[Dịch] Kara no Kyoukai
Chương 11 : Chương 11
Người đăng: fishscreen
Ngày đăng: 00:22 25-06-2020
.
Giữa lúc cơn bão ập vào trung tâm thành phố, tôi quay về phòng làm việc. Toàn thân ướt sũng bước vào phòng, tôi liền thấy cô Touko bỏ điếu thuốc lá trong miệng xuống bước đến gần.
- Nhanh thật đấy nhỉ, mới tìm chưa được một ngày.
- Nghe nói sắp có bão nên tôi quay về trước khi kẹt đường.
Cô Touko vẻ mặt phức tạp gật đầu. Nhìn qua có vẻ như tôi quay về không được đúng lúc lắm.
Không, chuyện quan trọng nhất bây giờ là…
- Cô Touko, chuyện liên quan đến Asagami Fujino là như thế này. Cô ấy không phải bẩm sinh đã mắc chứng không có cảm giác đau đớn. Trước lúc sáu tuổi cơ thể cô ấy vẫn bình thường.
- Cái gì, sao lại có chuyện ngu ngốc như thế? Nghe rõ đây, bản thân Asagami Fujino chỉ có cảm giác đau đớn bị tê liệt chứ không bị tê liệt vận động. Nếu nói chứng bệnh đó sau này mới mắc phải thì chỉ có thể là tủy sống xuất hiện lỗ hổng, nhưng như vậy sẽ khiến khả năng vận động bị cản trở. Với loại bệnh chứng đặc biệt không có cảm giác như vậy thì chỉ có thể là do bẩm sinh thôi.
- Đúng vậy, bác sỹ phụ trách của cô ấy cũng nói như thế.
Mặc dù tôi rất muốn kể lại chi tiết những gì đã xảy ra ở Nagano, nhưng bây giờ không có nhiều thời gian như vậy. Tôi quyết định bắt đầu từ lúc Fujino ở trong gia đình Asagami… không, là gia đình Asakami.
- Nhà Asakami là một dòng họ danh giá, nhưng khi Fujino mười hai tuổi thì họ đã bị phá sản. Thời gian đó cô ấy được mẹ đưa tới nhà Asagami bây giờ. Có vẻ nhà Asagami là một chi của họ Asakami, vì muốn giành quyền sở hữu đất đai nên đã tiếp nhận khoản nợ của nhà Asagami. Như vậy, lúc nhỏ Fujino vẫn có cảm giác đau đớn như bình thường, chỉ là hình như còn có cả năng lực không thể tưởng tượng nổi, đó là không cần chạm tay vào cũng có thể bẻ cong vật thể.
- Sau đó thì sao?
- Nghe nói cô ấy bị người dân ở đó coi là quỷ dữ và bài xích, chịu không ít ức hiếp. Có điều đến khi Fujino sáu tuổi thì loại năng lực đó bỗng nhiên biến mất, cùng với cả cảm giác của cô ấy.
“……”
Ánh mắt của cô Touko biến đổi. Từ khóe miệng nhếch lên một cách mỉa mai, có thể thấy cô ấy đang hưng phấn.
- Từ đó về sau bác sỹ phụ trách của cô ấy cũng được thay đổi, nhưng đến nhà Asakami cũng không có ghi chép liên quan. Chỗ đó bây giờ chỉ còn là một đống đổ nát.
- Gì chứ, vừa mới đến phần quan trọng đã kết thúc sao?
- Không đâu, tôi đã tìm được viên bác sỹ phụ trách của cô ấy, cũng hỏi được không ít chuyện.
- Ừm… năng lực không tệ, Kokutou.
- Cảm ơn. Để tìm kiếm thông tin tôi đã tới tỉnh Akita. Do ông ta là bác sỹ ngầm không có bằng cấp nên để hỏi được chuyện tôi đã phải mất cả một ngày.
- Đúng là khiến người ta phải kinh ngạc. Nếu cậu có bị sa thải ở đây thì nên đi làm thám tử đi, Kokutou. Tôi sẽ thuê cậu làm thám tử riêng của tôi.
- Tôi sẽ suy nghĩ.
Tôi thuận miệng đáp một câu, sau đó tiếp tục nói.
- Viên bác sỹ phụ trách này hình như chỉ cung cấp thuốc, không hề biết nguyên nhân Fujino trở thành người không có cảm giác đau đớn. Ông ta nói là do bố của Fujino một mình làm.
- Một mình làm? Là chữa trị hay là kê đơn thuốc?
Đối với điểm khác biệt nhỏ bé trong lời nói đó, tôi khẽ gật đầu.
- Đương nhiên là kê đơn thuốc. Theo như bác sỹ phụ trách nói, bố của Fujino không hề muốn chữa khỏi chứng không có cảm giác đau đớn. Thuốc đề nghị bác sỹ cung cấp phần lớn là các loại Aspirin, Indometacin cùng với steroids. Bác sỹ phụ trách nói, dựa theo chẩn đoán của ông ta, khả năng Fujino còn bị viêm dây thần kinh tủy sống là khá cao.
- Viêm dây thần kinh tủy sống… hội chứng Devic à?
Hội chứng Devic là một một loại viêm cột sống, cũng có thể dẫn đến tê liệt cảm giác. Triệu chứng chủ yếu của bệnh là hai chi dưới mất khả năng vận động và cảm giác, đồng thời tầm nhìn bị suy giảm, cũng có thể sẽ bị mù.
Loại bệnh này trong thời gian đầu trị liệu có sử dụng tới steroid. Steroid đại khái là một loại hoóc môn tuyến thượng thận mà cô Touko đã từng nhắc tới.
- Chính là như vậy, vì để giảm đau nên mới sử dụng Indometacin. Ha ha, hóa ra là thế. Đúng là làm vậy sẽ khiến cô ta trở thành người như thế. Không phải bẩm sinh cũng không phải là mắc bệnh sau này. Asagami Fujino bị mất cảm giác là vì vậy. Hoàn toàn trái ngược với Shiki.
Cô Touko cười rộ lên. Không biết tại sao, nhìn cô ấy lại có chút tương tự với vị giáo sư mà tôi tới thăm hôm qua, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
- Cô Touko, Indometacin là cái gì?
- Một loại hoạt chất làm giảm đau đớn. Không cần biết là đau ngoại vi hay đau liên quan, đau đớn chính là một phản ứng xảy ra khi có một kích thích từ bên ngoài khiến cho sinh vật hoạt động khác thường. Trong cơ thể sẽ sinh ra hoạt chất đau, kích thích đầu dây thần kinh khống chế cảm giác đau đớn, truyền tín hiệu đau về não bộ, đại loại như kiểu “cứ tiếp tục thế này sẽ chết mất”. Cậu biết hoạt chất đau rồi phải không? Những chất như Kinin và Amin, cùng với chất chuyển hóa Axit Arachidonic có tác dụng tăng cường hoạt động của hai chất trên. Aspirin và Indometacin có khả năng ức chế các chất sinh ra từ tuyến tiền liệt, bao gồm cả Axit Arachidonic. Kinin và Amin đã khiến cho cơn đau không còn mạnh nữa, nếu lại thêm một lượng lớn Indometacin nữa thì cơn đau gần như sẽ biến mất.
Trông cô Touko có vẻ rất phấn khởi, giống như đang khá vui mừng.
Nói thật một câu, Axit Arachidon hay Kinin lọt vào tai tôi đều chẳng khác gì tên của quái vật cả.
- Nói cách khác là thuốc có thể làm cơn đau biến mất phải không?
- Không trực tiếp như vậy. Nếu chỉ là tiêu trừ cảm giác đau thì dùng nha phiến sẽ có tác dụng tốt nhất. Trong đó có loại chất gọi là endorphin cũng khá nổi tiếng đúng không? Được gọi là thuốc giảm đau của bộ não, để làm tê liệt cảm giác đau đớn, não bộ sẽ tự động tiết ra chất này. Cũng như vậy, nha phiến có thể làm tê liệt trung khu thần kinh, chỉ là… À, những chuyện này cũng không liên quan lắm tới tình hình hiện tại. Hóa ra là như thế, bố của Fujino đã ức chế năng lực của cô ta thông qua việc ức chế cảm giác. Họ là gia đình thuần huyết hoàn toàn tương phản với những người liều mạng khai phá năng lực như nhà Ryougi. Nhưng không may là sử dụng biện pháp này lại khiến năng lực của Fujino càng được tăng cường. Các phù thủy ở khu vực Ai Cập thường nhắm mắt để giữ ma lực không thoát ra ngoài cơ thể, chỉ hơi khác một chút so với Asagami Fujino.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng tôi vẫn cảm thấy giật mình với những gì cô Touko nói.
Tôi đã biết trước rồi. Đối với gia tộc thuần huyết như Asakami, thường xuyên có những người mang siêu năng lực như Fujino… những đứa trẻ bẩm sinh đã có những “kênh” khác nhau. Bọn họ coi đó là quỷ dữ, căm ghét chúng, dùng mọi biện pháp để ức chế năng lực đó lại.
Kết quả của việc này là… chứng không có cảm giác đau đớn. Để đóng “kênh” gọi là siêu năng lực lại mà đóng luôn cả chức năng cảm giác. Vì thế sau khi cảm giác đau đớn hồi phục, siêu năng lực của Fujino cũng thức tỉnh… Nó có liên quan chặt chẽ với giác quan bị đóng chặt.
- Thật kinh khủng. Biến thành khác thường là điều kiện duy nhất có thể khiến cô ấy khôi phục bình thường.
Đúng thế. Nếu như Asagami Fujino không có căn bệnh khác thường gọi là chứng không có cảm giác đau đớn, vậy thì không thể sinh hoạt trong cùng một thế giới với chúng ta. Nhưng bị chứng không có cảm giác đau đơn ảnh hưởng, cô ấy chẳng thể có được thứ gì cả, chỉ như một bóng ma được phép tồn tại trên thế giới này mà thôi.
- Nếu như không thấy đau đớn… cô ấy cũng sẽ không giết người.
- Nào nào, đừng biến đau đớn thành thứ xấu xa như vậy. Đau là chuyện tốt. Chuyện không tốt là vết thương, đừng có đảo lộn vấn đề lên. Đối với chúng ta, đau đớn là chuyện không thể thiếu, cho dù chỉ là khổ sở cũng vậy. Chính vì có đau đớn mà con người mới có thể phán đoán được nguy hiểm. Khi chạm phải ngọn lửa tay sẽ rụt về, là vì tay bị cháy sao? Không phải, là vì tay cảm thấy nóng, cũng tức là đau. Nếu như không có loại cảm giác đó, trước khi tay bốc cháy, chúng ta không thể biết được rằng ngọn lửa là thứ nguy hiểm. Vết thương đau đớn không phải là chuyện xấu, Kokutou. Nếu như không có sự đau đơn đó thì sẽ không thể hiểu nổi đau đớn của người khác. Xương sống Asagami Fujino bị thương nặng, tạm thời có lại được cảm giác đau đớn. Cơn đau cảm nhận được lúc đó thúc đẩy cô ta tiến hành lần tự vệ đầu tiên. Trước đó cô ta vẫn không cảm nhận được đám thanh niên ấy có gì nguy hiểm, sau vì đau đớn mới hiểu ra đó là nguy hiểm… Có điều, cho dù như vậy thì giết chết tất cả bọn chúng vẫn là hơi quá.
Nhưng mà, Fujino không biết đau đớn. Mặc dù vì tự vệ mà cô ấy đã giết chết đám thanh niên kia, nhưng lũ người chủ động tấn công cô ấy đó cũng phải có trách nhiệm, không thể đơn giản nhận định tất cả trách nhiệm đều là của Fujino.
- Cô Touko, có thể chữa khỏi cho cô ấy được không?
- Không có vết thương nào là không thể chữa trị. Vết thương không thể chữa trị ko gọi là “vết thương”, mà phải gọi là “cái chết”.
Cô khéo léo gọi “vết thương” của Asagami Fujino là “cái chết”. Nhưng nguyên nhân của việc này là vết thương bị đâm ở bụng cô ấy. Nếu cô ấy đã hồi phục cảm giác đau đớn, nếu như tìm được nguyên nhân gây ra vết thương ở bụng…
- Koutou, vết thương của cô ta không cách nào có thể cứu chữa được, chỉ còn sót lại cảm giác đau đớn mà thôi.
- Hả?
- Ý tôi là, cô gái đó vốn không hề bị thương.
Chuyện cô Touko nói ra lại nằm ngoài dự tính của tôi.
- Đó… rốt cuộc là có ý gì?
- Cứ nghĩ mà xem. Nếu bụng bị thương do dao đâm, vết thương sẽ tự lành lại chỉ trong một hai ngày sao?
Chuyện đó… đúng là như vậy…
Đối mặt với câu hỏi trực tiếp đánh trúng vào điểm mấu chốt nhất của cô Touko, tôi dần cảm thấy hoang mang.
Cô Touko đang cố nhịn cười.
- Cũng giống như cậu đi điều tra về quá khứ của Asagami Fujino, tôi cũng đã điều tra về Asagami Fujino hiện tại. Từ ngày 20, Fujino không hề tới bệnh viện nào trong thành phố này, nghe nói cô ta cũng không tới chỗ bác sỹ riêng bí mật nữa.
- Bác sỹ riêng… hả?
- Cậu rất giỏi trong việc tìm kiếm nhưng về mặt quan sát sự việc thì vẫn còn kém. Nghe cho kỹ đây, chuyện người mắc chứng không có cảm giác đau đớn quan tâm nhất là việc thân thể mình có gì khác thường. Họ không thấy đau đớn, căn bản không thể biết mình có đang mắc bệnh gì hay không, vì thế mới định kỳ tới gặp bác sỹ để được chẩn đoán.
Đúng vậy, ngẫm lại thì cô ấy nói không sai. Nhưng nếu như thế… cha mẹ Fujino hiện tại chẳng lẽ lại không biết chứng không có cảm giác đau đớn của Fujino?
- Ngay từ đầu đã có một vài sai lầm nhỏ, Kokutou. Fujino bị tên thanh niên cầm dao đẩy ngã, vì thế mới cho rằng mình bị đâm. Có điều sự thực có lẽ là gần như sắp bị đâm. Bởi vì lúc ấy cảm giác đau đớn của cô ta đã khôi phục, cho nên năng lực cũng được thức tỉnh. Đâm hay bẻ cong cũng thế, là Fujino ra tay trước. Cuối cùng cổ của tên thanh niên kia đã bị bẻ gãy, máu bắn lên người Fujino, khiến cho cô ta nghĩ rằng mình bị đâm vào bụng.
Hình ảnh lúc đó hiện lên rõ ràng trong trí óc, tôi lắc lắc đầu.
- Vậy thì thật kỳ lạ. Nếu như cảm giác đau đớn đã hồi phục thì hẳn là sẽ không nhầm lẫn mới đúng, không bị đâm trúng thì sẽ không cảm thấy đau.
- Ngay từ đầu Fujino đã bị đau rồi.
Hử?
- Bác sỹ phụ trách Fujino hiện giờ đã cho tôi xem qua hồ sơ bệnh án của cô ta. Cô ta bị viêm manh tràng mãn tính… cũng thường gọi là viêm ruột thừa. Chính vì như vậy cô ta mới tới chỗ bác sỹ. Cô bé đó bị đau ở bụng, nhưng không phải do dao đâm bị thương mà là đau trong nội tạng. Cảm giác đau của cô ta liên tục chuyển đổi giữa hồi phục và tê liệt, nếu như hồi phục trước khi sắp bị dao đâm trúng… không nghi ngờ cô ta sẽ lầm tưởng rằng mình đã bị dao đâm. Được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh không biết đến đau đớn, căn bản không thể phân biệt được là mình có bị thương hay không. Khi Fujino nhìn phần bụng mình bị đâm, cho dù không thấy vết thương cũng sẽ sinh ra nhận thức sai lầm, trong lòng nghĩ rằng vết thương đã lành lại rồi.
- Cô ấy… hiểu nhầm à?
- Hiểu nhầm loại vết thương, nhưng thực tế không hề thay đổi. Thực tế là cô ta đã bị uy hiếp, có dao hay không cũng thế, ngoài việc giết chết bọn chúng ra thì cô ta không có đường nào khác để đi, không giết thì sẽ bị giết. Nguyên nhân không phải do thân thể mà là tâm trí. Nhưng không may là Minato Keita lại chạy thoát. Nếu như khi ấy việc báo thù của cô ta hoàn thành thì đã không xảy ra tình huống như bây giờ. Cũng giống như Shiki nói, không cần biết là về mặt nào, Asagami Fujino đã không còn có thể cứu vãn được nữa.
Nói mới nhớ, Shiki đúng là thường xuyên nhắc lại câu nói ấy.
Tại sao… lại không thể cứu vãn được nữa? Là vì Fujino đã từng giết người ư? Nhưng nếu như vậy, sau khi giết bốn người thì hẳn là đã xem như không thể cứu chữa được rồi chứ?
Cho dù tôi suy nghĩ thế nào cũng không ra được đáp án.
- Không còn cách nào cứu vãn được nữa, tại sao?
- Ý của Shiki đại khái là về vấn đề tinh thần. Khi Fujino giết chết năm người đó chẳng qua chỉ là giết người, nhưng những hành vi tiếp theo thì không còn là giết người nữa mà là tàn sát, không hề có chính nghĩa gì trong đó, cho nên Shiki mới nổi giận. Bản thân cô ấy vốn thích giết người, nhưng trong vô thức lại cảm nhận được cái chết là một thứ cực kỳ quan trọng, vì thế Shiki mới không giết chóc bừa bãi giống như Fujino. Trong mắt cô ấy, người không thể kiềm chế như Fujino thì không thể tha thứ được.
Không thể kiềm chế… Asagami Fujino là người như vậy sao? Tôi chỉ có thể nghĩ đến hình ảnh cô ấy liều mạng chạy trốn.
- Có điều chuyện tôi nói không thể cứu vãn được nữa là về vấn đề thân thể. Viêm ruột thừa nếu không được chữa trị sẽ bị thủng ra, biến thành viêm màng bụng. Vết loét ở màng bụng sẽ dẫn tới đau đớn kịch liệt mà viêm ruột thừa không thể so sánh được, so với bị dao cắt cũng không kém hơn là mấy. Cứ như vậy sẽ dẫn đến sốt cao liên tục. Tồi tệ nhất là viêm lan đến khu vực tá tràng, không quá nửa ngày sẽ tử vong. Từ ngày 20 đến nay đã được năm ngày, cũng xấp xỉ đến lúc viêm thủng rồi. Mặc dù rất đáng thương… nhưng đó chắc chắn là vết thương chí mạng.
Tại sao người phụ nữ này lại có thể nói ra chuyện đó một cách thản nhiên như vậy?
- Vẫn chưa phải là hoàn toàn hết cách mà. Nếu như có thể lập tức bảo vệ Asagami Fujino…
- Kokutou, khách hàng lần này chính là cha của Fujino. Ông ta hẳn phải hiểu rõ năng lực của Fujino lúc nhỏ, vì thế vừa nghe được thảm kịch xảy ra lập tức biết ngay là do Fujino làm. Ông ta nói với tôi rằng, muốn tôi giúp ông ta giết chết con quái vật đó. Ngay cả cha, người duy nhất bảo vệ Fujino cũng muốn cô ta chết. Hiểu chưa Kokutou? Theo tất cả mọi nghĩa, cô ta đã không còn có thể cứu vớt được nữa. Huống hồ, Shiki đã đi rồi.
- Chết tiệt…
Tôi hét lên, cũng không biết là với ai.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện