[Dịch] Kara no Kyoukai

Chương 2 : Chương 2

Người đăng: fishscreen

Người dịch: fishscreen Vào một đêm cuối tháng tám, tôi ra ngoài tản bộ trên đường phố. Không khí đã bắt đầu pha lẫn chút cảm giác mát mẻ cuối mùa hè. Chuyến tàu điện cuối cùng đã chạy qua, đường phố cũng trở nên yên tĩnh. Yên tĩnh, lạnh lẽo và hoang lương, lạ lẫm giống như một đường phố chết, không thấy người đi đường và cũng không có cảm giác ấm áp, quang cảnh này giống như một bức ảnh giả tạo, làm cho người ta liên tưởng đến chứng bệnh nan y. Bệnh tật, ốm đau, không hoàn thiện. Từ những ngôi nhà tối đen đến những cửa hàng tạp hóa vẫn còn sáng đèn, tất cả mọi thứ đều khiến người ta cảm thấy lúc nào cũng có thể chao đảo và sụp xuống. Ánh trăng màu xanh lục pha lẫn xanh lam làm nổi bật cảnh sắc ban đêm như điêu khắc. Trong cái thế giới mà tất cả đều mê man, chỉ có ánh trăng là vẫn sống, và cũng khiến cho ánh mắt của tôi đau đớn. Cái gọi là “không hoàn thiện” là nói đến việc này. Lúc rời khỏi nhà, tôi khoác thêm chiếc áo da bên ngoài bộ kimono màu xanh lá nhạt. Tay áo kimono cuộn lại bên trong tay áo khoác da, khiến cho thân thể tôi như thiêu đốt. Nhưng ngay cả như vậy tôi cũng không có cảm giác nóng... Không, đối với tôi thì từ lúc đầu cái lạnh đã không tồn tại. Cho dù là khuya như vậy cũng có thể gặp được người. Có người cúi đầu vội vàng đi về phía trước. Có người trầm ngâm trước máy bán hàng tự động. Còn có nhiều người tụ tập dưới ánh sáng của cửa hàng tạp hóa. Tôi thử nghĩ xem bọn họ ở đó làm gì, có ý nghĩa gì, nhưng một người ngoài cuộc như tôi thì hoàn toàn không hiểu được. Nói cho cùng, ngay cả việc tôi ra ngoài tản bộ ban đêm cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tôi chỉ đang lặp thói quen trong quá khứ mà thôi. Hai năm trước. Khi sắp lên năm hai của cấp ba, tôi đã gặp phải tai nạn giao thông, sau đó được đưa vào bệnh viện. Đó là chuyện xảy ra vào một đêm mưa. Dường như tôi đã bị xe hơi đụng bay đi. May mà thân thể không bị vết thương nào nghiêm trọng, không thấy chảy máu cũng không gãy xương, có thể nói là một tai nạn rất nhẹ nhàng. Nhưng mặt khác, dường như tất cả tổn thương đều tập trung ở đầu. Từ đó về sau, tôi vẫn luôn ở trong trạng thái mê man. Tuy nói thân thể gần như không bị thương tổn, nhưng đó vẫn là một tai nạn. Công việc của bệnh viện là giúp cho tôi sống, làm cho thân thể vô ý thức của tôi có thể hoạt động bình thường. Cứ như vậy vào hai tháng trước, Ryougi Shiki đã tỉnh lại. Các bác sĩ nhìn tôi giống như nhìn một người chết vừa sống lại, chuyện này cũng khó trách, bởi vì trước đó không hề có dấu hiệu gì cho thấy tôi sẽ hồi phục đến mức độ này. Còn tôi thì mặc dù không đến mức boàng hoàng như các bác sĩ, nhưng dường như cũng bị một cú sốc nào đó. Nói thế nào cũng được, bởi vì tôi không thể xác thực về sự tồn tại của bản thân. Từ đó về sau, ký ức của tôi trở nên vô cùng kỳ lạ. Nói đơn giản là tôi không thể tin vào ký ức của mình. Tình huống này khác với việc không nhớ được những chuyện xảy ra trong quá khứ, hay còn gọi là chứng mất trí nhớ. Touko đã từng nói, cái gọi là ký ức bao gồm bốn hệ thống vận hành trong đầu, đó là ghi nhận, lưu giữ, tái sinh và tái nhận thức. “Ghi nhận” là chuyển những hình ảnh nhìn thấy thành thông tin và ghi vào trong đầu. “Lưu giữ” là giữ lại những thông tin đó. “Tái hiện” là tìm kiếm những thông tin đã lưu giữ, cũng tức là nhớ lại. “Tái nhận thức” là tiến hành xác nhận xem những thông tin được tái hiện có đồng nhất với sự thật trước kia hay không. Trong bốn trình tự này, chỉ cần một thứ có trục trặc sẽ gây nên bức tường ký ức. Đương nhiên, tùy theo trình tự nào có trục trặc mà ví dụ thực tế cũng khác nhau. Nhưng ở tình huống của tôi, mọi trình tự đều vận hành tốt không hề trục trặc. Tuy rằng tôi không có cảm giác thật đối với ký ức trước kia, nhưng nó lại giống hệt như những hình ảnh mà tôi từng tiếp nhận, cũng tức là trình tự “tái nhận thức” đang vận hành suôn sẻ. Cho dù như vậy, tôi vẫn không thể tin vào bản thân trong quá khứ. Tôi không có cảm giác “tôi là chính tôi”. Mặc dù nhớ được tên mình là Ryougi Shiki, nhưng nó giống như là tên của một người khác, ngay cả khi tôi thật sự là Ryougi Shiki. Khoảng trống trong hai năm đó đã khiến cho tất cả mọi thứ của Ryougi Shiki trở thành “hư không”. Đó không phải nói về thế giới, mà là bên trong tôi thật sự đã trở thành “hư không”. Ký ức của tôi, còn có tính cách thuộc về tôi, tất cả liên hệ đã bị cắt đứt trong tuyệt vọng. Vì vậy, ký ức cũng chẳng qua là những hình ảnh mà thôi, có điều nhờ vào những hình ảnh này mà tôi có thể bắt chước chính mình trước đây. Với cha mẹ hay bạn bè cũng vậy, tôi có thể cho họ gặp một Ryougi Shiki mà họ từng quen biết. Đương nhiên, điều đó cũng khiến cho tôi của hiện tại bị lãng quên. Loại cảm giác như bóp nghẹt này khiến tôi đau đớn đến mức không chịu nổi. Hoàn toàn là một bản sao. Tôi không có cảm giác như đang sống. Giống như một đứa trẻ vừa mới sinh ra, không biết một thứ gì, không trải qua chuyện gì, nhưng ký ức của mười tám năm lại đặt tôi vào vị trí của một người đã trưởng thành. Tình cảm vốn phải nảy sinh từ những trải nghiệm trong cuộc sống, nó thuộc về ký ức, nhưng tôi thì lại không hề tự mình trải qua. Cho dủ có tôi có thử trải nghiệm, đó cũng chỉ là những chuyện mà tôi đã biết. Tôi không thấy cảm động, cũng không có cảm giác sống thật... giống như một trò ảo thuật đã biết rõ từng chi tiết, không còn cảm thấy ngạc nhiên. Và ở trong trạng thái này, tôi lặp lại những hành vi giống như chính mình trước đây. Lý do rất đơn giản. Bởi vì như vậy, biết đâu tôi có thể tìm lại bản thân trong quá khứ. Bởi vì như vậy, biết đâu tôi có thể hiểu được ý nghĩa của việc ra ngoài tản bộ ban đêm. À, đúng rồi! Nói như vậy... có nghĩa là tôi cũng yêu bản thân trong quá khứ. Chợt nhận ra mình đi đã lâu, tôi bất giác ngẩng đầu lên, trước mắt là khu làm việc trong lời đồn. Những tòa lầu cao xấp xỉ đứng ở bên đường một cách ngay ngắn, mặt trước đều là cửa sổ kính, đang phản chiếu lại ánh trăng. Chúng giống như một thế giới mờ ảo phản chiếu lại hình ảnh của chính mình. Tại nơi sâu nhất là một cái bóng cao hơn tất cả, đó là một tòa nhà hai mươi tầng, bề ngoài có hình chiếc thang, giống như một tòa tháp dài và nhỏ vươn đến tận mặt trăng. Tòa tháp đó tên là Fujiou. Lúc này ở đó không hề có ánh đèn, có lẽ những người bên trong đều đã an giấc, dù sao cũng đã hai giờ sáng. Đúng lúc này, một hình ảnh tẻ nhạt đập vào mắt tôi. Những đường nét hình người nổi lên trong tầm nhìn. Cũng không phải ví von, cô gái kia thật sự là đang “nổi”. Gió bỗng nhiên lặng xuống. Với mùa hè, sự lạnh lẽo của không khí ban đêm quả thật khác thường. Giống như những mũi châm lạnh đâm vào cổ. Đương nhiên, đây chỉ là ảo giác của tôi. “Gì thế, hôm nay cũng có à!” Mặc dù không thoải mái khi nhìn thấy nó, nhưng tôi cũng chẳng thể làm gì. Và như vậy, cô gái trong lời đồn lơ lửng trên không như muốn lượm lấy ánh trăng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang