[Dịch] Kara no Kyoukai

Chương 5 : Chương 5

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 00:17 25-06-2020

Chuông điện thoại kêu lên, sau khi reo khoảng năm lần thì ngừng lại và chuyển sang chế độ tin nhắn. Sau một tiếng tít, trong điện thoại vang lên giọng nói quen thuộc của phái nam. “Chào buổi sáng Shiki! Mặc dù hơi đột ngột, nhưng tớ có chuyện cần cậu giúp. Tớ và Azaka hẹn gặp nhau vào trưa hôm nay tại tiệm cà phê tên là Ahnen Erbe, nhưng hiện giờ chắc không đi được. Nếu không bận thì xin nhờ cậu đến chỗ đó giúp tớ giải thích một chút.” Điện thoại cúp ở đây. Tôi lười biếng xoay người lại liếc nhìn đồng hồ báo thức ở bên giường. Lúc này là buổi sáng 7 giờ 23 phút ngày 20 tháng 7. Mình về đây mới có bốn giờ. Hôm qua sau khi nhận sự ủy thác của Touko, tôi đã tản bộ trên đường cho đến tận ba giờ sáng, hiện giờ thân thể vẫn rất mệt mỏi . Tôi lại trùm kín mền. Cái nóng của nắng sớm giữa mùa hè chẳng ảnh hưởng gì đến tôi. Từ khi còn nhỏ Ryougi Shiki đã có thể chất chịu được nóng lạnh, điểm này cũng được tôi hiện giờ kế thừa. Ngủ như vậy không bao lâu, chuông điện thoại lại kêu lên lần nữa. Sau khi điện thoại chuyển thành chế độ tin nhắn, một giọng nói mà tôi không muốn nghe lại vang lên. “Là tôi đây. Cô có xem tin tức không? Không xem đúng không? Không nên xem thì tốt hơn. Tôi cũng không xem.” Tôi vẫn thường tự hỏi rằng cách nghĩ của cô gái kia có phải rất khác biệt với mình hay không, bây giờ thì tôi đã khẳng định rồi. Tốt nhất đừng nên cố gắng tìm hiểu xem lời nói của Touko có ý nghĩa gì. “Tối hôm qua đã xảy ra ba vụ giết người. Một vụ là nhảy lầu tự sát đã quá quen, cùng với hai vụ bất hòa về tình cảm. Ba vụ này đều không được đưa tin ra ngoài, đại khái là đã được xử lý thành tai nạn. Có điều trong đó có một chuyện rất kỳ lạ. Muốn biết cặn kẽ nội dung thì hãy đến chỗ tôi. À, hay là không nên đến thì tốt hơn, chuyện này cũng không thật sự cần thiết lắm. Nghe cho kỹ, vì để cho kẻ còn chưa tỉnh ngủ cũng có thể hiểu là chuyện gì, tôi sẽ nói đơn giản một chút, chính là đã có thêm một người chết nữa.” Điện thoại cúp ở đây. Tôi cũng muốn ngừng ở chỗ này. Người chết tăng thêm một hay hai cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Đối với một người cả hiện thực bên cạnh cũng mơ hồ như tôi, chuyện xa xôi như vậy vốn chẳng có chút giá trị nào. Người chết mà cả tên cũng không biết, ấn tượng đối với tôi còn nhạt hơn so với ánh nắng ban mai. Đợi khi mệt nhọc trên người gần như tan hết, tôi mới từ trên giường đứng dậy. Dựa theo thói quen trong mười sáu năm qua của của Shiki trước đây, tôi bắt đầu chuẩn bị điểm tâm. Sau khi ăn xong thì lại chuẩn bị y phục để ra khỏi nhà. Hôm nay tôi sẽ mặc kimono màu cam nhạt bằng tơ lụa. Nếu là đi đường vào ban ngày, kimono bằng tơ lụa là thích hợp nhất. Mặc dù giống như tự mình lựa chọn quần áo, nhưng thực tế tôi cũng chỉ theo thói quen trước đây mà thôi. Cảm giác giống như đang dòm ngó cuộc sống người khác khiến tôi bất giác cắn môi. Hai năm trước, lúc Ryougi Shiki mười bảy tuổi vốn không phải như vậy. Trạng thái mê man trong hai năm qua không thể nào làm thay đổi con người tôi… sự trống rỗng sau hai năm đó là bởi một thứ khác gây nên. Chuyện đó cứ để sang một bên, bây giờ tôi cũng không cảm giác được là mình đang hành động theo ý chí của mình. Mối dây mười sáu năm của con người có tên Ryougi Shiki khiến cho tôi có ảo giác mình giống như một con rối bị điều khiển, nhưng có lẽ đó thật sự chỉ là ảo giác. Cho dù xem nó là trống rỗng, hư cấu hay bắt chước cũng được, rốt cuộc tôi vẫn hành động theo ý chí của mình, bởi vì trong quá trình này không hề có ý chí nào khác tham gia. Sau khi thay y phục xong thì đã gần mười một giờ. Tôi nghe lại tin nhắn thứ nhất một lần nữa. Giọng nói trước đây không biết đã nghe bao nhiêu lần lặp lại những lời vừa rồi. Thanh âm lẽ ra sau khi rời khỏi miệng sẽ biến mất trong không khí, nhưng lại được bảo lưu dưới hình thái ghi âm như vậy. Kokuto Mikiya… Người mà tôi nhìn thấy cuối cùng vào hai năm trước… Người bạn học cùng lớp mà tôi từng tin tưởng… Tôi và cậu ta đã trải qua rất nhiều chuyện, tôi của bây giờ biết rất rõ ràng, chỉ duy nhất thiếu đi hình ảnh cuối cùng. Không đúng, một năm qua sau khi kết bạn với cậu ta, trí nhớ của Ryougi Shiki mười bảy tuổi vẫn đầy những lỗ hổng, có cảm giác như thiếu đi rất nhiều thứ vô cùng quan trọng. Tại sao Shiki lại gặp tai nạn? Tại sao tại trong khoảnh khắc đó tôi lại nhìn thấy khuôn mặt của Mikiya? Nếu như ký ức đã quên có thể ghi chép lại thì tốt biết mấy. Tôi rất quan tâm đến sự thiếu sót này, cho nên vẫn không thể nói chuyện với Kokuto Mikiya một cách bình thường. Tin nhắn trong điện thoại đã chấm dứt. Thật không thể tưởng tượng, sau khi nghe được giọng nói Mikiya, sự nóng nảy trong lòng tôi quả thật đã dịu xuống, có cảm giác như đã tìm được một chỗ đứng vững vàng. Nhưng giọng nói lẽ ra không phải là thứ dùng để đặt chân. Đây cũng là ảo giác sao? Đó hẳn là ảo giác, bởi vì hiện thực duy nhất mà tôi của bây giờ cảm nhận được chỉ là cảm giác bay bổng khi giết người. oOo Ahnen Erbe là một tiệm cà phê theo phong cách kiểu Âu. Sau khi nhìn bảng hiệu viết bằng tiếng Đức, tôi liền bước vào bên trong. Tuy nói là giữa trưa rất ít khách, nhưng không biết thiết kế ra sao mà trong tiệm lại rất tối. Chỉ có chiếc bàn hướng ra bên ngoài là sáng, còn vị trí quầy hàng bên trong thì lại khá tối tăm. Trên tường có bốn ô cửa sổ hình vuông, nguồn sáng trong tiệm chỉ có ánh mặt trời từ nơi đó chiếu vào. Trên chiếc bàn bên cạnh cửa sổ có bốn vệt sáng hình vuông. Có lẽ vì ánh nắng của mùa hè, loại sáng tối này chẳng những không hề u ám mà ngược lại gây cho người ta một cảm giác trang nghiêm. Kokutou Azaka ngồi ở chiếc bàn tận cùng bên trong. Hai cô gái mặc đồng phục thiết kế theo kiểu Âu ngồi đối diện ở đó chờ Mikiya. “Hai người à?” Chuyện này không giống như Mikiya nói. Mikiya đã nói là Azaka đang chờ cậu ta, nhưng không nghe nói là còn có một người nữa. Tôi vừa đi đến gần vừa quan sát hai cô gái. Hai người đều để tóc dài màu đen đến tận sau lưng, dung mạo rất giống nhau, cả hai đều có dáng vẻ bình tĩnh khôn ngoan phù hợp với học viện nữ quý tộc, có điều ấn tượng mà hai người gây cho người khác lại tương phản với nhau. Trong mắt của Azaka có một vẻ cương nghị, cũng có sự kiên cường như muốn khiêu chiến thứ gì đó, ngay cả dáng vẻ thiên kim tiểu thư bên ngoài cũng không che giấu được sự kiên cường bên trong cô ấy. Nếu như nói Mikiya là vì nhân hậu nên được học sinh cùng cấp yêu mến, vậy thì Azaka chính là loại người nghiêm khắc nên mới được tôn kính. Cô gái ngồi bên cạnh Azaka thì lại rất yếu đuối, mặc dù tư thái cũng rất nghiêm nghị khó gần, nhưng luôn gây cho người ta cảm giác nhỏ bé và yếu ớt như dễ dàng bị bẻ gãy. - Azaka! Tôi đến gần bàn hai người cất tiếng chào. Azaka chuyển ánh mắt sang phía tôi, rõ ràng nhíu mày lại. - Ryougi… Shiki. Cô ấy thấp giọng đọc tên tôi, trong giọng nói có một chút thù địch. Đối với cô gái này, tư thái xinh đẹp không hề sơ suất vừa rồi cũng chỉ như một thứ trang sức mà thôi. - Tôi đang đợi anh trai của mình, chẳng có gì để nói với cô cả. Cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, Azaka nói với giọng mỉa mai. - Anh trai của cô nhờ chuyển lời với cô là hôm nay không đến được. Cô đã bị cho leo cây rồi. Azaka hít một hơi, không biết là khó chịu vì Mikiya lỡ hẹn, hay vì người đến báo tin cho cô ấy là tôi. - Shiki, là cô làm phải không? Tay của Azaka run rẩy, thoạt nhìn giống như bực bội vì người đến đây chuyển lời là tôi. - Đừng nói chuyện ngu ngốc thế! Tôi cũng là người bị hại đây. “Không thể đến gặp Azaka nên giúp tớ chuyển lời với em ấy”, một câu nói như thế báo hại tôi phải chạy đến nơi này. Azaka nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt như lửa. Cô gái ngồi bên cạnh thì lại lo lắng, sợ rằng nếu tiếp tục như vậy sớm muộn gì Azaka cũng sẽ cầm cái ly ném tới. - Bạn Kokutou, ừm, cậu làm mọi người sợ đấy. Giọng nói nhỏ như tơ. Nghe được tôi liền lui về phía sau một bước. - À đúng, hôm nay là chuyện của cậu, Fujino. Tớ không có lý do gì để tức giận cả. Azaka ngượng ngùng xin lỗi cô gái tên là Fujino kia. Tôi nhìn cô gái dịu dàng ít nói kia. Cô ấy cũng đang nhìn tôi. - Cô… không đau sao? Ta bất chợt nói ra. Cô gái kia không trả lời, chỉ nhìn tôi, hờ hững giống như lúc nhìn phong cảnh phía xa. Trong lòng tôi có hai cảm giác, một là cảm giác cô gái này chính là kẻ địch, hai là cảm giác thực cô ấy không thể nào như vậy. - Không đúng, không phải là cô. Cuối cùng tôi tin vào cảm giác thực của mình. Cô gái tên là Fujino này không thể nào cảm thấy vui vẻ với việc giết người, bởi vì cô ấy không có lý do để vui vẻ. Huống hồ với cổ tay nhỏ của một cô gái thì không thể nào kéo đứt tứ chi của bốn người đàn ông. Nếu như cô ấy có một đôi mắt vượt khỏi quy luật thông thường như tôi thì lại là chuyện khác. Tôi mất đi hứng thú với cô gái kia, quay sang hỏi Azaka: - Chuyện chỉ đơn giản như vậy. Cô có nhắn gì cho anh trai mình không? - Vậy thì chỉ có một câu xin chuyển giúp tôi: anh à, hãy mau cắt đứt quan hệ với loại con gái này đi! Azaka nghiêm túc để lại lời nhắn như vậy. oOo “Anh à, hãy mau cắt đứt quan hệ với loại con gái này đi!” Azaka nghiêm túc nói như vậy với cô gái mặc kimono tên là Shiki. Chỉ ở một bên quan sát cũng có thể cảm giác được giữa hai người có một sự căng thẳng khó miêu tả được. Không phải là tôi đa nghi, nhưng nó giống như dùng dao gác trên cổ của đối phương vậy, một khi có cơ hội sẽ cắt xuống. Bầu không khí này khiến cho tôi sợ hãi, chỉ có thể cầu nguyện ít nhất đừng xảy ra chuyện náo loạn gì. May mắn là sau đó hai người không nói thêm câu nào. Cô gái xinh đẹp mặc kimono màu cam kia bước nhanh rời đi. Tôi vẫn nhìn chăm chú vào bóng lưng cô ấy. Cô gái tên là Shiki này có cách nói chuyện rất giống đàn ông, vì vậy rất khó nhìn ra số tuổi thật, nói không chừng là cùng tuổi với tôi. Cái họ Ryougi này nói rõ cô ấy là người nhà Ryougi, như vậy có thể hiểu được vì sao cô ấy mặc kimono cao cấp như vậy. Kimono bằng tơ lụa vốn dùng để mặc ra đường, nhưng những chi tiết trên áo lại được may bằng công nghệ hiện đại. Nếu là con gái của nhà Ryougi, có thợ may dành riêng cho mình cũng không phải là chuyện lạ. - Cô ấy thật xinh đẹp. Azaka cũng đồng ý với câu lẩm bẩm của tôi. Tôi nghĩ cô ấy thật tuyệt khi trả lời một cách thẳng thắn ngay cả khi cô ấy ghét đối phương. - Nhưng cô ấy cũng khiến người ta sợ hãi… Tôi, không thích cô gái đó. Azaka giật mình. Cô ấy giật mình là chuyện dĩ nhiên, bởi vì ngay cả tôi cũng cảm thấy nghi hoặc vì tâm tình của mình hiện giờ. Có lẽ… bởi vì từ khi ra đời đến nay, tôi chưa bao giờ có thái độ phản cảm đối với người khác. - Bất ngờ thật. Tớ còn tưởng rằng Fujino là sẽ cô gái tốt sẽ không ghét bất cứ người nào chứ. Xem ra hiểu biết của tớ đối với cậu vẫn còn quá ít. - Chán ghét? Chán ghét và căm ghét vốn liên quan với nhau. Tôi nghĩ không đến mức đó, chỉ là cảm thấy mình và cô gái kia không thể nào hợp nhau mà thôi. Tôi thử nhắm mắt lại. Shiki, mái tóc đen nhánh đầy vẻ không lành, làn da trắng ngần đầy vẻ không lành, ánh mắt sâu không đáy đầy vẻ không lành. Cô ấy đang nhìn tôi, tôi cũng thử nhìn cô ấy, cho nên đều thấy được cảnh tượng phía sau đối phương. Sau người cô gái đó chỉ có máu, cô ta muốn giết chết người khác, muốn làm tổn thương người khác… cô ta là một con quỷ giết người. Nhưng tôi thì khác. Tôi biết mình khác, bởi vì tôi chưa từng nghĩ đến chuyện muốn đi đâu làm gì. Trong cơn mê của tầm nhìn khép kín, tôi đã rất nhiều lần thổ lộ tất cả, nhưng bóng dáng của người đó vẫn không chịu biến mất. Rõ ràng chỉ gặp nhau một lần, cũng chưa từng nói chuyện, nhưng hình ảnh của cô ấy đã in sâu vào mắt tôi. - Xin lỗi, Fujino, đã làm lãng phí ngày nghỉ hiếm có của cậu rồi! Nghe được giọng nói của Azaka, tôi liền mở mắt ra. Tôi mỉm cười như bình thường luyện tập. - Không sao đâu. Hôm nay tớ cũng không có hứng lắm. - Sắc mặt cậu không tốt đấy, Fujino, mặc dù không dễ nhìn ra vì da cậu vốn rất trắng. Nói không có hứng quả thật chỉ là cái cớ, nhưng nghe Azaka nói tôi vẫn gật đầu một cái. Thân thể không thoải mái khiến cho phản ứng trở nên chậm chạp, chuyện này tôi cũng biết, nhưng không ngờ nó lại biểu hiện ra ngoài mặt như vậy. - Chẳng có cách nào. Tớ sẽ nói chuyện với Mikiya sau, hôm nay hãy về trước đi! Azaka lo lắng cho thân thể của tôi. Tôi cảm ơn cô ấy. - Nhưng vừa rồi cậu nhắn cho anh trai như vậy, thật không sao chứ? - Không sao cả. Những lời nhắn kiểu đó không biết đã bị quên bao nhiều lần, Mikiya cũng quen rồi. Nói thật, đây cũng là một loại nguyền rủa. Nghe những lời nhàm chán không ngừng lặp lại, sẽ khiến cho hiện thực nghiêng về ý muốn của mình. Nó giống như một cô gái si tình, ngốc nghếch nhưng lại cảm thấy thật đáng thương. Cô ấy nghiêm túc nói với tôi như vậy, mặc dù không biết là nghiêm túc đến mức nào. Cô ấy thường hay có những ý nghĩ rất kỳ lạ. Tôi chỉ yên lặng lắng nghe giọng nói ngọt ngào trong trẻo của cô ấy. Trong học viện Kokutou Azaka luôn là người đứng đầu, ngay cả cuộc thi toàn quốc cũng tiến vào mười người đầu tiên. Cô ấy có một vẻ lịch lãm kỳ lạ. Cô ấy là một trong những người bạn của tôi tại học viện nữ Reien. Tôi và cô ấy đều là từ trung học phổ thông mới chuyển vào học viện. Trong ngôi trường có chế độ từ tiểu học lên thẳng đến đại học như Reien, trường hợp từ trung học phổ thông mới chuyển vào như chúng tôi là rất ít, cũng vì duyên phận này mà tôi và cô ấy mới quen biết với nhau. Ngày nghỉ chúng tôi cũng thỉnh thoảng cùng nhau ra ngoài. Hôm nay là do tôi nổi hứng muốn nhờ anh trai của cô ấy giúp tìm một người. Khi còn học trung học tại một trường địa phương, trong đại hội thể thao khu vực tôi đã từng nói chuyện với một đàn anh ở trường khác. Gần đây vì đã xảy ra nhiều chuyện không như mong muốn nên tinh thần của tôi hơi sa sút, nhưng khi nhớ đến người đàn anh đó thì lại cảm thấy được an ủi một chút. Khi tôi nói chuyện này với Azaka, cô cấy liền bảo rằng nhất định phải tìm ra người đó. Anh trai của cô ấy cũng học ở vùng đó, hơn nữa còn giao tiếp rất rộng rãi. Nghe nói anh trai của Azaka cũng rất giỏi những chuyện như tìm người có tuổi tác gần với chúng tôi. Cũng không phải tôi thật sự muốn gặp mặt người đó như vậy, nhưng thịnh tình của Azaka thật khó từ chối, cho nên tôi mới cùng cô ấy ra ngoài tìm người đàn anh kia. Hôm nay chúng tôi đến đây chính là muốn bàn với anh trai cô ấy về chuyện này, nhưng hình như anh ấy có chuyện nên không đến được. Nói thật là tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi không quá quan tâm đến chuyện này, bởi vì hai ngày trước tôi đã tình cờ gặp anh ấy, lúc đó tôi đã nói với anh ấy điều mà ba năm trước tôi không thể nói ra. Nếu mục đích đã đạt được, vậy cũng không cần phải tìm kiếm nữa. Anh trai của Azaka không tới có lẽ bởi vì một nguyên nhân thần kỳ nào đó nên anh ấy hiểu được tâm tình của tôi. - Chúng ta đi thôi! Đúng là khó khăn khi ngồi đây cả một giờ chỉ với hai ly hồng trà. Azaka đứng lên. Mặc dù vì không gặp được anh trai nên tâm tình cô ấy có phần sa sút, nhưng vẻ thẳng thắn và ưu nhã khi đứng dậy vẫn khiến người ta mê mẩn. Đôi khi cô ấy rất phong độ, có lẽ là do giọng điệu và tính tình thẳng của cô ấy, giống như cách nói chuyện lược bớt lời kính cẩn hiện giờ, có một vẻ lịch lãm rất đàn ông. Hơn nữa đó không phải là tính cách giả tạo mà là một phần con người cô ấy. Tôi nghĩ trong số bạn bè, cô ấy là người mà tôi thích nhất… cho nên đây sẽ lần gặp mặt cuối cùng. - Azaka, cậu về ký túc xá trước đi! Tối nay tớ muốn về nhà ngủ. - Vậy à? Cũng được, nhưng ngủ bên ngoài nhiều quá sẽ bị mấy bà sơ để ý đấy. Mọi chuyện đều có giới hạn nhé. Azaka khoát khoát tay rời khỏi tiệm cà phê u ám Còn lại một mình, tôi xoay người nhìn về phía bảng hiệu của tiệm. “Ahnen Erbe”, trong tiếng Đức nó có nghĩa là “di sản”. Sau khi từ biệt Azaka, tôi đi lang thang mà không có mục đích gì. “Về nhà ngủ”, đó chẳng qua là lời nói dối. Tôi đã không có nơi nào để trở về. Từ buổi tối hai ngày trước đến nay tôi thậm chí còn không đến trường, có lẽ chuyện tôi liên tục nghỉ học đã bị cha biết rồi, khi về đến nhà nhất định sẽ bị tra hỏi đã đi đâu làm gì. Bởi vì tôi không biết nói dối, cho nên nhất định sẽ nói ra tất cả. Như vậy… cha chắc chắn sẽ khinh miệt tôi. Tôi là đứa trẻ mà mẹ dẫn theo khi tái giá. Thứ mà cha muốn chỉ là tài sản của mẹ và gia tộc, ngay từ đầu tôi đã là một món hàng phế phẩm, cho nên để không bị ghét cũng là một việc khó khăn. Vì để trở thành một người phụ nữ đức hạnh như mẹ, vì để trở thành một học sinh xuất sắc được cha khen ngợi, vì để trở thành một người bình thường không bị ai nghi ngờ… tôi vẫn luôn cố gắng hết sức mình. Không phải là vì ai khác, mà là vì khát khao của mình, để bảo vệ ước mơ này. Nhưng tất cả đã kết thúc rồi. Phép màu đó đã không còn ở bên cạnh tôi được nữa. Tôi bước đi trên con đường dần tối, băng qua những con người chẳng hề quen biết và những ngọn đèn tín hiệu giao thông nhấp nháy. Dù là người trẻ hơn hay lớn tuổi hơn so với tôi, tất cả đều có vẻ rất hạnh phúc. Trái tim tôi bỗng nhiên bị xoắn chặt. Dường như nghĩ đến điều gì, tôi đưa tay nhéo vào má của mình. Không có cảm giác gì. Tôi lại dùng sức nhéo mạnh hơn. Quả thật không có. Tôi buông tay ra, trên đầu ngón tay nhuộm màu đỏ tươi, hình như móng tay đã đâm rách cả da. Dù như vậy tôi vẫn không có cảm giác gì. Tôi cũng không có cảm giác là mình đang sống. - Ha… Tôi chợt cười lên một cách kỳ quái. Rõ ràng tôi không cảm giác được đau đớn, vậy tại sao lại có thể cảm nhận được vết thương trong lòng? Rốt cuộc trái tim là thứ gì? Nếu thứ bị thương là trái tim, vậy còn bộ não của tôi thì sao? Bộ não nhận được thông tin Asagami Fujino bị tấn công, vì bị tấn công nên bị thương tổn, vì bị thương tổn nên sẽ đau đớn. Dù là phản ứng hay bảo vệ, nó cũng chỉ một thứ thuốc mà bộ não tạo ra để làm dịu vết thương mà thôi. Cho nên ngay cả một người không biết đau như tôi cũng có thể cảm giác được nỗi đau trong lòng. Nhưng đó là ảo giác, nhất định là ảo giác. Đau đớn thật sự chắc chắn không phải là thứ chỉ nhờ lời nói mà bình phục. Vết thương trong lòng có thể nhanh chóng quên đi, cho nên vết thương đó chỉ nhỏ bé không đáng kể. Nhưng vết thương trên thân thể chỉ cần còn tồn tại sẽ không ngừng đau đớn. Đó là bằng chứng của sự sinh tồn, mãnh liệt biết bao. Nếu như trái tim của tôi chính là bộ não, vậy thì cứ để bộ não bị thương cũng tốt, như vậy tôi có thể cảm nhận được đau đớn. Giống như cuộc sống của tôi từ trước đến giờ, bị những tên con trai cùng tuổi thậm chí nhỏ tuổi hơn lăng nhục, nói những lời làm tôi bị tổn thương. Tôi nhớ ra rồi. Tiếng cười và vẻ mặt đáng sợ của bọn chúng, còn cả quãng thời gian không ngừng bị uy hiếp, bị bức bách và bị làm nhục. Khi tên đàn ông đè trên người tôi vung dao đến, bụng tôi nóng lên, y phục nơi bụng rách ra, bị máu thấm ướt. Lúc đó nghĩ đến chuyện mình bị đâm, tôi bỗng nhiên trở nên hung dữ. Sau khi xử lý bọn chúng xong, tôi cũng thật sự cảm thấy cơn nóng đó chính là đau đớn. Lại một lần nữa tim tôi xoắn lại. “Không thể tha thứ”, giọng nói đó không ngừng lặp lại trong đầu tôi, cho đến khi tan vỡ. - A! Đầu gối tôi gập xuống. Nó lại đến nữa sao? Bụng tôi nóng lên, khó chịu giống như có một bàn tay vô hình đang nắm lấy nội tạng. Cảm giác muốn ói… tôi chưa từng có cảm giác này. Đầu váng mắt hoa … ý thức luôn mất đi một cách rất đột ngột. Cổ tay tê dại… trước giờ tôi đều xác định nó bằng ánh mắt. Nó rất đau. Ha ha, tôi vẫn còn sống. Vết thương do bị đâm bắt đầu đau, lẽ ra khi đã khỏi thì không thể đau đớn một cách đột ngột như vậy. Trước đây mẹ từng nói với tôi, khi vết thương lành thì sẽ không đau đớn nữa. Nhưng đó là lời nói dối, bởi vì vết thương bị dao đâm của tôi sau khi khỏi hẳn vẫn còn lại cảm giác đau. Nhưng mẹ ơi, con thích cảm giác đau đớn này, bởi vì với một người không có cả cảm giác đang sống như con, ngoại trừ nó ra thì không còn gì có thể khiến cho con cảm nhận được mình còn sống. Bởi vì chỉ có cảm giác đau đớn còn lại này mới không phải là ảo giác. “Cho nên nhất định phải nhanh chóng tìm ra hắn.” Trong hơi thở hỗn loạn tôi lẩm bẩm. Nhất định phải trả thù, nhất định phải làm cho tên thiếu niên đã chạy trốn kia không còn thở được. Mặc dù không thích, nhưng nếu không làm thì người ta sẽ biết chuyện tôi đã giết người. Nỗi đau không dễ gì có được, tôi không muốn lại mất đi, tôi muốn cảm nhận nhiều hơn niềm vui khi được sống. Cơn đau theo mỗi bước chân càng mãnh liệt thêm. Tôi đi về nơi bọn họ hay tụ tập trước kia. Đau đớn khiến cho tôi bật khóc, nhưng bây giờ ngay cả cảm giác mất tự do này cũng là thứ mà tôi yêu quý.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang