sách của hội triển lãm cũng không ghi lại. Sau khi cố gắng điều tra, tôi được biết nó là một vật triển lãm không chính thức, đồng thời người chế tạo cũng chỉ được đồn đại trong nghề.
Người chế tạo tên là Aozaki Touko, nếu phải hình dung thì cô ấy giống như một người lánh đời.
Mặc dù chế tạo búp bê là nghề của cô ấy, nhưng hình như cô ấy còn kiêm cả việc thiết kế công trình. Tóm lại chỉ cần là công việc liên quan đến chế tạo thì cô ấy đều làm, nhưng lại chưa bao giờ nhận ủy thác của ai. Thông thường cô ấy đều tự mình đi đến nơi của đối tác để chào hàng, đợi sau khi nhận được tiền đặt cọc sẽ bắt đầu bắt tay vào chế tạo.
Tôi cũng không biết nên gọi cô ấy là một người tự do không ràng buộc hay là một người kỳ quái.
Tóm lại là tôi càng cảm hứng thú, cuối cùng đã điều tra được địa chỉ của con người kỳ quái đó.
Đó là một địa chỉ cách xa trung tâm, không phải là khu dân cư cũng không phải khu công nghiệp, rất khó để giải thích.
Không đúng, từ “địa chỉ” e rằng cũng không thể hình dung nơi ở của Aozaki Touko.
Nếu dùng một từ để miêu tả thì nó là một đống hoang tàn.
Đó không phải chỉ là hình dung. Nó là một cao ốc bỏ hoang thật sự, bắt đầu được khởi công xây dựng vào mấy năm trước khi kinh doanh phát đạt, sau khi xây được một nửa thì việc làm ăn trở nên sa sút, cuối cùng bị bỏ ngang. Tóm lại là nhìn bên ngoài thì nó giống như một công trình kiến trúc, nhưng những thiết bị bên trong thì hoàn toàn không có, vách tường và sàn nhà vẫn là xi măng trần trụi.
Nó hẳn là một tòa nhà sáu tầng, có điều hiện giờ từ tầng bốn trở lên vẫn chưa tồn tại... Khi xây dựng nhà cao tầng thì tốt nhất nên bắt đầu xây từ tầng trên cùng. Ngôi nhà này chắc là vẫn được xây theo cách trước kia, bởi vì xây được một nửa rồi bỏ nên sàn nhà tầng năm đã xây xong cũng ngẫu nhiên trở thành mái nhà.
Mặc dù chung quanh tòa nhà có tường xi măng khá cao, nhưng nếu muốn xâm nhập thì chẳng hề khó khăn gì, không bị đám trẻ con ở gần đấy lấy làm trụ sở bí mật thì đúng là kỳ tích.
Nói tóm lại, hình như cái cao ốc tìm không ra người mua này cuối cùng đã được Aozaki Touko mua.
Gian phòng giống như nhà bếp mà tôi đang pha cà phê hiện giờ là thuộc tầng bốn. Tầng hai và tầng ba là nơi làm việc của cô Touko. Bình thường chúng tôi đều trò chuyện tại tầng bốn này.
Trở lại với chuyện chính.
Cuối cùng tôi đã làm quen được với cô Touko, sau đó nghỉ đại học và tới nơi này làm việc.
Chuyện khó tin nhất là làm việc ở chỗ này cũng có tiền lương.
Cô Touko từng nói có hai hệ thống và hai thuộc tính để đánh giá con người, phân biệt là người sáng tạo và người nghiên cứu, người sử dụng và kẻ phá hoại.
- Mikiya, cậu không có khả năng của người sáng tạo.
Mặc dù nói rất rõ ràng, nhưng cuối cùng không biết vì sao cô ấy vẫn thuê tôi, hình như là bởi vì tôi có khả năng của người nghiên cứu.
- Chậm quá đấy Kokutou!
Gian phòng cách vách truyền đến tiếng thúc giục.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, lúc này máy pha cà phê đã đầy thứ nước màu đen.
oOo
- Hôm qua đã là người thứ tám rồi, xã hội cũng nên chú ý đến sự liên quan giữa những vụ này chứ.
Vừa dập tắt mẩu thuốc lá đã trở thành tro tàn, cô Touko đột nhiên nói.
Có lẽ cô ấy đang ám chỉ đến chuyện gần đây liên tục xảy ra tình trạng nữ sinh cấp ba nhảy lầu tự sát. Hè năm nay không hề cúp nước, vậy thì chủ đề bi thảm mà cô Touko ưa thích cũng chỉ còn chuyện này mà thôi.
- Tám người à? Không phải sáu người sao?
- Trong lúc cậu đang mơ mơ màng màng thì đã tăng lên rồi. Từ tháng sáu đến giờ, bình quân mỗi tháng có ba người, vậy trong ba ngày tới có thể sẽ thêm một người nữa.
Cô Touko nói với vẻ thản nhiên như chẳng có gì quan trọng.
Tôi nhìn sang tờ lịch, tháng tám chỉ còn lại ba ngày… chỉ còn ba ngày sao?
Giống như cảm thấy có điểm nào không thích hợp, nhưng rất nhanh nghi vấn liền chìm vào sâu trong ý thức.
- Có điều theo như bên ngoài nói thì không có liên quan gì, những cô gái tự sát không học cùng một trường, cũng không có quan hệ giao tiếp. Nhưng có thể là cảnh sát đã che giấu thông tin.
- Nói mà không có căn cứ, nghi ngờ người khác lung tung, đây hình như không phải là tác phong của Kokutou.
Cô Touko nhếch mép như chế nhạo. Khi không đeo mắt kính, trên đời có bao nhiêu tính xấu thì cô ấy có bấy nhiêu.
- Bởi vì thư tuyệt mệnh không được công khai. Sáu người, à không là tám người, chỉ cần đưa ra di ngôn hay thứ gì tương tự của một người trong số họ cũng được. Nhưng ở đây lại không hề có một lời phát biểu nào, vậy không phải là giấu diếm sao?
- Cho nên mới nói, đây chính là sự liên quan. Không, nên gọi là điểm chung thì chính xác hơn. Trong số tám người đó, phần lớn khi chết đều có nhiều người chứng kiến là tự mình nhảy xuống, hơn nữa trong cuộc sống riêng tư cũng không có vấn đề gì, không thấy dùng chất gây hại, cũng không tham gia một tôn giáo cuồng tín nào. Dường như là xuất phát từ cực đoan cá nhân, cảm thấy bất an về sự tồn tại của bản thân nên tự sát một cách đột phát. Bởi vì họ không hề để lại lời nhắn, cho nên cảnh sát cũng không để ý đến điểm chung này.
- Nói vậy có nghĩa là không phải thư tuyệt mệnh không được công khai, mà là ngay từ đầu đã không có sao?
Tôi nửa tin nửa ngờ thử nói ra nghi vấn này. Cô Touko khẽ gật đầu một cái, nhưng có vẻ không chắc lắm.
Thật sự là có chuyện này sao?
Nhất định là có điều gì mâu thuẫn. Tôi đưa tay cầm lấy ly cà phê, vừa thưởng thức vị đắng chát của nó vừa khiến cho tư duy hoạt động.
Tại sao lại không có thư tuyệt mệnh? Nếu như không có vấn đề, người ta sẽ không tự mình tìm cái chết.
Cái gọi là “thư tuyệt mệnh”, nói một cách cực đoan chính là một sự lưu luyến. Đối với những người không cho rằng chết là chuyện tốt, nhưng khi cảm thấy không còn con đường nào khác ngoài cái chết, họ sẽ lưu lại thư tuyệt mệnh để nói lên những điều mà khi còn sống họ không thể nói.
Tự sát mà không để lại lời nào.
Không cần đến thư tuyệt mệnh, có nghĩa là không còn lưu luyến gì đối với thế giới này, muốn biến mất một cách sạch sẽ, như vậy mới là tự sát hoàn toàn. Trong tình huống này, những thứ như thư tuyệt mệnh ngay từ đầu đã không tồn tại. Theo suy nghĩ của tôi, chết cũng không phải là thứ nên công khai trước mặt mọi người.
Nhưng bản thân việc nhảy lầu lại không phải là tự sát hoàn toàn.
Làm cho người khác chú ý, đó cũng là một loại thư tuyệt mệnh. Hành vi này chẳng khác nào muốn mọi chuyện vẫn tiếp diễn, muốn mọi chuyện được công khai, vì vậy dùng một hình thức khác để lưu lại lời nhắn.
Vậy thì chuyện gì đang xảy ra? Không hề có dấu vết nào của lời nhắn... chẳng lẽ là có người thứ ba che giấu? Không đúng, vì như vậy thì đã không phải là tự sát nữa rồi.
Vậy thì vì sao?
Tôi cũng chỉ nghĩ ra được một lý do.
Chẳng lẽ đó thật sự là tại nạn?
Những cô gái đó vốn không định tìm đến cái chết, vì vậy không cần viết thư tuyệt mệnh. Giống như khi ra ngoài mua đồ, chẳng may gặp phải tai nạn giao thông hay gì đó. Nó cũng tương tự như chuyện mà Shiki đã nói tối qua.
Thế nhưng, tôi nghĩ không ra lý do vì sao người ta ra ngoài mua đồ lại nhảy từ trên nóc nhà xuống.
- Mikiya này, khi đủ tám người thì chuyện này sẽ dừng lại, sau đó tạm thời sẽ không xuất hiện nữa.
Lời của Shiki đưa suy nghĩ của tôi trở về thực tại.
- Kết thúc rồi à? Chẳng lẽ cậu biết chuyện gì xảy ra sao?
Tôi thuận miệng hỏi lại.
Shiki nhìn về phía xa, khẽ gật đầu.
- Bởi vì tôi đã nhìn thấy, chỉ có tám người bay trên trời.
Đôi môi xinh đẹp nhẹ nhàng thốt lên.
- Ồ, trên cao ốc kia chỉ có chừng đó người sao? Ngay từ đầu cậu đã biết số lượng à?
- Ừm. Mặc dù đã giải quyết kẻ đó, nhưng tôi nghĩ những cô gái kia sẽ còn lưu lại một thời gian ngắn, đúng là làm cho người ta không thoải mái. Cô Touko này, con người nếu như tùy tiện bay lên, cuối cùng sẽ gặp phải kết cục này sao?
- Cũng không biết được, bởi vì mỗi người mỗi khác nên không thể nói một cách rõ ràng. Có điều trong quá khứ, chưa từng có một ai chỉ dựa vào sức người mà thành công bay lên. “Bay lên” và “rơi xuống”, hai từ này vốn đi liền với nhau, nhưng những kẻ bị bầu trời mê hoặc lại quên mất điều này, kết quả là sau khi chết vẫn xem tầng mây là mục tiêu. Đó không phải là rơi xuống đất, mà là rơi vào không trung.
Shiki giống như không thể chấp nhận cách giải thích này, lông mày nhíu lại.
Cô ấy đang tức giận, nhưng là tức giận với ai?
- Xin lỗi, tôi theo không kịp hai người rồi!
- Hử? Không có gì đâu, chỉ là nói về mấy âm hồn trên cao ốc Fujiou trước đó. Cô gái đó rốt cuộc có thực thể hay chỉ là ý thức, không nhìn tận mắt thì không biết được. Tôi vốn định có thời gian rảnh thì đi xem, nhưng giờ đã bị Shiki giết cả rồi, không còn cách nào xác nhận nữa.
Quả nhiên là nói đến chủ đề kia.
Khi cô Touko không đeo kính nói chuyện với Shiki, hầu như đều bàn luận về những chuyện kỳ bí.
- Cậu đã nghe chuyện Shiki nhìn thấy cô gái lơ lửng trên cao ốc Fujiou rồi chứ? Thật ra chuyện này không chỉ như vậy, chung quanh cô gái đó hình như còn có những bóng người đang vội vàng bay lên. Vừa rồi chúng tôi đang thảo luận về việc dường như bọn họ không thể rời khỏi cao ốc Fujiou, nơi đó có lẽ tồn tại một thứ gì như mạng lưới vậy.
Tôi bắt đầu cảm thấy chủ đề này trở nên lạ lẫm và khó hiểu, nó làm cho tôi hoang mang.
Giống như nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, cô Touko liền khái quát ngắn gọn lại.
- Trên đỉnh cao ốc Fujiou có một người lơ lửng giữa trên không, chung quanh người đó có bóng dáng của các cô gái trẻ đã tự sát, bọn họ có lẽ chính là những âm hồn. Tóm lại là chỉ đơn giản vậy thôi.
“Thì ra là vậy.” - Tôi gật đầu.
Tôi đã hiểu những điểm chính của vấn đề, nhưng lần này hình như là sau khi kết thúc mới hiểu ra được. Theo như những gì Shiki vừa nói, âm hồn đó đã bị cô ấy giải quyết rồi.
Cô Touko và Shiki đã quen biết được hai tháng. Với những chủ đề kiểu như thế này thì tôi chỉ luôn đứng ở một bên và lắng nghe. Khác với hai người bọn họ, tôi chỉ là một con người rất bình thường, cho nên cũng không muốn dính dáng gì đến chuyện này. Nhưng vì một số lý do cá nhân, tôi lại không thể nào bỏ qua được, vì vậy tốt nhất là đứng giữa hai bên. Trên đời người ta gọi đó là may mắn trong trong bất hạnh.
- Gì chứ, chuyện này nghe giống như mấy cuốn tiểu thuyết rẻ tiền vậy.
- Có lẽ là vậy.
Cô Touko đồng ý.
Còn Shiki thì lại liếc nhìn tôi với ánh mắt bực bội.
“......?”
Tôi không biết đã làm chuyện gì khiến cho cô ấy tức giận.
- Có điều lần đầu Shiki nhìn thấy âm hồn là vào đầu tháng bảy, như vậy khi đó tại cao ốc Fujiou hẳn là có bốn người rồi.
Tôi thử hỏi một chút để xác nhận, mặc dù đó là một chuyện hiển nhiên, nhưng Shiki lại lạnh lùng lắc đầu.
- Tám người. Từ lúc đầu ở đó đã có tám người bay trên trời. Tôi nói rồi, sẽ chỉ có tám người nhảy lầu, bởi vì tình huống của những người đó là ngược lại với trình tự.
- Nói cách khác là ngay từ đầu đã nhìn thấy tám âm hồn sao? Cái này chẳng phải giống như đứa bé gì đó có thể nhìn thấy được tương lai sao?
- Không phải, tôi nhìn thấy nó một cách một cách bình thường. Chỉ là không khí ở đó rất kỳ quái. Đúng rồi, có cảm giác không hài hòa giống như khi nước nóng và nước lạnh trộn lẫn với nhau vậy. Cho nên nói...
Shiki ngập ngừng không nói rõ, cô Touko liền tiết kiệm thời gian bằng cách tiếp lời.
- Cho nên nói, thời gian ở nơi đó đã bị bẻ cong. Quá trình diễn ra sự kiện cũng không chỉ có một phương thức, cho đến khi tan biến nó mới hoàn toàn không cân bằng. Mỗi cá thể loài người đều có những ký ức của riêng họ, vì vậy thời gian mà họ tồn tại trong quá trình tan biến cũng khác nhau, điều này không phải là không có lý.
- Khi một người chết đi thì những ghi nhớ về họ liệu có biến mất không? Dĩ nhiên là không. Chỉ cần còn có người ghi nhận và đánh giá, tất cả vật thể đều sẽ không đột nhiên biến mất, chúng chỉ tan dần vào hư vô.
- Ký ức của người, nên gọi nó là ghi nhớ thì đúng hơn, trong tình huống này thì thứ ghi nhận và đánh giá không phải một người nào đó mà là hoàn cảnh chung quanh. Những người khác thường như bọn họ, ngay cả sau khi chết cũng sẽ trở thành ảo ảnh rảo bước trên đường. Đây là một trong những hiện tượng được gọi là âm hồn.
- Có thể nhìn thấy những ảo ảnh này bao gồm những người có chung một phần ghi nhớ... cũng tức là bạn bè hoặc có quan hệ huyết thống với người đã chết. Shiki thì là ngoại lệ.
- Nói tóm lại, có thể gọi giả thuyết này là “chỉ có thời gian ghi nhớ trôi qua”. Nhưng trong tình huống xảy ra trên đỉnh cao ốc kia thì nó đã bị làm chậm lại, thời gian ghi nhớ của bọn họ khi còn sống đã không theo kịp thời gian ban đầu.
- Kết quả là chỉ có hồi ức còn sống.
- Những ảo ảnh xuất hiện tại nơi đó hẳn là sự phản chiếu đối với hành động và thực tế của bọn họ một cách vô cùng chậm rãi.
Cô Touko trầm ngâm một lát. Không biết cô ấy đã đốt đến điếu thuốc thứ bao nhiêu rồi.
- Tóm lại ý của nó là mặc dù thứ gì đó biến mất, nhưng chỉ cần có người còn ghi nhớ thì sẽ không hoàn toàn biến mất. Bản chất của ghi nhớ đã là còn sống, vì vậy cũng sẽ bị những thứ còn sống nhìn thấy.
Đó hoàn toàn là ảo giác sao... Không đúng, cô Touko đã gọi nó là “ảo ảnh”, cũng tức là định nghĩa một thứ vốn không nên tồn tại.
- Trên lý thuyết thì là như vậy. Hiện tượng này bản thân nó vốn vô hại, vấn đề là ở cô gái kia. Mặc dù khi đó có vẻ như tôi đã giải quyết xong, nhưng nếu bản thể còn tồn tại thì vẫn có khả năng lặp lại chuyện này. Tôi cũng không muốn làm bùa hộ mệnh của Mikiya nữa.
- Được rồi, chuyện giải quyết hậu quả tại cao ốc Fujiou cứ giao cho tôi, cô giúp tôi đưa Kokutou về là được rồi. Còn năm tiếng nữa mới đến lúc Kokutou tan việc, nếu muốn ngủ thì cứ dùng sàn nhà bên kia.
Sàn nhà mà cô Touko nói là chỗ gần nửa năm qua chưa từng quét dọn, giấy vụn chồng chất giống như trong lò thiêu hủy vậy.
Shiki đương nhiên là từ chối đề nghị này.
- Nhưng cô gái đó rốt cuộc là gì?
Cô Touko trầm ngân ngậm điếu thuốc lá, nhẹ nhàng đến gần bên cửa sổ.
Từ nơi đó nhìn ra bên ngoài.
Trong gian phòng này không có đèn điện, chỉ có ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, không phân biệt được giữa trưa hay là hoàng hôn.
Đối lập với nó là ban ngày rõ ràng bên ngoài cửa sổ.
Cô Touko vẫn không nói gì, chỉ ngưng mắt nhìn đường phố giữa trưa hè.
- Trước kia, cô ta cũng xem như là người đang bay.
Khói thuốc dần dần hòa vào trong ánh mặt trời trắng lóa.
Bóng lưng cô ấy nhìn xuống cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, giống như ảo ảnh tan vào trong ánh sáng.
- Kokutou này, khi nhìn phong cảnh từ nơi cao thì cậu nghĩ gì?
Câu hỏi đột ngột đưa ý thức của tôi trở lại.
Nói đến nơi cao thì khi còn bé tôi từng leo lên tháp Tokyo. Tôi cũng không nhớ lúc đó mình nghĩ đến điều gì, chỉ nhớ là rất phấn khởi muốn tìm nhà của mình, nhưng cuối cùng lại không tìm được.
oOo
- Nó rất nhỏ, phải không?
- Cậu nghĩ hơi xa rồi đấy, Kokutou.
Một câu trả lời rất lạnh nhạt.
Tôi tập trung tinh thần cố gắng liên tưởng đến thứ gì khác.
- Đúng rồi. Hầu như không nghĩ đến điều gì, nhưng quang cảnh từ nơi cao nhìn xuống hẳn là rất đẹp, khiến cho người ta như bị hút hồn.
Có lẽ vì đáp án này nghiêm túc hơn so với vừa rồi một chút, cô Touko khẽ gật đầu.
Sau đó, ánh mắt cô ấy vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bắt đầu giảng thuyết.
- Cảnh sắc từ nơi cao nhìn xuống rất tráng lệ, cho dù không có gì đặc biệt cũng sẽ cảm thấy rất hùng vĩ. Thế nhưng khi nhìn thấy cả thế giới nơi mình cư ngụ, thứ cảm nhận được không phải là nó mà là một sự xúc động...
Nói đến từ “xúc động”, cô Touko thoáng dừng lại một chút.
Xúc động cũng không phải là một loại tình cảm do lý trí hay nhận thức sinh ra.
Tôi cho rằng cái gọi là xúc động vốn không xuất phát từ trong con người như cảm tưởng, mà là do bên ngoài ảnh hưởng.
Cho dù bản thân không muốn tiếp nhận, nó vẫn sẽ đột nhiên kéo đến như cưỡng chế, thường được gọi là sự kích thích. Vậy thì sự cưỡng chế do tầm nhìn từ phía trên gây ra là gì...
- Đúng vậy, nó là sự cách xa.
- Tầm nhìn vô cùng rộng lớn cũng sẽ khiến cho thế giới nơi mình cự ngụ sinh ra sự ngăn cách rõ ràng.
- Loài người chỉ cảm thấy an tâm với những sự vật chung quanh mình. Cho dù dùng bản đồ tinh vi thế nào để chứng minh sự tồn tại của nó thì cũng chỉ là kiến thức mà thôi. Đối với chúng ta, cái gọi là thế giới chẳng qua là một phạm vi có thể cảm nhận được bằng thân thể. Nếu như chúng ta không tự mình đứng tại điểm giao tiếp của trái đất, quốc gia hay thành thị, dùng bộ não để nhận thức, vậy thì sẽ không thể có cảm giác thật đối với điểm giao tiếp đó.
- Hơn nữa trên thực tế, kiểu nhận thức này cũng không sai.
- Nhưng một khi đứng trước tầm nhìn vô cùng rộng lớn, loại nhận thức này sẽ xuất hiện sự khác biệt. Thân thể của mình có thể cảm nhận được không gian trong phạm vi mười mét, so sánh với không gian lớn cả mười cây số khi nhìn xuống, kết quả là thế giới trước mắt lại khiến cho người ta thấy thật hơn.
- Thấy chưa, đã xuất hiện mâu thuẫn rồi. So với cái thế giới nhỏ hẹp mà mình có thể cảm nhận được, thế giới rộng lớn mà mình nhìn thấy càng gây cho người ta cảm giác đây là “thế giới đang sống”. Nhưng trên thực tế, dù thế nào cũng không cảm giác mình thật sự ở trong cái thế giới rộng lớn này.
- Tại sao lại như vậy? Đó là bởi vì cảm giác thật luôn được ưu tiên sinh ra từ những thông tin nhận được chung quanh. Ở đây lý trí của tri thức và cảm giác thật sự khi trải qua đã xung đột với nhau, khiến cho chúng bị ăn mòn, ý thức bắt đầu trở nên hỗn loạn.
- Từ nơi này nhìn xuống sẽ thấy đường phố vô cùng nhỏ bé, thật khó tưởng tượng nhà mình lại ở chỗ đó, công viên kia có hình dáng như vậy, hay trước đây cũng không biết còn một nơi như thế. Đó hoàn toàn là một thành phố lạ lẫm. Không biết vì sao, bỗng nhiên lại cảm thấy mình giống như từ một nơi xa xôi nào đến... Tầm nhìn quá cao sẽ gây cho người ta cảm giác này.
- Cho dù là nơi xa hay gần trước mắt, rõ ràng ngay cả bản thân cũng đang ở trong thành phố này.
Chỗ cao cũng chính là nơi xa, về mặt khoảng cách rất dễ lý giải được điều này. Nhưng theo lời cô Touko nói, hẳn là về mặt tinh thần.
- Cũng tức là nói, từ chỗ cao nhìn xuống là không tốt?
- Đó là khi quá mức độ. Từ xưa đến nay bầu trời bị xem là một thế giới khác, bay lên cũng có nghĩa là đi đến thế giới đó, không dùng văn minh để giải thích thì sẽ bị ý thức dị thường lây nhiễm, cũng tức là ý thức bình thường sẽ phát điên. Nếu như họ được bảo vệ bởi nhận thức bình thường, chẳng hạn như có một chỗ đứng vững chắc thì không có vấn đề gì, khi trở lại mặt đất sẽ khôi phục như cũ.
Nói đến chuyện này, những khi đứng trên sân thượng của trường nhìn xuống bãi tập bên dưới, tôi luôn có ý nghĩ là nếu như nhảy xuống thì sẽ thế nào.
Đương nhiên đó không phải là nghiêm túc.
Mặc dù không hề có ý định thực hiện nó, nhưng tại sao lại xuất hiện thứ suy nghĩ chết chóc này.
Cô Touko đã nói là mỗi người đều có sự khác biệt, nhưng theo tôi khi ở chỗ cao, việc nghĩ đến chuyện rơi xuống cũng không phải là hiếm thấy.
- Dù nó mang tính nhất thời, nhưng cũng xem như là ý thức phát điên sao?
Tôi nói ra cảm tưởng của mình.
Cô Touko chỉ cười khan vài tiếng.
- Dù là ai thì đôi khi cũng sẽ nghĩ về những điều cấm kỵ, Kokutou à. Bởi vì những người hay tưởng tượng ra những chuyện mà mình không thể làm để thư giãn, họ rất giỏi trong việc tự an ủi mình.
- Chỉ là... đúng rồi, những điều mà chúng ta đang nói cũng gần như vậy, vấn đề là sự dụ hoặc chỉ xuất hiện ở nơi đó. Trong ví dụ mà cậu vừa đề cập, không phải ý thức phát điên mà chỉ là lý trí bị tê liệt mà thôi.
- Touko, cô nói dài dòng quá rồi.
Giống như đã hết kiên nhẫn, Shiki liền ngắt lời.
Nhắc đến thì quả thật cuộc nói chuyện hình như đã lệch khỏi chủ đề ban đầu.
- Không dài đâu. Theo như một bài văn có mở đầu và kết thúc thì nó chỉ mới đến phần thứ hai thôi.
- Tôi chỉ muốn biết phần kết, không định nghe cô và Mikiya nói nhảm.
- Shiki...
Mặc dù hơi quá đáng, nhưng đó cũng là ý kiến rất xác thực.
Không hề để ý đến tôi, Shiki tiếp tục phàn nàn.
- Nếu giống như cô nói, quang cảnh từ nơi cao nhìn thấy có vấn đề, vậy bình thường thì sao? Chẳng phải khi đi lại thì tầm nhìn của chúng ta cũng cao hơn so với mặt đất à?
Mặc dù thái độ của Shiki nhìn giống như đang cố ý bắt bẻ, nhưng chuyện này cũng đã nói trúng điểm mấu chốt.
Cặp mắt của người quả thật nằm ở vị trí cao hơn so mặt đất, như vậy quang cảnh nhìn thấy đại khái cũng có thể xem như một kiểu nhìn xuống.
Đối với vấn đề của Shiki, cô Touko gật đầu như tỏ vẻ đồng ý.
- Mặt đất bằng phẳng mà cô nói cũng tồn tại những góc độ khác nhau, nhưng có đưa nó vào tầm nhìn thông thường thì cũng không được xem là nhìn xuống.
- Cái gọi là tầm nhìn không phải là những hình ảnh do mắt thường nhìn thấy, mà là sự phản chiếu do bộ não nhận biết được. Nó được bảo vệ bởi những nhận thức thông thường của chúng ta, cho nên đối với độ cao của mình cũng không cảm giác được là cao.
- Trong đó cũng không có cái khái niệm về độ cao.
- Nhưng mặt khác, bất cứ loại người nào đều sống trong một tầm nhìn xuống dưới, không phải về phương diện thân thể mà là do tinh thần quan sát và đánh giá. Mỗi cá nhân đều có sự khác biệt, tinh thần càng lớn thì càng hướng về nơi cao, nhưng dù thế họ cũng không thể thoát khỏi chiếc hộp của mình.
- Con người là sinh vật sống trong một chiếc hộp, và họ cũng chỉ có thể sống trong đó. Họ không có ánh mắt của của thần linh, một khi vượt qua giới hạn này, con người sẽ trở thành quái vật.
- Khi đó ảo giác (HYPNOS) sẽ biến thành bản năng cái chết (THANATOS), cũng không thể phân biệt được kết quả của nó.
Khi nói những lời này, cô Touko vẫn nhìn xuống thế giới bên dưới.
Đứng trên sàn nhà, nhìn xuống dưới.
Tôi nghĩ chuyện này hẳn là khá quan trọng.
“......”
Bỗng nhiên, tôi nhớ lại giấc mộng của mình.
Con bướm cuối cùng vẫn rơi xuống đất.
Nếu như nó không đuổi theo tôi... hẳn là có thể bay một cách vô cùng ưu nhã.
Đúng, nếu như chỉ đập cánh và lơ lửng, lẽ ra nó có thể bay lâu hơn một chút.
Nhưng con bướm đã biết bay lượn, không thể nào chịu được bản thân chỉ như đang trôi nổi.
Cho nên nó đã bay mà không hề lơ lửng.
Nghĩ đến đây, tôi bỗng hoài nghi liệu mình có phải là một nhà thơ hay không.
Cô Touko đứng bên cửa sổ ném mẩu thuốc ra ngoài.
- Sự dao động của cao ốc Fujiou có lẽ chính là thế giới mà cô ta nhìn thấy. Shiki cảm giác được không khí không hài hòa, nó giống như khác biệt giữa trong và ngoài chiếc hộp, một bề mặt ngăn cách do ý thức của người quan sát và đánh giá.
Câu chuyện của cô Touko đã kết thúc.
Shiki cuối cùng cũng thả lỏng người, vừa thở dài vừa nhìn chung quanh một cách bâng quơ.
- Bề mặt ngăn cách à. Vậy theo cô thì bên đó là dòng nước ấm hay dòng nước lạnh.
Trái ngược với những lời nói sâu xa, Shiki gây cho người một cảm giác như tất cả đều không quan trọng.
Cô Touko cũng tỏ ra thờ ơ.
- Dĩ nhiên, nó trái ngược với cô.
Và trả lời như vậy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện