[Dịch] Kara no Kyoukai

Chương 2 : Chương 2

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 00:25 25-06-2020

.
Đã sang ngày thứ hai. Dù không nhìn thấy gì tôi vẫn có thể cảm giác được buổi sớm mai đã đến, một phát hiện chẳng có gì đáng nói. Từ câu truyện nhỏ nhặt vô vị đó tôi lại cảm thấy khá vui vẻ. Đang lúc nghĩ xem tại sao lại cao hứng như vậy thì ca khám đã bắt đầu, rồi lại kết thúc khi nào không hay. Buổi sáng không hề yên tĩnh. Mẹ và anh trai tới thăm tôi, nói chuyện mất một lúc. Hoàn toàn giống như những người xa lạ, dù nói chuyện thế nào cũng không thể nắm chắc được. Cực chẳng đã tôi đành phải dựa vào ký ức của Shiki để đối đáp, để mẹ yên tâm đi về. Giống như đang diễn kịch vậy, từ đầu đến cuối rất tức cười. Đến buổi chiều thì cố vấn sinh hoạt tới. Đại khái là nữ bác sĩ chuyện trị liệu ngôn ngữ, lại là người cởi mở một cách quá đáng. - Hi, khỏe chứ? Tôi chưa bao giờ nghe thấy bác sĩ nào lại chào hỏi như vậy. - Ồ, tôi tưởng cô sẽ rất hốc hác, không ngờ da dẻ lại bóng loáng như vậy. Khi vừa nghe nhắc đến cô, tôi còn nghĩ là một người giống như bóng ma ấy, không thể nào mà vui lên nổi. Ừm, tôi thích những cô bé đáng yêu thế này, đúng là may mắn. Theo giọng nói thì có vẻ là một cô gái khoảng hai mươi lăm tuổi, đang ngồi cạnh giường tôi. - Hân hạnh được gặp cô! Tôi là chuyên viên trị liệu ngôn ngữ đến giúp cô điều trị chứng mất ngôn ngữ. Tôi không phải là bác sĩ ở đây nên cũng không có thẻ căn cước, nhưng mà mắt cô không nhìn thấy gì nên cũng chẳng sao. - Mất ngôn ngữ cái gì, cô bảo tôi à? Tôi lập tức hỏi lại. Cô bác sĩ tựa hồ gật đầu ậm ừ. - Đúng thôi, bình thường nghe người khác nói vậy sẽ đều tức giận. Chứng mất ngôn ngữ cũng không dễ để hình dung, huống hồ tình huống của cô là bị chẩn đoán sai. Tay Ashika đó vốn là loại chết dí vào sách vở như vậy, đối với ca bệnh đặc biệt như của cô cũng không am hiểu lắm. Nhưng mà cô cũng có trách nhiệm nhé. Nếu không phải cô ngại phiền phức chẳng chịu mở miệng nói thì đã không bị hiểu lầm như vậy rồi. Cô gái cười cười giống như rất thân mật. Có lẽ hoàn toàn là ý kiến chủ quan của tôi, tôi nghĩ người phụ nữ này nhất định là một người đeo kính. - Bị chẩn đoán là chứng mất ngôn ngữ à? - Đúng thế. Trong tai nạn cô đã bị tổn thương não, vì vậy mới dẫn đến việc bị nghi ngờ là ảnh hưởng đến trung tâm ngôn ngữ. Tuy nhiên đó là chẩn đoán sai lầm. Cô không nói chuyện không phải là do thân thể mà là tinh thần đúng không? Cho nên không phải là chứng mất ngôn ngữ mà là không chịu giao tiếp. Nếu như vậy thì chẳng còn việc gì để tôi làm nữa, chưa tới một phút đã thất nghiệp thật không dễ chịu chút nào cả. Vừa khéo nghề nghiệp của tôi cũng không bận rộn gì lắm, ngồi chơi với cô một lúc vậy. Đúng là quan tâm thừa thải. Tôi đưa tay về phía chuông gọi y tá, đột nhiên cô bác sĩ giật phắt lấy chiếc chuông trong tay tôi. - Cô… - Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật! Nếu để Ashika biết được những chuyện vừa nói thì tôi sẽ lập tức bị đá ra ngoài mất. Bị xem là chứng mất ngôn ngữ thì có gì không tốt chứ? Như vậy chẳng phải có thể khỏi trả lời những chuyện vớ vẩn sao, đã hiểu chưa? Nói như vậy cũng đúng. Nhưng rốt cuộc cô ta là loại người nào mà lại có thể nói một cách thẳng thừng như vậy? Tôi đưa cặp mắt vẫn đang bị băng kín nhìn sang phía vị nữ bác sĩ lai lịch bất minh. - Cô không phải bác sĩ đúng không? - Ừ, nghề chính của tôi là phù thủy. Tôi kinh ngạc thở hắt ra một hơi. - Mấy trò ảo thuật toàn vô dụng thôi. - Ha ha, đúng là thế. Ảo thuật không thể lấp đầy lỗ hổng trên ngực cô. Chỉ có người bình thường mới lấp đầy được. - Lỗ hổng trên ngực… - Đúng. Cô cũng phát hiện ra rồi phải không? Còn cả một “bản thân” cô khác. Vừa cười cô bác sĩ vừa đứng dậy. Chỉ có tiếng ghế bị đẩy sang một bên cùng tiếng bước chân rời đi truyền đến tai tôi. - Xem ra nói những chuyện này vẫn còn quá sớm, hôm nay cứ đến đây thôi nhé. Ngày mai tôi sẽ lại tới. Hẹn gặp lại! Cô ta đột ngột xuất hiện, rồi lại đột ngột biến mất. Tôi đưa cánh tay phải vẫn còn cử động rất khó khăn lên khóe môi. Còn có một “tôi” khác. Lỗ hổng trên ngực. A a a, chuyện gì nữa đây? Tôi đã quên mất điều gì đó. Không còn nữa. Cho dù kêu gọi thế nào cũng không tìm thấy cậu ta nữa. Hơi thở của Ryougi SHIKI, một trong hai nhân cách tồn tại bên trong Ryougi Shiki đã hoàn toàn biến mất. Shiki là người đa nhân cách, trong cơ thể tồn tại một nhân cách khác độc lập với bản thân. Dòng họ Ryougi theo di truyền sẽ sinh ra những đứa trẻ có hai nhân cách. Những gia đình bình thường trong xã hội sẽ rất kiêng kị những đứa bé như vậy, nhưng trong dòng họ Ryougi thì ngược lại, tôn sùng chúng như những người siêu việt, có được quyền thừa kế chính thức. Shiki thừa hưởng dòng máu đó, cho nên dù là con gái nhưng lại thay thế anh trai mình trở thành người thừa kế của gia tộc. Thế nhưng, chuyện như vậy vốn không nên xảy ra. Hai nhân cách… quyền chủ đạo giữa nhân cách nam tính là Dương và nhân cách nữ tính là Âm, thông thường đều là nhân cách nam tính Dương mạnh hơn. Từ trước đến nay, những người thừa kế “chính thống” ít ỏi của dòng họ Ryougi đều được sinh ra là nam, trong người có một nhân cách khác là nữ. Nhưng không hiểu tại sao Shiki thì ngược lại. Shiki là nữ, bên trong lại ẩn chứa SHIKI là nam. Người nắm quyền khống chế thân thể là Shiki nữ… cũng tức là tôi. SHIKI là nhân cách mặt tối của tôi, có những tình cảm bị tôi kìm nén. Shiki sống dưới áp lực của bóng tối xấu xa là SHIKI. Vô số lần muốn giết chết SHIKI, một “bản thân” khác của mình, để bản thân có thể sống một cách bình thường. Mà SHIKI thì hình như chẳng có gì quá bất mãn cả. Cậu ta bình thường đều ngủ say, đến những lúc như luyện tập kiếm đạo thì mới bị gọi dậy, đảm nhận những công việc như rèn luyện một cách buồn chán. Mặc dù hoàn toàn giống như quan hệ giữa cô chủ và người hầu, nhưng thực chất lại không phải vậy. Shiki và SHIKI xét đến cùng thì cũng chỉ là một người. Hành động của Shiki cũng tức là của SHIKI, ước muốn áp chế SHIKI cũng là nguyện vọng của bản thân cậu ta. Đúng thế, SHIKI là quỷ giết người. Mặc dù theo những gì tôi biết thì chưa hề xảy ra những chuyện như vậy, nhưng cậu ta thật sự có ham muốn giết chết người khác, giết chết những sinh vật đồng loại với mình. Shiki là nhân cách chủ không chấp nhận ham muốn đó, luôn luôn kìm nén nó lại. Shiki và SHIKI đều không để ý tới nhau, nhưng lại là thứ không thể thiếu đối với người kia. Tuy Shiki rất lẻ loi, nhưng do có một “bản thân” khác là SHIKI tồn tại mà cô không hề cảm thấy cô đơn. Nhưng thời điểm mối quan hệ ấy sụp đổ vẫn cứ tới. Hai năm trước… khi Shiki còn là học sinh năm một cấp ba. Một ngày nọ, SHIKI, người chưa từng nghĩ đến chuyện sử dụng thân thể, bắt đầu đề xuất nguyện vọng được bước ra bên ngoài... Bắt đầu từ lúc đó, ký ức của Shiki liền trở nên mờ mịt. Tôi của hiện tại không cách nào nhớ được những chuyện từ lúc mình vào năm nhất cấp ba cho đến khi gặp tai nạn. Những điều có thể nhớ được chỉ là… bóng dáng của mình đang đứng giữa hiện trường vụ giết người. Hình ảnh chính tôi đứng nhìn dòng máu đỏ sậm chảy xuống, cổ họng khẽ rung lên. Nhưng so với nó còn có một hình ảnh rõ rệt hơn. Căn phòng học màu đỏ rực lúc hoàng hôn, tựa như đang bốc cháy. Cậu bạn học cùng lớp cuối cùng đã phá hủy Shiki. Cậu thiếu niên mà Shiki và SHIKI muốn giết. Một hi vọng mà Shiki và SHIKI muốn bảo vệ. Chuyện đó, có lẽ tôi đã nhận ra từ cách đây rất lâu rồi. Tôi tỉnh lại từ trong cơn mê dài đằng đẵng, chỉ có tên của cậu ấy là không thể nhớ ra. ...... Màn đêm buông xuống, bệnh viện trở nên yên tĩnh. Tiếng dép lê thỉnh thoảng vang lên bên ngoài hảnh lang khiến tôi cảm giác được mình vẫn còn đang tỉnh táo. Trong bóng tối đó… không, tôi vốn đã ở trong bóng tối rồi. Tôi không thể nhìn thấy gì, đau đớn cảm nhận sự cô độc của mình. Nếu là Shiki của quá khứ, hẳn là sẽ không có loại cảm giác này. Bên trong Shiki còn có một “bản thân” khác. Nhưng giờ SHIKI đã không còn nữa. Không… ngay cả mình là Shiki hay SHIKI tôi cũng không thể phân biệt nổi. Bên trong tôi không có SHIKI, chỉ vì vậy nên tôi coi mình là Shiki. - Ha… thật là mâu thuẫn. Nếu không có ai cả thì mình còn chẳng biết được mình là ai nữa. Tôi thử châm chọc mình một chút, nhưng cũng không thể khỏa lấp được sự trống rỗng trong lồng ngực. Cho dù chỉ cảm thấy một chút đau thương thôi, trái tim không có cảm giác này cũng sẽ phát sinh biến đổi. Lý do thì ngay cả bản thân mình cũng không rõ. Chính vì tôi không phải là ai cả, cho nên mới cảm thấy ký ức của Ryougi Shiki không thuộc về mình. Ngay cả khi có cái vỏ ngoài gọi là Ryouhi Shiki, nếu những thứ bên trong đã bị xóa bỏ thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa… Rốt cuộc là trong khoảng trống rỗng đó đã có thứ gì tiến vào? - Tôi, sắp, vào, đây… Đột nhiên tôi nghe thấy một giọng nói. Giống như cửa sổ bị mở ra, có gió thổi vào. Mình nghĩ ngợi quá nhiều chăng? Tôi đưa đôi mắt nhắm chặt sang phía đó. Ở đó… có người. Sương mù màu trắng đang nhẹ nhàng chuyển động. Cặp mắt không thể nhìn được của tôi chỉ có thể bắt được đường nét đại khái của màn sương đó. Màn sương đó chung quy cứ thấy giống như một con người. Không, con người sao có thể chuyển động mà không có xương cốt như loài sứa được. Đám sương mù đầy ác ý tiến thẳng về phía tôi. Tôi vẫn không cách nào cử động được, chỉ có thể ngây ra chờ đợi. Cho dù đó là thứ gọi là hồn ma thì tôi cũng không cảm thấy sợ hãi. Đúng là không tồn tại thứ gọi là hoảng sợ. Ngay cả khi những thứ kỳ quái xuất hiện, chỉ cần có hình thể là tôi sẽ không cảm thấy sợ hãi. Hơn nữa… nếu là hồn ma thì cũng chỉ tương tự như tôi lúc này mà thôi. Thứ không còn sống như nó và thứ không có lý do tồn tại như tôi vốn chẳng có khác biệt gì quá lớn. Đám sương mù khẽ chạm vào mặt tôi. Nhiệt độ toàn thân tôi nhanh chóng hạ xuống, sau lưng gợn lên cảm giác lạnh lẽo như bị vuốt chim sắc nhọn quét qua. Mặc dù cảm thấy không thoải mái, nhưng tôi vẫn ngây ngốc nhìn nó. Sau một thoáng va chạm ngắn ngủi, sương mù dần tan biến giống như con sên bị rải muối lên. Lý do rất đơn giản. Đám sương mù kia tiếp xúc với tôi không lâu thì đã quá năm giờ. Bây giờ là năm giờ sáng, đến sáng sớm bóng ma sẽ tan biến. Vì vẫn luôn tỉnh táo, tôi một lần nữa thiếp đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang