[Dịch] Kara no Kyoukai

Chương 12 : Chương 12

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 00:22 25-06-2020

Cây cầu rộng lớn vặn vẹo giống như bị bàn tay của một người khổng lồ bóp méo. Xe việt dã của cô Touko vượt qua cơn bão tới đây, đang tranh cãi với nhân viên bảo vệ thì Shiki một tay đầy máu tươi đột nhiên xuất hiện ở dưới cầu. Bảo vệ tiến về phía Shiki nhưng liền bị cô ấy không hề do dự đánh ngất. - Ê, tôi đoán là cô cũng ở đây, quả nhiên như vậy. Sắc mặt Shiki trắng bệch, giống như rất mệt mỏi nói. Cho dù có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô ấy, tôi lại chẳng thốt lên được lời nào. Tôi bước tới gần định đỡ cô ấy, nhưng Shiki lại có vẻ rất khó chịu đẩy tôi ra. - Chỉ mất có một cánh tay thôi à, Shiki? Cô Touko dường như rất bất ngờ. Shiki trừng mắt nhìn lại một cách bất mãn. - Touko, đến cuối cùng cô ta còn thức tỉnh cả năng lực thấu thị nữa, nếu cứ để như vậy thì sẽ trở thành người có năng lực không thể xem thường được. - Năng lực thấu thị… thiên lý nhãn à? Đúng là năng lực của cô ta cộng thêm thiên lý nhãn nữa sẽ trở thành vô địch, cho dù ẩn nấp cũng sẽ bị tạo thành trục xoay. Ồ… cứ để như vậy là sao? - Đến cuối cùng cô ả ấy lại khôi phục trạng thái không có cảm giác đau đớn. Đúng là xảo quyệt thật, Asagami Fujino như vậy vốn không phải là đối tượng của tôi. Chẳng còn cách nào, tôi chỉ có thể giết chết căn bệnh trong bụng cô ta thôi. Nếu như làm nhanh có lẽ vẫn còn cứu được. Shiki cũng không giết Asagami Fujino. Tôi chỉ hiểu được một điều như vậy, tiếp đó lập tức gọi điện tới bệnh viện. Tuy vậy không biết trong thời tiết bão tố thế này liệu có người tới giúp hay không, nếu thật sự không được thì chỉ có thể tự mình đưa cô ấy đi. May mà bác sỹ phụ trách của cô ấy lập tức đáp ứng không chút đắn đo. Vị bác sỹ đó vẫn luôn lo lắng cho Asagami Fujino từ lúc cô biến mất, thậm chí ông ta còn bật khóc trong điện thoại. Mặc dù không nhiều, nhưng vẫn có người ở bên cạnh cô ấy. Trong lúc tôi đang xúc động vì việc này thì hai người ở sau lưng lại đang có một cuộc đối thoại cực kỳ nguy hiểm. - Tay cô đã cầm máu rồi, hay là không còn máu mà chảy nữa? - À, vì không thể sử dụng được nữa nên tôi đã giết nó luôn rồi. Touko, cô có làm được tay chân giả không? Không phải cô tự xưng là người làm hình nộm sao? - Có thể chứ, xem như đó là thù lao lần này nhé. Tôi luôn cảm thấy cô tuy có Trực Tử Ma Nhãn nhưng về mặt thân thể lại quá bình thường. Cánh tay trái này cứ đổi thành loại có thể bắt được linh thể đi. Không biết tại sao, tôi chỉ mong họ đừng tiếp tục nói nữa. - Xem ra xe cứu thương sắp đến rồi. Đợi ở đây chỉ thêm rắc rối, đi trước đi thì tốt hơn. Đúng là như vậy, cô Touko gật gật đầu, trong khi Shiki lại không hề lên tiếng… chắc đại khái là muốn thấy Asagami Fujino được đưa đi an toàn. - Người phụ trách liên lạc là tôi, vì thế tôi cần phải ở lại đến lúc cuối. Kết quả tôi sẽ báo lại sau, cơ Touko hãy về trước đi! - Giữa trời mưa to thế này, cậu tốt thật đấy Kokutou. Shiki, về thôi! Nghe lời mời của cô Touko-san, Shiki từ chối bằng một câu không hề khách khí. Cô Touko khẽ cười xấu, bước vào trong chiếc xe việt dã nhìn thế nào cũng đang vi phạm luật giao thông kia. - Shiki, đừng vì không giết được Asagami Fujino mà lại giết Kokutou đấy nhé! Cô Touko mỉm cười, nhưng lại nói rất nghiêm túc, sau đó lái xe rời đi. Dưới cơn mưa mùa hạ, tôi và Shiki tới căn nhà kho gần đó để tránh mưa. Không lâu sau thì xe cứu thương tới, đưa Asagami Fujino đi. Trong bão tố không thể thấy rõ được dung mạo, mặc dù không thể xác nhận có phải là thiếu nữ đã gặp tối hôm đó hay không, nhưng tôi chọn cách tin tưởng. Shiki ngơ ngác nhìn trời đêm, thân thể bị nước mưa xối ướt đứng lặng yên giống như rất lạnh. Từ đầu đến cuối, ánh mắt cô không hề rời khỏi Asagami Fujino. Trong tiếng mưa ào ạt, tôi hỏi cô ấy một câu thật lòng. - Shiki, đến giờ vẫn không thể tha thứ cho Asagami Fujino sao? - Loại người đã giết qua một lần thì chẳng còn hứng thú nữa. Shiki trả lời dứt khoát. Trong lời nói không có sự căm ghét, cũng chẳng có tình cảm gì. Đối với Shiki, Fujino bây giờ chỉ còn là một người xa lạ… Dù rất đáng buồn, nhưng đối với cô ấy thì đây có lẽ là kết quả tốt nhất. Shiki quay lại nhìn tôi. - Cậu thì sao? Bất kể vì lý do gì thì cũng sẽ không giết người à? Trông cô ấy giống như đang tự hỏi chính mình vậy. - Ừ. Nhưng tớ đồng tình với cô ấy. Nói thật là, đối với cái chết của những kẻ đã tấn công cô ấy, tớ chẳng có chút cảm xúc nào cả. - Đúng là bất ngờ. Tôi còn đang chờ một bài diễn văn như bình thường cơ đấy. Đang muốn có người trách cứ mình sao, Shiki? Nhưng mà, chẳng phải cậu cũng không giết bất cứ ai một cách tùy tiện sao? Tôi nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng mưa rơi. - Vậy à? Nhưng đó là suy nghĩ của tớ. Bởi vì, Shiki này, cho dù đánh mất chính mình, Asagami Fujino vẫn là một cô gái bình thường. Cô ấy nhận lãnh việc mình đã làm mà không hề giấu giếm. Kể cả ra tự thú cũng không thể nào chứng minh được chuyện cô ấy đã làm, vì thế xã hội sẽ không bắt cô ấy phải chịu hình phạt. Nhưng như thế lại càng đau khổ hơn nhiều. - Tại sao? - Cái gọi là hình phạt, tớ nghĩ nó là thứ mà bản thân tự lựa chọn gánh vác. Một gánh nặng tương ứng với tội lỗi của một người, tùy theo giá trị quan của bản thân mà người đó tự nguyện mang lên, đó là hình phạt. Càng có lương tri, hình phạt đặt lên bản thân càng nặng nề. Càng sinh sống một cách bình thường, hình phạt đặt lên bản thân càng nặng. Hình phạt của Asagami Fujino, khiến cho cô ấy sống càng hạnh phúc thì càng cảm thấy nặng nề và khổ sở. Shiki lại bảo tôi là một kẻ tốt quá mức. - Nói như vậy, những kẻ không có lương tri sẽ không có ý thức tội lỗi, cũng sẽ không mang gánh nặng của hình phạt rồi. - Không thể không có. Chẳng qua là đối với loại người đó thì nó tương đối nhẹ nhàng hơn mà thôi, còn thật sự vẫn tồn tại. Từ lương tri cực kỳ mờ nhạt sinh ra ý thức tội lỗi càng mờ nhạt hơn. Tình cảm cực kỳ nhẹ nhàng đối với chúng ta, đối với bọn họ lại là xiềng xích. Những nỗi đau chúng ta chỉ cười một tiếng là qua, đối với những người chỉ có lương tâm mờ nhạt, chúng lại biến thành nỗi đau rất khó bình phục. Ngay cả khi mức độ khác nhau, ý nghĩa của cái gọi là hình phạt vẫn giống nhau. Đúng vậy. Chẳng hạn như sự sợ hãi làm cho người sống sót duy nhất là Minato Keita gần như phải phát điên, đó cũng chính là hình phạt mà ý thức tội lỗi của cậu ta mang đến. Hối hận cũng được, cảm thấy tội lỗi cũng được, sợ hãi cũng được, hoảng loạn cũng được, những thứ ấy tuy không thể chuộc lại được lỗi lầm, nhưng có thể ép người ta phải cố gắng để bù đắp tội lỗi. - Đúng là như thế, xã hội không kết tội nghe thì có vẻ nhẹ nhàng đấy. Nhưng nếu như không có ai trừng trị thì chỉ có tự bản thân mình gánh chịu hình phạt. Sự tự trách sẽ không biến mất, hơn nữa còn luôn quay lại vào lúc không ngờ tới. Bởi vì không có ai tha thứ cho mình, nên đến chính bản thân cũng không thể tha thứ được cho mình. Vết thương trong tâm sẽ luôn luôn đau đớn. Cũng giống như cơn đau của cô ấy vẫn lưu lại, vĩnh viễn không bao giờ lành. Như cậu đã nói vậy, tâm là vô hình… cho nên cũng không thể chữa lành được vết thương. Shiki yên lặng lắng nghe. Có lẽ vì đã từng tìm hiểu về quá khứ của Asagami Fujino, trong lời tôi nói như mang theo chút ý thơ. Shiki đột nhiên rời khỏi mái hiên nhà kho, bước ra giữa cơn mưa. - Vậy ý cậu có nghĩa là, càng suy nghĩ bình thường thì ý thức tội lỗi sẽ càng mạnh mẽ, cho nên không có ai là người xấu. Nhưng tôi lại không phải loại người ưu tú như vậy. Để mặc cho một kẻ như tôi tồn tại, cậu không thấy lo lắng sao? Nói đến thì đúng là như vậy. Trước khi coi Shiki là người tốt hay người xấu, có thể xác định cô ấy là một người có rất ít suy nghĩ bình thường. - Vậy à? Thế thì chẳng còn cách nào nữa, tội lỗi của cậu cứ để tớ gánh chịu hết đi. Đó là suy nghĩ thật lòng của tôi. Shiki chợt ngừng lại, ngơ ngẩn đứng giữa cơn mưa. Sau khi bị mưa xối ướt một hồi, cô ấy cúi đầu lộ ra vẻ khó chịu. - Cuối cùng cũng nhớ ra. Cậu từ trước đây đã thích nói đùa với vẻ mặt nghiêm túc như vậy rồi. Nói thật là tôi không thể quen được với chuyện đó. - Là như vậy mà. Tớ vẫn nghĩ là nếu cần mình cũng có thể cõng được một cô gái. Nghe tôi phản đối tiêu cực như vậy, Shiki bật cười như rất cao hứng. - Thú nhận một chuyện nữa… Tôi cũng vậy, cũng có cảm giác tội lỗi với chuyện này. Tuy vậy nó lại làm tôi hiểu ra nhiều chuyện, về cách mình đang sống, cùng với thứ mình muốn có. Mặc dù vô cùng mơ hồ, vô cùng nguy hiểm, nhưng hiện tại tôi chỉ có thể dựa vào nó. Những thứ không thể không dựa dẫm vào ấy kỳ thực cũng không tồi tệ như tôi tưởng. Tôi thậm chí còn có chút cao hứng nữa. Một chút… chỉ có một chút thôi, sự kích thích với việc giết cậu… Đối với câu cuối cùng, tôi chỉ có thể nhíu mày. Có điều trông Shiki mỉm cười đứng giữa cơn mưa như vậy thật xinh đẹp. Cơn bão đang yếu dần, chắc đến khi trời sáng sẽ tan. Tôi ngắm nhìn Shiki đang đắm mình giữa cơn mưa mùa hạ. Nếu nhớ kỹ lại thì… từ sau khi tỉnh lại, đây là lần đầu tiên cô ấy để tôi được thấy một nụ cười thật sự.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang