[Dịch] Kara no Kyoukai

Chương 7 : Chương 7

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 00:17 25-06-2020

Vào sáng sớm ngày 23 tháng 7, cuối cùng tôi cũng đã đến được nơi Minato Keita đang lẩn trốn. Dựa vào những thông tin thu được từ bạn bè của Minato Keita, giới hạn phạm vi hành động và bản tính của cậu ta để suy đoán, cuối cùng tôi phải mất cả một ngày mới tìm ra được chỗ này. Trong một dãy phòng trọ thuộc khu nhà ở cách xa trung tâm thành phố, Minato Keita đã đột nhập vào một gian nhà ở tầng thứ sáu, sau đó ở lại chỗ này. Tôi ấn vào chuông cửa, nói với giọng đủ lớn để cậu ta có thể nghe thấy: - Minato Keita, tôi được đàn anh của cậu nhờ đến tìm cậu. Tôi vào đây! Tôi vừa nói vừa mở cửa trước ra, sau đó lẳng lặng đi vào. Trong phòng không bật đèn, dù đang là sáng sớm cũng có vẻ rất u ám. Tôi băng qua hành lang bằng gỗ đi đến phòng khách. Từ phòng khách trống không chẳng có vật gì, tôi có thể nhìn thấy phòng bếp và phòng ngủ. Bởi vì nơi này vốn không người ở, cho nên cũng không có bất kỳ đồ dùng trong nhà nào. Trong gian phòng trống rỗng chỉ có ánh nắng ban mai của mùa hè chiếu vào. - Cậu ở trong đó phải không? Tôi vào nhé! Bên trong phòng ngủ còn có một gian phòng khác. Tôi mở cửa phòng đó ra, bởi vì cửa sổ khép chặt nên trong phòng rất tối. Ánh mặt trời buổi sáng từ ngoài cửa chiếu vào. Có lẽ vì khá nhạy cảm với ánh sáng, ở sâu trong bóng tối bỗng vang lên một tiếng rên. Đúng như tôi suy đoán, căn phòng này cũng chẳng có thứ gì. Một căn phòng mà không có đồ vật thì cũng chỉ giống như một chiếc hòm, không có bất cứ dấu hiệu nào của sự sống. Trong căn phòng kín này có một thiếu niên khoảng mười sáu tuổi và những hộp đồ ăn trống trơn, còn có một chiếc điện thoại di động. - Cậu chính là Minato Keita phải không? Trốn ở đây sẽ không tốt cho thân thể đâu. Ngoài ra việc tự ý xâm nhập vào nhà của người khá là không đúng, cho dù là không có ai ở. Làm vậy sẽ bị người ta xem là kẻ trộm và bắt lại đấy. Tôi vừa bước vào gian phòng, thiếu niên Keita kia liền hốt hoảng lui đến bên tường… gương mặt đầy vẻ tiều tụy. Từ buổi tối khi chuyện xảy ra đến bây giờ chỉ mới ba ngày, nhưng gương mặt của cậu ta đã hóp sâu, cặp mắt đỏ kè, rõ ràng là không hề chợp mắt chút nào. Cậu ta trở nên như vậy không chỉ là do uống thuốc, nếu như không có thuốc trợ giúp chắc đã sớm phát điên rồi, có lẽ là do tận mắt nhìn thấy thảm kịch mà mình không thể tin được. Cậu ta bảo vệ bản thân bằng cách tự nhốt mình trong bóng tối nhân tạo này. Mặc dù phương pháp bức mình đến bên vách đá này là một kiểu tự vệ cực đoan, nhưng nếu chỉ kéo dài đôi ba ngày thì hẳn là vẫn có hiệu quả. - Anh là ai? Trong giọng nói khô khốc vẫn còn sót lại một chút lý trí. Tôi dừng bước. Cậu ta bởi vì chứng kiến chuyện không thể tin nên tinh thần đã rối loạn, bây giờ lại vì sợ hãi phạm nhân mà lâm vào khủng hoảng, nếu tùy tiện đến gần sẽ khiến cậu ta bị kích động, chưa biết sẽ có hành động gì, có khi còn cho rằng tôi là đồng bọn của phạm nhân không chừng. Nhưng nếu có thể nói chuyện thì lại là chuyện khác, trong quá trình nói chuyện lý trí sẽ được đánh thức. Tôi nghĩ thay vì đến gần an ủi, đứng ở chỗ này nói chuyện sẽ có hiệu quả hơn. - Anh rốt cuộc là ai? Nghe được câu hỏi lặp lại, tôi giơ hai tay lên. - Bạn của Gakuto, cũng xem như là đàn anh của cậu. Kokuto Mikiya, cậu còn nhớ cái tên này không? - Kokutou… anh? Đối với cậu ta, tôi là một nhân vật xuất hiện ngoài dự kiến. Sau kinh ngạc ban đầu, cậu ta bắt đầu khóc lên. - Anh, sao anh lại tìm đến đây? - Là Gakuto nhờ tôi đến bảo vệ cậu. Gakuto và tôi đều lo cậu bị cuốn vào chuyện phiền phức gì đó. Tôi thử dò hỏi xem có thể đến gần hay không, nhưng thiếu niên Keita kia lại lắc đầu kịch liệt. - Em không thể ra khỏi đây, vừa ra ngoài sẽ bị giết ngay. - Dù cậu ở lại đây thì cũng sẽ bị giết. Thiếu niên Keita kia mở to hai mắt. Đối với cặp mắt đầy vẻ thù địch và tơ máu của cậu ta, tôi chậm rãi lấy thuốc lá ra, sau đó đốt một điếu… Thực ra tôi cũng không hút, chỉ cố tình làm ra vẻ bình tĩnh để đối phương thả lỏng mà thôi. - Chuyện đó tôi đã biết đại khái. Keita, cậu biết phạm nhân là ai chứ? Tôi thở ra một hớp khói, đồng thời lên tiếng hỏi. Nhưng thiếu niên Keita kia chỉ im lặng. - Như vậy để tôi nói luôn. Buổi tối ngày 20, các cậu gặp nhau tại quán rượu Shinkirou nơi bình thường hay tụ tập. Đêm đó trời đổ mưa, tôi cũng vừa lúc đang tham gia một tiệc rượu, nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì. Gakuto nhờ tôi tìm cậu, cho nên ít nhiều tôi cũng biết được một chút tình hình, cũng đại khái đoán được các cậu đã làm gì vào buổi tối khi chuyện xảy ra. Cảnh sát hình như còn không biết, bởi vì đám bạn bè của cậu còn không đến nỗi đi nhờ cảnh sát. Đúng là phiền phức thật. Tôi nhún nhún vai. Thiếu niên Keita kia nhìn tôi với cặp mắt sợ hãi khác hẳn với vừa rồi, không phải là sợ hãi đối với chuyện đã xảy ra, mà là lo lắng chuyện mình đã làm sẽ bị phơi bày ra ánh sáng. - Vào buổi tối khi xảy ra chuyện, tại hiện trường ngoài trừ năm người các cậu ra còn có một người khác, đó là một cô gái học sinh trung học bị các cậu uy hiếp. Mặc dù không biết tên, nhưng có người đã nhìn thấy cô gái đó tiến vào quán rượu kia. Sau khi chuyện xảy ra, cô gái học sinh trung học đó không tìm cảnh sát nói rõ tình hình, cũng không bị bất cứ ai phát hiện. Khác với bốn người bị giết, không phát hiện thi thể của cô ta cho nên không thể xem là đã chết. Cậu có biết cô gái đó thế nào rồi không? - Không biết… em không biết loại người như vậy. - Vậy thì kẻ giết chết bốn người kia chính là cậu rồi, phải liên lạc với cảnh sát thôi. - Sao như vậy được, chuyện đó không phải do em làm… chuyện đó, chuyện đó… không thể nào… - Ừ, tôi cũng cảm thấy thế. Vậy là cô gái kia thật sự có mặt ở đó sao? Sau khi im lặng một lúc, thiếu niên Keita kia gật đầu. - Nhưng đây chính là vấn đề. Chỉ với sức của một cô gái thì không thể nào làm được chuyện đó. Các cậu đã cho cô ta uống thuốc sao? Thiếu niên lắc đầu thật nhanh, cũng không phải muốn nói cô gái kia không phải là phạm nhân, má là ám chỉ bọn họ vốn không làm chuyện gì mất trí. - Năm người đàn ông bị một cô gái giết chết bốn người, chuyện này không thể nào. - Nhưng sự thật chính là như vậy… Con bé đó, ngay từ đầu em đã cảm thấy nó rất kỳ lạ, quả nhiên là không bình thường. Quái vật, nó chính là một con quái vật! Dường như vừa nói vừa hồi tưởng lại chuyện kia, thiếu niên dùng hai tay ôm lấy đầu, hàm răng run lên lập cập. - Con bé đó rõ ràng chỉ đứng một chỗ, nhưng lại khiến mọi người bị xoắn lại, chỉ nghe được tiếng xương vỡ vụn nhưng không biết chuyện gì xảy ra. Đến khi có hai người bị giết thì em mới chú ý tới. Quả nhiên con bé Fujino đó không phải là người bình thường, nếu còn ở lại đó thì sẽ bị giết chết… Thiếu niên Keita kia lẩm bẩm một cách khác thường. Cô gái… tên là Fujino kia chỉ đưa mắt nhìn, nhưng lại khiến cho tay chân của các thiếu niên kia bị xoắn đứt. Mặc dù không biết tại sao cậu ta lại nghĩ như vậy, nhưng đối với một người có mặt ở hiện trường thì có lẽ đây là cảm nhận thiết thực nhất. Chẳng lẽ đây chính là sự khác biệt giữa kẻ giết người và người bị giết sao? Mặc dù nó cũng không phải là mánh khóe giống như trò bẻ cong chiếc thìa, nhưng cuối cùng tôi vẫn gật đầu, ít nhất thì chuyện này cũng có khả năng tồn tại. Từ sau khi quen biết một phù thủy như cô Touko, tôi chẳng còn có thể phủ định được thứ gì. Tóm lại là tạm thời cứ để vấn đề này vẫn sang một bên, bởi vì vừa rồi có một câu nói càng khiến tôi chú ý hơn. - Hiểu rồi. Tôi tin chuyện này là do cô gái tên Fujino kia làm. - Hả? Thiếu niên Keita kia giật mình ngẩng mặt lên. - Nhưng anh à, đó là nói dối. Sẽ không ai tin vào chuyện như vậy. Làm ơn, xin anh hãy cho em biết đó là nói dối đi… - Vậy cậu cứ xem đó là trò ảo thuật, hay là xem như thuật thôi miên cũng được. Chuyện mà mình không thể lý giải, vậy cũng không nên miễn cưỡng tin tưởng vào nó. À, vừa rồi cậu nói ngay từ đầu đã cảm thấy cô ta rất kỳ lạ là sao? Lời giải thích do tôi thuận miệng nói ra dường như ít nhiều cũng có tác dụng, thiếu niên Keita kia trở nên thả lỏng hơn, tâm tình khẩn trương vừa rồi cũng dần dần giảm đi. - À… kỳ lạ… con bé đó là một kẻ kỳ lạ. Thoạt nhìn giống như nó đang diễn kịch, bất cứ phản ứng nào cũng chậm đi một chút. Khi bị thủ lĩnh uy hiếp vẻ mặt của nó không hề thay đổi, cho uống thuốc cũng không có phản ứng gì, ngay cả khi bị đánh thì dáng vẻ vẫn giống như chẳng có chuyện gì xảy ra. - À, vậy sao! Mặc dù tôi biết bọn chúng đã từng hành hạ cô gái tên là Fujino kia, nhưng cậu ta lại có thể nói ra một cách không hề xấu hổ như vậy, điều này khiến tôi cũng chẳng biết nói gì. Trong nửa năm qua cô gái tên là Fujino vẫn luôn bị lăng nhục, vì báo thù bên đã giết hại bọn chúng. Trong hành động của cô ấy liệu có chính nghĩa hay không? Chính nghĩa và luật pháp có phải vẫn luôn mâu thuẫn với nhau? Những vấn đề này hiện giờ tôi cũng không muốn suy nghĩ đến. - Bề ngoài của nó cũng không tệ, nhưng chơi đùa với nó chẳng có chút hứng thú nào, cảm giác giống như đang ôm một con búp bê vậy. Có điều… đúng rồi, khi đó không giống như vậy. Gần đây xảy ra một chuyện, trong đám đồng bạn của em có một tên rất nguy hiểm. Tên đó lại cảm thấy rất thú vị vì làm thế nào Fujino vẫn trơ trơ, cho nên cuối cùng đã dùng gậy bóng chày đập vào lưng con bé đó. Khi đó Fujino hình như rất đau, cả mặt mũi đều méo xệch. Lúc đó em lại thở phào nhẹ nhõm, thì ra nó vẫn còn biết đau. Chỉ có buổi tối đó em mới phát hiện nó vẫn còn giống như người, cho nên nhớ rất rõ ràng. - Mày câm miệng lại đi! Thiếu niên Keita kia liền im bặt. Nếu còn nghe tiếp, tôi cũng không tự tin sẽ kiềm chế được mình. - Tôi đã hiểu đại khái rồi. Tôi có người quen làm cảnh sát, có thể nhờ người đó bảo vệ cậu. Đây là biện pháp an toàn thứ hai. Tôi tiến đến gần, muốn kéo cậu thiếu niên đang ngồi dưới đất lên, nhưng cậu ta lại hét lớn. - Không được, em không đến chỗ cảnh sát đâu. Hơn nữa… vừa ra ngoài thì sẽ bị giết. Thay… thay vì bị xoắn nát như vậy không bằng cứ ở lại chỗ này! - Vừa ra ngoài thì sẽ bị giết à? Những lời này hình như có gì đó không hợp lý. Giữa tôi và thiếu niên kia có vẻ vẫn tồn tại quan niệm mang tính khác biệt. Nếu như nói là vừa ra bên ngoài sẽ bị phát hiện thì tôi có thể hiểu được, nhưng cậu ta lại không nói là bị phát hiện mà lại nói thẳng là sẽ bị giết chết, điều này thật sự rất kỳ lạ. Chẳng lẽ cậu ta đang bị theo dõi sao? Cuối cùng tôi chú ý tới chiếc điện thoại di động đặt ở bên cạnh thiếu niên Keita kia. - Cậu đã nhận điện thoại của Asagami Fujino phải không? Câu nói này khiến thiếu niên Keita kia lại lâm vào trạng thái khủng hoảng. - Chỗ này đã bị phát hiện rồi sao? Thiếu niên run rẩy trả lời rằng không biết. - Lúc chạy trốn em đã cầm theo điện thoại di động của thủ lĩnh. Sau khi mọi người bị giết, con bé đó gọi điện thoại tới nói rằng đang tìm em, còn nói rằng nhất định sẽ tìm được em. Cho nên em không thể không trốn đi. - Vậy mà vẫn cầm chiếc điện thoại di động này, tại sao? Mặc dù tôi đã đoán ra, nhưng vẫn muốn xác nhận một chút. - Bởi vì, con bé đó nói nếu như ném đi thì sẽ giết chết em… nếu không muốn chết thì hãy giữ nó, còn nói rằng chỉ cần giữ nó thì sẽ bỏ qua cho em. Đây là chuyện gì? Thù hận của Asagami Fujino sao lại sâu như vậy? - Nhưng con bé đó mỗi ngày vào buổi tối đều gọi điện thoại cho em… nó điên rồi. Nó nói gì đó như hôm kia đã gặp Shono, còn hôm qua thì lại gặp Kouhei… còn nói bởi vì bọn họ không biết em ở đâu nên đã bị giết chết, còn nói rằng em thật tốt, thật tử tế… nếu như em coi trọng bạn bè thì hãy đến gặp nó… sao có thể như vậy được! Điều này thật đúng là kinh khủng. Mỗi đêm đều gọi điện thoại tới, mục đích là thông báo cho người mình muốn giết: hôm nay không tìm được ngươi, cho nên một người bạn phải chết thay ngươi, nếu ngươi không muốn bạn bè chết thì hãy đến gặp ta. Không đến thì cũng được, nhưng trước đó ta sẽ tiếp tục giết người, cuối cùng sẽ tìm được ngươi… - Làm sao đây, em còn không muốn chết, không muốn chết như vậy! Những người kia đang kêu khóc, trong miệng phun ra máu, cổ… cổ giống như chiếc khăn bị xoắn đứt! - Vứt chiếc điện thoại kia đi, nếu không thì người chết sẽ còn nhiều hơn! - Em không biết, không phải em đã nói nếu vứt nó đi thì sẽ bị giết sao… Cũng vì như vậy, hai người không hề liên quan đã chết. Cũng vì như vậy, Asagami Fujino đã giết chết hai người một cách vô nghĩa. - Cứ tiếp tục như vậy chắc chắn cậu sẽ bị giết. Tôi vứt mẩu thuốc lá còn thừa xuống đất, đạp tắt nó, sau đó bước lên phía trước, kéo mạnh cổ tay của thiếu niên đang ngồi dưới đất ôm đầu gối kia. - Anh à, tha cho em đi! Em đã không còn cách nào rồi. Đừng động đến em… không, không phải, em thật sự rất sợ, em không muốn ở một mình chờ đợi nữa, xin anh hãy cứu em… Tôi gật đầu. - Được rồi, tôi sẽ không giao cậu cho cảnh sát. Tôi sẽ dẫn cậu đến nơi an toàn nhất mà tôi biết. Nơi có thể bảo vệ thiếu niên này cũng chỉ có chỗ cô Touko, tôi tin rằng đây là phương pháp tốt nhất đối với bất kỳ ai.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang