[Dịch] Kara no Kyoukai

Chương 0 : Mở đầu

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 00:27 25-06-2020

Trên chiếc giường của căn phòng bệnh không có gì khác với ngày thường, và nó cũng sẽ không bao giờ khác, thân thể suy yếu của cô run lập cập. Cánh cửa vốn sẽ không nghênh đón người đến thăm lại mở ra. Không có tiếng bước chân, đồng thời cũng không có cả cảm giác tồn tại, người đó đã đến nơi này. Người đến thăm là một người đàn ông có vóc dáng cao lớn, vẻ mặt khắc khổ phủ đầy bóng đen giống như một nhà hiền triết đang khiêu chiến với một mệnh đề vĩnh viễn cũng không tháo gỡ được. Có lẽ… tướng mạo của người này luôn là như vậy. Người đàn ông kia nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc. Đó là một cảm giác bế tắc khiến người ta sợ hãi, một sự trói buộc làm cho người ta sinh ra ảo giác phòng bệnh đã hóa thành chân không. Ngay cả một người đang quanh quẩn giữa lằn ranh của sự sống và cái chết như cô, cũng có thể cảm giác được hơi thở chết chóc tỏa ra từ người này. - Cô là Fujiou Kirie phải không? Giọng nói nặng nề giống như mang phiền não vang lên. Cô… Fujiou Kirie liếc đôi mắt đã không còn thị lực sang. - Ông là bạn của cha tôi sao? Người đàn ông kia không trả lời, nhưng Fujiou Kirie tin chắc là như vậy. Đây chắc chắn là người vẫn luôn trả tiền chữa bệnh cho cô, bởi vì cô đã không còn người thân nào cả. - Tại sao ông lại tới đây? Tôi không thể làm được gì cả. Kirie run rẩy hỏi. Người đàn ông kia lại không hề nhíu mày. - Ta tới để thực hiện nguyện vọng của cô, giúp cô có một thân thể tự do khác. Cô có muốn không? Trong câu nói cực kỳ thiếu tính hiện thực này bao trùm một loại ma lực, mặc dù rất ít nhưng Fujiou Kirie vẫn có thể cảm giác được. Chẳng biết vì sao cô lại không hề phản bác, liền chấp nhận lời nói của người đàn ông này là sự thật. Sau sự im lặng ngắn ngủi, cô run rẩy cổ họng gật đầu. Người đàn ông kia cũng gật đầu, sau đó giơ tay phải lên. Giấc mơ từ trước đến giờ của Kirie, cùng với cơn ác mộng không ngừng kéo dài, tất cả đều giao cho cô. Nhưng ở trước đó… cô đưa ra một câu hỏi. - Ông là ai? Đối với câu hỏi này, người đàn ông kia trả lời với vẻ rất nhàm chán. oOo Thoát ra khỏi quán rượu dưới lòng đất đã trở thành đống đổ nát, cô bước trở về một cách yếu ớt. Nhịp điệu hô hấp bắt đầu rối loạn, từng cơn choáng váng ập đến, giống như là trên lưng mang một gánh nặng nào đó, cô tiến về phía trước một cách khó khăn. Có lẽ nguyên nhân là do trận bạo hành vừa rồi. Trong số năm tên đàn ông thường ngày lăng nhục cô, có một tên không biết vì sao lại dùng gậy bóng chày đánh vào lưng cô. Cơn đau đã biến mất, không, ngay từ đầu cô đã không có cảm giác đau. Nhưng nó rất nặng nề, cảm giác ớn lạnh từ sau lưng truyền đến khiến cho nét mặt của cô cau lại, phần lưng bị đánh khiến cho tâm trí méo mó. Nhưng cô vẫn không khóc. Cô tính toán thời gian bị lăng nhục, muốn nhanh chóng chạy về ký túc xá của mình. Nhưng hôm nay con đường này lại dài giống như không có điểm dừng. Cô chuyển động thân thể một cách khó khăn. Cô chợt nhìn thấy cái bóng của mình in trên cửa kính gian hàng, nhờ vậy mới biết được sắc mặt của mình đã rất tái nhợt. Đối với một người không có đau đớn như cô, cho dù bị thương thế nào cũng không thể cảm giác được. Ngay cả việc bị đánh vào lưng cũng chỉ là một sự thật đơn giản mà thôi, vì vậy cô không chú ý đến từ sự thật này đã dẫn tới một sự thật khác, đó là xương sống lưng bị gãy. Ngay cả như vậy, cô cũng có thể hiểu được sự thật là thân thể hiện giờ đang đau đớn đến cực đoan. Không thể đi bệnh viện. Bệnh viện mà cô giấu cha mẹ đến đó khám bệnh cách nơi này rất xa, hơn nữa nếu gọi điện thoại đến đó nhờ giúp thì sẽ bị chất vấn nguyên nhân bị thương. Một người không rành nói dối như tôi cũng không tự tin có thể lừa gạt được bác sĩ. “Làm sao bây giờ? Mình nên làm sao đây…” Cô thở hổn hển ngã xuống đất. Thế nhưng… một cánh tay khỏe mạnh của đàn ông đã đỡ lấy cô. Cô giật mình ngẩng đầu lên, trông thấy một người đàn ông có khuôn mặt khắc khổ đang đứng ở trước mặt. - Cô là Asagami Fujino phải không? Giọng nói của người đàn ông này giống như không cho phép phủ nhận. Cô cảm thấy sợ hãi, toàn thân như đông lại, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác này. - Trên xương sống lưng có vết nứt, nếu tiếp tục như vậy thì không về nhà được đâu. “Không thể về nhà”, từ ngữ giống như ma thuật này trói buộc lấy ý thức của Fujino. Không muốn như vậy. Không trở về nhà… không về túc xá thì không được, bởi vì hiện giờ đó là nơi duy nhất Asagami Fujino có thể nghỉ ngơi. Fujino nhìn người đàn ông kia với vẻ cầu xin. Mặc dù đang là mùa hè, người đàn ông này vẫn mặc một bộ áo khoác dày nặng. Áo khoác hay áo sơ mi cũng vậy, tất cả đều là màu đen. Bộ áo khoác giống như áo choàng và ánh mắt nghiêm túc của người đàn ông này, không biết tại sao… khiến Fujino liên tưởng đến một vị hòa thượng trong chùa. - Muốn chữa khỏi vết thương không? Giọng nói giống như thôi miên vang lên. Fujino thâm chí không phát hiện ra là mình đã gật đầu. - Chấp nhận thỉnh cầu, chữa trị vết thương trên cơ thể cô. Vẻ mặt không hề biến đổi, người đàn ông kia đặt tay phải lên lưng Fujino. Nhưng ở trước đó… cô đưa ra một câu hỏi. - Ông là ai? Đối với câu hỏi này, người đàn ông kia trả lời với vẻ rất nhàm chán. oOo Nhưng ở trước đó… anh ta đưa ra một câu hỏi. - Ông là ai? Người đàn ông mặc áo khoác màu đen không hề nhíu mày trả lời. - Phù thủy… Araya Souren. Giọng nói như thần thánh vọng lại nặng nề trong con hẻm nhỏ. Ca khúc của tập 5: https://www.youtube.com/watch?v=gslbsqYBIt4
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang