[Dịch] Kara no Kyoukai

Chương 4 : Chương 4

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 00:25 25-06-2020

.
Lần đầu tiên Aozaki Touko nghe đến cái tên Ryougi Shiki là vào một buổi chiều quang đãng của những ngày đầu tháng sáu. Nhân viên mới mà cô vừa nổi hứng tuyển dụng là bạn cũ của Ryougi Shiki, để giết thời gian nên cô ngồi nói chuyện phiếm với cậu ta về khởi đầu của câu chuyện này. Câu chuyện xoay quanh người tên là Ryougi Shiki rơi vào trạng thái hôn mê sau một tai nạn giao thông hai năm trước, tuy sinh mệnh vẫn hoạt động nhưng lại hoàn toàn không thấy dấu hiệu nào sẽ tỉnh lại, đại khái là như thế. Hơn nữa không chỉ có thế, dường như cả sự phát triển của thân thể cô ta cũng hoàn toàn ngừng lại. Rõ ràng có hoạt động sống nhưng lại dừng sinh trưởng, chuyện này vốn không thể xảy ra, lúc ban đầu Touko không hề tin. - Ừm, sinh vật không phát triển tức là đã chết. Không, dưới áp lực của thời gian thì đến cả người chết cũng sẽ bị ảnh hưởng. Thi thể hoàn thành sự “phát triển” gọi là thối rữa sẽ biến thành cát bụi. Nếu có thể hoạt động nhưng lại không phát triển, đại khái chỉ có búp bê chạy bằng pin thôi. - Nhưng đó là sự thật. Bắt đầu từ lúc đó không còn thấy Shiki có biến đổi về tuổi tác nữa. Trạng thái hôn mê không rõ nguyên nhân như cô ấy còn có trường hợp nào khác không, cô Touko? Nghe câu hỏi của nhân viên mới, Touko hừm nhẹ một tiếng, khoanh tay lại. - Đúng là có. Ở nước ngoài có một trường hợp rất nổi tiếng. Một thiếu nữ hai mươi tuổi vừa mới kết hôn không lâu thì rơi vào hôn mê, sau năm mươi năm mới tỉnh lại. Đã nghe qua chưa? Đối với câu hỏi của Touko, nhân viên mới lắc lắc đầu. - Vậy thì, người đó sau khi tỉnh lại trở thành thế nào? - Nghe nói là cực kỳ bình thường. Cơn hôn mê năm mươi năm giống như chưa từng tồn tại. Cô ta tỉnh lại mà vẫn giữ nguyên tâm trí như hồi hai mươi tuổi, khiến cho người chồng vô cùng đau buồn. - Hả? Vô cùng đau buồn là thế nào? Vợ tỉnh lại không phải là rất đáng mừng sao? - Đã nói rồi mà. Tâm trí vẫn là hai mươi tuổi, nhưng thân thể đã biến thành bảy mươi tuổi rồi. Trong thời gian hôn mê đó, do sống sót vốn đã là một quá trình lão hóa, cho nên về mặt này chẳng có cách nào cả. Cứ như vậy, người vợ bảy mươi tuổi cứ nghĩ mình mới chỉ hai mươi tuổi, quấn quýt lấy chồng, kéo ông ta đi chơi. Người chồng do đã sống đúng bảy mươi năm nên chẳng có việc gì, vấn đề là ở người vợ. Cô ta không biết được khái niệm về thời gian, tự dưng mất đi năm mươi năm, cho dù giải thích thế nào cũng không thể nhận thức được hiện thực này. Không phải vì cô ta không muốn nhận thức hiện thực, mà là thật sự không có năng lực để nhận thức. Nếu nói là bi kịch thì cũng đúng. Nhìn cảnh người vợ mang theo thân thể đầy nếp nhăn đòi tới những nơi vui chơi, người chồng nuốt lệ ngăn cản, sau đó nhất định sẽ nghĩ, nếu như vậy thì thà đừng tỉnh lại còn hơn. Chuyện này thế nào? Bi kịch giống như trong tiểu thuyết giả tưởng vậy, nhưng lại thật sự xảy ra trước đây. Có thể tham khảo được gì không? Đối với câu chuyện của Touko, cậu nhân viên vô cùng thành thật gật đầu. - Ồ, có thể tưởng tượng được hả? Nhìn Touko đang mỉm cười châm chọc, cậu ta khẽ gật đầu. - Ai. Có lúc tôi lại nghĩ, Shiki phải chăng là vì bản thân mình nên mới không tỉnh lại. - Hình như phải có lý do gì thì cậu mới nói như vậy. Được rồi, dù sao cũng để giết thời gian, nói thử xem nào! Đối diện với Touko dường như thật sự chỉ để giết thời gian nên mới nói ra câu đó, cậu ta tức giận quay mặt đi. - Tôi từ chối. Cô Touko, cái bộ dạng không hề có chút cảm xúc nào của chị mới là có vấn đề ấy. - Gì chứ, người nhắc tới vấn đề này không phải là cậu sao? Được rồi, được rồi, mau nói đi. Tôi cũng không phải chỉ vì hứng thú nên mới hỏi đâu. Cô nhóc Azaka này trong điện thoại lúc nào cũng nhắc đến cái tên Shiki, nếu không biết đó là người thế nào thì chẳng phải không thể trả lời được sao? Vừa nghe tới cái tên “Azaka”, lông mày cậu ta lập tức nhíu lại. - Chuyện này lúc trước tôi cũng muốn hỏi. Em gái tôi và cô Touko quen nhau ở đâu vậy? - Trong một chuyến du lịch một năm trước. Lúc đó tôi bị kéo vào một chuyện kỳ lạ, không cẩn thận đã để cô nhóc đó nhìn thấy khuôn mặt thật. - Bỏ đi. Azaka vốn rất ngây thơ, xin cô đừng có dạy nó những chuyện lung tung. Con bé ấy cũng đã đến tuổi nổi loạn rồi. - Azaka ngây thơ, thật sao? Đó quả thật có thể gọi là ngây thơ. Bỏ đi, không hoà thuận với em gái là chuyện của cậu, chẳng liên quan gì đến tôi cả. Kể về cô bé tên là Shiki ấy xem nào! Nhìn Touko chồm hẳn người qua trên bàn, cậu ta thở dài, bắt đầu kể. Câu chuyện về tính cách và nhân cách đặc biệt của cô bạn tên là Ryougi Shiki. Cậu ta và Ryougi Shiki là bạn học thời cấp ba. Trước khi nhập học cậu ta đã cảm thấy hứng thú với cái tên Ryougi Shiki, sau khi học chung thì lại trở thành bạn bè. Đối với người gần như không kết giao bạn bè như Shiki, người duy nhất có vẻ thân thiết một chút cũng chỉ có mình cậu ta. Nhưng bởi vì khi bọn họ học năm nhất cấp ba lại xuất hiện chuyện quỷ giết người, Shiki đã có những biến đổi kỳ lạ. Cô kể rõ với cậu ta chuyện mình là người có hai nhân cách, đồng thời nhân cách kia có xu hướng muốn giết người. Trên thực tế, sự kiện kỳ lạ ba năm trước rốt cuộc có liên quan gì tới Ryougi Shiki vẫn còn là một bí ẩn. Trước khi bí ẩn đó sắp sửa được tiết lộ thì cô ấy lại gặp phải tai nạn giao thông trước mặt cậu ta, bị đưa vào bệnh viện. Đầu tháng ba năm đó, trong buối tối mưa lạnh tiêu điều. Một câu chuyện dài như vậy, Touko nghe qua chỉ như một món nhắm trong bữa rượu. Nhưng càng vào sâu trong chuyện, nụ cười trên mặt cô cũng dần biến mất. - Đó là toàn bộ câu chuyện giữa tôi và Shiki. Đã là chuyện của hai năm trước rồi. - Vì vậy nên mới không phát triển sao? Loại bỏ sự phát triển của sinh mạng ra ngoài, có phải là quỷ hút máu đâu chứ. Touko khẽ nhếch khóe miệng lên thành một nụ cười. - Vậy thì tên của cô gái đó viết thế nào? Dùng một chữ của tiếng Hán à? - Là Shiki (式)trong Suushiki (数式), vậy thì sao? - Shiki trong Shikigami * à? Cái tên này đứng sau Ryougi. Không tồi, không tồi. * Shikigami (式神) là thuật ngữ chỉ những linh hồn được triệu hồi bởi một “onmyouji”, pháp sư Nhật Bản. Shikigami được dùng để bảo vệ hay theo hầu chủ nhân của họ, khá giống gia nhân của các phù thủy phương Tây. Có rất nhiều loại Shikigami được miêu tả trong truyền thuyết, thông dụng nhất là loại bùa giấy có khả năng tạo nên ảo ảnh của một thực thể trong thực tế. Khẽ nhả ra một ngụm khói đã ngậm rất lâu trong miệng, Touko giống như không thể nhịn được đứng dậy. - Bệnh viện ở ngoại ô phải không? Ít nhiều gì cũng có chút hứng thú rồi, cho nên tôi sẽ ghé qua xem thử. Không đợi tôi trả lời, Touko đã rời khỏi phòng làm việc. “Không lẽ ở nơi này cũng có liên quan đến chuyện đó, thật đúng là số mạng.” - Vừa nghĩ Touko vừa khẽ cắn môi. oOo Ryougi Shiki tỉnh lại sau hôm đó vài ngày. Tình hình là đến cả người thân cũng rất khó gặp mặt, nếu tỏ ý muốn đến thăm bình thường thì gần như không thể gặp được. Là vì chuyện đó chăng? Nhân viên mới giống như biến thành một người khác hẳn, suốt ngày u sầu, chỉ mải miết vùi đầu vào công việc - Tối quá, tối thật đấy. - Vâng, cũng đến lúc nên mua đèn điện rồi. Chẳng nhìn Touko lấy một cái, cậu ta đáp. Những người càng nghiêm túc khi suy nghĩ quá nhiều cũng sẽ làm ra những chuyện khiến người ta bất ngờ. Anh bạn này cũng là loại người như vậy. Đã dự tính trước chuyện này, Touko bắt chuyện một lần nữa. - Không nên nghĩ ngợi nhiều như vậy. Tôi có cảm giác như hôm nay cậu đang định đột nhập trái phép vào đó vậy. - Không được. Bệnh viện đó được trang bị hệ thống giám sát ngang với viện nghiên cứu. Câu trả lời rất dứt khoát. Xem ra đến cả hệ thống giám sát cũng bị điều tra tỉ mỉ rồi. “Có nên để nhân viên khó khăn mới nhận vào này trở thành tội phạm không đây?” - Touko nhún vai nghĩ. - Vốn không định nói nhưng nhìn cái bộ dạng này của cậu thì nói ra vẫn tốt hơn. Tôi vừa dịp sẽ vào làm trong bệnh viện đó từ hôm nay. Tôi sẽ cố gắng thăm dò tình hình của Ryougi Shiki cho cậu, thế nên bây giờ cậu cứ an phận một chút đi. - Hả? - Nguyên nhân là vì tôi được mời đến làm bác sĩ. Mặc dù bình thường tôi sẽ từ chối, có điều lần này không phải là chuyện của người ngoài. Tôi nghĩ có thể giúp cậu một chút trước khi cậu làm chuyện gì bậy bạ. Touko nói đều đều như chẳng có chuyện gì cả. Cậu ta đứng dậy khỏi ghé, tiếp đó đi thẳng đến trước mặt Touko, nắm lấy tay cô. Bàn tay bị nắm bất giác lắc lư… không hiểu đó có phải là biểu hiện của sự cảm ơn hay không. Touko hơi bối rối nhìn cậu ta. - Sở thích của cậu đúng là kỳ lạ. - Tôi rất vui mừng. Không ngờ cô Touko cũng có sự hòa nhã và tình cảm như người bình thường. - Không phải người bình thường, tôi thấy chuyện này cậu đừng nên nói ra thì tốt hơn. - Được mà, được mà, là tôi thiếu suy nghĩ. À, thế nên hôm nay chị mới mặc âu phục sao? Rất đẹp, rất thích hợp, tý nữa thì không nhận ra rồi, ha ha. - Chỉ là quần áo bình thường thôi. Thôi bỏ đi, cám ơn vì đã khen. Hiểu rằng có nói gì cũng vô ích, Touko nhanh chóng cắt đứt cuộc nói chuyện. - Thế nên phải đi sớm một chút. Cái bệnh viện đó vốn đã hơi quái dị rồi. Cậu ở đây tập trung coi nhà đi, được không? Câu nói đó khiến cậu ta vốn đang hưng phấn liền bình tĩnh lại như ngày thường. - Vừa rồi chị nói đến quái dị, là bệnh viện đó sao? - Ừm. Trước đó đã có người thiết lập kết giới, hình như ngoài tôi ra còn có phù thủy khác tham gia. Mục tiêu chắc là không phải là Ryougi Shiki, nếu không thì trong hai năm qua có thể ra tay bất cứ lúc nào rồi. Lời nói dối trắng trợn, nhưng đường hoàng nói ra lại khiến cậu ta không hề nghi ngờ chút nào. - Ai. Kết giới gì chứ, cũng giống như cái thứ trên tầng hai tòa nhà này sao? - Ha ha, các loại kết giới đều có khác biệt về đẳng cấp, có thể gọi chúng là thứ để cách ly một khu vực nhất định. Từ việc xây một bức tường thật sự bao quanh, cho đến dùng màn chắn vô hình để che phủ vân vân. Loại cao cấp nhất là ám thị cưỡng chế, dù không có thứ gì cả nhưng vẫn khiến đối phương dù là ai cũng không thể tới gần. Tòa nhà này cũng như vậy, nó được đặt ám thị “những người không có mục đích đi tới đây sẽ không ý thức tới sự tồn tại của nơi này”. Kết giới phải được thiết lập trong tình huống không gây ra sự chú ý với bất kỳ ai. Loại kết giới mô phỏng một không gian kỳ lạ, khiến cho người ta cảm thấy có điều gì đó khác thường là loại tệ nhất trong các thứ tệ. Sự khác thường khiến người ta không cảm giác được có gì khác thường, điều đó bảo vệ căn phòng làm việc này. Kết giới khiến bất kỳ ai xem bản đồ cũng đều bỏ qua địa điểm này. Thế giới do phù thủy tài năng xây dựng nên, trông chỉ như một căn nhà bình thường không có chút gì nổi bật. Thế nhưng… kết giới này lại bị cậu nhân viên mới vô ý phá giải. Tòa nhà mà những người vốn không biết tới Aozaki Touko thì sẽ không thể phát hiện được, lại bị cậu ta tìm ra cực kỳ dễ dàng. Bỏ đi, đây đại khái cũng là lý do mà cô bằng lòng thuê cậu ta. - Vậy thì kết giới ở bệnh viện có gì nguy hiểm không? - Phải cẩn thận nghe người ta nói chứ. Bản thân kết giới không hề có hại. Từ “kết giới” này vốn xuất phát từ Phật giáo, đó là thứ hoàn toàn ngăn cách thánh vực và bên ngoài, nhưng không biết từ khi nào lại biến thành từ chỉ thuật hộ thân của phù thủy. Còn nhớ lúc nãy tôi đã nói không, kết giới cấp cao nhất là “ám thị cưỡng chế đưa ra mệnh lệnh với tiềm ý thức”, khiến cho người bình thường căn bản không thể cảm nhận được có điều gì khác thường. Trình độ tối cao có thể che phủ cả không gian, nhưng một khi đã đạt tới trình độ đó thì đã không còn là phù thủy nữa mà là cảnh giới của ma pháp sư rồi. Hiện tại trong đất nước này chỉ có một ma pháp sư, mà bà ấy cũng sẽ không đi làm cái loại kết giới đó. Tuy nhiên kết giới bên trong bệnh viện đó cũng rất tinh xảo, đến cả tôi lúc đầu cũng không phát hiện ra. Trong số những người tôi quen có một chuyên gia chế tạo kết giới, kẻ tạo ra kết giới kia cũng có cùng đằng cấp với cái gã ấy. Có điều chuyên gia chế tạo kết giới phần lớn đều là những nhà triết học, gần như không bao giờ làm việc gì thương hại đến người cùng ngành, vì thế cậu hoàn toàn có thể yên tâm. Đúng thế, bản thân kết giới không hề có nguy hiểm. Vấn đề là người ta làm những gì trong không gian được ngăn cách với bên ngoài đó mà thôi. Kết giới trong bệnh viện được mở ra không phải với bên ngoài mà là bên trong. Cũng có nghĩa là, trong bệnh viện cho dù xảy ra chuyện gì cũng không ai chú ý tới, ví dụ như giữa đêm khuya có một phòng bệnh đột nhiên phát nổ cũng sẽ chẳng có ai quan tâm. Touko không hề nhắc tới chuyện này. Cũng đã sắp đến giờ, cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay một cái rồi bước ra ngoài cửa. Đứng nhìn bóng lưng mảnh khảnh rời đi, cậu ta lên tiếng. - Cô Touko, chuyện của Shiki xin nhờ cô! Touko vẫy vẫy tay coi như trả lời. Thấy cô chẳng buồn quay đầu lại, cậu ta lại nhắc đến một chuyện không liên quan gì lắm. - Đúng rồi, vị chuyên gia mà cô bảo có quen lúc nãy là ai thế? Touko đột nhiên dừng bước. Cô do dự một chút rồi quay đầu lại đáp. - Tôi nói này, khi đã nhắc tới chuyên gia kết giới thì nhất định là nghề của hòa thượng rồi. oOo Touko được mời đến bệnh viện này làm bác sĩ tạm thời đã được sáu ngày. Mỗi lần chuyển tin vui Ryougi Shiki đang hồi phục từng ngày cho cậu ta, Touko không phải là không có cảm giác lo lắng. Đó là vì, Ryougi Shiki hiện tại và Ryougi Shiki quá khứ là hai người xa lạ hợp nhất lại. - Vận động hồi phục và kiểm tra sóng não hai lần một ngày gần như là lịch trình của cô ấy. Đến lúc gần xuất viện là có thể vào thăm rồi, vì thế cậu cứ kiên nhẫn thêm mấy ngày đi. Từ bệnh viện trở về, Touko vừa tháo chiếc cà vạt màu cam vừa ngồi xuống ghế. Lúc này là buổi hoàng hôn sắp tới mùa hè. Ánh chiều tà nhuộm lên căn phòng làm việc không có đèn điện một màu đỏ sậm. - Mỗi ngày hai lần vận động hồi phục, chỉ như vậy thôi sao? Shiki đã ngủ suốt hai năm cơ mà. - Là vì cho dù người bệnh không tỉnh lại thì hàng ngày cũng có người giúp cô ấy vận động chân tay rồi, mỗi ngày chỉ cần năm phút là được. Nói ra thì vận động hồi phục cũng không phải từ ngữ chuyên ngành của y học, ban đầu nó có ý nghĩa là khôi phục sự tôn nghiêm của một con người. Cho nên chỉ cần khiến Ryougi Shiki đã hôn mê đến nay có cảm giác thực sự mình vẫn còn là con người là được rồi. Quá trình hồi phục của thân thể lại là chuyện khác. Tạm ngừng lại một chút, Touko châm một điếu thuốc lá. - Thế nhưng, vấn đề không nằm ở phương diện thân thể mà thuộc vấn đề tinh thần. Cô gái đó, hiện tại đã không còn là Ryougi Shiki trước kia nữa rồi. - Mất trí nhớ, phải không? Xem ra đã có giác ngộ trước, cậu ta thấp thỏm hỏi. - Ừm, nói thế nào nhỉ. Tôi nghĩ nhân cách bản thân vẫn giống như trước kia. Bản thân Ryougi Shiki thì không có thay đổi gì, thứ gặp vấn đề là một mặt khác của Shiki. Có thể chuyện này sẽ hơi sốc với cậu đấy. - Thế à, đến bây giờ thì ít nhiều gì tôi cũng quen rồi. Chị nói chi tiết một chút được không, Shiki… cô ấy thế nào rồi? - À, nói thẳng ra nhé, cô gái đó đã trống rỗng rồi. Shiki trước đây vẫn luôn có một bản thân khác ở bên trong, nhưng bây giờ SHIKI đã không còn nữa. Không, cô ấy hiện tại đến cả mình là Shiki hay SHIKI cũng không biết rõ. Khi tỉnh lại, trong người cô ấy đã không còn SHIKI, vì thế trái tim đã biến thành một khoảng trống, sợ là… cô bé ấy đã không thể chịu đựng được khoảng trống đó nữa. Trái tim trống rỗng giống như một lỗ hổng, không chỉ không khí, đến cả gió cũng thổi xuyên qua được. - SHIKI không còn nữa… tại sao? - Có lẽ là chết thay cho Shiki. Nói tóm lại, trong tai nạn hai năm trước Ryougi Shiki đã chết. Không nghi ngờ gì cô ấy là miễn cưỡng sống sót, cho nên trước tiên cứ giả định cô ấy đã chết. Ryougi Shiki hiện giờ là một người mới được tái sinh trong cơ thể Ryougi Shiki. Đối với Shiki hiện giờ, Shiki của quá khứ và Shiki hiện tại theo đó được sinh ra chẳng qua chỉ là một người xa lạ. Chẳng ai lại có cảm giác thực với ký ức của người khác cả. Có lẽ, cô gái đó bây giờ cũng đang trải qua cảm giác mình không phải là mình hằng đêm. - Người xa lạ là sao? Chẳng lẽ Shiki không nhớ gì về những chuyện trước kia nữa à? - Không, vẫn nhớ chứ. Cô ấy hiện tại chắc chắn vẫn là Shiki mà cậu biết. Sở sĩ cô ấy có thể sống sót là nhờ có được hai nhân cách độc lập mà lại thống nhất là Shiki và SHIKI. Ryougi Shiki bởi vì tai nạn nên tinh thần đã chết, lúc đó SHIKI lại ra mặt gánh chịu cái chết, cho nên mặc dù cô ấy đã chết nhưng trong não bộ vẫn còn lưu lại Shiki, kết quả là tinh thần không chết. Do thực tế là Ryougi Shiki đã chết nên Shiki rơi vào hôn mê kéo dài, nhưng vì SHIKI chết đi nên cô ấy vẫn còn sống, vì vậy… cô ấy mới hôn mê hai năm, có hoạt động sống nhưng lại không phát triển. Đây là nguyên nhân tại sao rõ ràng đã chết mà vẫn còn sống. Thế nhưng, Shiki sống lại và cô ấy trước đây có sự khác biệt về chi tiết. Đây không phải trường hợp mất trí nhớ, đến lúc cần thiết vẫn hoàn toàn có thể sử dụng những ký ức trước kia. Không thể nói là người xa lạ hoặc là người khác, nhưng Shiki hiện tại và Shiki trước kia là hai người khác nhau. Có thể coi là nhân cách thứ ba do Shiki và SHIKI hợp lại với nhau tạo thành. Nhưng mà, trên thực tế chuyện này không thể xảy ra. Khi nào Shiki còn là Ryougi, nếu không có một nửa của mình là SHIKI để dung hợp thì cũng không cách nào tự lấp đầy khoảng trống do SHIKI để lại. Không nhắc đến chuyện này, Touko tiếp tục nói. - Thế nhưng, ngay cả khi đặt giả thiết là cô ấy hồi sinh thành một con người mới thì cô ấy vẫn là Ryougi Shiki. Cho dù thiếu đi cảm giác thật sự tồn tại đến thế nào… cô gái đó vẫn là Ryougi Shiki. Mặc dù hiện tại cô ấy vẫn chưa nắm được cảm giác thật sự là mình đang sống, nhưng một ngày nào đó cô ấy sẽ nhận thức được mình chính là Shiki. Hoa tường vi mọc lên sẽ là hoa tường vi, nếu chỉ thay đổi đất trồng, nước tưới thì nó cũng sẽ không nở ra loại hoa khác. - Thế nên đừng có vì chuyện này mà buồn rầu. Cô lẩm bẩm bổ sung. - Cuối cùng chỉ có thể dùng thứ gì khác để lấp đầy lỗ hổng hư không đó. Cô gái đó không có ký ức, chỉ có thể bắt đầu tích lũy từ bây giờ để tạo thành một bản thân mới. Đó là ngôi đền không ai có thể giúp đỡ để xây dựng nên được, người khác căn bản không thể nào xen vào. Nói tóm lại, cậu chỉ cần đối đãi với cô ấy như trước đây là được. Nghe đâu cô gái đó sắp xuất viện rồi. Ném mẩu thuốc đã hút cạn ra ngoài cửa sổ, Touko vươn tay vặn lưng. Xương khớp kêu lên răng rắc. - Đúng là, cũng chỉ tại không quen. Thuốc lá biến vị cũng chẳng biết làm thế nào. Cô thở dài nói, chẳng với ai cả. oOo Sau khi kết thúc ca khám buổi sáng như bình thường, tôi nghe nói hôm nay là ngày hai mươi, cũng tức là tôi đã tỉnh lại được bảy ngày. Thân thể hồi phục thuận lợi, ngày mai là tôi có thể xuất viện. Hơn nữa, nghe nói sáng sớm mai băng che mắt cũng có thể tháo xuống rồi. Bảy ngày… một tuần. Trong thời gian đó, những thứ tôi có được chỉ đếm trên đầu ngón tay. Những thứ đã mất đi lại quá nhiều, đến cả những gì mất đi cũng trở nên mờ mịt. Cha mẹ hay Akitaka cũng thế, đều giống như trước đây không có gì thay đổi. Nhưng đối với tôi, họ là những người chẳng có chút quan hệ nào, bởi vì con người tên là Ryougi Shiki đã thay đổi, mất đi tất cả mọi thứ, cũng chẳng thể làm được gì. Tôi đặt tay lên lớp băng che phủ hai mắt. Những thứ tôi mất đi, đổi lại là cái này. Hai năm qua… dùng trạng thái còn sống để tiếp xúc với “cái chết”, tôi đã sở hữu thể chất có thể nhìn thấy khái niệm vô hình này. Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi khi tỉnh lại, không phải y tá đang kinh ngạc… mà là đường vạch trên cổ cô ta. Người cũng vậy, tường vách cũng vậy, không khí cũng vậy… không đâu không thấy những đường nét nhỏ bé và yên lặng. Những đường nét đó luôn chuyển động, không hề có quy tắc. Thế nhưng tôi luôn phải chịu đựng ý nghĩ, từ một điểm nào đó trên cơ thể đó sẽ lập tức có “cái chết” tuôn trào ra, thậm chí nảy sinh ảo giác đường nét trên cổ cô y tá đang nói chuyện với tôi bắt đầu tan vỡ. Đến khi hiểu được đó rốt cuộc là thứ gì… tôi đã dùng chính tay của mình hủy đi đôi mắt này. Hai cổ tay chưa từng cử động suốt hai năm, chỉ hơi dùng sức đã truyền tới cảm giác đau đớn tột độ. Cho dù như vậy, tôi vẫn tiếp tục. Không biết là may mắn hay là bất hạnh, lực cổ tay tôi vẫn còn rất yếu, trước khi hoàn toàn phá hỏng đôi mắt đã bị bác sĩ ngăn cản. Họ đưa ra kết luận là do nhất thời hỗn loạn nên sinh ra kích thích mang tính bộc phát, vì thế cũng gần như không hỏi lý do tại sao tôi lại tự làm mình bị thương. “Mắt… sẽ rất nhanh hồi phục sao?” Nếu là như vậy thì không có còn hơn. Tôi không bao giờ muốn thấy lại thế giới đó lần nữa. Thế giới không có thứ gì hết. Khi “tồn tại” ở nơi đó, tôi rất yên bình và thỏa mãn. Thật khiến người ta khó mà tin được. Sau khi thức dậy và hồi tưởng lại, chẳng có nơi nào khiến người ta chán ghét hơn nơi đó. Bóng tối ấy, cho dù là chỉ là cơn ác mộng của tôi khi hôn mê… chỉ riêng việc cứ rơi mãi không ngừng ở nơi đó cũng khiến tôi không thể chịu đựng được. Còn cả đôi mắt cứ gắn với nơi đó này. Tôi đưa đầu móng tay đặt lên nhãn cầu. Sau đó, chỉ cần đơn giản dùng sức như đâm dao rạch giấy, đầu móng tay này sẽ… - Chờ chút, chờ chút, tôi nói cô nên nghĩ thoáng một chút đi! Đột nhiên có một giọng nói vang lên. Tôi chuyển sự chú ý sang phía cửa. Ở đó… là gì vậy? Có ai đó yên lặng tới gần. Khi tới cạnh giường tôi, người này dừng lại. - Trực Tử ma nhãn à? Nếu mất đi như vậy thì quá đáng tiếc đó, Shiki. Trước hết, bộ phận bị phá hủy vẫn có thể nhìn thấy, cũng giống như một lời nguyền vậy, cho dù ném đi vẫn có thể quay trở lại. - Cô… là con người à? Đối với câu hỏi của tôi, người đó có vẻ cảm thấy rất buồn cười. “Bụp!” - Tiếng bật lửa vang lên. - Tôi là phù thủy nhé. Đặc biệt tới đây để dạy cô cách sử dụng đôi mắt này. Hình như tôi đã từng nghe thấy giọng nói này… Người này chắc chắn là vị cố vấn sinh hoạt lúc trước. - Phương pháp sử dụng đôi mắt này à? - À, tuy là chỉ mạnh hơn mức độ hiện tại một chút, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với không biết gì. Chỉ liếc nhìn một cái là có thể khiến cái chết của đối phương hiện thực hóa ra, loại ma nhãn đó chỉ có các thần Celtic mới có. Nếu để mất thì thật quá đáng tiếc. Người phụ nữ đó tiếp tục bổ sung những gì chưa rõ. - Cái gọi là ma nhãn, chính là kết quả sau khi tiến hành phẫu thuật tâm linh, đưa vào một loại hiệu quả phụ thêm nào đó lên nhãn cầu của mình. Có điều tình huống như của cô là tự nhiên xuất hiện. Hẳn là bốn đã có loại tài năng này rồi, nhân một sự kiện nào đó mới có thể phát huy được nó ra. Theo những gì tôi nghe được, trước đây cô gái tên là Shiki không phải có thể nhìn thấy được những gì ẩn sâu trong sự vật sao? Cô ta nói như thể trước đây đã quen biết tôi vậy. Nhưng cũng đúng như những gì người phụ nữ này nói. Từ rất sớm tôi đã ý thức được, Shiki trong quá khứ vẫn luôn chăm chú về phía xa, khi nhìn người cũng không nhìn bề ngoài mà là nắm bắt thứ ẩn chứa ở sâu bên trong. Bản thân Shiki có lẽ còn chưa ý thức được điểm này. - Cái đó à? Nhất định là Ryougi Shiki trong lúc vô ý thức đã thực hiện phương pháp tự chế ngự bản thân. Cô không thể nào chỉ nhìn thấy bên ngoài được. Vạn vật không có thứ gì là không tồn tại kẽ hở. Bởi vì không có thứ gì hoàn mỹ, cho nên mới có mong muốn phá hủy toàn bộ để tái tạo lại một lần nữa. Đôi mắt của cô có thể nhìn thấy những kẽ hở đó, cũng giống như kính hiển vi vậy. Thị lực tâm linh quá mạnh, có thể nhìn thấy những đường nét mà chúng tôi không thể nhận thức được. Hơn nữa, do từng tiếp xúc với cái chết trong một thời gian dài, cô cũng có thể dùng não để lý giải bản chất của việc này, cuối cùng đã trở thành năng lực có thể nhìn thấy “cái chết”. Không chỉ như vậy, cô hẳn là còn có thể tiếp xúc được với nó. Những thứ như đường chết của sinh vật, khi còn sống sẽ không ngừng biến đổi vị trí. Năng lực có thể thật sự nhìn thấy nó cũng không khác gì mấy với loại ma nhãn chỉ nhìn một cái là có thể giết chết đối phương. Nếu cô muốn phá hủy nó thì không bằng để lại cho tôi, tôi sẽ trả thù lao theo đúng giá trị. - Cô nói là cho dù không có đôi mắt vẫn có thể nhìn thấy, do vậy tôi không có lý do gì để phá hủy nó. - Đúng thế. Cô không cách nào sống một cách bình thường được nữa. Có buồn phiền thì cũng dừng ở đây thôi, Ryougi Shiki. Cũng tới lúc nên tỉnh lại rồi. Cô vốn là người giống như tôi mà, vậy thì… đừng mơ mộng gì cuộc sống giống như người bình thường nữa. “…….” Những lời này, theo một ý nghĩa nào đó đã mang tính quyết định. Nhưng tôi có cảm giác, mình tuyệt đối không thể chấp nhận việc này. Bây giờ tôi phải liều mạng phản kích. - Những thứ như ý chí sống sót… tôi không có. - Ừm, bởi vì lỗ hổng trong tim phải không. Nhưng cô cũng chán ghét cái chết cơ mà? Bởi vì cô đã nhận thức thế giới bên đó. Rõ ràng là đã tới chỗ sâu mà ngay cả thần Balor của Celtic cũng không đạt đến được, cô nhóc phiền phức này. Được rồi, chuyện làm cô buồn phiền rất đơn giản, đó là tái sinh thành một người xa lạ đúng không? Thực chất chỉ có SHIKI không ở đây mà thôi. Quả thật Shiki và SHIKI là một thể. Nếu SHIKI không còn nữa, vậy tức là một người khác với trước đây rồi. Cho dù giả sử cô là Shiki thì cũng không còn giống với trước kia nữa. Nhưng cùng lắm cũng chỉ như vậy thôi. Cô nói rằng mình hoàn toàn không có ý chí sống sót, nhưng đó chỉ là trốn tránh cái chết mà thôi. Không có lý do để sống mà lại sợ hãi cái chết, không lựa chọn cái chết cũng chẳng lựa chọn sống tiếp, cứ ngập ngừng bất định giữa ranh giới ấy sẽ biến trái tim thành hoàn toàn trống rỗng. - Cô nói cứ như là hiểu hết tất cả vậy, thật ra… Tôi đưa mắt nhìn sang phía người phụ nữ ấy. Đột nhiên… đôi mắt vốn không nhìn thấy gì cả lại thật sự bắt được đường nét khái quát cũng những vạch màu đen trên người cô ta. “Cái chết” từ đường nét trên người cô ta kéo thẳng đến tận chỗ tôi. - Thấy rồi phải không? Bởi vì có kẽ hở nên vẫn có thể tiếp xúc được đến mức độ này. Đối với những tạp niệm ở nơi này, thân thể của cô là vật chứa đặc biệt cao cấp. Không tỉnh lại thì sớm muộn gì cũng bị chúng nó nguyền rủa đến chết. Nguyền rủa đến chết? Là làn sương màu trắng đó à? Nhưng nó đã không còn tới đây nữa. - Các loại tạp niệm chẳng qua chỉ là mảnh vụn của những linh thần hồn đã chết nhưng vẫn còn lưu lại, không có ý chí, chỉ bay lơ lửng. Nhưng mảnh vụn cũng sẽ từ từ tập hợp thành một “linh hồn” hoàn chỉnh. Bọn chúng không có ý chí, chỉ có bản năng, muốn quay về chính mình trước kia, muốn có được thân thể con người, vậy thôi. Trong bệnh viện có rất nhiều tạp niệm, chúng trở thành linh hồn phù du, tìm kiếm thân thể. Chính vì sức mạnh của chúng yếu ớt nên người bình thường không cảm nhận được cũng không tiếp xúc được với chúng. Chỉ có những người mang năng lực linh hồn mới có thể cảm nhận được linh thể vô hình. Những người làm công việc tâm linh có thể không bị chúng quấn lấy, bảo vệ được thân thể của mình, do đó không hề sợ hãi linh hồn phù du. Nhưng mà… loại người trong tim có lỗ hổng như cô rất dễ dàng bị nhập vào. Người phụ nữ kia nói như khinh thường. Hóa ra là như thế, lý do sương mù đó tới chỗ tôi là vì vậy sao. Nhưng mà, nếu là vậy thì tại sao nó không nhập vào người tôi? Nếu nó tiến vào trong thân thể tôi thì hẳn là tôi không thể chống cự được. - Đúng là khó coi. Từ bây giờ bùa hộ mệnh sẽ hết hiệu lực. Thật sự đủ rồi, quả nhiên là tính cách không hợp. Sau này cô cứ tùy tiện. Ném lại câu nói ác độc đó, người phụ nữ rời khỏi giường bệnh. Trước khi đóng cửa phòng lại, cô ta lại hỏi. - Chỉ có điều, cái chết của SHIKI thật sự không có ý nghĩa gì sao, Ryougi Shiki? Tôi không thể trả lời. Thật là… người phụ nữ này toàn dùng những chuyện mà tôi cố tránh né để làm tổn thương tôi. …… Đã tới buổi đêm. Xung quanh là bóng tối mịt mù. Hôm nay đến cả tiếng bước chân ngoài hành lang cũng không nghe thấy được. Trong bóng đêm yên lặng như mặt hồ cô quạnh giữa núi sâu, tôi hồi tưởng lại những gì đã nói với người phụ nữ đó. Không, nói chính xác chỉ là câu cuối cùng. Tại sao SHIKI lại chết thay cho Shiki? SHIKI, người có thể trả lời câu hỏi này đã không còn nữa. SHIKI thật sự không còn nữa. Tại sao cậu ta lại biến mất? Tại sao lại phải đổi chỗ, tại sao lại phải biến mất? SHIKI thích mơ mộng. Cậu ta luôn ngủ say. Nhưng cậu ta đã từ bỏ cả việc nằm mơ, chết đi trong đêm mưa ấy. “Bản thân” mà tôi sẽ không còn gặp nữa, “bản thân” mà ngay từ đầu tôi đã không nhìn thấy. Người tên là SHIKI đó mới là “bản thân” thật sự. Ý thức trở nên mơ hồ. Muốn đi đến kết luận mà cậu ta đã nghĩ, nhưng chỉ là đang ngược dòng ký ức. Cửa phòng bệnh bỗng mở ra. Tiếng bước chân trì trệ, chậm chạp tiến tới gần. Là y tá chăng? Không, đã quá nửa đêm rồi. Nếu là người tới thăm, vậy thì đó là… Đúng lúc đó, bàn tay của con người đặt lên cổ tôi. Bàn tay lạnh lẽo, từ từ gia tăng sức mạnh, giống như muốn bẻ gãy xương cổ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang