[Dịch] Kara no Kyoukai

Chương 6 : Chương 6

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 00:13 25-06-2020

.
Đêm hôm đó. Mây dông dưới bầu trời bao phủ lấy màn đêm, không lâu mưa liền trút xuống. Tiếng mưa rơi sàn sạt hòa vào cảnh đêm. Mặc dù không lớn đến mức làm bùn cát bắn lên, nhưng không thể gọi đó là mưa nhỏ. Tuy chỉ mới đầu tháng ba, hạt mưa đêm bắn vào người cũng rất lạnh và buốt giá. Cùng với lá trúc bị mưa rơi ẩm ướt, Kokuto Mikiya ngơ ngác nhìn về phía dinh thự nhà Ryougi ở phía xa, bàn tay cầm dù bị đông cứng đến đỏ bừng. Cậu ta bỗng thở dài một hơi. Mikiya cũng không định tiếp tục kéo dài loại hành vi gần như biến thái này. Trong thời gian này nếu cảnh sát có thể bắt được tên quỷ giết người thì thật tốt, còn nếu sau một tuần vẫn không có gì xảy ra, cũng chỉ đành từ bỏ thôi. Theo dõi trong mưa đúng là mệt mỏi. Cái lạnh của mùa đông và những hạt mưa, ngay cả người đã bắt đầu quen thuộc như Mikiya cũng cảm thấy khó khăn. Cậu ta lại thở dài. Nhưng thứ khiến cho tâm tình nặng nề cũng không phải mưa, mà là thái độ của Shiki ngày hôm nay. Cô ấy hỏi tôi tin tưởng cô ấy điều gì, tôi nghĩ cô ấy là muốn truyền đạt với tôi tin tức gì đó. Khi đó Shiki rất mỏng manh, giống như lúc nào cũng có thể khóc ra thành tiếng. Mưa vẫn không ngừng lại. Thềm đá nghênh đón những giọt nước tỏa ánh sáng màu đen, tạo nên những gợn sóng lăn tăn. Tiếng mưa rơi vừa yên tĩnh lại vừa huyên náo. Mikiya đang thẫn thờ lắng nghe tiếng mưa rơi, bên tai chợt vang lên một tiếng động khác còn lớn hơn. Đó là tiếng nước bắn lên. Mikiya quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng động, tại nơi đó có một bóng người mặc áo đơn màu đỏ. Đó là một cố gái mặc áo đơn bị mưa rơi thấm ướt. Không có dù, cả người cô gái đều ướt nhẹp, giống như từ đáy biển trồi lên. Mái tóc đen ngắn kề sát vào khuôn mặt, ánh mắt bên dưới như đang hoảng hốt. - Shiki! Mikiya giật mình chạy về phía cô gái đó. Cô gái đột nhiên xuất hiện không biết đã đứng dưới trời mưa bao lâu, kimono màu đỏ dính sát vào da thịt, thân thể còn lạnh hơn cả một tảng băng. Mikiya đưa dù đến, sau đó lập tức lấy khăn lông trong túi ra. - Đây, lau người đi! Cậu đang làm gì vậy, rõ ràng nhà mình ở ngay bên đó mà? Cậu ta vừa trách cứ vừa chìa tay ra. Nhìn kẻ không hề đề phòng trước mắt, cô gái bỗng cười khinh miệt. Một tiếng “xoát” vang lên. Đó là tiếng lưỡi dao cắt qua không khí. - A? Nhanh hơn cả ngàn lần so với thời gian cậu ta bừng tỉnh lại. Cổ tay đang vươn ra chợt nóng lên, Mikiya bất giác lui về phía sau. Một thứ nóng hổi như chất lỏng chảy qua cổ tay. Bị đứt rồi? Cổ tay? Vì sao? Không thể nào nhúc nhích? Bởi vì đau đớn quá rõ ràng, không thể nào dùng cơn đau bình thường để lý giải được. Đau đớn đến như vậy, ngay cả cảm giác đau cũng đã tê liệt không còn nữa. Mikiya cũng không có thời gian suy nghĩ, cô gái mặc áo đơn mà cậu nghĩ rằng là Shiki bắt đầu cử động. Có lẽ vì trước kia đã từng nhìn thấy thảm kịch xảy ra ở nơi này, cho nên ý thức của cậu ta vẫn không hỗn loạn, vẫn tỉnh táo lùi về phía sau, bỏ chạy ra bên ngoài. - Không! Nhưng không thể nào thoát được. Trong khoảnh khắc Mikiya lùi về phía sau, cô gái đã lao vào người cậu. Tốc độ giữa hai người chênh lệch giống như giữa người và quái vật. Mikiya nghe được nơi chân của mình vang lên một tiếng “xoát”, nước mưa đã hòa vào chất lỏng màu đỏ. Đó là máu của mình chảy trên thềm đá… khi nhận thức thức được điểm này, cậu ta đã không thể nào còn đứng được. - A! Lưng đập mạnh vào nền đá, cậu ta kêu lên một tiếng. Cô gái mặc áo đơn màu đỏ ép xuống trên người Mikiya, con dao nhỏ trong tay không hề do dự đâm vào cổ họng của cậu. Mikiya nhìn cảnh tượng này, trong mắt đều là bóng tối… còn có cô ấy. Cặp mắt màu đen không hề có cảm tình, chỉ có sự nghiêm túc. Mũi dao chạm đến cổ họng Mikiya. Cả người cô gái bị mưa rơi thấm ướt, trông giống như đang khóc. Khuôn mặt không cảm xúc như mặt nạ làm cho người ra sợ hãi, cũng làm cho người ta thương cảm. - Kokutou, còn muốn nói gì không? Shiki hỏi. Cô ấy muốn nghe di ngôn gì đó sao? Mikiya run rẩy, không chớp mắt nhìn chăm chú vào Shiki. - Tôi… còn… không muốn chết… Nếu như đây di ngôn để lại cho Shiki, vậy thì cũng thật kỳ quái. Có lẽ đây không phải nói với Shiki, mà là với cái chết đang từ từ tiến đến gần. Shiki chợt mìm cười. - Tôi muốn giết cậu. Đó là một nụ cười rất dịu dàng. oOo Tháng 7 năm 1998. Tôi đã hoàn thành tốt công việc đầu tiên từ khi bắt đầu làm ở chỗ Touko. Mặc dù nói như vậy, chẳng qua cũng chỉ làm thư ký cho cô ấy, thảo luận với luật sư xử lý một số hợp đồng thủ tục mà thôi. Mặc dù có hơi bất mãn vì không được coi trọng, nhưng tôi cũng hiểu một kẻ nửa chừng đại học đã nghỉ như tôi có năng lực thích hợp hay không. - Mikiya, hôm nay không phải ngày đến bệnh viện sao? - Đúng thật, hết giờ làm em sẽ đi ngay. - Đi sớm một chút cũng được, dù sao cũng xong việc rồi. Khi đeo mắt kính cô Touko sẽ trở nên rất thân thiết, hôm nay chính là một ngày may mắn như vậy. Tôi kết thúc giờ làm sớm hơn bình thường, cầm lấy tay lái của chiếc xe yêu quý. - Vậy em đi trước, khoảng hai giờ nữa sẽ trở lại. - Đợi quà của cậu đấy. Vẫy tay tạm biệt cô Touko, tôi rời khỏi văn phòng làm việc. Mỗi tuần một lần, vào buổi chiều thứ bảy tôi đều đến thăm cô ấy, đến bên cạnh Ryougi Shiki, người từ đêm đó đến nay vẫn không thể nói được lời nào. Cô ấy đang đau khổ thế nào, đang suy nghĩ ra sao, tôi đều không biết. Vì sao cô ấy lại muốn giết tôi, tôi cũng không biết. Nhưng vào lúc cuối cùng Shiki đã cho tôi nhìn thấy nụ cười như giấc mộng, vậy là đủ rồi. Đúng như Gakuto nói, từ rất lâu trước đây Kokuto Mikiya đã thích Ryougi Shiki, không bị giết một lần thì không thể nào tỉnh lại. Shiki ngủ say trong phòng bệnh vẫn giống như khi đó. Tôi nhớ lại lần cuối cùng khi tan học, cô ấy đứng lặng dưới nắng chiều. Trong ánh hoàn hôn như thiêu đốt, Shiki hỏi tôi tin tưởng cô ấy điều gì. Đáp án vẫn như cũ. “Không có căn cứ gì. Tớ cũng không dám nói mình luôn tin tưởng Shiki... Thế nhưng, bởi vì tớ thích cậu, cho nên tớ muốn tiếp tục tin tưởng. ” Đó là một câu trả lời thật ngây thơ. Mặc dù nói không có căn cứ, nhưng lại là những lời chân thật. Cô ấy không giết bất cứ ai, tôi có thể khẳng định như thế. Bởi vì Shiki biết rõ sự đau đớn của việc giết người. Là người bị hại và cũng là người gây hại… cô ấy càng khắc sâu sự đau thương của nó hơn bất cứ ai. Cho nên tôi tin tưởng. Shiki, người chưa từng bị tổn thương; và SHIKI, người đã chịu rất nhiều vết thương. Cô ấy luôn có cảm giác dễ bị tổn thương, cho nên chưa từng bộc lộ cảm xúc đau đớn của mình.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang