[Dịch] Kara no Kyoukai
Chương 3 : Chương 3
Người đăng: fishscreen
Ngày đăng: 00:25 25-06-2020
.
Chẳng thể nhớ nổi đây là buổi sáng thứ mấy từ lúc tôi hồi phục ý thức đến nay. Hai mắt tôi vẫn bị băng gạc che kín, không nhìn thấy gì cả.
Buổi sáng yên ả, không có một bóng người.
Sự lặng lẽ như lan truyền khắp xung quanh, rực rỡ khiên người ta như quên hết cả bản thân.
Có thể nghe thấy tiếng chim nhỏ chuyền cảnh.
Có thể cảm nhận được sự ấm áp của ánh mặt trời.
Lá phổi tràn đầy không khí trong lành.
A, so với cái thế giới này, nơi đây đúng là vô cùng tươi đẹp.
Nhưng tôi vẫn không cảm thấy chút vui sướng nào.
Mỗi khi chỉ có thể cảm giác được không khí của buổi sớm mai đang bao quanh mình, tôi lại không khỏi suy nghĩ.
Đây rõ ràng là hạnh phúc.
Con người vẫn luôn là một tồn tại độc lập. Rõ ràng tồn tại một mình sẽ an toàn hơn hết thảy, vậy tại sao con người lại không thể chịu đựng nổi cuộc sống chỉ có một mình?
Điểm ấy đã bị “tôi” của quá khứ khắc phục, bởi vì một mình tôi là đủ rồi, cho nên không cần ai khác nữa.
Nhưng bây giờ lại khác, tôi đã không còn trọn vẹn nữa.
Tôi chờ đợi phần còn thiếu đó, cứ lặng lẽ chờ đợi như vậy.
Nhưng mà, rốt cuộc tôi đang chờ đợi ai đây...?
......
Cô bác sĩ tự xưng là cố vấn sinh hoạt đó ngày nào cũng tới. Không biết từ lúc nào, tôi hình như đã xem cuộc nói chuyện với cô ấy là căn cứ để ghi nhận một ngày trống rỗng.
- Ồ, hóa ra là vậy. Cậu SHIKI đó không có quyền chủ đạo, không thể sử dụng thân thể à. Chính vì như vậy nên càng lúc càng thú vị. Hai người các cô.
Ngồi trên ghế cạnh giường bệnh như thường ngày, cô bác sĩ rất cao hứng nói. Không biết tại sao, cô ta hiểu rất chi tiết về những chuyện liên quan đến tôi, ngay cả chuyện tôi là người có hai nhân cách mà chỉ có người trong nhà Ryougi mới biết, hay là việc tôi có liên quan đến sự kiện quỷ giết người hai năm trước. Những chuyện vốn phải che giấu đó, đối với tôi lại là những vấn đề nhỏ nhặt chẳng đáng quan tâm.
Không biết từ lúc nào, cuộc nói chuyện đã biến thành tôi làm vai phụ cho vị cố vấn sinh hoạt đó diễn trò.
- Không cảm thấy hai nhân cách rất là thú vị hay gì đó sao?
- Hì hì, hai người các cô ấy à, mang hai nhân cách không phải rất đáng yêu ư? Đồng thời tồn tại, lại tự có ý chí của riêng mình, hơn nữa còn có thể thống nhất hành động với nhau. Nhân cách kỳ lạ phức tạp như vậy không phải hai nhân cách song song, hẳn là nhân cách cá biệt trùng lặp mới đúng.
- Nhân cách cá biệt… trùng lặp…?
- Đúng thế. Tuy nhiên vẫn còn một điểm nghi vấn. Nếu như vậy thì cậu SHIKI kia vốn không cần thiết phải ngủ say. Theo như cô nói thì cậu ta luôn luôn ngủ say, chuyện này có hơi kỳ lạ.
SHIKI luôn luôn ngủ say.
Người có thể trả lời câu hỏi này, có lẽ chỉ có tôi.
Bởi vì so với Shiki… SHIKI càng thích nằm mơ hơn.
- Vậy thì, bây giờ vẫn đang ngủ à? Cậu ta ấy.
Tôi không trả lời câu hỏi của cô bác sĩ.
- Vậy sao? Quả nhiên là đã chết rồi. Đã chết thay cô trong tai nạn xảy ra hai năm trước. Do đó trong trí nhớ của cô mới có thiếu sót. Những ký ức của cậu SHIKI kia có liên quan đến sự kiện hai năm trước trở nên mờ mịt là vì vậy. Nếu cậu ta đã mất rồi thì phần ký ức đó cũng không thể tìm lại được nữa… Rốt cuộc là Ryougi Shiki đã làm gì trong sự kiện quỷ giết người, chuyện này đã hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.
- Nghe nói thủ phạm của vụ đó vẫn còn chưa bị bắt.
- Ha ha, bởi vì cô gặp tai nạn nên mới đột nhiên biến mất đấy.
Không biết là nghiêm túc đến mức độ nào, cô bác sĩ cười lớn.
- Nhưng mà, cậu SHIKI đó không có lý do gì biến mất chứ. Bởi vì nếu như lúc đó cậu ta tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, không phải người biến mất sẽ là Shiki sao? Tạo sao cậu ta lại hi vọng mình biến mất?
Chuyện đó, hỏi tôi thì sẽ rõ à?
- Không biết. Quan trọng hơn, cô có mang kéo tới không?
- À, chuyện ấy thật sự là không được. Do cô có tiền sử rồi nên hình như đã bị hạn chế sử dụng vật sắc.
Lời cô bác sĩ nói đúng như những gì tôi đã dự tính.
Do vận động hồi phục thường xuyên, thân thể tôi cũng đã khôi phục đến mức có thể tự do hành động. Mỗi ngày hai lần, chỉ vỏn vẹn vài phút vận động không ngờ lại giúp tôi hồi phục nhanh như vậy, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Để ăn mừng một chút, tôi hỏi mượn cô bác sĩ kia một cái kéo.
- Nhưng mà cô cần kéo làm gì? Muốn gọt hoa quả à?
- Gọt kiều gì chứ. Tôi chỉ muốn tỉa tóc chút thôi.
Đúng vậy. Thân thể đã có thể cử động, mái tóc phủ xuống lưng lại khiến tôi cảm thấy khó chịu, phần tóc từ cổ trải dài xuống vai đúng là quá phiền phức.
- Chuyện đó cứ gọi chuyên gia làm đẹp đến là được rồi. Nếu thấy khó mở miệng thì để tôi gọi thay cô cũng được.
- Không cần nữa. Để người khác chạm vào tóc mình, chỉ nghĩ thôi cũng khó chịu rồi.
- Đúng là thế. Tóc là tính mạng của thiếu nữ. Cô vẫn giữ nguyên bộ dạng hai năm trước, chỉ có tóc là mọc dài ra, đúng là đáng thương.
Tôi nghe thấy tiếng cô bác sĩ đứng dậy.
- Vậy tặng cô cái này coi như thay thế. Bùa hộ thân có khắc thần chú, tôi nghĩ ít nhiều gì cũng có chút tác dụng. Treo ở trên cửa, chú ý đừng để ai lấy xuống.
Nghe âm thanh thì hình như cô bác sĩ đứng lên ghế, treo cái bùa hộ thân gì đó lên cửa.
Tiếp đó cô ta thuận tay mở cửa ra.
- Thôi tôi đi nhé. Từ sáng mai có lẽ sẽ có người khác đến, vì thế đến lúc đó nhớ chú ý hơn đấy.
Bỏ lại một câu kỳ lạ, cô bác sĩ rời đi.
……
Tối hôm đó, vị khách thường ngày không còn xuất hiện nữa. Bóng ma giống như sương mù cứ đêm khuya là sẽ đến, chỉ có hôm nay lại không tiến vào trong phòng bệnh.
Sương mù mỗi tối đều tới chạm vào tôi.
Mặc dù biết đó là chuyện nguy hiểm, nhưng tôi không hề để ý. Cái thứ giống như bóng ma đó dù đến để giết tôi thì cũng chẳng có vấn đề gì cả.
Không, nếu nói là đến để giết tôi thì còn đơn giản hơn một chút.
Đối với người không có cảm giác đang tồn tại như tôi, đến cả lý do để sống sót cũng không có, vậy thì biến mất ngược lại còn nhẹ nhàng hơn.
Trong bóng tối, tôi đưa ngón tay khẽ chạm lên băng gạc quấn quanh mắt.
Không lâu nữa thị lực sẽ hồi phục. Nếu như vậy, tôi sợ lần tới sẽ tự móc mắt mình ra mất.
Bây giờ mặc dù không thấy gì, nhưng khi lành lặn thì sẽ nhìn thấy nó. Nếu như chỉ có thể nhìn thấy cái thế giới đó, vậy tôi thà không cần đôi mắt này nữa. Cho dù không nhìn thấy cả thế giới hiện giờ nữa thì cũng tốt hơn tình huống đó vài phần.
Nhưng trước khi khoảnh khắc đó tới, tôi vẫn chưa thể hành động.
Shiki của quá khứ hẳn là sẽ không do dự phá hủy đôi mắt này. Tôi của hiện tại lại vì bóng tối tạm thời có được mà ngập ngừng.
Thật là, chẳng ra làm sao cả.
Tôi không có ý chí để tiếp tục sống, nhưng cũng không có cả ý chí để tiếp nhận cái chết. Kẻ không có cảm giác như tôi, cũng chẳng cảm thấy hứng thú đối với bất kỳ hành động nào, chỉ có thể chấp nhận ý chí mà người khác áp đặt lên mình.
Cho nên, nếu đám sương không rõ hình hài đó giết chết tôi thì sẽ có thể kết thúc tất cả.
Mặc dù không cảm thấy sự hấp dẫn của cái chết, nhưng tôi cũng không dự định chống cự.
Dù sao thì, vui hay buồn cũng vậy, đều là những thứ chỉ có thể trao cho Ryougi Shiki.
Bởi gì tôi lúc này, đến cả ý nghĩa để sống cũng không có.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện