[Dịch] Kara no Kyoukai

Chương 10 : Chương 10

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 00:22 25-06-2020

.
Shiki bắt đầu chạy. Trên mặt đất phủ ngập nước mưa, giữa cuồng phong bão vũ, tốc độ vẫn nhanh đến kinh người. Mặc dù hai bên cách nhau đến mười mét, nhưng sợ rằng chưa đến ba giây là đã đến nơi, quá đủ để đẩy ngã thân thể gầy gò của Fujino xuống đất, sau đó đâm thẳng con dao vào tim cô ta. Thế nhưng tốc độ khiến người ta phải kinh ngạc đó vẫn không thể theo kịp mắt nhìn. Khác biệt nằm ở chỗ Shiki nếu không tiếp cận thì không thể gây thương tổn cho đối phương, còn Fujino chỉ dựa vào hai mắt đã có thể nắm bắt được mục tiêu. Giữa hai người, ba giây đã là quá dài. “……” Đôi mắt của Fujino bắt đầu rực sáng, mắt trái quay sang bên trái, mắt phải quay sang bên phải, lấy đầu và tay trái của Shiji làm trục cố định, lập tức vặn mạnh. Chuyện khác thường lập tức xảy ra. Trong khoảnh khắc cảm giác được lực lượng vô hình ập tới cơ thể, Shiki vụt nhảy sang bên cạnh, giống như đột ngột bắn sang ngang. Nhưng như vậy vẫn không giảm bớt được sức mạnh đánh vào thân thể mình. Năng lực của Fujino không phải như một món vũ khí bay tới, cho dù nhảy ra khỏi vị trí bị tấn công, nhưng chỉ cần vẫn ở trong tầm mắt của cô ta thì sẽ không thể thoát được. “Cô ả này…” Shiki âm thầm cảm thán một câu. Cô có thể cảm nhận được, năng lực của Fujino mạnh mẽ quá sức tưởng tượng. Shiki vẫn tiếp tục chạy, vòng quanh người Fujino, giống như muốn thoát khỏi tầm mắt của cô ta. - Cô nghĩ làm như vậy là… “Có thể thoát được sao?”- Fujino còn chưa nói hết câu đã lập tức im bặt. Thoát được rồi! Thật khó mà tin được, Shiki lại từ trên cầu nhảy xuống dưới biển. Khoang dưới cầu vang lên tiếng thủy tinh bị đập vỡ. Đây là khả năng vận động gì vậy? Ryougi Shiki từ trên mặt cầu nhảy xuống, dùng tốc độ nhanh nhất di chuyển tới bãi đỗ xe rộng lớn hơn ở ngay phía dưới. - Đúng là… một kẻ thích làm càn. Khóe miệng Fujino thoáng nở một nụ cười. Đúng là đã để đối phương chạy thoát, có điều ánh mắt của Fujino đến khoảnh khắc cuối cùng vẫn không rời khỏi cánh tay trái Shiki, cô thật sự đã nhìn thấy tay áo da vặn xoắn lại. Một cánh tay của đối phương đã bị gãy. Fujino cảm thấy được rất rõ ràng. - Là mình… mạnh hơn. Mặc khác, cơn đau bụng cũng đồng thời quặn thắt lên. Cố nén đau đớn, Fujino đi xuống lối dốc dẫn đến tầng hầm. Nhất định phải chấm dứt với Ryougi Shiki ở đây. Bãi đỗ xe hoàn toàn tối đen. Tầm nhìn rất kém, khó di chuyển. Cảm giác giống như đi trong một con phố mô hình khiến Fujino phải nhíu mày. Quả thật chỗ nào cũng là cột sắt dựng đứng và vật liệu xây dựng chất thành từng đống, giống như những dãy nhà cao tầng vậy. Mới đuổi theo Shiki được vài phút, Fujino đã bắt đầu hối hận vì đã lựa chọn chỗ này làm chiến trường. Năng lực của cô cũng có giới hạn, nếu như không thể thu nhận hoàn toàn đối phương vào trong tầm mắt thì không thể tạo ra trục xoay được. Cho dù biết rõ Shiki đang ẩn nấp trong đống cột sắt dày đặc đó, nhưng nếu không thể dùng nhãn cầu bắt được đối phương thì trục xoay tối đa cũng chỉ có thể tác dụng lên cột sắt. Chỉ trong khoảnh khắc tiếp xúc ngắn ngủi trên mặt cầu, Shiki đã nhìn thấu được năng lực của Fujino, thế nên cô mới chạy trốn, chạy đến nơi mà mình có cơ hội thắng lớn hơn. Bản thân Fujino cũng hiểu rất rõ, về phương diện thực chiến thì mình không bằng đối phương, nhưng… kể cả như vậy thì mình vẫn mạnh hơn. Nếu không nhìn thấy thì phá bỏ đến bao giờ nhìn thấy mới thôi. Fujino thuận tay bẻ cong tất cả những cột sắt chắn mất tầm nhìn của mình. Theo hết cây cột này đến cây cột khác bị phá hủy, cơn đau bụng cũng dần trở nên càng kịch liệt, bãi đỗ xe cũng rung chuyển mạnh hẳn lên. - Cô đúng là thích làm càn mà. Tiếng của Shiki vang lên trong bóng tối. Fujino nhanh chóng quay sang phía âm thanh phát ra. Đống vật liệu chỗ Shiki ẩn nấp vỡ tan. Trong khoảnh khắc… một cái bóng trắng lao ra khỏi bóng tối. - Ở đó! Hai mắt Fujino đã bắt được Shiki. Thiếu nữ mặc kimono trắng cùng áo khoác ngoài màu đỏ, để lộ ra cánh tay đã bị máu nhuộm hồng, lao thẳng đến. - A! Fujino thoáng do dự một chút rồi bẻ vặn. Bụp một tiếng, cánh tay trái của Shiki đã bị bẻ gãy. Sau đó là đến cổ. Khi ánh mắt chuyển sang phía đó…. Shiki đã tìm được sơ hở của Fujino. Lưỡi dao lóe lên như tia chớp, phảng phất muốn lưu lại một dấu ấn vĩnh cửu trong bóng tối, một nhát cắt màu bạc. Nhát dao mà Shiki chém ra không hề do dự lại không trúng vào Fujino. Vào lúc đó Fujino bỗng nghiêng người sang một bên, tránh được nhát chém vào động mạch cổ của Shiki. Không, không đúng, chỉ đơn thuần là ngẫu nhiên thôi. Asagami Fujino chỉ đơn giản quay mặt sang bên vì sợ hãi khi thấy Shiki đã bị gãy một tay mà vẫn hăng hái xông tới. - Hừ… Shiki bực mình xoay cổ tay phải vừa chém vào không trung, một lần nữa thủ thế. Fujino bất chấp tất cả, nhìn thẳng vào thân thể Shiki. - Biến mất đi… So với tiếng hét của Fujino, tốc độ của Shiki còn nhanh hơn nhiều. Trong chưa đầy một chớp mắt, Shiki đã tan biến vào trong bóng tối. Ngoài năng lực vận động, tốc độ tư duy của cô thông qua việc nhanh chóng lựa chọn rời khỏi vị trí lại càng khiến người ta phải kinh ngạc. - Đây là loại… “Loại người gì vậy!” - Fujino thì thào nói. Hô hấp của cô dần trở nên rối loạn, vốn không phải là do cơn đau ở bụng. Cô cẩn thận thăm dò bóng tối xung quanh, bởi vì không thể biết lúc nào Shiki sẽ từ trong đó lao ra. Fujino đưa tay khẽ chạm lên cổ mình… Một đòn vừa rồi cũng đã làm cổ bị thương, vết xước dài khoảng 4cm, chỉ là không có máu chảy ra… Tuy không chảy máu nhưng việc hít thở vẫn trở nên khó khăn. - Rõ ràng là tay đã bị bẻ gãy, tại sao… “Tại sao vẫn không dừng lại?” - Không thể chịu đựng nổi nỗi sợ hãi mà câu hỏi đó mang tới, Fujino khẽ nói. Cô không thể quên được khoảnh khắc đó. Tay trái bị bẻ gãy nhưng Shiki vẫn lao tới, đôi mắt ấy sao mà vui mừng đến thế. Trong tình huống đó người đang có lợi thế tuyệt đối như mình cũng cảm thấy đầy căng thẳng, vậy mà cô ta lại giống như đang hưởng thụ. Có lẽ… đối với Ryougi Shiki thì cánh tay bị bẻ gãy không phải đau khổ mà là vui sướng. Tới tận bây giờ Fujino vẫn không hề cảm thấy vui thích với việc giết người, bởi vì cô không hề muốn giết người. Nhưng con người kia thì khác, con người đó vốn thích giết chóc. Tình huống càng bị đẩy đến cực hạn, Ryougi Shiki lại càng cảm thấy cao hứng. Fujino thầm nghĩ, nếu như Ryougi Shiki cũng là người cũng thiếu mất cảm xúc với cuộc sống như mình thì cô ta sẽ theo đuổi cái gì để thay thế nó? Với Fujino, đó là việc giết người. Nhìn những con người đồng loại với mình chết đi, trong lòng cô liền trào lên một cảm giác nôn nao khó tả. Khi đã hiểu cảm giác đau là như thế nào, Fujino liền thông qua việc gây đau đớn cho người khác để cảm nhận loại cảm giác này. Thực tế là chính bản thân mình đang chi phối người khác mới khiến cô có cảm giác mình đang tồn tại thật sự. Liên tục giết người, đó là sự thay thế của Fujino, đến tận lúc này bản thân cô cũng không nhận ra đó là hội chứng cuồng sát. Vậy còn Ryougi Shiki, rốt cuộc là… - Vừa rồi đúng là vụng về. Nấp mình trong bóng tối của đống vật liệu, Shiki lẩm bẩm nói. Cánh tay trái bị vặn gãy ở trên cầu đã không còn sức nắm lại nữa, dù thế nào cũng vô dụng, không bằng đưa ra làm lá chắn đánh cược một ván. Nhưng đòn tấn công đó lại thất bại chỉ vị sự nhát gan hơn cả tưởng tượng của Fujino. Shiki cởi áo ngoài, đồng thời cắt ống tay áo ra, sau đó dùng một tay cầm máu cho tay trái một cách thành thạo. Có điều chỉ là buộc chặt phần trên cánh tay lại để cầm máu đơn giản mà thôi. Cánh tay bị Fujino bẻ gãy không còn cảm giác gì cả, sợ rằng từ nay về sau sẽ không thể hoạt động được bình thường được nữa. Sự thật đó khiến Shiki khẽ run lên. - Giỏi lắm Fujino, cô đúng là tuyệt nhất… Máu tươi nhanh chóng mất đi. Cảm giác ý thức từ từ mờ nhạt. Vốn là một người nóng máu, mất đi chút máu thừa càng giúp tư duy rõ ràng hơn một chút… Shiki cố gắng tập trung. Asagami Fujino có lẽ là kẻ địch mạnh nhất từ trước đến giờ, chỉ đi sai một bước sẽ lập tức phải chết. Nhưng như vậy mới vui, mới có thể thực sự cảm thấy là mình đang sống. Đối với người bị giam hãm trong ký ức về quá khứ như Shiki, chỉ có khoảnh khắc này mới là hiện thực. Cảm giác có được khi đẩy mạng sống của mình vào nơi nguy hiểm, cũng là khoảnh khắc duy nhất có thể khẳng định được sinh mạng nhỏ bé này là của chính mình. Giết hay bị giết. Ngay cả lúc bình thường Shiki cũng luôn cảm thấy mơ hồ, chỉ có dùng phương pháp đơn giản cùng cực này mới có thể cảm nhận được cảm xúc với cuộc sống. Nếu như Fujino là thông qua việc giết người để theo đuổi niềm vui, vậy thì Shiki là thông qua loại sở thích giết người này để tìm kiếm cảm giác. Về điểm này giữa hai người vốn có sự khác biệt mang tính quyết định. Tiếng hít thở của Fujino vang lên rõ ràng trong bóng tối… rối loạn, nặng nề, giống như đang đau đớn, đang sợ hãi. Đến bây giờ cô vẫn chưa hề bị thương, nhưng hô hấp lại kịch liệt không khác gì Shiki. Trong bóng tối, tiếng thở của hai người hòa vào với nhau, nhịp tim cũng vậy, suy nghĩ cũng vậy, đến cả sinh mạng cũng như vậy. Giữa cơn cuồng phong, cây cầu lắc lư đều đặn như một chiếc nôi. Lần đầu tiên Shiki cảm thấy thích Fujino, yêu đến mức nhất định phải tự tay đoạt lấy tính mạng của cô ta. - Thật ra tôi hiểu rất rõ, chuyện không cần phải như thế. Ngay từ lần đầu tiên gặp nhau tại quán cà phê, Shiki đã biết bên trong Asagami Fujino thật ra đã đến bên bờ sụp đổ. Không cần thiết phải mạo hiểm giải quyết cô ấy ngay ở đây. Nhưng cuộc sống là như vậy, những thứ không cần thiết kết hợp lại với nhau, chung quy sẽ sinh ra điều gì đó mới mẻ. “Con người là một loại sinh vật luôn thích làm những chuyện không cần thiết”, Touko từng nói như vậy, Shiki bây giờ cũng rất đồng cảm với câu nói đó. Cũng giống như cây cầu này vậy. Con người gọi một thứ không cần thiết là ngu ngốc, trong khi lại ca ngợi một thứ không cần thiết khác là nghệ thuật, rốt cuộc thì ranh giới nằm ở chỗ nào. Ranh giới không thể xác định được, tuy là do bản thân lập ra nhưng quyết định lại là do bên ngoài. Cứ như vậy, ngay từ ban đầu đã không tồn tại ranh giới. Tất cả mọi thứ trên thế giới này chẳng qua chỉ là một ranh giới hư không, vì thế bức tường ngăn cách giữa bình thường và bất thường vốn không tồn tại trong xã hội. Người lập ra bức tường không ai khác chính là bản thân chúng ta. Cũng giống như tôi muốn thoát khỏi thế giới này, cũng giống như Mikiya không hề nghĩ tôi là một kẻ khác thường, và cũng giống như Asagami Fujino đang cố gắng hướng về cái chết. Theo ý nghĩa đó, Shiki và Fujino đang hòa hợp với nhau, bọn họ cực kỳ giống nhau. Trong khoảng không gian chật hẹp này không thể chứa đựng hai sự tồn tại giống nhau. - Tới đi! Tôi đã nhìn thấu trò ảo thuật của cô rồi. Khẽ lắc lắc đầu, khuôn mặt trắng bệch vì mất máu nhưng đồng thời cũng trở nên tỉnh táo hơn, Shiki đứng dậy, tay phải nắm chặt dao găm. Nếu như Fujino không thể tự lùi ra khỏi ranh giới, vậy thì hãy xóa bỏ cô ta, không để lại một dấu tích nào. Shiki chậm rãi xuất hiện. Fujino bắt đầu nghi ngờ chính ánh mắt của mình. Không ngờ Shiki lại xuất hiện ngay trước mặt cô, còn ở khoảng cách gần như vậy. Bản thân Fujino không hề phát hiện, nhiệt độ cơ thể cô lúc này đã lên đến hơn 39 độ. Cơn đau ở bụng là triệu chứng của một cơn bệnh, nhưng đến tận lúc này cô vẫn không nhận ra. - Cô quả nhiên là kẻ khác thường. Đối với Shiki, Fujino chỉ có thể nghĩ như vậy. Cô nhìn thẳng vào Shiki, sau đó bẻ cong. Tầm nhìn bắt đầu lung lay, trục xoay gắn ở đầu và chân Shiki bắt đầu xoay ngược chiều nhau, cơ thể Shiki giống như một mảnh giẻ bắt đầu vặn vẹo. Hay đáng ra là phải vặn vẹo. Shiki thả lỏng cánh tay trái vẫn đang rỉ máu, chỉ dùng tay phải nhẹ nhàng vung dao, hóa giải sự bẻ cong của Fujino. Không, là giết chết nó. - Thứ không có hình dạng đúng là rất khó nhìn ra. Có điều cô đã sử dụng nó quá nhiều, cuối cùng cũng để tôi nhìn thấu được rồi. Năng lực của cô là vòng xoáy có màu xanh lá và đỏ. Nói thật… đúng là rất đẹp. Fujino không thể hiểu những gì Shiki đang nói. Điều duy nhất cô có thể nhận ra là Shiki nhất định sẽ giết chết mình. Cô không ngừng lặp lại cùng một câu nói. “Bẻ cong đi! Bẻ cong đi! Bẻ cong đi! Bẻ cong đi!” Nhưng ánh mắt bị lưỡi dao của Shiki cắt qua lập tức biến mất. Cơn đau bụng của Fujino dường như đã vượt quá giới hạn. - Cô… là ai? Đối với sự sợ hãi của Fujino, Shiki dùng ánh mắt vô cùng sâu sắc đáp lời. - Mọi vật trên đời không gì không có kẽ hở. Không chỉ con người, không khí cũng vậy, ý chí cũng vậy, đến cả thời gian cũng như vậy. Đã có bắt đầu thì tất cũng phải có kết thúc. Đôi mắt của tôi có thể nhìn thấy cái chết của mọi vật, cũng đặc biệt giống như cô vậy. Đồng tử màu đen luôn khiến Fujino cảm thấy bất an, lúc này đang nhìn thẳng vào cô. - Thế nên… chỉ cần là thứ đang sống, cho dù là thánh thần tôi cũng có thể giết cho cô xem. Shiki bắt đầu chạy, ung dung như đang dạo chơi, áp sát Fujino, đẩy ngã cô ta xuống đất, sau đó ngồi đè lên trên và ép chặt xuống. Đối mặt với cái chết kề sát bên, cổ họng Fujino run rẩy. - Cô muốn giết… tôi sao? Shiki không trả lời. - Tại sao phải giết tôi? Tôi chỉ giết chết nỗi đau ở vết thương thôi mà. Shiki bật cười. - Nói dối. Nếu là như vậy, tại sao cô… lại đang cười? Lúc trước cũng thế, bây giờ cũng thế, tại sao lại có vẻ vui mừng như vậy? Fujino không biết nói gì. Cô khe khẽ đưa tay chạm lên khóe miệng. Đó là… một nụ cười méo mó không thể diễn tả được. “……” Mặc dù bản thân không có cảm giác nhưng vẫn có thể hiểu được. Tôi đúng là đang cười. Sau khi giết người lần đầu tiên, sắc mặt của mình khi đứng trong vũng máu trông như thế nào vậy? Sau khi giết người lần thứ hai, sắc mặt của mình khi đứng trong vũng máu trông như thế nào vậy? Mặc dù không rõ tại sao, nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy nôn nao, sự nôn nao khi giết người. Cảm giác đó… là vui sướng sao? Một người ngay cả bị lăng nhục cũng không có cảm giác gì như tôi, khi giết người lại cảm thấy vui sướng sao…? - Cuối cùng cô vẫn cảm thấy thích thú, thích thú với việc làm hại người khác đến tột cùng, cho nên cơn đau ấy cũng vĩnh viễn không thể biến mất. Bởi vì nếu biến mất sẽ không còn lý do để giết người nữa. Vết thương sẽ luôn phải đau đớn, nó còn ích kỷ hơn bất kỳ ai. - Đó là… câu trả lời sao? Fujino lẩm bẩm nói. Cô không muốn thừa nhận chuyện đó. Cô không muốn nghĩ đến chuyện đó. Bởi vì, cô không giống với Shiki… - Tôi đã nói rồi, tôi và cô là những người cực kỳ giống nhau. Con dao của Shiki bắt đầu chuyển động. Fujino hét lên như sắp sửa biến thành tro bụi. Mọi thứ đều vặn vẹo đi. Bãi đỗ xe chấn động kịch liệt. Trong đầu Fujino hiện lên toàn cảnh eo biển cuộn trào trong đêm bão tố. Cố gắng chịu đựng cảm giác nóng bỏng như muốn nung chảy cả bộ não, cô tạo ra trục xoay chuyển giữa lối vào và lối ra của cây cầu… bẻ vặn nó. “Rầm!” Âm thanh vang dội như một tiếng sét. Sắt thép phát ra tiếng rên xiết không chịu đựng nổi gánh nặng. Cây cầu nghiêng sang một bên, khung trần khắp nơi ào ào sụp đổ. Asagami Fujino ngây ngốc nhìn cả công trình tan vỡ. Cô gái vừa rồi còn đè lên người mình đột nhiên bị kéo vào thế giới nghiêng vẹo, rơi ra bên ngoài. Bên ngoài là bão tố, phía dưới là biển… nếu như không nắm được thứ gì để mượn sức thì không thể cứu được. Fujino ra lệnh cho thân thể đang đau đớn đến không thể hít thở nổi. Nếu cứ tiếp tục ở đây thì sẽ bị rơi xuống dưới, vì vậy không thể không rời đi. Cô cố gắng kéo lê thân thể đang sắp sửa bốc cháy rời khỏi bãi đỗ xe. Khu mua bán bị phá hủy khá ít. Con đường vuông thẳng giờ đã biến thành hình thoi. Fujino tiến lên phía trước, muốn tiến lên nhưng lại ngã xuống. Không thể hô hấp, chân không thể động đậy, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không nhìn thấy được gì. Nếu có thì chỉ là, à đúng… chỉ là cơn đau kịch liệt trong cơ thể. Lần đầu tiên cô nghĩ tới cái chết. Bởi vì đau lắm. Cơn đau như thế không thể chịu đựng nổi. Nếu phải mang theo cơn đau này mà sống thì không bằng chết đi cho nhẹ nhõm. - A! Nằm sấp trên mặt đất, Fujino phun ra một ngụm máu. Cô cứ nằm dưới đất như vậy, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ. Tầm mắt dần dần biến thành màu trắng, chỉ có dòng máu của mình đang chảy xuống đất là vô cùng rõ ràng. Máu màu đỏ… cảnh tượng màu đỏ, giống như ánh nắng chiều đang bốc cháy… cứ mãi liên tục bốc cháy. - Không… tôi không muốn chết. Fujino vươn tay ra. Nếu chân không thể cử động thì chỉ có thể dùng tay bò tới. Kéo lê người, từng tấc từng tấc một. Nếu không làm như vậy… thần chết ở phía sau nhất định sẽ đuổi kịp mình. Fujino cố sức bò tới trước. Tất cả mọi cảm giác đều bị đau đớn vùi lấp. Đau, đau, đau… ngoài nó ra thì tôi không thể nghĩ được điều gì khác. Sự đau đớn cuối cùng cũng có được, lúc này lại khiến tôi vô cùng căm ghét. Nhưng mà… nó là sự thực. Bởi vì đau… bởi vì cơn đau kịch liệt, tôi lại khát khao được thoát khỏi cái chết. Tôi không muốn phải biến mất như vậy. Tôi còn muốn sống tiếp, muốn làm những chuyện nào đó. Bởi vì tôi chưa làm được gì cả, cũng chưa để lại được gì. Như vậy thật quá thảm hại. Như vậy thật quá trống rỗng. Như vậy thật quá khổ đau. Nhưng cơ thể đang đau đớn. Đối mặt với cơn đau có thể làm tê dại cả ý muốn sống sót, khiến người ta không khỏi nảy sinh ý muốn bỏ cuộc. Đau! Đau! Đau! Đau! Đau lắm, thế nhưng… Fujino vừa nôn ra máu vừa di động cổ tay, không ngừng lặp lại cùng một câu. Từ khi sinh ra đến nay, lần đầu tiên cô có một mong ước mạnh mẽ đến như vậy. Tôi muốn được sống lâu hơn… Tôi muốn được nói nhiều hơn… Tôi muốn được suy nghĩ về nhiều thứ… Tôi muốn được tiếp tục ở lại nơi này… Nhưng không thể động đậy được nữa rồi. Chỉ có cơn đau không ngừng kéo tới. Đây là… bộ mặt thật của thứ mà bản thân cảm thấy thích thú, sự thực đó làm Asagami Fujino tổn thương hơn bất kỳ chuyện gì. Bây giờ cuối cũng cô đã hiểu ý nghĩa của những tội lỗi mà mình phạm phải, của máu mà mình để lại. Ý nghĩa đó quá nặng nề… đến cả nói lời xin lỗi cũng không được. Bây giờ tôi chỉ còn nhớ đến nụ cười ấm áp ấy. Nếu người đó ở bên cạnh tôi lúc này… anh ấy vẫn sẽ ôm tôi chứ? Thân thể bắt đầu co giật. Dòng máu trào ngược lên cổ họng thông báo cơn đau cuối cùng đang ập đến. Dưới sự tác động ấy, đến cả ánh sáng cũng biến mất, chỉ có thể nhìn thấy những gì còn lưu lại trong mình. Không, đến cả nó cũng đang dần dần mờ nhạt… Không thể chịu nổi sự cô độc của việc biến mất, Fujino bắt đầu lẩm bẩm. Tâm ý thật sự mà từ trước tới nay vẫn luôn bị sự cố chấp của cô che lấp mất… giấc mơ của bản thân khi còn thơ bé, một nguyện vọng vô cùng nhỏ nhoi. - Đau, đau quá, anh à! Thật sự đau lắm… đau như vậy, em… sẽ khóc mất… Mẹ ơi… Fujino có được khóc không? Ý nghĩ ấy, tôi chưa từng nói với bất kỳ ai. Buổi hoàng hôn ba năm trước, nếu như tôi có thể nhắn nhủ chuyện đó với mình, vậy thì… Nước mắt đã chảy ra, rất đau đớn, rất bi thương, đồng thời cũng vô cùng cô quạnh, chỉ có thể khóc. Nhưng chỉ như vậy thôi, chỉ vỏn vẹn một chuyện nhỏ bé như vậy thôi cũng làm cơn đau dịu đi. “Đau đớn không phải là để chịu đựng, mà là để nói với người yêu quý mình”, người ấy đã nói với tôi như thế. Thật hạnh phúc vì được gặp anh ấy… thật hạnh phúc vì có thể gặp lại anh ấy trước khi mình biến thành kẻ như thế này. - Rất đau phải không? Ở tận cùng cơn đau, Shiki đứng đó, tay cầm dao găm. Fujino nâng người lên, đối mặt với Shiki. - Nếu cảm thấy đau, cô nên nói ra thì tốt hơn. Đến cuối cùng Shiki đã nói một câu như vậy… giống như trong hồi ức của Fujino. “Đúng là như vậy” - Cô thầm nghĩ. Nếu như có thể nói ra mình đau đớn… có lẽ tôi sẽ không lạc lối trên con đường sai lầm này. Cuộc sống không tự do mà lại bình thường đó như ánh đèn kéo quân chợt hiện lên. Nhưng đã không thể quay về được nữa. Tội lỗi của bản thân quá nặng nề. Tự tay mình đã giết quá nhiều người… vì hạnh phúc của bản thân mà giết quá nhiều người. Asagami Fujino từ từ ngừng hơi thở. Cơn đau nhanh chóng rút đi. Đến bây giờ, ngay cả cơn đau khi lưỡi dao đâm vào lồng ngực cô cũng không còn cảm thấy. Khuyến mãi: https://www.youtube.com/watch?v=yzobqF9nXeY
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang