[Dịch] Kara no Kyoukai

Chương 1 : Chương 1

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 00:10 25-06-2020

Tối nay tôi cũng ra ngoài tản bộ. Lúc này đã là cuối mùa hè, thời tiết bắt đầu mát mẻ, cơn gió lành lạnh thoảng qua khiến cho người ta cảm giác được khí tức của trời thu. - Tiểu thư Shiki, tối nay xin hãy về sớm nhé! Akitaka nhìn tôi đang mang giày ở cửa trước dặn dò, anh ta là người phụ trách trông nom cuộc sống hàng ngày của tôi. Phớt lờ câu nói vô nghĩa chẳng có chút cảm xúc kia, tôi rời khỏi cửa trước. Băng qua khoảng sân của dinh thự, tôi bước ra bên ngoài cửa lớn. Phía trước dinh thự không có ánh đèn, chung quanh đều là bóng tối. Đêm khuya không bóng người cũng không một tiếng động nào. Hiện giờ là lúc nửa đêm, khi ngày 31 tháng 8 vừa chuyển mình thành ngày 1 tháng 9. Một cơn gió nhẹ thổi qua, khu rừng trúc bên ngoài dinh thự kêu lên sàn sạt. Trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác chán ghét. Tản bộ trong sự yên tĩnh có thể gợi lại những bất an, đó là thú vui duy nhất của tôi, người có tên Shiki. Đêm dài đã bắt đầu, bóng tối cũng theo đó trở nên dày đặc. Đi trên con đường không một bóng người, bởi vì tôi muốn cô độc, hay là vì tôi muốn nghĩ rằng mình đang cô độc. Cho dù nghĩ thế nào cũng là vô nghĩa, dù sao hiện giờ tôi cũng chỉ có một mình. Sau khi đã đi một lúc lâu trên đường lớn, tôi liền quẹo vào trong hẻm nhỏ. Năm nay tôi mười sáu tuổi, hiện đang học năm nhất cấp ba tại một trường trung học tư nhân bình thường. Dù sao sau này tôi cũng chỉ có thể ở lại trong dinh thự, vì vậy học tập cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tôi chọn ngôi trường đó chỉ vì nó gần nhà, với tôi thì giảm bớt thời gian đi học là một cách làm tốt nhất. Nhưng có lẽ tôi đã phạm sai lầm vì nó. Trong hẻm nhỏ còn tối hơn so với ngoài đường lớn, chỉ có một chiếc đèn đường lập lòe. Tôi chợt nhớ tới dung mạo của một người, không khỏi cắn chặt răng. Gần đây tôi thường xuyên cảm thấy nôn nóng, ngay cả khi đang tản bộ trong đêm như hiện giờ cũng bất giác nghĩ đến người con trai đó không chỉ một lần. Dù đã trở thành học sinh cấp ba, hoàn cảnh quanh tôi cũng chẳng thay đổi gì. Học sinh cùng cấp hay học sinh trên cấp cũng vậy, không một ai muốn thân cận với tôi. Tôi không rõ nguyên nhân lắm, nhưng có lẽ là vì tôi rất dễ biểu lộ suy nghĩ của mình qua thái độ. Tôi rất ghét loài người, ngay từ nhỏ dù làm thế nào tôi cũng không thể thích họ được. Nhưng vì không thể phủ nhận được sự thật mình cũng là loài người, cho nên tôi bắt đầu ghét cả chính mình. Bởi vì như vậy, tôi không phải là một đối tượng làm cho người cảm thấy có thể trò chuyện một cách thân thiết. Mặc dù sự chán ghét đó chưa đến mức trở thành căm hận, nhưng những người chung quanh dường như đều hiểu như vậy. Tình tình đặc biệt của tôi bắt đầu được truyền bá trong trường học, chưa đến một tháng thì đã không còn người nào muốn làm quen nữa. Nhưng tôi cũng là người thích sự thanh tĩnh, vì vậy sự phản cảm của những người chung quanh bất giác trở thành một hoàn cảnh lý tưởng với tôi. Nhưng lý tưởng không có nghĩa là hoàn mỹ. Trong số học sinh cùng cấp chỉ có một người đối đãi với Ryougi Shiki như bạn bè, người này có cái tên giống như một nhà thơ của Pháp. Đối với tôi thì dù thế nào đó cũng là một người phiền phức. Đúng vậy, thật sự là phiền phức. Dưới ánh đèn xa xa xuất hiện một bóng người. Tôi bỗng nhiên nhớ đến nụ cười lơ đãng của người kia. Cử động của bóng người có vẻ khả nghi. Tôi muốn theo sau người đó, nhưng vì sao lại ngay lúc này? Không biết lý do, nhưng tôi vẫn đi theo. Chẳng lẽ tôi vẫn còn nhớ cảm giác hưng phấn tàn bạo đó? oOo Đầu cuối của con hẻm nhỏ sâu hun hút đã trở thành một thế giới khác. Không thể tiếp tục đi tới được, nó giống như một mật thất hơn là một con đường. Lối đi nhỏ hẹp bị vách tường của những công trình kiến trúc chung quanh bao bọc, dù là ban ngày ánh mặt trời cũng không thể chiếu vào. Nơi này có thể gọi là một góc chết của đường phố, hẳn là bên trong có một kẻ lang thang nào đó. Nhưng hiện giờ không có người nào. Vách tường hai bên đã phai màu được quét lên một lớp nước sơn mới, con đường hẹp đã không thể gọi là đường mà trông giống như một vũng bùn. Lúc nào nó cũng tràn ngập mùi vị của hoa quả hư thối, nhưng giờ đây đã bị bao phủ bởi một mùi vi khác còn nồng đậm hơn. Chung quanh là một biển máu. Thứ làm cho người ta tưởng rằng sơn thật ra là máu. Thứ vẫn đang nhỏ xuống và loang ra theo con đường là chất lỏng trong cơ thể người. Mùi vị xộc vào mũi đến từ màu đỏ sền sệt. Trong màu đỏ có thi thể của một người, không nhìn ra nét mặt nhưng đã mất hai cổ tay, hai chân cũng bị chặt đứt ngang gối. Đó không còn là người mà đã trở thành một chiếc máy phun đầy máu. Nơi này đã là một thế giới khác. Ngay cả bóng tối của đêm khuya cũng bắt đầu nhạt đi dưới màu đỏ của máu. Cô ấy (Shiki) đứng ở đó nở một nụ cười, vạt áo kimono màu xanh lục nhạt bây giờ đã thành màu đỏ, ưu nhã như cánh hạc quệt vào dòng máu chảy xuôi trên đất, sau đó lại đưa nó lên môi. Máu từ bên môi chảy xuống. Cảm giác xuất thần đó khiến cho thân thể run lên. Đó là lần đầu tiên cô ấy bôi son. Ca khúc của tập 2: https://www.youtube.com/watch?v=vABkpIKSakA
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang