[Dịch] Kara no Kyoukai

Chương 1 : Chương 1

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 00:25 25-06-2020

.
Nơi đó mờ mịt như âm phủ. Khi tôi nhận ra quanh người chỉ có bóng tối, tôi chấp nhận sự thật rằng mình đã chết. Tôi lơ lửng trên một vùng biển không ánh sáng và tiếng động. Không có một mảnh quần áo nào, con người tên là Ryougi Shiki dần dần chìm xuống. Không có điểm cuối. Không, có lẽ ngay từ đầu tôi đã không rơi xuống. Bởi vì nơi này không hề có thứ gì. Chẳng những không có ánh sáng, ngay cả bóng tối cũng không có. Bởi vì không hề có thứ gì, cho nên cũng không nhìn thấy gì cả. Không có cả ý nghĩa của việc đang rơi xuống. Ngay cả từ “hư vô” có lẽ cũng không tồn tại. Bên trong “sự trống rỗng” không thể hình dung, chỉ có thân thể của tôi đang chìm xuống bên dưới. Tôi trần truồng, nhuộm đầy màu sắc sặc sỡ làm người ta phải quay mắt đi. Bởi vì ở nơi này tất cả “tồn tại” đều đầy vẻ độc ác. “Đây chính là cái chết.” Ngay cả thanh âm nỉ non cũng giống như giấc mộng. Tôi đang quan sát một thứ giống như là thời gian. Mặc dù bên trong “sự trống rỗng” ngay cả thời gian cũng không tồn tại, tôi lại có thể quan sát được nó. Tự nhiên như dòng chảy, xấu xí như như mục nát, tôi chỉ có thể đếm thời gian. Không có một thứ nào. Cho dù vẫn luôn đưa mắt nhìn về phương xa, nhưng tôi lại không nhìn thấy gì. Cho dù vẫn luôn chờ đợi một thứ gì đó, nhưng trước mắt tôi vẫn hoàn toàn trống rỗng. Vô cùng ổn định, vô cùng ôn hòa. Không… bởi vì tất cả ý nghĩa đều không tồn tại, cho nên ở nơi này chỉ là “tồn tại” đã đủ rồi. Đây là cái chết. Một thế giới chỉ người chết mới có thể đến, người sống không thể quan sát được. Chỉ có tôi còn sống ở nơi này. Dường như tôi đã phát điên. Hai năm qua, tôi đã ở nơi này tiếp xúc với quan niệm “chết”. Thay vì nói là quan sát, tôi nghĩ nó gần hơn với sự đấu tranh trong một cuộc chiến. oOo Đến sáng sớm, bệnh viện bỗng trở nên huyên náo. Tiếng bước chân y tá đi trên hành lang và tiếng ồn ào của tiếng đám người bệnh rời giường không ngừng truyền tới. So với sự yên lặng ban đêm, sự nhộn nhịp của sáng sớm càng giống như đang trải qua lễ hội gì đó vậy. Đối với một người vừa tỉnh lại như tôi, những tiếng động đó thật sự quá ồn ào. May mắn là tôi đang ở phòng đơn. Mặc dù bên ngoài ồn ào, nhưng trong cái hộp nhỏ này lại rất yên tĩnh, cho nên tôi vẫn có thể bình tĩnh được. Không lâu sau bác sĩ tới khám bệnh. - Cảm thấy thế nào, tiểu thư Ryougi? - À, không rõ lắm. Đối với câu trả lời không hề có cảm tình của tôi, bác sĩ im lặng giống như đang lúng túng. - Vậy sao? Nhưng thoạt nhìn thì đã bình tĩnh hơn một chút so với tối hôm qua rồi nhỉ. Theo lý thì tình hình của cô hiện giờ hẳn là không được tốt lắm, nếu cảm thấy không thoải mái thì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào. Tôi dùng sự im lặng để đáp lại những lời của bác sĩ, bởi vì tôi chẳng có hứng thú gì đối với chuyện này. Nhưng ông ta dường như đã hiểu sai ý. - Vậy thì tôi sẽ nói rõ một chút. Hôm nay là ngày 14 tháng 6 năm 1998. Cô… tiểu thư Ryougi Shiki vào đêm khuya ngày 5 tháng 3 hai năm trước, vì gặp phải tai nạn giao thông nên được đưa đến bệnh viện này. Là do cô băng ngang qua đường đụng phải xe hơi. Có ấn tượng gì không? “……” Tôi không trả lời… Tôi chẳng biết gì về chuyện đó. Hình ảnh cuối cùng tôi có thể lấy ra từ trong ngăn kéo gọi là “trí nhớ”, chỉ có bóng dáng của một bạn học cùng lớp đứng yên trong mưa. Còn như tại sao mình lại gặp tại nạn, tôi không hề có chút ấn tượng nào. - À, dù không nhớ ra thì cũng đừng lo lắng. Trong khoảnh khắc khi va chạm với xe hơi, tiểu thư Ryougi dường như đã phát giác được nguy hiểm nên nhảy ra một bước nhỏ, nhờ vậy may mắn là thân thể không bị thương tổn quá nghiêm trọng. Nhưng ngược lại đầu bị chấn động rất mạnh. Mặc dù lúc được chuyển đến bệnh viện cô đã ở trong trạng thái mê man, nhưng não bộ lại dường như không bị thương tổn. Việc mất trí nhớ có thể là do ý thức hỗn loạn tạm thời sau khi mê man hai năm. Dựa vào kết quả khám bệnh đêm qua, sóng não cũng không phát hiện điều gì khác thường. Tóm lại cũng không thể khẳng định nó sẽ dần dần chuyển biến tốt lên, dù sao trước giờ cũng chưa từng có trường hợp tỉnh lại sau khi hôn mê một thời gian dài như vậy. Dù ông ta nói hai năm qua đã ra sao, tôi vẫn không có chút cảm giác nào. Đối với Ryougi Shiki vẫn luôn mê man, sự trống rỗng đó càng gần với “hư vô”. Chuyện đêm mưa vào hai năm trước, đối với Ryougi Shiki cũng chẳng khác gì ngày hôm qua. Nhưng đó không phải là tất cả những gì tôi cảm thấy. Đối với tôi hiện tại, ngày hôm qua mới là “hư vô” thật sự. - Còn nữa, vết thương của mắt cũng không nghiêm trọng. Tổn thương của nhãn cầu do vật cùn gây ra là tương đối nhẹ. Tối hôm qua may là bên cạnh cô không có dao kéo. Giờ mắt đã được băng bó lại, nếu cô muốn xem phong cảnh bên ngoài thì hãy chờ thêm khoảng một tuần nữa. Trong lời của bác sĩ ít nhiều mang theo vẻ trách cứ. Ông ta cảm thấy rất khó hiểu về chuyện tôi tự làm thương tổn đến mắt của mình. Tối hôm qua ông ta đã hỏi tôi vì sao lại làm như vậy, nhưng tôi không trả lời. - Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày vào buổi sáng và buổi chiều đều phải tiến hành vận động hồi phục thân thể. Muốn gặp mặt người nhà cũng xin chỉ mỗi ngày một giờ thôi. Nếu như thân thể và tâm lý ổn định lại thì có thể lập tức xuất viện. Trước đó sẽ rất vất vả nên xin hãy kiên nhẫn một chút. Tôi cảm thấy rất nhàm chán với những lời đã biết trước này. Tôi cũng chẳng thèm nói vài câu châm chọc, chỉ thử cử động tay phải của mình Thân thể dường như không phải là của mình, muốn nhúc nhích cũng phải tốn thời gian, hơn nữa khớp xương và bắp thịt đau như muốn nứt ra vậy. Hai năm qua vốn không cử động, chuyện này cũng là đương nhiên. - Vậy thì sáng hôm nay xem như chấm dứt ở đây. Tiểu thư Shiki có vẻ rất bình tĩnh nên y tá sẽ không đến giường trông chừng. Có chuyện gì thì cứ nhấn vào chuông điện ở đó, cách vách luôn có y tá trực. Dù là chuyện nhỏ cũng đừng ngại. Giọng điệu của ông ta rất ôn hòa. Nếu như mắt có thể nhìn thấy, tôi nghĩ khuôn mặt của vị bác sĩ kia hẳn là đang tươi cười. Vị bác sĩ xoay người rời đi, giống như chợt nhớ tới điều gì, để lại một câu nói. - À, đúng rồi, từ ngày mai trở đi sẽ có cố vấn sinh hoạt đến chăm sóc cô. Là một cô gái tuổi tác xấp xỉ với tiểu thư Ryougi, cho nên xin hãy trò chuyện thoải mái, bởi vì thứ mà cô thiếu nhất hiện giờ chính là giao tiếp. Và như vậy tôi lại đơn độc một mình. Tôi nằm xuống trên giường bệnh, ôm lấy đầu, hai mắt nhắm nghiền, ngẩn ra ở đó. - Tên của tôi… Tôi hỏi một câu với đôi môi khô khốc. “Ryougi, Shiki.” Nhưng người đó không có ở đây. Bởi vì “hư vô” của hai năm qua đã giết chết tôi rồi. Tôi hoàn toàn nhớ rõ ký ức của Ryougi Shiki trước đây. Nhưng vấn đề là gì? Đối với người đã chết đi và sống lại như tôi, ký ức đó thực ra là gì? Sự trống rỗng của hai năm qua đã hoàn toàn cắt đứt liên hệ giữa tôi trước đây và tôi hiện tại. Tôi rõ ràng là Ryougi Shiki, không phải bất cứ ai khác ngoài Shiki, nhưng mà… đối với ký ức trước đây, tôi hoàn toàn không có cảm giác nó thuộc về mình. Chết đi rồi sống lại, tôi chỉ giống như đang xem một bộ phim về cuộc đời của người tên là Ryougi Shiki, nhân vật chính của bộ phim đó không phải là tôi. “Hoàn toàn giống như là âm hồn trên trên phim vậy.” Tôi cắn môi. Tôi không hiểu chính mình. Ngay cả việc mình có thật sự là Ryougi Shiki hay không tôi cũng không dám khẳng định. Tôi cảm thấy mình như một kẻ không biết khuôn mặt thật của mình. Trong thân thể giống như một hang động trống rỗng, không chỉ không khí, dường như ngay cả gió cũng có thể xuyên qua. Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng hình như ngực tôi thật sự có một lỗ hổng lớn. Đó là sự bất an mãnh liệt… sự cô đơn mãnh liệt. Mảnh ghép bị thất lạc là trái tim. Bên trong lỗ hổng đó, tôi cảm thấy nhẹ bổng như không thể nào đứng vững. Quá trống trải, đến nỗi không tìm được cả lý do để sinh tồn. - Đó… rốt cuộc là chuyện gì, Shiki? Mặc dù hỏi ra miệng, nhưng tôi lại không cách giải quyết. Đối với chuyện không thể tưởng tượng này… tôi chỉ cảm thấy bất an và nóng nảy như muốn xé ngực mình ra. Nhưng tôi lại không hề cảm giác được sự thống khổ và bi thương. Có bất an, cũng có đau đớn. Nhưng nó rốt cuộc là cảm tình mà Ryougi Shiki có. Tôi không có cảm giác, cho dù đã chết đi sống lại sau hai năm cũng chẳng cảm thấy hứng thú gì. Tôi chỉ tồn tại ở nơi này một cách không mục đích. Tôi đang sống, trong trạng thái không hề có chút cảm giác nào.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang