[Dịch] Kara no Kyoukai

Chương 6 : Chương 6

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 00:17 25-06-2020

Sau khi chia tay với Azaka, tôi tạm thời trở về phòng mình, đến ban đêm thì lại ra đường. Cho tới nay đã có năm người bị giết, trong đó có bốn người là bị giết tại quán rượu dưới tầng hầm vào hai ngày trước, ngoài ra theo như Touko nói còn một người nữa bị giết tại công trường đêm qua. Tạm thời không bàn đến bốn người trước, thế nhưng người bị hại vào đêm qua thì gần như không hề liên quan gì đến vụ này. Nhưng cũng không thể khẳng định là do người khác làm. Mikiya đã nói, đối với đám người hay hoạt động vào ban đêm đó, dù chỉ là gặp mặt thì cũng có rất nhiều mối liên hệ, người bị giết đêm qua rất có khả năng là bạn bè với bốn người trước đó. “Cô gái đó…” Tôi chợt nhớ lại cô gái ở cùng với Azaka. Hơi thở của cái chết giống như mạch máu cực nhỏ bám rễ trong cơ thể. Bởi vì còn chưa quen với cặp mắt của mình, tôi bất chợt nhìn thấy những thứ đó. Đó là sự khác thường, còn khác thường hơn cả tôi, vậy mà cô gái đó lại bình thường. Cô ấy vừa có mùi máu, vừa có cặp mắt giống như tôi, không thể phân biệt được ranh giới mà mình đang đứng. Rõ ràng cô ấy chính là con mồi, nhưng tôi lại không tự tin, bởi vì cô ấy không có lý do gì để thích giết người, hưởng thụ bóng tối của việc giết người giống như tôi. Dùng giết người làm thú vui… nếu Kokuto Mikiya nghe được thì sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Đương nhiên là sẽ trách mắng tôi, nói rằng giết người là chuyện không nên. - Đồ ngốc! Lúc nói ra khỏi miệng, tôi chợt ngẩn người một chút. Đây là tôi tự nhủ với mình, hay là nói với Mikiya nhỉ? Kokuto Mikiya từng nói rằng tôi vẫn giống như trước kia, giống như bản thân tôi trước lúc bị hôn mê vì tai nạn. Nói như vậy, trước kia tôi cũng đi dạo trên đường vào ban đêm, giống như một kẻ khác thường tìm kiếm một ai đó tới giết mình. “……” Không đúng, không phải như thế. Shiki không có loại sở thích này, cho dù có thì đó cũng không phải là thứ được ưu tiên như vậy. Đây là cảm tính của SHIKI, là thứ của Ryougi SHIKI, một nhân cách nam tính bên trong Ryougi Shiki nữ tính. Sự thật này khiến tôi không khỏi sinh ra nghi vấn. Trong tôi trước đây tồn tại cậu ấy, nhưng bây giờ đã không có nữa, nói cách khác là đã chết. Như vậy… ý muốn giết người đó là của chính tôi hiện giờ. Giống như Touko nói, chuyện lần này quả thật rất thích hợp với tôi, bởi vì đối với việc có thể giết người một cách vô điều kiện như vậy, tôi không hề che giấu sự vui sướng của mình. Thời gian đã gần đến nửa đêm. Tôi đón tàu điện ngầm đi đến một trạm xe xa lạ. Trong cái thành phố ồn ào như không ngủ này, có thể nhìn thấy một cảng nhân công rộng lớn ở xa xa. oOo Sau khi chia tay với Azaka, tôi thay đổi mục đích của mình. Mặc dù không biết kẻ đó đang trốn ở đâu, nhưng tôi vẫn có phương pháp để điều tra. Bốn người có liên quan trực tiếp đến Asagami Fujino điều đã bị giết, cùng với một người khác chạy trốn. Tôi đã từng đến những nơi mà bọn chúng thường tụ tập, nếu như đến những chỗ đó hỏi thăm bạn bè của chúng, hẳn là có thể tìm được nơi ẩn thân của kẻ chạy trốn kia. Đã không thể về nhà, lại không thể nhờ trường học hoặc cảnh sát giúp đỡ, hắn cũng chỉ có thể dựa vào đám bạn bè giống như hắn mà thôi. Tôi ôm lấy phần bụng đang nóng lên, bước đi trên con đường xa lạ. Một mình đi vào những nơi không đàng hoàng kia, mặc dù trong lòng hơi mâu thuẫn, nhưng đối với một kẻ bị hành hạ bởi những ký ức của đau đớn và nhục nhã như tôi, đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Tại địa điểm thứ ba tôi đã gặp được bạn của Minato Keita, đó là một anh chàng làm việc trong một tòa nhà lớn được chuyển thành quán karaoke. Hắn nở một nụ cười làm người ta chán ghét, bảo tôi hãy đi theo hắn. Sau khi gác lại công việc của nhân viên cửa hàng, hắn bảo rằng muốn dẫn tôi đến một nơi có thể từ từ nói chuyện. Dựa vào kinh nghiệm, tôi biết tên này có lẽ là định dẫn tôi đến nơi mà đồng bạn thường tụ tập. Những tên này có thể nhạy bén đánh hơi được mùi của những người yếu ớt. Với một nụ cười thân thiết và phong thái ung dung, hắn đã nhìn ra tôi là một đối tượng rất tốt để lăng nhục. Nhất định là hắn đã từng nghe nói đến chuyện tôi bị đám người Minato Keita đùa bỡn, cho nên mới tùy tiện dẫn tôi đi như vậy. Mặc dù biết rõ ý đồ của hắn, nhưng tôi lại không thể từ chối lời mời. Hắn lớn hơn vài tuổi so với tôi, từ từ đi về phía con hẻm nhỏ không người. Tôi ôm lấy phần bụng càng lúc càng đau đớn, chuẩn bị sẵn sàng. Lúc này đã gần đến nửa đêm. Tôi không ngừng lặp lại những lời nguyền rủa, đi sát theo sau hắn. Trong cái thành phố ồn ào như không ngủ này, có thể nhìn thấy một cảng nhân công rộng lớn ở xa xa. oOo Tên thanh niên kia cảm thấy mình rất may mắn. Cái tên Minato Keita kia cứ không ngừng khoe khoang là bọn chúng đang chơi đùa với một học sinh nào đó của trường nữ, mỗi tuần đều tùy ý gọi đến một lần, những lời này đã thành quen thuộc với Minato Keita. Đối với tên thanh niên kia, đó hoàn toàn là chuyện của người khác. Hắn vốn không quen thân lắm với đám Minato Keita, địa bàn quản lý cũng cách khá xa, cho nên cũng không tin lời của Minato Keita là thật. Nhưng chuyên tốt như vậy lại tìm tới cửa thật thì đúng là nằm mơ cũng không ngờ được. Món ngon đặt ở bên miệng thì có thể nào không ăn. Hắn liền tạm gác công việc lại, dẫn cô ta ra ngoài. Tên thanh niên này cũng không phải là không tìm được đối tượng để quan hệ, đối với hắn chuyện bốn năm người cùng ra ngoài tìm phụ nữ chơi đùa cũng không phải là chuyện hiếm. Tên thanh niên kia rất cao hứng, cũng không liên lạc với đồng bạn khác. Nguyên nhân là vì đối phương là đại tiểu thư của công ty xây dựng Asagami, nếu như dùng chuyện làm nhục cô ta để uy hiếp, không phải muốn bao nhiêu tiền thì có bấy nhiêu sao? Đám người Keita không có hứng thú với chuyện này à? Hay là cái tên cầm đầu kia đầu óc không được tốt? Không, hay là… bởi vì đầu óc quá tốt cho nên mới không thiếu tiền? Vì lý do gì thì cũng cứ mặc hắn. Tóm lại tâm tình của tên thanh niên kia hiện giờ đang rất hưng phấn, một mình độc chiếm món tiền kia thì vẫn tốt hơn, cho nên hắn không liên lạc với đồng bạn. Asagami Fujino, cô gái đến tìm Minato Keita không nói gì đi theo ở phía sau. Không thể đưa cô ta đến nơi những đồng bạn tụ tập, tên thanh niên kia liền chuyển hướng sang kho hàng của cảng nhân công không có bóng người. Đêm đã khuya, lúc này đã gần đến nửa đêm. Kho hàng không có một bóng người nào, đèn đường cũng không nhiều, chỉ cần đi vào giữa các kho hàng thì sẽ không ai phát hiện. Nếu có thứ gì làm người khác chú ý, vậy thì chỉ có thanh âm của sóng biển, cùng với chiếc cầu rộng lớn đang được xây dựng trên mặt biển xa xa. Sau khi dẫn Fujino vào khu vực tối tăm, tên thanh niên kia cuối cùng cũng quay đầu lại đối mặt với cô ấy. - Nơi này cũng được rồi. Cô muốn hỏi tôi chuyện gì? Dù thế nào tên thanh niên kia vẫn thực hiện mục đích ban đầu trước, đó là trả lời Fujino. Với phong độ của mình, hắn cảm thấy nếu đột nhiên ra tay thì không được khôn khéo lắm. - Vâng, xin hỏi anh có biết Keita hiện giờ ở đâu không? Fujino khom người, một tay ôm lấy bụng. Khuôn mặt bị che khuất bởi mái tóc trước trán cắt rất chỉnh tề, không nhìn thấy rõ. - Không, Keita gần đây không đến chỗ tôi. Tên đó thường đến nhà của người khác chứ ít khi về nhà mình, lại không có điện thoại di động nên không thể liên lạc được. - Không… có thể liên lạc được. - Hả? Lời nói của cô gái đang cúi đầu hơi kỳ quái. “Không biết ở đâu mà lại có thể liên lạc được? Chẳng lẽ cô gái này bị đùa bỡn quá nhiều lần đến nỗi thần kinh trở nên không bình thường?” - Trong lòng hắn lẩm bẩm. Như vậy thì sau này sẽ đơn giản rồi, nhưng chuyện này hơi bất ngờ nên cũng khiến người ta hoang mang một chút. “Chuyện này không vấn đề gì cả!” - Tên thanh niên kia trong nháy mắt tỉnh táo lại. - Được rồi, nếu có thể liên lạc, vậy cứ trực tiếp hỏi hắn đang ở đâu không phải được rồi sao? - Chuyện đó… Keita lẩn trốn không muốn nói cho tôi biết anh ấy ở đâu, cho nên tôi mới phải tìm bạn bè của anh ấy nhờ giúp đỡ. Biết cũng được, không biết cũng được, xin hãy nói với tôi! - Này này này, chờ đã! Lẩn trốn là sao? Tên đó đã làm chuyện gì nguy hiểm à? Lời nói của cô gái càng lúc càng kỳ quái, khiến cho hắn không khỏi bắt đầu nôn nóng. “Tên đó lẩn trốn là vì chuyện lăng nhục Fujino bị phát hiện rồi sao? Không đúng, nếu như vậy thì cô gái này sẽ không tự mình tới đây.” – Tên thanh niên kia tự hỏi, nhưng lại không tìm được câu trả lời. Nếu nói là tại sao, vậy thì đó là vì hắn không xem tin tức. - Bỏ đi! Câu vừa rồi, “biết cũng được, không biết cũng được”, chuyện này là sao? Chẳng lẽ ngay từ đầu cô đã không có ý định tìm hắn? Muốn tìm Keita chỉ là giả vờ, thật ra là muốn tìm một tên đàn ông khác? Tên thanh niên kia lúc này cũng không còn cười thân thiết như trước, mà là nụ cười cao hứng từ tận đáy lòng: “Vận mệnh của mình thật tốt, như vậy thì chẳng cần uy hiếp cũng có tiền đếm không hết rồi.” Huống hồ… Asagami Fujino không phải là loại con gái đẹp mà người như hắn có thể tùy ý động vào. Tiền và sắc đồng thời đến tay, đây không gọi là may mắn thì gọi là gì? - Thật ngại quá, biết sớm như vậy thì từ đầu đã dẫn cô đến nhà tôi rồi. Không đúng, không đúng, có lẽ nơi này mới tốt hơn chứ, phải không đại tiểu thư? Cô gái mặc đồng phục màu đen gật đầu một cái. - Trước đó xin hãy trả lời tôi, anh có biết Keita hiện giờ ở đâu không? - Đồ ngốc, lý do này đã không cần thiết nữa rồi. Nói đến, tôi làm sao biết tên đó bây giờ đang ở đâu. - Vậy sao? Cô gái ngẩng mặt lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tên thanh niên kia có vẻ khác thường, trong đôi mắt lấp lánh hiện lên hình xoắn ốc, không hề có cảm tình. Hoàn toàn không bình thường. “……?” Không phát hiện ra sự khác thường đó, tên thanh niên kia đã gặp phải chuyện không thể tin được. Cánh tay của hắn bỗng nhiên cử động, khớp xương bị vặn vẹo đến gần chín mươi độ cũng không ngừng lại… cuối cùng bị bẻ gảy. - A a…! Tiếng kêu đau đớn vang lên muộn màng. Số mạng của tên thanh niên kia đến đây là chấm dứt. Quả thật vận mệnh của hắn rất tốt, dù là vận rủi hay vận may, đó cũng là một loại vận mệnh. Sau đó trong con hẻm nhỏ nơi ánh trăng không thể rọi vào, thảm kịch đã bắt đầu. oOo “……!” Tiếng rên rỉ chỉ còn lại những thanh âm giống như dã thú. Trên hai cánh tay của tên thanh niên kia đã không có cổ tay, hoàn toàn giống như cửu liên hoàn *, hay là dây thun lúc bắn máy bay bằng giấy đi… Dù là loại nào cũng vậy, tóm lại nó đã không còn có chức năng của cổ tay người nữa. * Một món đồ chơi dân gian của Trung Quốc. http://www.cnsece.com/Post/UploadFil...9141832413.jpg - Cứu, cứu, cứu mạng, a…! Tên thanh niên kia cố gắng chạy ra xa khỏi cô gái đứng đó, đột nhiên thân thể của hắn cong lên, đùi phải và đầu gối đều bị bẻ gãy. Máu chảy ra như như thùng nước đổ xuống, dính vào trên vách tường xi-măng của kho hàng tựa như một tác phẩm nghệ thuật. Asagami Fujino vẫn dùng cặp mắt lấp lánh kia nhìn chăm chú vào hắn. - Gãy, gãy, gãy rồi… ha ha, bị gãy rồi, chân của ta bị gãy rồi, ha ha, a ha ha ha ha…! Những lời của hắn làm cho người ta khó hiểu. “Có lẽ là do đầu óc có vấn đề!” - Fujino quyết định không đếm xỉa đến. - Bẻ cong đi… Cô lẩm bẩm. Đó là câu nói không biết đã lặp lại bao nhiêu lần. Lời nói không ngừng lặp lại sẽ biến thành nguyền rủa, bạn bè của cô từng nói như vậy. Tên thanh niên kia nằm trên mặt đất, chỉ có phần cổ là vẫn còn cử động, hai cánh tay vặn vẹo, đùi phải đã không còn. Máu từ chân chảy ra đã thấm ướt mặt đất, giống như một tấm thảm nhung màu đỏ. Fujino bước chân lên đó, đôi giày chìm vào trong máu. Mùa hè vào ban đêm rất nóng, không khí ẩm ướt dính vào da làm cho người ta rất khó chịu, cũng giống như mùi vị của máu tràn ngập trong không gian. - Haiz! Cúi đầu nhìn tên thanh niên giống như con bọ kia, Fujino bỗng thở dài. Tại sao mình lại làm chuyện như vậy? Cô cảm thấy chán ghét chính mình. Nhưng ngay từ đầu mình đã quyết định sẽ làm. Tên này vốn không hề biết chuyện xảy ra tại quán rượu dưới tầng hầm, nhưng một ngày nào đó hắn sẽ biết, khi đó hắn nhất định sẽ cảm thấy việc mình đến tìm Minato Keita là rất khả nghi. Không thể nào làm khác được, dù sao ngay từ đầu hắn đã không có ý tốt. Mặc dù là gián tiếp, nhưng đây cũng là sự báo thù của Asagami Fujino, là sự đáp trả đối với những kẻ xâm phạm mình. Chỉ là khả năng xâm phạm của bọn chúng có sự khác biệt rõ ràng so với khả năng xâm phạm của Fujino. - Xin lỗi… bởi vì tôi bắt buộc phải làm. Chân trái còn lại của tên thanh niên kia cũng bị bẻ gãy, khiến cho ngay cả một chút ý thức còn sót lại của hắn cũng biến mất. Fujino cúi đầu nhìn chăm chú vào thân thể vẫn còn co giật của tên thanh niên kia. Bây giờ cô đã biết được cảm nhận của hắn, cảm nhận mà từ trước đến giờ vẫn không biết, chỉ nhìn vào cử động của người khác thì không thể nào lý giải được. Hiện giờ cô đã biết đau, cho nên cũng cảm nhận được nỗi đau của tên thanh niên kia một cách mãnh liệt. Điều này đúng là làm cho người ta cao hứng, bởi vì cái gọi là “sống”, chính là sẽ cảm giác được những thứ như đau đớn. “Như vậy… cuối cùng mình sẽ có thể trở thành người bình thường.” Nỗi đau của mình, nỗi đau của người khác. Làm cho hắn trở nên thế này, khiến cho hắn đau đớn như vậy, đó là sự ưu việt của mình, Asagami Fujino. Đó mới là sống, là sự sống tàn khốc của một kẻ không làm tổn thương người khác thì sẽ không thể nhận được niềm vui được sống. “Mẹ ơi, Fujino nhất định phải làm như vậy sao?” Cơn nóng dâng lên trong người đã không thể nào nhịn được, trái tim đập nhanh như chuông báo động, trên lưng giống như có một con rết đang bò… - Rõ ràng là mình không muốn giết người. - Thật ra không phải vậy. Fujino quay đầu về hướng giọng nói đột ngột vang lên. Tại lối vào của con hẻm nhỏ giữa các kho hàng có một cô gái mặc kimono đang đứng, quay lưng về phía cảng nhân công phản chiếu ánh trăng lặng lẽ. Ryougi Shiki đang đứng ở đó… - Shiki… phải không? - Asagami Fujino… Thì ra là như vậy, cô có quan hệ huyết thống với nhà Asakami sao? Theo tiếng chân không lành, Shiki tiến một bước vào trong hẻm nhỏ. Mùi máu tràn ngập trong hẻm khiến cô nheo mắt lại. - Từ lúc nào… Fujino cũng không nói hết, chuyện này thì vốn không cần phải hỏi. - Lúc đầu, từ khi cô dụ đống thịt đó ra ngoài. Giọng nói lạnh lùng khiến Fujino không khỏi rùng mình một cái. Shiki từ đầu tới cuối vẫn luôn quan sát, nhưng không hề ra mặt, cũng không hề ngăn cản. Biết rất rõ chuyện này sẽ xảy ra, nhưng cô ấy chỉ đứng đó nhìn… Cô gái này thật khác thường. - Xin đừng gọi là “đống thịt”! Đây là người, là thi thể của người. Hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ trong lòng, Fujino lên tiếng phản bác, bởi vì không chấp nhận được cách mà Shiki gọi tên thanh niên kia. - Ha ha, nếu là người thì dù có là thi thể cũng vẫn xem là người, sẽ không biến thành một đống thịt không có tâm trí. Nhưng đây không phải cái chết của người, người sẽ không chết như vậy. Theo tiếng chân không lành, Shiki lại bước tới một bước. - Không thể đón nhận một cái chết giống như người, vậy kẻ đó đã không còn là người nữa. Cho dù còn lại đầu hay không có vết thương cũng vậy, kẻ bị cô giết chết sẽ không được cư xử theo cách thông thường. Hắn đã bị cường hành kéo ra khỏi ranh giới, ngay cả ý nghĩa căn bản nhất cũng bị tước đoạt. Cho nên đó chẳng qua là một đống thịt mà thôi. Fujino đột nhiên sinh ra phản cảm đối với người này. Shiki nói thi thể của tên thanh niên này và kẻ biến hắn thành như vậy đều là thứ khác thường, giống như cô ấy khi đối mặt với thảm kịch này ngay cả lông mày cũng không nhíu lại. - Không đúng! Tôi là người bình thường, không giống như cô! Không có căn cứ gì, cũng không có lý do gì, Fujino gào lên. Shiki khẽ nhếch môi như rất buồn cười. - Chúng ta cũng giống nhau thôi, Asagami. - Đừng đùa như vậy! Fujino ngưng mắt nhìn Shiki, hình ảnh trong trong đôi mắt lấp lánh bắt đầu vặn vẹo… Cô đang sử dụng sức mạnh vốn có từ khi còn nhỏ. Nhưng sức mạnh này đột nhiên lại yếu đi. “……?” Người giật mình không chỉ có Fujino, còn có cả Shiki. Asagami Fujino giật mình là bởi vì không thể sử dụng sức mạnh của mình, còn Ryougi Shiki giật mình là bởi vì Asagami Fujino đột nhiên biến đổi. - Lại nữa rồi… rốt cuộc cô bị làm sao vậy? Shiki bực bội, gãi đầu lẩm bẩm giống như tất cả đều lãng phí. - Nếu là vừa rồi thì tôi đã có thể giết cô, lúc ở quán cà phê cũng vậy… Đủ rồi, đủ rồi, đúng là mất hứng, bây giờ tôi không có hứng với cô nữa. Vừa nói Shiki vừa xoay người lại, tiếng bước chân dần dần cách xa Fujino. - Ngoan ngoãn về nhà đi, như vậy chúng ta sẽ không gặp mặt nữa! Ngay cả bóng dáng cũng dần dần khuất xa. Fujino ngơ ngác đứng ở trong vũng máu… Cô đã trở lại là mình trước đây, không còn cảm giác được bất cứ thứ gì. Cô đưa mắt nhìn xuống thi thể của tên thanh niên kia, đã không còn cảm giác vừa rồi, chỉ có cảm giác tội lỗi in sâu vào đầu. Cuối cùng trong lòng chỉ còn lại những lời nói như tố cáo của Shiki: “chúng ta đều là quỷ giết người”. - Không phải vậy… tôi không phải là loại người giống như cô. Fujino thì thầm như đang nức nở. Trên thực tế, cô ghét việc giết người. Vừa nghĩ đến chuyện lại phải tiếp tục những hành động như vừa rồi cho đến khi tìm thấy Minato Keita, cô không nhịn được run lên. Bởi vì giết người là không thể tha thứ. Đó mới là tâm tình thật sự. Trong vũng máu, hình ảnh phản chiếu của cô ấy đang mỉm cười.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang