[Dịch] Kara no Kyoukai

Chương 3 : Chương 3

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 00:15 25-06-2020

Trước khi tháng bảy kết thúc không lâu, chung quanh tôi đột nhiên trở nên ồn ào náo nhiệt. Người bạn hai năm qua vẫn luôn mê man trên giường bệnh đã hồi phục ý thức. Từ sau khi nghỉ đại học và đi làm, tôi đã hoàn thành công việc quan trọng thứ hai. Đứa em gái năm năm qua chưa từng gặp mặt cũng trở lại nội thành. Những chuyện này khiến cho tôi không có chút thời gian nào để nghỉ ngơi. Mùa hè của tôi, Kokuto Mikiya mười chín tuổi đã bắt đầu trong cảnh rối ren như vậy. Hôm nay là ngày nghỉ hiếm có, tôi lại bị bạn bè thời trung học kéo đi tham dự một bữa tiệc, khi chú ý tới thì đã lỡ mất chuyến tàu điện cuối cùng. Mọi người tham gia bữa tiệc đều đón tắc xi trở về. Có điều mai mới là ngày phát lương, cho nên tôi không có được phần tiền dư dả đó. Không biết làm sao, tôi đành phải đi bộ về nhà. May mà chỗ ở của tôi cũng chỉ cách nơi này hai trạm. Mới vừa rồi còn là ngày 20 tháng 7, lúc này đã chuyển sang ngày 21 tháng 7 tiếp theo. Một mình đi trên đường phố đã qua lúc 0 giờ, đêm sâu hoàn toàn yên tĩnh. Mai lại là ngày làm việc. Đường phố phồn hoa đã ngủ say. Tối nay mưa rơi rất lớn, mặc dù khi đến khuy thì đã tạnh, nhưng trên đường nhựa vẫn còn dấu vết. Trên mặt đường ẩm ướt vang lên tiếng nước. Hiện giờ là giữa mùa hạ, cho nên nhiệt độ đêm nay cao hơn cả 30 độ. Hơi nóng ban đêm và cái ẩm ướt của nước mưa phả vào trên da thịt làm cho người ta khó chịu. Tôi chợt thấy có một cô gái trẻ đang ngồi bên đường. Cô gái mặc đồng phục màu đen ngồi ở bên đường, ôm lấy bụng như đang rất đau đớn. Bộ đồng phục kia trông giống như của các nữ tu sĩ giáo hội, được thiết kế ưu mỹ, giản dị nhưng lại làm cho người ta liên tưởng đến trang phục lộng lẫy của lễ hội. Đây là đồng phục của học viện nữ Reien, một ngôi trường khá có tiếng trong giới tiểu thư quý tộc. Theo cách nói của Gakuto thì bộ đồng phục này mặc vào trông giống như đầy tớ gái vậy, rất nổi danh trong đám người “đồng đạo”. Trước tiên xin nói rõ một chút, tôi cũng không phải là một trong những người “đồng đạo” đó, chỉ vì em gái cũng học ở trường này nên mới biết mà thôi. “Nghe nói học sinh của Reien ở nội trú cả ngày mà…” Nếu là vậy, cô gái kia xuất hiện ở đây vào lúc này quả thật rất kì lạ. Là dò cô ấy gặp phải phiền phức nào đó, hay là học sinh cá biệt không tuân thủ nội quy nhà trường? Nếu đã là bạn học cùng trường với em gái, nên chào hỏi một chút thì tốt hơn. Sau khi tôi cất tiếng chào, cô gái chậm rãi quay đầu lại, mái tóc dài được buộc lên khẽ phất phơ. “……” Cô gái kia dường như khẽ hít sâu một hơi, rất khó phát giác ra. Cô ấy có mái tóc dài, ánh mắt bình tĩnh, nhìn có vẻ rất điềm đạm nho nhã, khuôn mặt nhỏ nhắn đoan chính đáng yêu, chiếc cằm đầy đặn, có một cảm giác cân bằng kỳ diệu giống như một con búp bê Nhật Bản. Mái tóc dài thẳng đến sau lưng, tóc mai bên tai hơi cột lên, rũ xuống đến trước ngực. Lẽ ra phải là trái phải đối xứng, nhưng bên trái lại giống như bị kéo cắt đứt không còn thấy. Tóc trước trán được cắt rất đẹp, khiến cho người ta liên tưởng đến một đại tiểu thư xuất thân cao quý. - Xin hỏi có chuyện gì không? Cô gái vẻ mặt nhợt nhạt hỏi. Bờ môi cô ấy thâm lại, rõ ràng hiện lên màu tím bầm, một tay ôm lấy bụng, khuôn mặt cau lại vì đau đớn. - Bụng đau lắm sao? - Không, chuyện đó… tôi, ừm… Cô gái cố làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng lời nói lại khiến người ta không tin được. Dáng vẻ của cô ấy trông rất mong manh, hoàn toàn giống như Shiki lúc mới gặp, có cảm giác như tùy thời có thể ngã xuống. - Cô là học sinh của trường Reien phải không? Không bắt kịp tàu điện sao? Từ nơi này đến Reien rất xa, có muốn tôi giúp cô gọi tắc xi không? - Không, không cần đâu. Tôi, hiện giờ không có tiền mặt. - Chà, tôi cũng không có. Cô gái mở to hai mắt. Tôi thật là, lúc nào cũng có những phản ứng thật khó hiểu. - Vậy chắc nhà cô cũng ở gần đây. Nghe nói Reien là trường nội trú, cô được phép ra ngoài sao? - Không, nhà tôi còn cách nơi này xa hơn. Không biết làm sao, tôi đành gãi gãi đầu. “Cô ấy bỏ nhà trốn đi hay gì đó sao?” Tôi cũng chỉ nghĩ ra được khả năng này. Phiền phức rồi. Cô gái toàn thân ướt đẫm, có lẽ vừa rồi gặp mưa mà lại không có dù, lúc này quần áo vẫn đang nhỏ nước. Từ sau chuyện đó, tôi rất ghét nhìn thấy con gái dầm mưa bị ướt, cho nên nói ra một cách rất tự nhiên: - Tối nay cô đến chỗ tôi ở một đêm được không? - Chuyện đó, được sao?… Cô gái vẫn đang ngồi bên đường, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn tôi hỏi. Tôi gật đầu: - Tôi ở một mình nên không sao cả, nhưng cũng không thể đảm bảo được. Mặc dù tôi vốn không có ý đồ gì, nhưng biết đâu lại xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn. Dù sao tôi cũng là một thanh niên trưởng thành khỏe mạnh. Cho nên cô hãy suy nghĩ thật kỹ, nếu đồng ý thì hãy theo tôi. Mặc dù không may là còn chưa tới ngày phát lương, nhưng những thứ như thuốc giảm đau thì vẫn có. Cô gái rất vui mừng. Tôi cũng rất thích nụ cười thuần khiết không hề đề phòng của cô ấy. Tôi đưa tay qua, chậm rãi kéo cô ấy lên. Trong nháy mắt… Tôi chú ý tới sau khi cô gái đứng dậy, trên đường nhựa hình như còn lưu lại một vệt nhỏ màu đỏ. Tôi dẫn theo cô gái lạ lẫm bước đi trên đường phố đêm khuya. - Còn một đoạn đường nữa, nếu cô khó chịu thì cứ nói ra. Cõng một cô gái đối với tôi cũng không có vấn đề gì. - Vâng. Nhưng miệng vết thương đã cầm máu rồi, cho nên không đau nữa. Mặc dù khách sáo như vậy, nhưng cô ấy vẫn một tay ôm lấy bụng, nhìn thế nào cũng giống như đang cố nhịn đau. Không biết làm sao, tôi đành phải lặp lại câu hỏi vừa rồi. - Đau bụng sao? - Không. Cô gái đáp xong liền im lặng. Chúng tôi đi thêm một đoạn không xa. Sau khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, cô gái bỗng gật đầu. - Phải. Rất… rất đau, đau đến muốn khóc lên… Tôi có thể khóc không? Tôi gật đầu. Cô gái liền nhắm mắt lại có vẻ hài lòng, biểu tình đó giống như đang trong giấc mộng. Cô gái không hề cho tôi biết tên. Tôi cũng chưa nói cho cô ấy biết tên mình. Tôi luôn cảm thấy như vậy thật lãng mạn. Sau khi đến nhà trọ, cô gái nói muốn đi tắm một cái, cũng thuận tiện hong khô đồng phục. Vì vậy tôi liền đứng dậy tránh đi. Tôi dùng lý do mua thuốc lá này nọ để rời khỏi phòng, có điều tôi cũng không thật sự đi mua thứ mà mình không dùng. Sau khi đi dạo bên ngoài một giờ, tôi trở lại nhà trọ. Lúc này cô gái đã dựa vào ghế xô-pha ở phòng khách ngủ thiếp đi. Sau khi hẹn đồng hồ báo thức vào lúc bảy giờ rưỡi, tôi ngả xuống trên giường. Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi chợt nhớ đến trên đồng phục gần phần bụng của cô gái kia có dấu vết như bị cắt, liền lưu ý đến. Sáng sớm hôm sau, lúc rời khỏi giường, tôi phát hiện cô gái kia đang ngồi trong phòng khách như không biết đi về đâu. Thấy tôi thức dậy, cô ấy liền cúi chào một cái thật sâu. - Đêm qua đã làm phiền anh rồi. Mặc dù không có gì để báo đáp, nhưng tôi thật sự rất cảm ơn. Sau đó cô gái đứng dậy như muốn rời khỏi… Vừa nghĩ đến chuyện cô ấy đã ngồi chờ tôi thức chỉ để nói một câu cảm ơn, tôi thật sự không đành lòng để cô ấy rời đi như vậy. - Chờ đã, ít nhất hãy ăn xong điểm tâm rồi hãy đi! Cô gái hiền lành nghe theo. Thức ăn còn lại chỉ có mì sợi và hộp dầu ô-liu, cho nên bữa sáng dĩ nhiên là món mì Ý. Sau khi thuần thục làm xong phần mì của hai người và đưa lên bàn, tôi bắt đầu ăn cùng với cô gái. Vì không biết nói chuyện gì nên tôi mở truyền hình lên, kết quả là mới sáng sớm đã nghe được một tin tức không thể tưởng tượng. “Chà, lại là thứ mà cô Touko thích.” Nếu như cô Touko có ở đây nghe được câu này, nhất định sẽ phang cả đôi guốc về phía tôi. Có điều nội dung tin tức này quả thật khá kỳ lạ. Người đưa tin ở hiện trường kể lại sự việc. Trong quán rượu dưới tầng hầm bị bỏ hoang nửa năm trước phát hiện bốn thi thể thanh niên, tay chân của bốn người đều bị kéo đứt. Hiện trường là một biển máu. Nơi xảy ra chuyện rất gần nơi này. Từ nơi tôi ăn tiệc lúc trước cũng chỉ khoảng bốn trạm. Tay chân không phải là bị chặt đứt mà là bị kéo đứt, loại biểu hiện này rất kỳ lạ. Nhưng tin tức lại không nói kỹ đến chi tiết này mà bắt đầu công bố thân phận của những người bị hại. Bốn người bị hại đều là học sinh cấp ba, hình như là bọn thiếu niên bất lương, chuyên tụ tập ở đường phố nơi gần hiện trường để làm chuyện xấu. Có vẻ như bọn chúng còn từng tham gia vào chuyện buôn bán thuốc phiện. Lúc này trên truyền hình hiện lên hình ảnh của những người liên quan đang đứng trước micro của người đưa tin kể về những người bị hại. “Có bị giết cũng chẳng sao, cái đám đó.” Sau khi giọng nói bị thay đổi truyền tới qua TV, những lời như đang trách cứ người chết này khiến cho tôi cảm thấy không thoải mái, liền tắt TV đi. Tôi quay người nhìn cô gái, trông thấy cô ấy đang đau đớn ôm lấy bụng. Nhìn vào điểm tâm chưa ăn một miếng nào, có lẽ bụng của cô ấy rất khó chịu… Vì cô ấy cúi đầu nên tôi không thể nhìn được vẻ mặt. - Không thể có ai nào bị giết cũng chẳng sao. Trong lúc hơi thở hỗn loạn, cô gái nói một câu như vậy. - Tại sao… rõ ràng đã khỏi rồi, tại sao… Cô gái từ trên ghế đứng dậy, mái tóc tán loạn, chạy về hướng cửa trước. Tôi vội vã đuổi theo. Cô gái bỗng cúi đầu vươn tay ra hiệu cho tôi đừng đến gần. - Chờ đã! Tôi nghĩ trước tiên hãy bình tĩnh lại. - Đủ rồi! Tôi… quả nhiên đã không thể trở về. Khuôn mặt cau lại vì đau đớn, biểu tình như đang cố chịu đựng, cùng Shiki… rất giống nhau. - Tôi đi đây. Tôi không muốn gặp lại anh nữa. Trên khuôn mặt bình tĩnh như búp bê, chỉ có đôi mắt là đang khóc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang