[Dịch] Kara no Kyoukai

Chương 1 : Chương 1

Người đăng: Lịch sử Việt Nam

Ngày đăng: 20:43 29-01-2019

.
Người dịch: fishscreen Vào một đêm đầu tháng tám, Mikiya bỗng nhiên tìm đến chỗ tôi mà không hề báo trước. - Chào buổi tối! Vẫn lười nhác như xưa nhỉ, Shiki! Vị khách không mời đứng tại cửa trước, vẻ mặt tươi cười gởi một lời chào nhàm chán. - Thật ra trước khi đến đây tớ đã nhìn thấy một vụ tai nạn, một cô gái nhảy từ trên đỉnh cao ốc xuống. Tuy gần đây hay nghe được những chuyện như vậy, nhưng không ngờ lại có ngày tận mắt nhìn thấy. Nè, cất cái này vào tủ lạnh đi! Cậu ta đứng ở cửa trước cởi dây giày, tiện tay cầm chiếc túi nhựa của cửa hàng tạp hóa ném qua. Bên trong là hai hộp kem dâu Haagen-Dazs *, có lẽ cậu ta muốn tôi cất vào tủ lạnh trước khi nó tan ra. * Một thương hiệu kem cao cấp nổi tiếng của Mỹ. Trong khi tôi lười nhác kiểm tra những thứ trong túi nhựa, Mikiya cũng đã cởi giày xong. Nhà của tôi là một căn phòng trong khu chung cư, từ cửa trước đến hành lang không đến một mét, kiêm luôn cả phòng ngủ và phòng khách. Tôi chăm chú nhìn Mikiya bước vào phòng, sau đó cũng vào theo. - Shiki, hôm nay cậu cũng không đi học à? Không cần biết thành tích ra sao, nhưng nếu không đi học đủ số ngày quy định thì cậu sẽ không lên lớp được. Cậu đã quên ước định của chúng ta là cùng vào đại học rồi sao? - Chuyện học hành cậu có quyền gì trách tôi? Tôi không nhớ là có cái ước định đó. Hơn nữa chẳng phải cậu cũng nghỉ đại học rồi sao? Mikiya im lặng một lúc, sau đó mới nói: - Nếu cậu nói đến “quyền” thì chẳng ai có cả, nhưng... Cậu ta ngập ngừng như khó nói, sau đó tìm chỗ ngồi xuống. Hình như cậu ta có khuynh hướng bộc lộ bản tính thật của mình khi bị người khác chỉ trích... đó là chuyện gần đây mà tôi nhớ. Mikiya ngồi chính giữa gian phòng. Tôi ngồi trên giường sau lưng cậu ta, sau đó ngả lưng xuống. Mikiya vẫn quay người lại, lưng của cậu ta hơi nhỏ một chút so với thanh niên cùng tuổi. Tôi nhìn nó với cặp mắt như vô hồn. Cậu thanh niên tên Kokutou Mikiya này hình như là một người bạn của tôi từ thời trung học. Trong đám thanh niên hiện đại, những kẻ chỉ biết chạy theo các thứ mốt thịnh hành không ngừng xuất hiện rồi lại bị những thứ khác thay thế, cậu ta vẫn giữ được những phẩm chất đáng quý gần như chán ngắt của một học sinh. Tóc cậu ta không nhuộm màu cũng không để dài, làn da không rám nắng cũng không xăm hình, không có điện thoại và cũng không dính dáng gì đến phụ nữ. Cậu ta cao khoảng 170 cm, khuôn mặt hiền hậu trông dễ thương, cộng thêm cặp kính gọng đen càng làm nổi bật điều đó hơn. Hiện giờ đã tốt nghiệp trung học nhưng cậu ta vẫn ăn mặc rất giản dị, có điều nếu ăn diện và ra ngoài đường chắc cũng sẽ thu hút được không ít ánh mắt. Thật ra cậu ra cũng xem như là đẹp trai... - Shiki, cậu có nghe tớ nói không đấy? Tớ đã gặp mẹ cậu rồi. Ít nhất cậu cũng nên về thăm nhà một lần chứ! Nghe nói cậu ra viện được hai tháng rồi mà cả điện thoại cũng không thèm gọi. - À, bởi vì không có chuyện gì cần gọi. - Nghe tớ nói này! Là người một nhà thì không có chuyện gì cũng nên thường xuyên họp mặt. Đã hai năm không gặp rồi, ít nhất cũng nên hỏi thăm nhau một chút, dù sao họ cũng là gia đình của cậu. Tôi im lặng một lúc, sau đó mới trả lời: - Không biết nữa, không có cảm xúc thật sự thì đành chịu, có gặp mặt cũng chỉ làm tăng thêm sự xa cách thôi. Mà ngay cả nói chuyện với cậu tớ còn không thấy thoải mái, làm sao có thể trò chuyện với những người xa lạ đó được. - Thật là, nghĩ như vậy thì đến khi nào mới giải quyết được vấn đề. Phận làm con lại ở gần như thế mà không thấy mặt được một lần, vậy là không được. Những lời giống như chỉ trích đó khiến cho tôi cau mày. Không được ư? Có chỗ nào không được chứ? Giữa tôi và cha mẹ chẳng có gì trái pháp luật, chỉ là đứa con gặp phải tại nạn giao thông, mất đi ký ức trước kia mà thôi. Theo hộ tịch hay huyết thống thì chúng tôi vẫn là người một nhà, cứ giữ nguyên tình trạng hiện nay thì có vấn đề gì? Mikiya cứ luôn quan tâm đến cảm xúc của người khác, đúng là một việc làm vô nghĩa. oOo Ryougi Shiki là bạn từ thời trung học của tôi. Trường cấp ba của chúng tôi là một ngôi trường tư khá nổi tiếng, có nhiều học sinh đậu vào các trường đại học danh giá. Khi đến xem danh sách học sinh, tôi đã để ý tới cái tên Ryougi Shiki khá lạ này, vừa dịp lại được phân vào cùng một lớp. Từ đó tôi đã trở thành một trong số bạn bè hiếm hoi của Shiki. Trường chúng tôi cho phép mặc đồ bình thường đi học, cho nên mọi người cũng thoái mái thể hiện mình bằng trang phục. Trong đó Shiki có thể xem là nổi bật nhất, bởi vì cô ấy luôn mặc kimono. Vẻ thướt tha của bộ kimono giản dị rất hợp với đôi vai gầy của Shiki, cô ấy chỉ cần đi lại cũng khiến cho người ta cảm thấy phòng học như trở thành nơi tập võ của các gia đình lớn. Không chỉ trang phục, những cử chỉ của cô ấy cũng không hề dư thừa, ngoại trừ những câu trả lời trên lớp thì rất ít khi cô ấy thật sự nói chuyện với ai. Nếu muốn miêu tả về con người cô ấy, tôi nghĩ những điều này đã là quá đủ rồi. Vẻ ngoài của Shiki có thể nói là hoàn mỹ. Mái tóc dài như gấm đen, dường như vì ngại phiền phức nên đã tự mình dùng kéo cắt sơ qua, vừa vặn có thể che khuất lỗ tai. Cái kiểu tóc lạ thường này rất thích hợp, đến nỗi không ít học sinh thường xuyên lầm lẫn giới tính của cô ấy. Shiki thuộc về một loại vẻ đẹp trung tính, nam nhìn vào thì giống như nữ, còn nữ nhìn vào thì lại giống nam, có lẽ dùng từ “quý phái” thì phù hợp hơn là “xinh đẹp”. Nhưng nếu so sánh những nét đặc biệt thì thứ hấp dẫn nhất tôi nhất lại là ánh mắt của cô ấy, sắc sảo và tĩnh mịch, cùng với đôi lông mày tinh tế, giống như đang nhìn chăm chú vào một thứ gì đó mà những người khác không nhìn thấy. Đối với tôi đây là tất cả về cô gái có tên Ryougi Shiki này. Đúng vậy, cho đến trước khi chuyện đó xảy ra với Shiki. oOo - ... nhảy lầu... - Hử? A, xin lỗi, tớ không nghe thấy! - Nhảy lầu tự sát, đó có thể xem là tai nạn không, Mikiya? Mikiya vốn đang lầm bầm một cách vô nghĩa, cuối cùng lại chìm vào suy tư, nghe được câu hỏi liền tỉnh táo lại, sau đó bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này. - À, đó dĩ nhiên là tai nạn, có điều... đúng vậy, rốt cuộc nên xem nó là gì đây? Nói là tự sát thì người trong cuộc đã chết rồi, nếu đó là ý của họ thì đương nhiên họ phải gánh chịu mọi trách nhiệm. Nhưng rơi từ chỗ cao xuống thì thông thường là tai nạn... - Không phải bị giết cũng không phải tai nạn, thật là khó hiểu. Muốn tự sát thì chọn một phương pháp không gây phiền phức cho người khác chẳng phải tốt hơn sao? - Shiki, nói xấu người chết không tốt đâu! Lời nói của Mikiya không hề có cảm giác trách cứ, ngữ khí cũng không có gì đặc biệt, thậm chí trước khi nghe đã có thể đoán ra, đến mức làm cho tôi nhàm chán. - Kokutou, tớ ghét cái kiểu nói chuyện quá bình thường của cậu. Một cách tự nhiên, tôi đáp trả chẳng hề nể nang, nhưng Mikiya lại hoàn toàn không để ý. - Ha ha, thật là nhớ kiểu xưng hô này. - Vậy sao? - Ừm. Mikiya khẽ gật đầu như một con sóc lễ phép. Có hai cách xưng hô với cậu ta, Mikiya và Kokutou. Tôi không thích cách phát âm của “Kokutou”... lý do thì ngay cả chính tôi cũng không hiểu rõ. Giữa khoảng lặng sinh ra do suy nghĩ vấn đề, Mikiya dường như nhớ đến điều gì, vỗ tay một cái. - Nói đến mới nhớ, mặc dù rất kỳ lạ nhưng em gái Azaka của tớ cũng nhìn thấy rồi. - Nhìn thấy rồi? Thấy cái gì? - Chính là chuyện cô gái bay trên không trung tại cao ốc Fujiou. Không phải cậu nói đã từng nhìn thấy một lần à? “……” À nhớ ra rồi, đúng là lời đồn bắt đầu xuất hiện từ ba tuần trước. Bên trong khu làm việc có một tòa nhà cao cấp gọi là cao ốc Fujiou, đến ban đêm thì có thể nhìn thấy bóng người lở lửng trên tòa nhà. Không chỉ có tôi, ngay cả Azaka cũng nhìn thấy, e rằng nó thật sự tồn tại. Sau vụ tai nạn giao thông tôi đã đã hôn mê mất hai năm, và khi tỉnh lại thì có thể nhìn thấy những thứ “vốn không nên tồn tại”. Theo Touko nói thì đó không phải là có thể “nhìn thấy” mà là có thể “nhận ra”, giống như khả năng nhận thức của não và mắt được đề cao mà thôi. Có điều tôi cũng chẳng hứng thú gì với những chuyện thuộc về “phân tích cấu tạo” này. - Chuyện ở cao ốc Fujiou hình như tớ đã thấy không chỉ một lần, nhưng gần đây không đi qua chỗ đó nên cũng chẳng biết có còn nhìn thấy được không. - Ồ, tớ thì lại thường xuyên đi qua chỗ đó, có điều lại không thấy. - Đeo kính như cậu không thấy là phải rồi. - Chuyện này thì liên quan gì đến kính. Mikiya nói như giận dỗi, cử chỉ ôn hòa lại ngây thơ, có lẽ vì vậy nên ta khó nhìn thấy những thứ đó. Tuy nói như vậy, bay lên hay rơi xuống cũng được, cái hiện tượng nhàm chán này vẫn đang tiếp tục. Tôi nghĩ không ra chuyện này rốt cuộc có ý nghĩa gì, cho nên nói ra nghi vấn. - Mikiya, cậu có hiểu vì sao người ta bay lên không? Mikiya nhún vai tỏ vẻ không biết, sau đó nói: - Tớ cũng không hiểu vì sao họ bay lên hay rơi xuống, bởi vì tớ chưa thử lần nào cả. Một lời đáp hiển nhiên cho một vấn đề hiển nhiên.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang