[Dịch] Kara no Kyoukai

Chương 2 : Chương 2

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 00:10 25-06-2020

.
Sau khi nghỉ hè kết thúc, học kỳ mới lại bắt đầu. Cuộc sống tại trường học không hề thay đổi, nếu có thì chỉ là quần áo của các học sinh trong trường đã dày hơn trước, từ trang phục mùa hè trở thành mùa thu. Từ khi sinh ra đến giờ, tôi chưa từng mặc qua trang phục nào khác ngoài kimono. Mặc dù Akitaka đã chuẩn bị cho tôi Âu phục thích hợp với thiếu nữ mười sáu tuổi, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến chuyện thử mặc nó một lần. May mà trong trường có thể mặc trang phục riêng để đi học, cho nên tôi cũng rất tự nhiên mặc kimono mỗi ngày. Mặc dù tôi muốn mặc kimono chính thức có lót bên trong, nhưng chỉ riêng việc thay đồ khi học thể dục cũng đã ngốn hết thời gian. Biện pháp ổn thỏa là mặc áo tắm, tôi cũng hơi nghiêng về kimono một lớp. Mặc dù phải lo lắng mùa đông sẽ chống lạnh thế nào, nhưng vấn đề này hôm qua đã được giải quyết rồi. Đó là chuyện xảy ra vào giờ nghỉ. Tôi vẫn ngồi tại chỗ của mình như thường ngày, sau lưng bỗng vang lên tiếng hỏi đột ngột. - Không lạnh sao, Shiki? - Bây giờ còn chưa lạnh lắm, nhưng sau này e rằng sẽ có vấn đề. Có lẽ là nghe được hàm nghĩa trong lời nói của tôi, người kia khẽ nhíu mày. - Dù là mùa đông cậu cũng mặc kiểu này sao? - Đương nhiên. Nhưng không sao, tôi có thể mặc thêm áo khoác. Để nhanh chóng chấm dứt cuộc nói chuyện này, tôi trả lời như vậy. Người kia có vẻ ngạc nhiên vì còn có thể mặc áo khoác bên ngoài kimono. Ngay cả tôi cũng cảm thấy ngỡ ngàng với ý kiến của mình. Nhưng cuối cùng tôi cũng biến nó thành hiện thực bằng cách mua một bộ áo ngoài. Vì để giữ ấm một cách tốt nhất, tôi đã chọn một bộ áo khoác da chống lạnh. Đến mùa đông có lẽ tôi sẽ mặc, còn trước đó thì cứ cất vào trong tủ. oOo Cậu ta mời tôi cùng ăn trưa, địa điểm là sân thượng của dãy phòng học thứ hai, nơi đó còn có vài cặp nam nữ khác giống như chúng tôi. Đang hứng thú quan sát bọn họ, bên tai chợt vang lên tiếng trò chuyện. Tôi vốn không muốn để ý tới, nhưng trong đó lại có một từ khiến người ta lưu tâm, liền hỏi lại. - Cái gì? - Chính là giết người. Vào mấy ngày cuối của kỳ nghỉ hè này, ở khu buôn bán phía tây đã xảy ra chuyện giết người, nhưng tin tức vẫn chưa được truyền ra. - Giết người gì chứ, đúng là không yên ổn chút nào. - Ừm. Nội tình cũng rất lạ, hung thủ dùng dao nhỏ chặt đứt hai tay hai chân người bị hại, sau đó ném đi đâu không biết. Hiện trường là một biển máu. Bên pháp lý thậm chí còn dán trên cửa sắt cấm những người không liên quan ra vào. Kẻ gây án vẫn còn chưa bị bắt. - Chỉ có hai tay hai chân thôi sao? Như vậy cũng có thể làm chết người à? - Đó là vì thiếu dưỡng khí do mất máu gây nên, dẫn đến các hoạt động sống của cơ thể bị ngừng lại. Nhưng trong tình huống này thì trước đó đã sợ đến chết rồi. Cậu ta vừa ăn vừa nói. Trái ngược với bề ngoài hiền hậu, cậu ta lại rất thích bàn luận về những chủ đề này. Nghe nói cậu ta có một người anh làm cảnh sát... nhưng lại tiết lộ tin tức cơ mật cho người thân như vậy, tôi đoán cũng không phải là người có địa vị cao gì. - A, xấu hổ quá, chuyện này vốn chẳng quan hệ gì đến Shiki cả! - Không có gì, cũng không hẳn là không quan trọng. Chỉ là, bạn Kokutou này! - Chuyện gì vậy? Cậu học sinh cùng cấp quay sang hỏi lại. Tôi nhắm mắt trả lời: - Đó không phải là chuyện nên nói lúc dùng cơm chứ? Kokutou cũng đồng ý với ý kiến của tôi. Đúng thật là… vì nó mà sandwich cà chua tôi mua cũng ăn không vô nữa. oOo Mùa hè của tôi tại năm nhất trường cấp ba đã kết thúc với lời đồn khiến người ta sợ hãi như vậy, dần dần chuyển thành mùa thu. Đối với Ryougi Shiki, cuộc sống kỳ diệu khác hẳn với người thường rất nhanh lại đón chào mùa đông. oOo Từ sáng sớm hôm nay trời đã bắt đầu trời mưa. Trong tiếng mưa rơi, tôi bước đi tại một hành lang gấp khúc. Sau khi tan học, trong trường gần như không nhìn thấy bóng học sinh nào. Bởi vì vụ giết người mà Kokutou nói đã được đưa tin, nhân viên nhà trường cũng cấm các đoàn thể học sinh hoạt động. Sự kiện đó cho đến tháng này đã xảy ra khắp nơi. Sáng hôm nay khi ngồi trong xe tôi đã nghe Akitaka nói, vì vậy hẳn là không sai. Thân phận thật sự của kẻ sát nhân vẫn còn là một nghi vấn, ngay cả động cơ của hắn cũng không biết rõ. Những người bị hại không có điểm chung gì, hơn nữa đều bị giết trong lúc ra ngoài tản bộ ban đêm. Nếu như là chuyện xảy ra ở một nơi xa xôi nào đó thì còn có thể đứng ngoài quan sát, nhưng khi xảy ra ngay trong thành phố nơi mình cư ngụ thì lại là chuyện khác. Các học sinh đều về nhà trước khi trời tối, không chỉ có nữ sinh, ngay cả nam sinh cũng đều đi chung heo nhóm. Đến chín giờ đêm thì cảnh sát sẽ bắt đầu dò xét, đến nỗi gần đây rất khó tản bộ trong đêm. “Bốn người...” – Tôi lẩm bẩm. Bốn quang cảnh đó hiện lên trong đầu tôi. - Cô Ryougi! Đột nhiên có người gọi tên tôi. Tôi dừng bước, quay đầu lại, trông thấy phía sau là một tên con trai chưa từng gặp bao giờ. Đó là một người mặc quần dài màu xanh may bằng vải vân nghiêng, cùng với áo sơ-mi màu trắng, xem ra là một người rất an phận, chắc là học sinh lớp cao. - Phải, có chuyện gì không? - A ha, xin đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ như vậy! Cô đang tìm Kokutou sao? Nở một nụ cười như giả tạo, tên đó hỏi một câu thật ngu xuẩn. - Tôi đang chuẩn bị về nhà, chẳng liên quan gì Kokutou cả. - Vậy sao? Thế thì cô sai rồi. Chính cô cũng không hiểu, cho nên hiện giờ mới nôn nóng như vậy. Cô không nên luôn xung đột với người khác như vậy chứ! Ức hiếp người khác thì rất vui, cho nên dần dần sẽ trở thành thói quen. Ha ha, nhưng đến bốn lần thì hơi quá rồi đấy. - Cái gì? Tôi không tự chủ được lùi về phía sau một bước. Tên con trai kia nở nụ cười giống như giả tạo… không, rõ ràng đó chính là giả tạo, dường như rất thỏa mãn… cũng giống như tôi. - Tôi chỉ muốn thử nói vài lời với cô thôi, nguyện vọng này đã được thực hiện rồi, cho nên hẹn gặp lại sau! Tên con trai nhìn giống như học sinh lớp cao rời đi, tiếng bước chân rất mạnh dần dần vang xa. Tôi cũng không đưa mắt nhìn hắn rời khỏi mà đi thẳng về hướng tủ giày. Sau khi đổi giày, tôi đi ra bên ngoài. Nghênh đón tôi chỉ có cơn mưa đang trút xuống, còn người lẽ ra phải tới đón là Akitaka lại không thấy bóng dáng đâu. Vì trời mưa sẽ khiến cho kimono bị ướt nên bình thường Akitaka sẽ tới đón tôi, nhưng hôm nay có lẽ là đến muộn. Nếu đi vào đổi lại giày thì quá phiền phức, cho nên tôi quyết định tránh mưa tại thang lầu gần đó. Nước mưa như nức màn nhung mỏng bao phủ sân trường. Tháng mười hai lạnh lẽo, ngay cả hơi thở cũng đông lại thành sương trắng. Cũng không biết trải qua bao lâu, khi tôi chú ý tới, Kokutou đã đi đến bên cạnh. - Tớ có dù đây. Cậu ta phát âm giống như người Trung Quốc. - Không cần, chút nữa sẽ có người tới đón tôi. Bạn Kokutou nên về sớm chút đi! - Lát nữa tớ sẽ về. Tớ muốn đợi ở đây thêm một lát, không sao chứ? Tôi không trả lời. Cậu ta gật gật đầu, sau đó dựa vào bức tường xi-măng. Hiện giờ tôi không có tâm tình nói chuyện với Kokutou, cũng không định trả lời tất cả vấn đề của cậu ta, cho nên cậu ta có ở đây hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ chờ đợi trong mưa. Đó là một sự yên tĩnh khó tin, chỉ có tiếng mưa rơi rả rích. Kokutou cũng không nói chuyện, chỉ dựa vào vách tường, khẽ nhắm mắt lại như rất thỏa mãn. Mặc dù nhìn như đang ngủ, nhưng tôi lại nghe được cậu ta ngâm nga vài câu thơ ca ngắn ngủỉ, có lẽ là một ca khúc được yêu thích. Điều này càng làm cho tôi kinh ngạc. Sau này khi thử hỏi Akitaka, tôi mới biết đó là một ca khúc nổi tiếng có tên là “Nỗi Nhớ Trong Mưa”, chắc hẳn là một ca khúc rất thịnh hành. Kokutou không lên tiếng. Khoảng cách giữa chúng tôi chưa đến một mét. Hai người ở gần như vậy lại không nói chuyện với nhau, thật sự làm cho người ta mất kiên nhẫn. Đối với tình huống khó khăn này, tôi cũng không cho rằng thống khổ mà chỉ là trầm mặc. Thật là không thể tưởng tượng được, vì sao sự trầm mặc này lại ấm áp như vậy. Nhưng đột nhiên tôi lại sợ. Bởi vì nếu cứ tiếp tục như vậy, kẻ đó có thể sẽ xuất hiện. - Bạn Kokutou! - Hả? Cậu ta giật mình đáp một tiếng, đồng thời rời khỏi vách tường. - Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì à? Trong hai tròng mắt nhìn sang phản chiếu hình ảnh của tôi. Có lẽ, vào thời khắc này, đây là lần đầu tiên tôi thật sự nhìn người tên là Kokuto Mikiya này. Đó cũng không phải là quan sát. Khuôn mặt hiện tại của cậu ta vẫn mang nhiều dáng dấp của thiếu niên, dáng vẻ ôn hòa, đôi mắt to và hiền hậu, cùng với kiểu tóc rất tự nhiên như biểu đạt tính cách của cậu ta, không nhuộm tóc cũng không dùng keo cố định. Trên mắt là cặp kính gọng đen, loại kính mà hiện giờ e rằng ngay cả học sinh tiểu học cũng không chịu mang. Trang phục không hề chải chuốt, trên dưới tất cả đều là màu đen, cũng có thể xem màu sắc thống nhất này là cách ăn diện duy nhất của cậu ta. Tôi bất chợt nghĩ đến điều đó. Một cậu con trai tốt như vậy, vì sao lại để ý đến người như tôi? “Cho đến giờ...” Tôi cúi đầu xuống, không hề nhìn cậu ta. - Vừa rồi cậu ở trong đó sao? - Lúc nãy tớ ở phòng của hội học sinh. Bởi vì có một học sinh lớp trên muốn thôi học, cho nên mới làm một bữa tiệc để đưa tiễn. Người đó tên là Shirazumi Rio. Đúng là bất ngờ thật, tuy là một người rất an phận, nhưng vì tìm được việc muốn làm nên liền đưa đơn xin thôi học. Shirazumi Rio, một cái tên tôi chưa từng nghe qua. Nhưng ngay cả những chuyện này Kokutou cũng được mời tham gia, có thể thấy cậu ta giao tiếp rộng thế nào. Đối với học sinh cùng cấp cậu ta chỉ giống như một người bạn, nhưng không ngờ cũng có chút nổi tiếng với nữ sinh lớp trên như vậy. - Tớ cũng mời Shiki rồi mà. Hôm qua lúc chia tay rõ ràng tớ đã mời, nhưng cậu lại không có mặt ở phòng của hội học sinh, đến phòng học tìm cậu cũng không thấy. Đúng là hôm qua cậu ta có nói chuyện này với tôi, nhưng những chuyện như vậy tôi có đi cũng chỉ làm mất hứng. Tôi vốn cho rằng lời mời của Kokutou chỉ là xã giao mà thôi. - Ngạc nhiên đấy, vậy đó là mời thật à? - Dĩ nhiên rồi, rốt cuộc cậu nghĩ thế nào vậy? Kokutou bực bội. Tôi nghĩ nguyên nhân không phải là vì tôi không để ý đến lời mời của cậu ta, mà là do cách nghĩ của tôi. Tôi chỉ cảm thấy phản cảm đối với việc này, bởi vì nó là thứ tôi chưa bao giờ trải nghiệm qua. Sau đó tôi lâm vào trầm mặc. Có lẽ sự nôn nóng mong chờ Akitaka tới đón như hôm nay sẽ không còn nữa. Không lâu sau xe đưa rước đến trước cổng trường, tôi liền chia tay với Kokutou. oOo Lúc vào đêm mưa đã tạnh. Shiki mặc thêm áo khoác da màu đỏ đi ra ngoài. Phía trên là bầu trời loang lổ, trong những đám mây như hang sâu thỉnh thoảng có thể nhìn thấy ánh trăng. Trên đường có cảnh sát mặc thường phục đang bận rộn dò xét. Nếu gặp phải thì rất phiền phức, cho nên cô ấy chuyển về hướng bãi sông. Mặt đất bị mưa rơi ẩm ướt phản xạ ánh đèn đường, những vết tích như con sên bò qua lóe sáng. Từ xa xa truyền đến tiếng tàu điện, nghe tiếng bánh xe thì có lẽ là tại cầu vượt phụ cận. Cây cầu vắt ngang qua dòng sông, nhưng không phải dùng để chở người mà chuyên dùng cho tàu điện. Tại nơi đó phát hiện bóng người. Shiki đi về hướng cầu vượt một cách loạng choạng và chậm chạp. Lại một chuyến tàu điện chạy qua, có lẽ đây là chuyến cuối cùng. Âm thanh từ chung quanh vọng lại, so với lúc trước còn lớn hơn không biết bao nhiêu lần, nặng nề giống như nhét bông vải vào trong vào trong một chiếc hộp. Nghe được tiếng động khó chịu này, Shiki bất giác bịt hai tai lại. Sau khi tàu điện đi qua, bên dưới cầu vượt bỗng trở nên yên tĩnh. Không có đèn đường, ngay cả ánh trăng cũng không chiếu rọi đến, không gian dưới cầu vô cùng tối tăm. Ân huệ đến từ trong bóng tối. Hiện tại, ngay cả màu đỏ nhuộm đầy bãi sông cũng ảm đạm đi. Nơi này là hiện trường vụ giết người thứ năm. Nằm trong đống cỏ dại mọc lung tung là thi thể trông giống như một đóa hoa. Với trung tâm là bộ mặt bị cắt nát, hai tay hai chân được đặt thành hình dạng bốn cánh hoa, các khớp xương trên tay chân vặn vẹo càng làm nổi bật dáng vẻ của nó... Nếu như có điều tiếc nuối, vậy thì nó trông giống một chữ “vạn” hơn là một đóa hoa. Trong thảo nguyên, hoa nhân tạo là thứ bỏ đi. Bởi vì máu phun ra, đóa hoa trở thành màu đỏ. Dần dần bắt đầu quen thuộc, đó là cảm giác mà cô ấy có. Nuốt xuống một miếng nước bọt, lúc này cô ấy mới phát hiện cổ họng đã rất khô khốc, không biết là vì khẩn trương hay là vì hưng phấn... Cổ họng khô khốc đã trở thành khô nóng. Tại nơi này chỉ ngập tràn cái chết. Môi của Shiki mấp máy nở một nụ cười. Cô ấy kìm nén sự vui sướng trong lòng, chỉ đưa mắt nhìn chăm chú vào thi thể. Bởi vì chỉ trong khoảnh khắc này, cô ấy mới có cảm giác mãnh liệt với sự sống của mình.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang