[Dịch] Kara no Kyoukai

Chương 5 : Chương 5

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 00:10 25-06-2020

Vụ giết người xảy ra trước dinh thự. Ký ức của tôi vào đêm hôm đó sau khi ra ngoài tản bộ rất mơ hồ, nhưng khi nối những mảnh ghép không rõ ràng đó lại, vẫn có thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra. SHIKI cũng như là tôi, đều có thể chất mẫn cảm với hương vị của máu, chỉ cần nhìn là đầu óc sẽ trở nên mơ màng. Lần này máu của thi thể chảy ra rất đẹp. Con đường nhỏ lát bằng đá thông đến dinh thự, khe rãnh giữa những khối đá trông giống như một mê cung, máu đỏ chảy xuôi theo mê cung đó có một vẻ tao nhã trước nay chưa từng có. Nhưng đó cũng là tai họa. Khi tôi chú ý đến có ai đó đang nôn mửa sau lưng, quay đầu nhìn lại thì nhận ra Kokuto Mikiya. Vì sao cậu ta lại ở đây? Tôi không biết, thậm chí lúc đó tôi còn không thắc mắc. Sau khi tôi trở vào trong dinh thự, hình như vụ việc bị phát hiện muộn hơn một chút. Không có ai nhắc đến chuyện tôi đã từng có mặt tại hiện trường. Vì vậy, những gì tôi nhìn thấy khi đó chắc hẳn chỉ là một giấc mộng mà thôi, bởi vì cậu học sinh cùng cấp chính trực kia không có lý do gì để che chở cho một tên quỷ giết người. Thế nhưng... điều khiến tôi chú ý hơn là chuyện này lại xảy ra ngay trước cửa nhà. “SHIKI, là cậu làm sao...?” Mặc dù tôi đã thử hỏi, nhưng lại không nhận được câu trả lời. Giữa tôi và SHIKI đã bắt đầu có sự ngăn cách, cảm giác này càng ngày càng lớn hơn. Cho dù giao thân xác cho SHIKI, quyền quyết định vẫn nằm trong tay tôi, nhưng khi đó ký ức sẽ bắt đầu mơ hồ. Chẳng lẽ... chỉ có tôi là không chú ý đến, thật ra tôi cũng như những người kế thừa dòng máu nhà Ryougi trước đó, đã bắt đầu phát điên rồi sao? “Những người biết mình khác thường thì đều bình thường”, nếu đổi lại là SHIKI thì sẽ nói như vậy. Bởi vì người khác thường sẽ cảm thấy tất cả chung quanh đều méo mó, trong khi đối với bản thân thì lại cảm thấy bình thường. Đôi khi tôi cũng có khuynh hướng nghĩ như vậy. Chẳng phải trải qua mười sáu năm, rốt cuộc tôi đã biết những người chung quanh đều khác biệt với mình cả sao? Nhưng đó là vì ai? - Đại tiểu thư, lúc này có tiện không? Tiếng đập cửa vang lên cùng với tiếng nói của Akitaka. - Có chuyện gì? Câu này cũng đồng với việc nghĩa cho phép đi vào, Akitaka cũng thuận theo. Bởi vì đã sắp đến giờ đi ngủ, anh ta chỉ mở cửa mà không bước vào trong phòng. - Chung quanh dinh thự hình như có người đang dò xét. - Nghe nói cảnh sát đã bị cha đuổi đi rồi mà. - Đúng vậy. Akitaka gật đầu. - Những cảnh sát trông coi từ đêm qua đã rút đi rồi. Tối nay e rằng là một người khác. - Anh cứ xử lý đi, chẳng liên quan gì đến tôi. - Nhưng mà, người ẩn thân ở bên ngoài hình như là bạn học của đại tiểu thư. Anh ta vừa dứt lời, tôi liền bật dậy khỏi giường, sau đó đi đến gần cửa sổ nơi có thể nhìn thấy cổng chính, xuyên qua bức màn quan sát quang cảnh bên ngoài. Trong rừng trúc quanh cổng chính có một bóng người, dường như muốn tìm một chỗ ẩn nấp cho kín đáo, nhưng hành động này lại khiến y càng dễ làm người khác chú ý. Đúng là khiến cho người ta bực mình. - Nếu như cô muốn mời người đó trở về. - Loại người này cứ mặc kệ hắn cũng chẳng sao. Tôi chậm rãi trở về giường và nằm xuống. Akitaka chúc tôi ngủ ngon, sau đó đóng cửa lại cẩn thận. Tắt hết đèn đóm trong phòng và nhắm mắt lại, nhưng tôi hoàn toàn không ngủ được. Cũng không có chuyện gì để làm, tôi lại đi quan sát tình hình bên ngoài lần nữa. Kéo cổ áo của chiếc áo khoác bằng len màu trà lên, Mikiya run rẩy như đang rất lạnh. Cậu ta vừa thở ra hơi trắng vừa nhìn về công chính phía xa... Bên cạnh có bình thủy và ly cà phê đã chuẩn bị sẵn, trông giống như một nhân vật lớn. “Mikiya khi đó chỉ là một giấc mộng”, điều này đã hoàn toàn sụp đổ. Lúc đó cậu ta thật sự tồn tại, cho nên mới đến theo dõi tôi. Mặc dù không biết cậu ta nghĩ gì, nhưng có lẽ là để xác nhận thân phận thật sự của kẻ giết người. Một cơn giận mà ngay cả tôi cũng không thể tưởng tượng nổi dâng lên, bất giác cắn vào móng tay. oOo Ngày hôm sau, Mikiya vẫn giống như bình thường. - Shiki, buổi trưa cùng dùng cơm nhé! Không biết vì sao cậu ta lại mời tôi, cũng không biết vì sao tôi lại theo cậu ta lên sân thượng. Có lẽ là vì thói quen mỗi lần cậu ta mời tôi đều đồng ý, nhưng lại cảm thấy lần này trong lời mời của cậu ta dường như có mưu đồ gì. Tôi đã quyết định không tiếp tục dính dáng đến cậu ta, nhưng lại muốn biết Mikiya nghĩ thế nào về chuyện xảy ra đêm đó. Tôi theo cậu ta lên sân thượng, đoán rằng hôm nay cậu ta sẽ hỏi tôi rất nhiều, nhưng Mikiya vẫn giống như thường ngày. - Nhà của Shiki đúng là lớn thật. Lần trước khi tớ đến thăm có nói chuyện với anh người hầu, dường như anh ta rất tự hào. Không biết cậu ta có hiểu được nghĩa của từ “người hầu” này không, tóm lại Mikiya cũng không có tư cách những lời này. - Akitaka là thư ký của cha, hơn nữa hiện giờ đã không còn gọi là “người hầu” nữa, nên gọi là “quản gia” đấy bạn Kokutou. - Gì chứ, không phải cũng như nhau cả sao? Chuyện liên quan đến gia đình tôi chỉ có chút ít như vậy. Có lẽ cậu ta còn không biết chuyện mình theo dõi đã bị tôi phát giác, nhưng dù là vậy cũng thật kì quái. Lúc đó rõ ràng Mikiya đã nhìn thấy tôi cả người đầu máu, vì sao cậu ta còn có thể cười nói với tôi như thường ngày? Có lẽ nên tự mình làm rõ thì tốt hơn. - Bạn Kokutou, buổi tối ngày 3 tháng 2, cậu... - Đề tài này cho qua đi! Đối với câu hỏi tôi của tôi, cậu ta nhẹ nhàng gạt qua. - Cho qua cái gì chứ, Kokutou? Thật khó tin tôi lại bất giác dùng giọng điệu của SHIKI. Rõ ràng tôi là Shiki, nhưng lại gọi cậu ta là “Kokutou”, điều này khiến Mikiya hơi nghi hoặc. - Hãy nói rõ ràng, vì sao lại không cho cảnh sát biết? - Bởi vì tớ không thấy gì cả. Nói dối, chuyện này không thể nào, bởi vì lúc đó SHIKI còn đến gần khi cậu ta đang nôn mửa. - Shiki chỉ đứng ở đó thôi đúng không? Ít nhất tớ chỉ thấy vậy thôi, cho nên tớ tin tưởng Shiki. Lại nói dối, vậy tại sao lại đến theo dõi tôi? Đến gần cậu ta... - Tóm lại, nếu thẳng thắn thì sẽ rất khổ sở, cho nên tớ mới phải cố gắng. Đến khi nào đã có lòng tin vào bản thân, khi đó tớ nghĩ mình sẽ trả lời vấn đề của Shiki. Cho nên hiện giờ hãy bỏ qua đề tài đó đi. Đối với bộ dạng hơi cố chấp của cậu ta, điều duy nhất tôi nghĩ tới chính là chạy đi. Nếu như càng đến gần, SHIKI nhất định sẽ giết chết Kokuto Mikiya... Rõ ràng tôi cũng không muốn chuyện này xảy ra. Mikiya đã nói là tin tưởng tôi. Tôi cũng vậy, nếu như tin rằng mình không muốn chuyện này xảy ra, vậy thì cũng sẽ không biết đến nỗi thống khổ chưa từng nếm trải này. oOo Từ hôm đó đến nay, tôi hoàn toàn xem Mikiya như không tồn tại. Hai ngày qua cậu ta cũng không nói chuyện với tôi, nhưng việc theo dõi vào đêm khuya vẫn tiếp tục. Dưới cái lạnh của mùa đông, đến tận ba giờ sáng Mikiya vẫn ở trong rừng trúc. Cứ tiếp tục như vậy, ngay cả việc ra ngoài tản bộ cũng không được rồi. Cuộc theo dõi đã qua hai tuần. Tôi từ bên trong cửa sổ lén nhìn cậu ta, trong lòng tự hỏi cậu ta muốn ra tìm thân phận của tên quỷ giết người thật sao? Đúng là một kẻ dai như đỉa. Lúc này đã khoảng ba giờ sáng, Mikiya vẫn như trước nhìn về phía cổng chính không chớp mắt. Đó cũng không phải là vẻ thất vọng âm trầm, mà lại... nở một nụ cười trước khi rời khỏi. “......” Tâm tình bắt đầu nôn nóng, tôi cắn chặt bờ môi. Cuối cùng thì tôi cũng hiểu. Cậu ta vốn không định tìm ra bộ mặt thật của tên quỷ giết người. Đối với cậu ta, tin tưởng tôi là chuyện đương nhiên, cho nên vốn không hề hoài nghi. Ngay từ đầu cậu ta đã tin tôi sẽ không ra ngoài ban đêm. Cậu ta đến đây theo dõi chỉ là để xác nhận sự trong sạch của tôi, vì vậy khi đến sáng mà không xảy ra chuyện gì, cậu ta mới mỉm cười hạnh phúc. Tin rằng kẻ giết người là thật sự vô tội. - Đúng là một kẻ hạnh phúc. Tôi thì thầm với chính mình. Có Mikiya bên cạnh, không biết vì sao lại cảm thấy an tâm. Có Mikiya bên cạnh, sẽ có ảo giác ở cùng với cậu ta. Có Mikiya bên cạnh, sẽ ảo tưởng mình có thể bước qua ranh giới đó. Thế nhưng, cái thế giới tràn ngập ánh sáng đó là nơi mà tôi không tồn tại, nơi mà tôi không thể đến, cũng không có chỗ đứng cho mình. Mikiya kéo đã tôi vào bằng nụ cười của cậu ta. Nó khiến tôi bắt đầu nôn nóng, khiến cho tôi cuối cùng nhận thức được mình đang nuôi dưỡng một con quỷ giết người tên là SHIKI, và bản thân là một kẻ khác thường. “Một mình tôi là đủ rồi. Vì sao cậu lại muốn thành trở ngại của tôi, Kokutou?” Shiki không muốn nổi điên. SHIKI không muốn hủy hoại. Nếu như tôi cứ tiếp tục sống như vậy, không có có bất kỳ ảo tưởng nào đối với cuộc sống bình thường thì đã tốt rồi. oOo Hiện giờ đã là tháng ba, cái lạnh bên ngoài cũng đã giảm đi. Đã mấy tuần, sau khi tan học tôi đều ngồi trong phòng học nhìn ra xa bên ngoài, đó là chuyện chưa từng có. Tầm nhìn bên ngoài cửa sổ sẽ khiến cho một người như tôi cảm thấy an tâm. Cảnh sắc không thể nào chạm đến, vì vậy mới làm tôi không ôm hi vọng. Mikiya giống nhau thường ngày đi đến phòng học bị ráng chiều nhuộm đỏ. SHIKI rất thích hai người trò chuyện trong phòng học như vậy... Tôi cũng thế, chưa bao giờ ghét điều này. - Không ngờ Shiki lại mời tớ. Không phớt lờ tớ nữa sao? - Bởi vì không phớt lờ nổi nữa nên mới tìm cậu. Mikiya nhíu mày. Trong cảm giác lẫn lộn với SHIKI, tôi tiếp tục nói. - Cậu đã nói tôi không phải là kẻ giết người, thế nhưng. Ánh nắng chiều đỏ tươi như vậy, che lấp cả biểu tình trên khuôn mặt đối phương. - Thật đáng tiếc, tôi chính là kẻ giết người. Cậu cũng đã nhìn thấy hiện trường, tại sao còn muốn che chở cho tôi? Trên mặt Mikiya hiện lên vẻ bùi ngùi. - Không có che chở gì cả, bởi vì Shiki vốn không hề làm những chuyện đó. - Cho dù chính tôi đã thừa nhận? Mikiya gật đầu. - “Những lời mà tớ nói cậu chỉ nên tin một nửa thôi”, đây không phải là những lời do chính cậu nói sao? Huống hồ cậu không thể nào làm ra những chuyện như vậy, tuyệt đối không thể. Cậu ta đã chẳng biết gì mà còn dám nói như vậy, nó khiến tôi tức giận. - Thế nào là tuyệt đối? Cậu thì hiểu gì về tôi? Cậu có thể tin tưởng tôi cái gì? Tôi hổn hển ném những lời này về phía Mikiya. Vẻ mặt Mikiya ngơ ngác, sau đó khẽ nở một nụ cười cô độc. - Không có chứng cứ gì. Tớ cũng không dám nói mình luôn tin tưởng Shiki... Thế nhưng, bởi vì tớ thích cậu, cho nên tớ muốn tiếp tục tin tưởng. “......” Đây là một đòn chí mạng. Lực lượng đơn thuần, lời nói đơn thuần, đã phá vỡ vẻ bề ngoài tự cho mình là khôn ngoan của tôi. Đối với cậu ta đó chỉ là một câu nói bình thường, nhưng nó đã hoàn toàn phá hủy một chút hạnh phúc nhỏ nhoi của con người tên gọi Shiki, không chừa lai một đường nào để lui. Đúng vậy, đã phá hủy hoàn toàn. Từ trên người kẻ hạnh phúc trước mắt, tôi chỉ có thể nhìn thấy quãng thời gian không thể nào tìm lại. Cái thế giới có thể sống cùng với một ai đó là một thế giới hạnh phúc. Nhưng tôi vốn không biết đến cái thế giới đó. Có lẽ nó không thuộc về tôi. Nếu như nảy sinh quan hệ với một ai, SHIKI sẽ giết chết người đó, bởi vì lý do tồn tại của SHIKI là phủ định. Hơn nữa một người sống để khẳng định như tôi, không có phủ định thì không thể nào tồn tại. Bởi vì từ trước đến nay chưa từng gặp phải chuyện gì, cho nên tôi mới có thể gạt bỏ sự mâu thuẫn này. Nhưng bây giờ tôi đã biết, càng kỳ vọng bao nhiêu thì lại càng tuyệt vọng bấy nhiêu. Đó là một cảm giác vô cùng thống khổ, khiến cho tôi căm hận. Đây là lần đầu tiên từ đáy lòng tôi cảm thấy căm hận con người này. Mikiya vẫn cười như chẳng có chuyện gì. Rõ ràng tôi không thuộc về ranh giới bên kia, không thể chấp nhận được sự tồn tại này. Tôi rất tin, Mikiya sẽ khiến cho tôi tan vỡ... - Cậu đúng là đồ ngốc! Tôi nói từ tận đáy lòng. - Ừm, đúng thật. Chỉ có nắng chiều vẫn đỏ tươi như vậy. Tôi rời khỏi phòng học. Trước khi đi cũng không quay đầu lại, hỏi một câu. - Đúng rồi, hôm nay cũng muốn đến theo dõi tôi sao? - A? Giọng nói kinh ngạc vang lên, quả nhiên cậu ta còn không có chú ý đến tôi đã phát giác chuyện này. Mikiya lúng túng tìm lời giải thích, nhưng bị tôi ngăn lại. - Trả lời tôi đi! - Tớ không rõ cậu có ý gì, nhưng nếu quan tâm thì sẽ đến. - Vậy sao? Tôi chỉ đơn giản đáp một tiếng, sau đó rời khỏi phòng học. Trên bầu trời màu đỏ bắt đầu xuất hiện những áng mây màu tối lững lờ trôi. Những đám mây bỗng nhiên hỗn loạn, tôi nghĩ tối nay trời sẽ mưa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang