[Dịch] Kara no Kyoukai

Chương 4 : Chương 4

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 00:15 25-06-2020

Sau khi chia tay với cô gái lạ, tôi lên đường đến công ty. Công ty mà tôi làm việc vốn không có tên gọi chính thức. Mặc dù nghề chính là chế tạo búp bê, nhưng phần lớn công việc đều liên quan đến kiến trúc. Giám đốc Aozaki Touko là một phụ nữ nhìn bề ngoài có vẻ chưa tới ba mươi tuổi, đồng thời cũng là một người lập dị. Cô ấy đã mua cái cao ốc bỏ hoang còn chưa xây xong này làm văn phòng của mình. Tóm lại nơi này vốn không phải là công ty, chẳng qua là một phần sở thích của cô Touko mà thôi. Làm việc ở một nơi như vậy sẽ thường xuyên gặp phải những chuyện lạ, có điều với tôi thì nó đã trở thành quen thuộc rồi. Tôi cũng có phàn nàn, nhưng không có chuyện gì bất đồng quan điểm. Cũng có thể xem là may mắn… mặc dù cũng có không ít vấn đề, nhưng tất cả đều nằm trong khả năng chịu đựng của tôi. Nghĩ đến đây thì tôi đã đến công ty. Công ty của tôi là một tòa nhà bốn tầng, văn phòng làm việc nằm ở tầng bốn. Tòa nhà này nằm giữa khu công nghiệp và khu dân cư, luôn khiến cho người ta liên tưởng đến chùa miếu, mặc dù không cao lắm nhưng những người ngước nhìn lên đều cảm thấy nó rất đồ sộ. Tòa nhà này không có thang máy, cho nên tôi phải đi cầu thang lên đến tầng bốn. Vừa bước vào văn phòng làm việc, một quang cảnh hỗn loạn như thường ngày và một bóng dáng không khỏe mạnh đập vào mắt tôi. Thiếu nữ mặc kimono màu xanh đậm quay đầu nhìn tôi với ánh mắt lười biếng… trên Kimono có những hoa văn như con cá. - Hả? Shiki, sao cậu lại ở cái nơi này? - Cái nơi này? Thất lễ quá đấy, tốt xấu gì đây cũng là chỗ làm của cậu, Kokutou! Cô Touko ngồi trước bàn đối diện với Shiki, trừng mắt nhìn tôi. Cô Touko đang ngậm một điếu thuốc lá, vẫn như thường ngày mặc trang phục không hề chải chuốt, bao gồm quần tây dài đen và áo sơ mi trắng, cho dù có đi tham dự đám tang cũng lịch sự như thường. Cô ấy chỉ đeo bông tai ở một bên, màu sắc không cần nói cũng biết là màu cam. Lý do thì tôi không rõ, nhưng hình như cô ấy có thói quen đeo một món trang sức màu cam. - Nhưng đúng là sớm thật. Dù sao tạm thời cũng không có việc gì, chẳng phải đã nói với cậu là trưa hãy đến cũng được à? - Không, không có kiểu nguyên tắc đó. Đúng vậy, tình hình kinh tế của tôi cũng không cho phép tôi làm như vậy. Trong tay tôi chỉ còn lại vé tháng tàu điện và thẻ điện thoại, tình hình này thật sự khiến người ta lo lắng. - Mà sao Shiki lại ở đây? - Là tôi gọi tới, có một chút chuyện nhỏ thôi. Shiki cũng không nói gì, chỉ dụi mắt giống như rất buồn ngủ. Đêm qua cô ấy cũng ra ngoài tản bộ sao? Cô ấy từ trong trạng thái mê man hồi phục lại chỉ mới một tháng, hiện giờ chúng tôi vẫn chưa thể nói chuyện với nhau một cách bình thường. Shiki dường như cũng không muốn nói chuyện. Tôi liền đi về bàn làm việc của mình. Bởi vì không có công việc, cũng không chuyện gì làm, việc tốt nhất vào thời điểm này chính là tán gẫu, vừa lúc cũng có một chủ đề khá thú vị. - Cô Touko này, cô có xem tin tức không? - Chuyện về cầu Broad sao? Đây cũng không phải là nước ngoài, Nhật Bản muốn xây cầu lớn như vậy làm gì? Thấy cô ấy bắt đầu nổi cáu, tôi vội vàng ngậm miệng lại. Chuyện mà Cô Touko nói là về cây cầu lớn dài mười km dự định năm sau sẽ hoàn thành. Từ thành phố nơi chúng tôi sống đi đến bến cảng cũng không xa, chỉ lái xe hai mươi phút là có thể đến cảng nhân công được xây dọc theo bờ biển. Có điều địa hình của cái cảng này lại có vấn đề. Nói đơn giản thì chính là vấn đề của bờ bên kia. Nhìn từ trên bản đồ thì đây là một cái cảng có hình trăng lưỡi liềm, từ đầu này muốn sang đầu kia phải đi đường vòng khá xa, cũng tức là phải bọc một vòng lớn theo hình trăng lưỡi liềm. Vì để giải quyết sự bất mãn của dân chúng, đội xây dựng của thành phố đã hợp sức cùng với các công ty xây dựng lớn xây câu cầu này. Xây cầu để nối hai đầu trăng lưỡi liềm, biến đường cong thành đường thẳng… Không cần nói cũng biết, nguồn tài chính khổng lồ đầu tư vào đó hơn phân nửa là tiền thuế của của chúng tôi. Giải quyết sự bất mãn ngay từ đầu đã không đáng có, lại khiến cho bất mãn thật sự càng tăng thêm, tôi nghĩ đây là một ví dụ rất điển hình. Hơn nữa cây cầu này còn liên quan đến viện hải dương, viện bảo tàng, còn có bãi đậu xe có thể chứa hàng ngàn xe, làm cho người ta không hiểu thứ quái quỷ này rốt cuộc là cầu hay là công viên giải trí. Không lâu trước nó còn được gọi là cầu Bay, nhưng theo cô Touko vừa nói, tên chính thức hình như là Broad. Thuận tiện nhắc một chút, cả tôi và Touko đều không có thiện cảm với chuyện này. - Nhưng cô Touko này, mặc dù không thích nó, cô vẫn giữ lại một phần đất bên trong khu đó phải không? - Đó không phải chủ ý của tôi. Chẳng qua là có một người quen giao quyền sở hữu khu đất đó cho tôi để làm thù lao. Cũng không phải là không bán được, nhưng tôi và công ty xây dựng Asagami ít nhiều cũng có chút quen biết, không thể không nể mặt người ta một chút. Đúng thật là, khế đất mà không đổi được tiền thì còn không bằng cả giấy vệ sinh. Cô Touko càu nhàu, dáng vẻ giống như đang gặp vấn đề về chuyện tiền nong. Không biết tại sao, tôi bỗng có một dự cảm không tốt. - Ừm, giám đốc này, mặc dù vừa đi làm cũng không muốn nhắc đến chuyện này, nhưng xin cô hãy phát lương đi! - Kokutou, về chuyện này thì vấn đề lớn nhất chính là không có tiền. Thật xin lỗi, nhưng tiền lương tháng này sẽ trả một lần cùng với tháng sau. Cô Touko nói với vẻ bình thản, hơn nữa còn khẳng định như đinh đóng cột, giống như tôi mới là người xấu vậy. - Chờ đã, không phải hôm qua vẫn còn một triệu một trăm hai mươi ngàn yên trong tải khoản của cô à? Sao bây giờ lại nói là không có tiền? - Số tiền đó đã xài hết rồi. Cô Touko vừa trả lời vừa lắc người khiến chiếc ghế đang ngồi kêu lên kẽo kẹt. Shiki có vẻ rất hâm mộ tư thế này của cô Touko… Nói thật, cô Touko cũng có vẻ như rất thích thú. Không, hiện giờ tôi chẳng quan tâm gì đến chuyện này. - Rốt cuộc đã xài vào đâu rồi, cô Touko? - À, thứ đó vốn cũng không đáng giá gì, chỉ là một bàn Ouija từ thời đại Victoria. Mặc dù không mong nó sẽ có hiệu quả, nhưng một món đồ hơn trăm năm chắc hẳn cũng phải có giá trị gì đó. Dù thứ này không đáng tiền, nhưng nếu có dấu vết của ma thuật và lịch sử lâu đời thì vẫn có một chút giá trị đi kèm. Nhưng dù như vậy, rõ ràng đây vẫn là một thứ hoàn toàn vô dụng. Nếu phải phân loại thì cứ xem nó như một trong những sở thích của tôi đi. Mặc dù cô ấy nói khá chậm, nhưng tôi vẫn chẳng hiểu gì cả. Con người tên Aozaki Touko này là một phù thủy. Mặc dù tôi luôn nghĩ nếu cô ấy là một nhà ảo thuật thì sẽ tốt hơn biết mấy, nhưng đã là sự thật thì chỉ đành chấp nhận thôi. Và cái vị phù thủy đó lại tiếp tục giải thích. - Thứ đó đột nhiên được đem ra bán, cho nên tôi tiện thể mua luôn. Đừng tức giận như vậy! Hiện giờ tôi cũng chẳng còn chút tiền nào đâu. Đừng tức giận à? Sao mà nhịn được chứ. Thật ra sau khi tận mắt thấy những kỳ tích mà cô Touko làm, tôi vẫn có thể chịu đựng được cái lối sinh hoạt cẩu thả của cô ấy, nhưng hôm nay thật sự là nhịn không nổi nữa. - Nói cách khác, chuyện tháng này không có lương không phải là nói đùa sao? - Ừm, đành phải nhờ nhân viên tự xoay xở vậy. - Hiểu rồi. Sau khi đáp một tiếng, tôi liền đứng dậy. - Vậy thì để xoay xở tiền sinh hoạt tháng này, xin cho phép tôi được về sớm, không có vấn đề gì chứ? - Được thôi. Nhưng Kokutou này, còn một việc tôi muốn nhờ cậu. Cô Touko bỗng nhiên đổi giọng. Chắc là chuyện có liên quan đến Shiki. Tôi nén cơn giận trong lòng dừng bước lại. - Chuyện gì vậy, cô Touko? - Tiền. Cậu có thể cho tôi mượn ít tiền không? Như cậu thấy đấy, hiện giờ tôi cũng cháy túi rồi. - Tôi hoàn toàn từ chối. Tôi đi ra ngoài và đóng sập cửa lại. Từ đầu đến cuối Shiki chỉ đứng nhìn Mikiya và Touko tranh luận, lúc này bỗng lên tiếng: - Touko, nói tiếp đi! - Là thế này, thật ra tôi cũng không muốn nhận vụ này, nhưng không có tiền đúng là không sống nổi… Thật là, không phải nhà luyện kim thuật mà lại nghèo đến mức này, tất cả đều là do Kokutou quá coi trọng tiền bạc như vậy. Cô Touko bực bội dụi mẩu thuốc lá còn thừa vào gạt tàn. Shiki thì nghĩ Mikiya chắc còn bực bội hơn. - Vậy, về chuyện tối qua… - Chuyện đó không cần nói nữa! Tôi đại khái đã hiểu rồi. - Ồ… vậy sao? Tôi còn chưa nói về tình hình hiện trường mà cô đã biết rồi, khả năng nắm bắt sự việc tốt đấy. Cô Touko nhìn Shiki với ánh mắt đầy thâm ý. Về vụ giết người trong quán rượu dưới tầng hầm xảy ra vào khoảng 7 giờ đến 8 giờ tối qua, cô Touko chỉ mới nói đến kết quả, nhưng Shiki hình như đã hiểu là chuyện gì. Vậy cũng chứng minh về mặt này Shiki còn giỏi hơn cả cô Touko. - Khách hàng biết thủ phạm là ai. Công việc của cô là trông coi phạm nhân này, nhưng nếu đối phương phản kháng dù chỉ một chút… vậy thì không cần do dự cứ giết chết cô ta. Shiki chỉ đáp một tiếng. Nội dung công việc rất đơn giản, chỉ cần tìm được phạm nhân sau đó giết chết. - Nhưng sau đó thì sao? - Nếu như phải giết chết đối phương, vậy cứ giao cho khách hàng xử lý thành một tai nạn. Đối với khách hàng thì cô ta là một người chết đã trong xã hội, giết một người chết thì cũng không xem như phạm pháp. Thế nào? Tôi nghĩ công việc này rất thích hợp với cô. - Chuyện này tôi không cần phải trả lời. Nói xong Shiki liền cất bước rời khỏi. - Nóng nảy quá đấy! Cô đói khát đến vậy sao, Shiki? Shiki không trả lời. - Xem đi, đây là ảnh chụp và lý lịch của đối phương. Cả tướng mạo cũng không biết thì làm gì được, đúng thật là! Touko hơi ngạc nhiên đem tư liệu ném tới, nhưng Shiki chỉ thoáng nhìn lại. Phong thư có chứa tư liệu rơi xuống trên đất. - Không cần. Kẻ đó chắc chắn là cùng loại với tôi… cho nên khi gặp mặt nhất định sẽ giết nhau. Sau đó Shiki rời khỏi văn phòng làm việc, chỉ để lại tiếng quần áo loạt xoạt và ánh mắt lạnh lùng. oOo Sau khi bực tức rời khỏi văn phòng làm việc, vì đã đến đường cùng nên tôi đành phải tìm bạn bè vay tiền. Hẹn gặp ở phòng ăn của trường đại học, nơi mà tôi đã nghỉ học từ tháng sáu, đến giữa trưa mới thấy Gakuto hớn hở xuất hiện. Thể trạng của Gakuto từ thời trung học đã rất tốt, hiện giờ trông cậu ta còn cao lớn hơn trước. Khi tôi nói ra mục đích đến đây, Gakuto quả nhiên lộ ra vẻ khó xử. - Đúng là bất ngờ thật. Chỉ vì mượn tiền mà gọi tớ ra đây, cậu có thật là Kokuto Mikiya không thế? - Khi đến đường cùng thì chuyện gì tớ cũng làm được. Nói cách khác, hiện giờ chính là như vậy. - Cho nên vừa mở miệng đã mượn tiền sao? Thật không giống cậu chút nào. Cậu cũng biết tớ là một kẻ quanh năm suốt tháng đều thiếu tiền xài, mượn tớ thì không bằng đi mượn gia đình còn tốt hơn. - Khi thôi học tớ đã cãi nhau một trận um sùm với họ, bây giờ còn mặt mũi nào quay về mượn tiền chứ. - Ha ha, Mikiya, cậu cố chấp lạ thật đấy. Bộ cậu đã tuyên bố gì đó rất hùng hồn với cha mình à? - Chuyện nhà tớ cậu không cần quan tâm. Giờ nói một câu thôi, cậu có cho mượn hay không? - Gì thế, cậu đang bực bội sao? Đối với kiểu quan tâm thừa thãi của cậu ta, tôi chỉ trừng mắt liếc một cái. Gakuto liền gật đầu đồng ý. - Nếu dùng tên của cậu đi quyên tiền chắc có thể quyên được năm sáu vạn, còn nếu chưa đủ thì tớ sẽ bù vào. Có điều trên đời không có bữa cơm nào miễn phí cả. Xem ra tên này cũng có chuyện muốn nhờ tôi làm. Gakuto nhìn nhìn chung quanh, sau khi xác nhận không ai để ý đến chúng tôi mới thấp giọng nói: - Nói ngắn gọn là muốn cậu đi tìm một người. Một đàn em của chúng ta sau khi rời nhà thì không thấy trở về, hơn nữa chắc chắn đã dính vào một vụ nguy hiểm nào đó. Gakuto nói có vẻ rất nghiêm trọng. Cậu đàn em của Gakuto bị mất tích kia tên là Minato Keita, bắt đầu mất tích từ hôm qua, nghe nói là cùng một bọn với đám người bị giết một cách kỳ lạ vào tối qua. Đêm qua Minato Keita chỉ liên lạc với một người bạn, hơn nữa nói chuyện rất kỳ lạ, cho nên người bạn kia mới tìm đến đàn anh quen biết là Gakuto. - Cái tên Keita kia hét lung tung là sẽ bị giết gì đó, sau đó liền cúp điện thoại. Gọi điện thì cậu ta cũng không chịu bắt máy. Nghe người nhận được điện thoại kia nói hình như cậu ta đã dùng không ít thuốc. Dùng thuốc gì chứ, muốn ám chỉ đến chất có hại sao? Loại thuốc phiện không để lại di chứng cho người dùng gần đây giá rẻ hơn nhiều, cũng không khó kiếm được, nếu có đầu mối thì ngay cả học sinh cấp ba cũng có thể tìm được mà không phải nhọc công. - Cho tớ hỏi một câu, cậu nghĩ rằng giới xã hội đen đó thích hợp với tớ sao? - Cậu đang nói gì thế? Mấy chuyện như tìm kiếm đồ bị mất không phải là sở trường của cậu sao? Tôi không trả lời, chỉ im lặng. - Cái cậu tên là Keita đó bình thường hay dùng thuốc sao? - Không, chỉ có mấy tên bị giết kia dùng thuốc thôi. Cậu không nhớ Keita sao? Chính là cậu đàn em rất thích cậu còn đề nghị cậu nhập bọn đấy. - À à, tớ nhớ ra rồi. Thời trung học, không biết vì sao cậu đàn em kia lại rất thích tôi, có lẽ là bởi vì tôi là bạn của Gakuto nên được đối xử đặc biệt. - Chà, dùng thuốc không quen để ép buộc mình tiến vào trạng thái mê hoặc thì cũng được. Loại thuốc mà mấy tên kia dùng là Uppers hay là Downers? Trong thuốc phiện thì Uppers có thể làm cho tinh thần người ta phấn chấn lên, ngược lại Downers thì làm cho tinh thần người ta suy nhược. Loại thuốc phiện mà Gakuto nói là Downers. - Chỉ e là cậu ta đang dùng thuốc để trốn tránh… vậy thì phiền phức rồi. Có lẽ cậu ta thật sự bị phạm nhân để ý… Hết cách rồi, tớ sẽ nhận vụ này. Nói cho tớ biết về các mối quan hệ của cậu ta đi! Gakuto như đợi đã lâu, lúc này liền đưa một quyển sổ qua. Quan hệ rộng rãi là một điểm đặc trưng của bọn họ, trên quyển sổ này có đến mấy chục cái tên và số điện thoại di động, cùng với những địa điểm mà bọn họ thường tụ tập. - Sau khi tìm được cậu ta tớ sẽ gọi cho cậu. Nếu có gì bất trắc thì cứ để tớ trông nom cậu ta, không sao chứ? “Trông nom” mà tôi nói chính là ám chỉ đến việc cho giao cậu ta cho anh họ Daisuke đang làm hình sự. Gakuto cũng hiểu điều này nên gật đầu. Như vậy là đã thỏa thuận xong, dù thế nào cứ mượn trước hai vạn yên xem như là phí điều tra đã. Sau khi chia tay với Gakuto, tôi liền đi một chuyến đến nơi xảy ra sự việc. Nếu đã quyết định làm thì nhất định phải làm nghiêm túc, bởi vì trực giác của tôi đã cảm thấy nguy hiểm. Tôi vốn không thường nhận loại công việc như tìm người. Mặc dù biết không nên dính dáng đến mấy chuyện đó, nhưng cũng hiểu là cậu đàn em Minato Keita kia đang ở trong tình thế rất nguy hiểm, cho nên tôi không thể từ chối được.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang