[Dịch] Kara no Kyoukai

Chương 4 : Chương 4

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 00:10 25-06-2020

.
- Mikiya, nghe nói cậu đang theo đuổi Ryougi, có thật không vậy? Nghe được vấn đề này của Gakuto, thiếu chút nữa tôi đã phun hết cà phê sữa trong miệng ra. Tôi vừa ho vừa nhìn chung quanh. May mà lúc nghỉ trưa phòng học rất ồn ào, dường như không ai chú ý tới câu hỏi kinh điển vừa rồi của Gakuto. - Gakuto, cậu nói vậy là có ý gì? Tôi thử hỏi dò. Gakuto lại giật mình mở to hai mắt. - Cậu nói gì vậy? Kokutou lớp 1-C mê mẩn Ryougi, chuyện này mọi người đều biết cả rồi, chỉ có người trong cuộc là không biết mà thôi. Nhìn dáng vẻ cười cợt của Gakuto, tôi khẽ cau mày lại. Tôi đã quen biết Shiki được tám tháng, hiện giờ đã là tháng 11 gần đến mùa đông. Nhưng quả thật nhìn vào thái độ của mình, tôi nghĩ người khác cho rằng tôi đang theo đuổi cô ấy cũng không phải là chuyện lạ. - Gakuto, đây là một sự hiểu lầm. Tớ và Shiki chỉ là bạn bè bình thường không hơn không kém. - Vậy sao? Cậu học sinh năm nhất cũng là niềm hy vọng của câu lạc bộ nhu đạo hỏi lại, những cơ thịt rắn chắc trên mặt uốn éo lại thành vẻ cười cười. Trái ngược với cái tên Gakuto, cậu học sinh đầy cơ bắp này là bạn mà tôi quen từ thời tiểu học. Dựa vào kinh nghiệm của cậu ta, hẳn là sẽ nhận ra tôi không nói dối. - Không phải cậu vừa gọi thẳng tên người ta à? Nếu cậu dám nói chỉ là bạn học cùng lớp với Ryougi thì tớ không tha cho cậu đâu. - Nghe tớ nói đã! Đó là do Shiki muốn vậy. Trước đó tớ chỉ gọi cô ấy là “bạn Ryougi”, không ngờ lại bị cô ấy bực bội trừng mắt nhìn. Nếu ánh mắt mà có thể giết người thì Shiki chắc chắn là có khả năng này. - Mặc dù không biết vì sao, nhưng cô ấy lại không thích bị người khác gọi bằng họ của mình, còn nói rằng nếu muốn xưng hô thì gọi là “bạn” được rồi. Nhưng tớ thì lại không thích như vậy, cho nên mới đề nghị gọi là “bạn Shiki”. Nhưng ngay cả như thế cũng không được, cuối cùng đành phải gọi là “Shiki”. Thế nào, chuyện này có nhàm chán không? Sau khi nghe tôi kể lể về chuyện xảy ra trong tháng tư, Gakuto dường như cũng cảm thấy nhàm chán. - Thì ra là vậy, đúng là chẳng có gì hấp dẫn. Gakuto bực bội giống như tiếc nuối… Cái tên này, rốt cuộc cậu đang mong chờ gì thế? - Như vậy chuyện xảy ra ở cầu thang vào đầu tuần trước cũng chẳng có gì sao? Bực thật, đến cái nơi chán ngắt như lớp 1-C này đúng là sai lầm, sớm biết thế thì đã ngồi ở lớp của mình ăn bánh mì rồi. - Chờ đã, sao cậu lại biết chuyện đó? - Cho nên tớ mới nói cậu đã nổi tiếng rồi. Thứ bảy tuần trước cậu và Ryougi tránh mưa ở trước tủ giày, chuyện này đến sáng hôm nay đã đồn khắp trường rồi. Đối tượng là Ryougi, cho nên nó có nhàm chán thì cũng sẽ trở thành đề tài bàn luận. Tôi ngửa mặt lên trời thở dài, đồng thời cầu nguyện cho chuyện này ít nhất đừng truyền đến tai Shiki. - Đây là trường liên thông vào đại học, chắc là áp lực cũng không nhiều nhỉ? - Theo như các anh chị nói thì tỉ lệ việc làm sau khi tốt nghiệp cũng không tệ. Chủ đề dần dần chuyển sang truy cứu phương thức tồn tại của cái trường cấp ba tư nhân này. - Nhưng rốt cuộc là có chuyện gì thế? Dù sao đó cũng là Ryougi, nhìn thế nào thì cũng chẳng thấy các cậu hợp với nhau. Tôi chợt nhớ đã từng có một đàn anh nói với tôi những lời tương tự, lúc ấy ý kiến của anh ta là tôi nên kết giao với những cô gái điềm đạm nho nhã một chút. Nhưng tôi nghĩ hàm nghĩa của nó cũng giống nhau. Không biết tại sao, tôi cảm thấy tức giận. - Shiki cũng không phải cô gái đáng sợ gì. Tôi chưa phát giác mình đã lên giọng. Gakuto mỉm cười… đó là nụ cười khi nhìn thấy người khác lộ ra sơ hở. - Ai vừa nói rằng chỉ là bạn bè bình thường không hơn không kém vậy ta? Cô ta hiển nhiên là ghê gớm, ngay cả chuyện này cậu cũng vội vàng phân trần, còn cần chứng cớ khác sao? Ghê gớm mà cậu ta nói là chỉ sự cứng rắn, thực tế thì cũng gần giống như vậy. Đối với lời nói của Gakuto, tôi thường gật đầu đến nỗi trở thành thói quen. - Đương nhiên là tớ biết điều đó. - Vậy cô ta có điểm nào tốt, nói nghe thử xem! Gakuto nói chuyện đúng là không hề đắn đo. Shiki quả thật là một cô gái đẹp, nhưng thứ có thể hấp dẫn tôi không phải là nó. Shiki luôn khiến cho tôi cảm thấy cô ấy bị tổn thương. Trên thực tế, cô ấy luôn cố gắng tránh để khỏi tổn thương, nhưng lại không thể nào thoát khỏi nó. Tôi không thể nào bỏ mặc được, bởi vì tôi không muốn nhìn cô ấy bị tổn thương. - Tại cậu không biết thôi, Shiki cũng có chỗ đáng yêu… đúng rồi, nếu dùng động vật để so sánh thì cô ấy đáng yêu như một con thỏ vậy. Lời vừa nói ra khỏi miệng, tôi liền cảm thấy hối hận. - Đừng thốt ra những lời ngốc nghếch thế nữa! Cô ta hẳn là động vật họ nhà mèo, hoặc là một loại chim dữ nào đó, còn thỏ thí cách xa cả cây số rồi. Nếu nói Ryougi cảm thấy cô đơn, có chết cũng chẳng có ai tin đâu. Gakuto cười ha hả. Tôi nghĩ sự cứng rắn của Shiki là ở cái cách cô ấy quan sát người khác từ xa. Nếu như đó là ảo giác của một mình tôi, vậy thì cứ để tôi sai lầm tiếp đi. - Được rồi, từ nay về sau tớ sẽ không bao giờ bàn luận về con gái với cậu nữa. Nghe được câu nói đoạn tuyệt của tôi, Gakuto liền rối rít xin lỗi. - Có lẽ là giống như con thỏ thật. - Gakuto, phụ họa một cách lộ liễu như vậy chẳng vui chút nào đâu. - Không phải thế. Tớ chợt nhớ ra con thỏ cũng không phải là vô hại. Trên đời này có con thỏ sẽ chặt đầu bạn trong nháy mắt nếu bạn không may mắn. Cậu ta nói giống như thật khiến cho tôi không khỏi ho khan. - Cái gì chứ, con thỏ đó đúng là hoang đường. Gakuto cũng gật đầu. - Đúng là hoang đường, đó chỉ là một câu chuyện trong game thôi. oOo Vào ngày kết thúc thi học kỳ hai, tôi đã nhìn thấy một thứ khó thể tin. Trong bàn học của tôi xuất hiện một phong thư. Không, đây vốn chẳng phải là chuyện không tưởng tượng nổi, nhưng vấn đề là ở chỗ người gửi thư và nội dung. Nói thẳng ra là Shiki hẹn gặp tôi. Trong thư cô ấy mời tôi cùng đi chơi vào ngày mai, nội dung thì giống như thư đe dọa vậy. Tôi hoang mang trở về nhà và chờ đến hừng đông, không biết vì sao lại cảm thấy giống như một võ sĩ vừa được lệnh mổ bụng tự sát vậy. oOo - Ê, Kokutou! Câu đầu tiên Shiki thốt lên sau khi đến là như vậy. Nơi gặp mặt là phía trước nhà ga nơi có một bức tượng chó làm bằng đồng. Shiki đến đây với trang phục… kimono màu lá khô cộng thêm áo khoác da màu đỏ tươi. Trước khi bị cái cách ăn mặc này làm kinh hãi, tôi đã hết hồn vì kiểu nói chuyện của cô ấy. - Để cậu chờ lâu rồi, thật xấu hổ! Muốn thoát khỏi Akitaka cũng không ít phiền phức. Cô ấy nói một cách lưu loát như thể đó là chuyện đương nhiên. Đây không phải Shiki mà tôi quen biết, hơn nữa còn dùng giọng điệu kiểu con trai. Tôi không đáp được câu nào, chỉ có thể xác nhận lại hình dáng của cô ấy. Dáng vẻ của Shiki cũng không thay đổi nhiều. Có lẽ là do bóng lưng sừng sững và những cử chỉ, thân hình mảnh khảnh của cô ấy lại toát ra một sự mạnh mẽ khó có thể hình dung… còn có vẻ lịch sự tao nhã. Giống như một con rối đang hoạt động, có cảm giác không được cân bằng. Thuận tiện nói một chút, con rối không giống như là người máy, chỉ có bề ngoài được chế tạo một cách tinh xảo mà thôi. - Gì thế, chỉ tới trễ có một giờ thôi đã giận rồi à? Không ngờ khí độ của cậu lại hẹp hòi như vậy. Cặp mắt đen láy liếc nhìn tôi. Mái tóc đen xinh đẹp bị cắt ngắn lung tung. Khuôn mặt nho nhỏ với đôi mắt thật to lóng lánh như có nước chảy qua, bên trong phản chiếu hình dáng của tôi, nhưng cũng giống như đang nhìn về một nơi xa xăm nào đó. Tôi bỗng nhớ tới cái ngày tuyết rơi khi chúng tôi lần đầu gặp nhau, lúc đó tôi cũng bị cuốn hút bởi ánh mắt lặng lẽ nhìn về xa xăm này. - Chuyện này… cậu là Shiki, phải không? Khóe miệng Shiki nhếch lên, nở một nụ cười như chẳng để ai vào mắt. - Vậy cậu tưởng rằng là ai? Đừng lãng phí thời gian vì mấy chuyện này! Được rồi, dẫn tớ đi đi, đến đâu thì tùy cậu quyết định! Nói xong, Shiki liền nắm lấy cổ tay tôi lôi đi. Mặc dù nói là giao cho tôi quyết định, nhưng cuối cùng vẫn là cô ấy dẫn đường. Trong khi đó đầu óc của tôi đang còn hoang mang nên cũng không để ý. Đại khái là đi mỗi nơi một chút. Shiki cũng không mua đồ, chỉ đi xem hàng hóa tại từng cửa hàng trong khu buôn bán, nhìn chán rồi lại đi đến cửa hàng tiếp theo. Tôi cũng đã đề nghị đi rạp chiếu phim hoặc đến quán cà phê nghỉ ngơi một chút, nhưng nó lập tức bị bác bỏ… Quả thật, tôi cũng cho rằng cùng với Shiki hiện giờ đi đến những nơi đó không phải là một ý hay. Shiki nói rất nhiều. Có lẽ là do tôi lầm, tinh thần của cô ấy hiện giờ rất tốt, có thể nói là hưng phấn. Những cửa hàng mà chúng tôi đến xem hầu hết là tiệm bán quần áo kiểu Tây, nhưng đều là cửa hàng dành cho nữ nên tôi cảm thấy hơi xấu hổ. Sau khi mất bốn giờ để chinh phục bốn đường phố buôn bán, rốt cuộc chúng tôi cũng cảm thấy mệt mỏi. Shiki đề nghị đi ăn chút gì đó. Lại hối hả ngược xuôi một hồi, cuối cùng chúng tôi chọn một tiệm thức ăn nhanh. Vừa ngồi xuống Shiki liền cởi áo khoác ra. Mặc một bộ kimono lỗi thời, Shiki lập tức thu hút sự chú ý của những người chung quanh, nhưng cô ấy lại giống như hoàn toàn không thèm để ý. Sau khi hạ quyết tâm, tôi bắt đầu truy hỏi về vấn đề vẫn thắc mắc nãy giờ. - Shiki, bình thường cậu vẫn nói chuyện kiểu này sao? - Với tình huống của tớ thì như thế. Nhưng kiểu nói chuyện chẳng có gì quan trọng cả. Nhắc đến chuyện này thì không phải cậu cũng rất kỳ lạ sao? Shiki chăm chú ăn miếng hamburger có hương vị bình thường. - Được rồi, chuyện này từ trước đến giờ chưa từng có, hôm nay là lần đầu tiên tớ thử xuất hiện bên ngoài. Bởi vì lúc trước không có gì chia rẽ với Shiki, cho nên tớ vẫn giữ yên lặng. Tôi hoàn toàn không hiểu cô ấy đang nói gì. - Là thế này… nói đơn giản chính là hai nhân cách. Tớ là SHIKI (織), còn bình thường là Shiki (式), SHIKI trong từ “dệt”. Có điều tớ và Shiki cũng không phải là hai người khác nhau. Ryougi Shiki vẫn luôn là một người. Sự khác biệt giữa tớ và Shiki chỉ là thứ tự ưu tiên đối với sự vật. Theo tớ nghĩ thì chỉ khi sắp xếp những thứ ưa thích mới có thể gây ra chia rẽ mà thôi. Cô ấy vừa nói vừa dùng ngón tay chấm nước viết lên khăn giấy. Ngón tay trắng nhỏ viết ra hai chữ “SHIKI” và “Shiki” phát âm đều giống nhau. - Tớ muốn nói chuyện với Kokutou, chỉ thế thôi. Đối với Shiki thì đây không phải chuyện cô ấy muốn làm, cho nên để tớ làm thay. Đã hiểu chưa? - Nói thế nào nhỉ, tớ cũng hiểu đại khái rồi. Tôi trả lời khi vẫn còn đầy nghi hoặc. Nhưng những chuyện mà cô ấy nói có cảm giác như là sự thật. Bởi vì nếu giải thích bằng hai nhân cách, vậy thì tất cả mọi chuyện đều sẽ rõ ràng. Trước khi nhập học tôi đã từng gặp Shiki, nhưng cô ấy lại nói không biết có chuyện đó. Lúc ấy tôi còn tưởng rằng cô ấy ghét tôi, nếu như vậy thì có thể hiểu được. Không, còn có chuyện quan trọng hơn so với nó. Trải qua hơn nửa ngày nay, cô ấy thật sự là Shiki chứ không phải ai khác. Giống như Shiki… không, là như SHIKI nói, chỉ có cách nói chuyện là khác nhau, còn hành động thì vẫn giống hệt như là Shiki. Ngay cả trong cách nói chuyện, tôi cũng cảm giác được sự xa cách, gần như không thể phân biệt được. - Nhưng sao lại nói cho tớ biết chuyện này? - Vì hình như đã không thể giấu được nữa. SHIKI điềm nhiên uống nước trái cây như không có việc gì. Cô ấy ngậm ống hút, sau đó lại nhanh chóng nhả ra. Shiki cũng không thích uống đồ lạnh. - Nói một cách thẳng thắn, tớ gần như là một loại xung động của Shiki. Đó là những cảm giác mà cô ấy muốn trải nghiệm nhất, nhưng đến nay vẫn chưa có đối tượng để thực hiện nó. Bởi vì Ryougi Shiki không quan tâm đến bất cứ ai. SHIKI hờ hững nói. Bị cặp mắt màu đen sâu không thấy đáy kia nhìn chăm chú, tôi có cảm giác như không thể động đậy được. - Ha ha, yên tâm đi! Người nói chuyện với cậu hiện giờ là tớ mà cũng là Shiki. Đây chỉ là thông qua tớ để biểu đạt ý kiến của Shiki thôi, cho nên sẽ không thình lình nổi điên với cậu đâu. Tớ đã nói rồi, chỉ là cách nói chuyện khác nhau thôi. - Nhưng dù sao về mặt này bọn tớ cũng có sự bất đồng, vì vậy những lời mà tớ nói cậu chỉ nên nghe một nửa thôi. - Bất đồng… chuyện đó, là muốn nói giữa cậu và Shiki đã từng có tranh chấp sao? - Cậu thật là, làm sao có thể xảy ra tranh chấp với chính mình được? Cho dù quyết định thế nào, đó cũng là chuyện mà hai bên đều tán thành, cho nên cả hai đều không phàn nàn gì với nhau. - Nhưng dù thế nào quyền sử dụng thân thể vẫn thuộc về Shiki. Tớ có thể gặp mặt Kokutou như bây giờ là vì Shiki cho rằng đó cũng là chuyện tốt… Nhưng có lẽ sau này cô ấy sẽ hối hận. “Gặp Kokutou cũng tốt”, đó không phải là những lời Shiki có thể nói ra. - Thì ra là vậy. Tôi nhân cơ hội gật gật đầu. SHIKI mỉm cười. - Tớ rất thích điểm này của cậu, nhưng Shiki thì lại rất ghét. Cái gọi là bất đồng chính là muốn chỉ chuyện này. Chuyện này là chuyện gì? Shiki không thích cái lối đồng tình mà không cần nghĩ ngợi của tôi sao? Hay là cô ấy cho rằng điều đó cũng tốt, nhưng lại rất ghét tôi? Rõ ràng không thể xác nhận, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy là vế thứ hai. - Vậy là đã nói hết rồi, hôm nay đến đây thôi. SHIKI đột nhiên đứng lên, mặc áo khoác vào. - Tạm biệt! Tớ rất thích cậu, cho nên chắc là sẽ gặp lại sớm thôi. Cô ấy lấy từ trong áo khoác da ra chi phí cho phần hamburger, sau đó hiên ngang đi qua cánh cửa tự động phía đối diện rời khỏi nơi này. oOo Sau khi chia tay với SHIKI, tôi trở về khu phố nơi mình cư ngụ. Lúc này mặt trời đã lặn. Bởi vì có lời đồn về tên quỷ giết người, cho nên ngay cả lúc chạng vạng tối cũng không nhìn thấy người nào. Lúc tôi về đến nhà, anh họ Daisuke đã có mặt ở đó. Đang lúc mệt mỏi vì cậu chuyện của SHIKI, tôi chỉ chào hỏi qua loa sau đó đưa chân vào kotatsu * và nằm xuống. * Một loại bàn có gắn thiết bị sưởi ấm của Nhật. Anh Daisuke cũng đưa chân vào dưới bàn. Trong không gian nhỏ hẹp bắt đầu diễn ra một trận chiến âm thầm giành quyền chiếm hữu. Kết quả là tôi muốn nằm cũng không được nữa, đành dứt khoát ngồi dậy. - Không phải anh rất bận sao, Daisuke? Đưa tay bốc lấy quả cam đường trên bàn, Daisuke uể oải trả lời: - Chỉ ba tháng nay đã có năm người, làm sao không bận được chứ, ngay cả thời gian về nhà cũng không có. Cậu đừng thấy anh đang nghỉ ngơi mà lầm, một tiếng nữa lại phải ra ngoài rồi. Anh Daisuke là người đảm nhiệm công tác hình sự tại phòng cảnh sát điều tra. Một người đã từng công khai thừa nhận mình là người lười biếng, nhưng lại chọn cái nghề không thích hợp này, đó vẫn là một câu đố. - Việc điều tra có tiến triển gì không? - Cũng tạm được. Tuy đến nay thủ phạm vẫn không để lại manh mối gì, nhưng vào lúc giết người thứ năm thì hắn đã lộ ra sơ hở. Có điều nó lại giống như giả tạo vậy. Nói đến đây, anh Daisuke vươn người qua như nằm úp sấp trên bàn. Trước mắt tôi là một khuôn mặt rất nghiêm túc. - Chuyện này vốn thuộc về cơ mật, nhưng cũng không hẳn là không liên quan đến cậu, cho nên mới nói cho cậu biết. Anh đã nói với cậu về tình huống của xác chết đầu tiên rồi phải không? Sau đó anh Daisuke bắt đầu kể về những xác chết khác theo trình tự. Tôi vừa lắng tai nghe, vừa thầm cầu khấn cho hình sự cả nước làm ơn đừng có toàn những người không biết giữ mồm giữ miệng thế này. Người thứ hai từ dưới háng đến đỉnh đầu bị cắt dọc làm hai, hung khí không rõ, một nửa thi thể bị dán ở trên tường. Người thứ ba hai tay hai chân bị chặt đứt, hơn nữa còn đem tay đặt vào bị trí của chân và ngược lại. Người thứ tư thân thể bị cắt thành mảnh nhỏ, sau đó xếp thành một hình một loại văn tự nào đó. Người thứ năm lại dùng phần đầu làm trung tâm, tay chân bị xếp thành hình chữ “vạn”. - Thật dễ thấy thủ phạm là một kẻ không bình thường. Tôi như muốn nôn mửa nói ra cảm tưởng của mình. Anh Daisuke cũng đồng ý điểm này. - Những thứ quá dễ thấy nhiều khi cũng là giả tạo. Mikiya, sao cậu lại nghĩ như thế? - Là thế này, em chỉ nghĩ nếu tất cả đều là giết người đơn thuần thì thật vô nghĩa, ngoài ra không còn gì nữa. Chỉ là… - Chỉ là gì? - Xem ra kẻ đó bắt đầu thuần thục rồi, tiếp theo có lẽ sẽ không chỉ ở bên ngoài nữa. Anh Daisuke hiểu ý của tôi, vì vậy ôm lấy đầu. - Đã không có động cơ, cũng không có quy luật. Hiện giờ chỉ là ở bên ngoài, nhưng nếu cứ tiếp diễn thế nào tên này cũng sẽ vào nhà gây án. Nếu như không tìm được con mồi ra ngoài tản bộ trong đêm, càng dễ xuất hiện khả năng này. Phải chi các ông lớn bên trên có biện pháp xử lý chuyện này thì tốt rồi. Sau đó anh ấy chuyển chủ đề. - Tại hiện trường của người thứ năm đã tìm thấy vật này. Thứ mà anh Daisuke đặt lên bàn là huy hiệu của trường chúng tôi. Bởi vì có thể mặc y phục riêng đến trường, cho nên cũng không có bao nhiêu người đeo huy hiệu, nhưng trên nguyên tắc thì học sinh có nghĩa vụ phải đeo. - Do những bụi cỏ ở hiện trường nên thủ phạm không phát giác ra, hay là cố ý để lại, trước mắt còn không thể đoán được. Nhưng dù là khả năng nào đều có ý nghĩa rất lớn. Có lẽ sắp tới bọn anh sẽ đến chỗ các em để điều tra. Với vẻ mặt hình sự, anh ấy nói như thể có điều không lành sắp xảy ra. oOo Kỳ nghỉ đông của năm nhất trường cấp ba trôi qua một cách bình lặng. Trong thời gian đó tôi cũng chỉ đi đền thờ đầu năm với SHIKI, sau đó vẫn đi về mỗi ngày như bình thường. Học kỳ thứ ba đã bắt đầu. Cảm giác cô lập của Shiki càng trở nên rõ ràng hơn, cô ấy truyền đạt sự cự tuyệt của mình với chung quanh bằng phương thức mà cả tôi cũng không thể tưởng được. oOo Sau khi xác nhận tất cả mọi người đều đã ra về, tôi đi đến gian phòng học không người. SHIKI đang ở nơi đó chờ tôi, cô ấy không làm gì cả, chỉ yên lặng nhìn ra xa bên ngoài cửa sổ. Không phải tôi bị cô ấy gọi tới, cũng không được cô ấy mời, chỉ là tôi rốt cuộc vẫn không thể bỏ mặc một cô gái luôn bị tổn thương, vì vậy tôi vẫn ở bên cạnh cô ấy mà chẳng biết nó có ý nghĩa gì. Mặt trời mùa đông lặn rất sớm, phòng học bị ráng chiều nhuộm thành một màu đỏ tươi. Trong gian phòng chỉ hai màu đỏ đen tương phản, SHIKI ngồi dựa vào bên cửa sổ. - Tớ đã từng nói là ghét con người chưa? SHIKI bắt đầu nói chuyện bằng một giọng điệu như vô tâm. - Đây là lần đầu tiên tớ nghe… thật như vậy sao? - Ừm. Shiki ghét con người, hình như từ khi còn nhỏ đã như vậy rồi… Cậu biết đấy, khi cậu là một đứa trẻ, cậu không biết bất cứ thứ gì, cậu nghĩ rằng cả thế giới điều yêu quý cậu một cách vô điều kiện, bởi vì cậu yêu quý họ nên họ cũng phải như thế… đó là một cảm giác thông thường. - Cậu nói đúng. Khi còn nhỏ những đứa trẻ không nghi ngờ gì cả, vì vậy chúng yêu quý tất cả mọi người một cách vô điều kiện, cũng cho rằng được người khác yêu quý là chuyện đương nhiên. Thứ làm cho chúng sợ hãi là ma quỷ, nhưng khi lớn lên chúng mới biết được, thứ đáng sợ nhất lại chính là con người. SHIKI cũng gật đầu. - Nhưng điều đó lại rất quan trọng. Vô tri là một chuyện hiển nhiên, Kokutou, bởi vì khi còn nhỏ người ta chỉ biết đến mình, cho nên dù người khác có ý đồ xấu cũng không thể phát giác được. Ngay cả khi đó là sai lầm, cảm giác được yêu mà chúng nhận được sẽ khiến cho chúng đối xử tốt với tất cả mọi người, bởi vì con người chỉ có thể biểu hiện những cảm tình mà mình quen thuộc. Ráng chiều màu đỏ chiếu lên bên mặt Shiki. Vào lúc này… tôi không thể đoán được cô ấy là Shiki hay SHIKI. Nhưng cố đoán cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì dù là ai thì vừa rồi chỉ là cuộc độc thoại của Ryougi Shiki. - Nhưng tớ thì không như vậy. Từ khoảnh khắc chào đời, tớ đã biết được sự hiện diện của người khác. Bởi vì bên trong Shiki còn có SHIKI, cho nên cô ấy đã biết người khác tồn tại, nhờ đó cô ấy nhận ra những người tồn tại bên ngoài đều không ai yêu quý mình một cách vô điều kiện. Từ khi còn nhỏ đã biết được sự xấu xa của con người, cho nên Shiki không thể nào yêu quý người khác được, dần dần cô ấy mất đi cả sự quan tâm. Shiki chỉ đang cự tuyệt cảm tình vốn có mà thôi. “Cho nên cô ấy mới chán ghét con người.” Đây là điều mà ánh mắt SHIKI nói cho tôi biết. - Nhưng như vậy không phải sẽ rất cô đơn sao? - Gì chứ? Trong Shiki còn có tớ tồn tại. Một mình quả thật sẽ cảm thấy cô độc, nhưng Shiki cũng không phải một người. Đó chỉ là bị cô lập chứ không phải cô đơn. SHIKI nói rất dứt khoát, trên nét mặt không thấy vẻ cố chấp nào, có lẽ cô ấy thật sự hài lòng với tình hình hiện tại. Nhưng có thật như vậy không? - Có điều gần đây Shiki bỗng trở nên kỳ lạ. Rõ ràng là trong bản thân mình có sự tồn tại của một người khác, nhưng cô ấy lại cố gắng phủ nhận điều này. Phủ định bản thân là nhiệm vụ của tớ, còn Shiki lẽ ra phải là khẳng định mới đúng. Tại sao lại như vậy chứ? SHIKI bắt đầu cười. Đó là một cảm giác chết chóc rất mãnh liệt… từ trong nụ cười của cô ấy tôi có thể cảm nhận được ý muốn giết người. - Kokutou, cậu đã từng muốn giết một ai chưa? Giờ khắc đó, trời chiều mang theo ánh nắng màu đỏ thẫm chiếu lên cô ấy khiến cho lòng người rung động. - Đến giờ vẫn chưa có, nhiều nhất chỉ là muốn đánh người thôi. - Vậy sao? Nhưng tớ thì chỉ có cảm giác đó thôi. Trong phòng học, giọng nói của cô ấy vang lên rất rõ. - Hả? - Như tớ đã nói, con người chỉ có thể biểu hiện những cảm tình mà mình quen thuộc. Tớ đảm nhiệm những thứ cấm kỵ bên trong Shiki, những thứ mà cô ấy xếp ở phía sau, nhưng đối với tớ lại là ưu tiên hàng đầu. Tớ không hề bất mãn vì điều này, cũng nhờ vậy mà hiểu được sự hiện hữu của mình. Tớ là một nhân cách có khuynh hướng bị Shiki kiềm chế. Cô ấy nói tiếp: - Cho nên cô ấy luôn muốn giết chết ý chí của mình, giết chết một SHIKI trong bóng tối, tự mình giết chết bản thân. Tớ nói rồi, con người chỉ có thể biểu hiện những cảm tình mà mình quen thuộc… vì vậy những chuyện mà tớ trải qua, những cảm tình mà tớ nhận được chỉ là giết chóc. Nói xong cô ấy bèn rời khỏi cửa sổ, yên lặng đi về phía tôi… Chẳng biết vì sao, tôi lại cảm thấy sợ hãi. - Cho nên, định nghĩa về giết người với Shiki là… Cô ấy khẽ nói bên tai tôi. - Chính là giết chết ý thức, đồng thời cũng muốn giết chết thứ đã dẫn dắt ý thức ra bên ngoài. Vì bảo vệ mình, Shiki sẽ không ngại giết chết tất cả những thứ muốn mở ra cánh cửa trong lòng cô ấy. SHIKI cười cười với tôi, sau đó rời khỏi phòng học. Đó là một nụ cười hồn nhiên ngây thơ như đang chơi đùa. oOo Vào lúc nghỉ trưa ngày hôm sau. Khi tôi mời Shiki cùng ăn trưa, cô ấy tỏ ra rất kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên từ khi quen biết tôi thấy cô ấy giật mình. - Cậu có ý gì? Mặc dù nói như vậy, Shiki cũng không từ chối đề nghị của tôi. Địa điểm do cô ấy chọn là sân thượng. Shiki không nói gì theo sát phía sau, ánh mắt như những mũi kim đâm vào lưng tôi. Có thể là cô ấy đang giận. Không, nhất định là cô ấy đang tức giận. Thật ra tôi hiểu rất rõ hàm nghĩa trong lời nói của SHIKI hôm qua. “Không nên tiếp tục dính dáng đến tôi, nếu không thì không bảo đảm sẽ xảy ra chuyện gì”. Đây là tối hậu thư Shiki gởi cho tôi. Nhưng Shiki không hiểu, đó là điều mà cô ấy luôn vô thức nói với tôi, và tôi đã quen với nó. Chúng tôi đi đến sân thượng, nơi đó không một bóng người. Dùng cơm dưới cái rét của tháng giêng, ngoài chúng tôi ra chắc chẳng có ai muốn làm như vậy. - Đúng là lạnh thật, chắc phải đổi chỗ khác thôi! - Tôi cảm thấy chỗ này không tệ, muốn đổi thì cậu tự đi mà đổi! Đối với lời đề nghị “ân cần” của Shiki, tôi chỉ đành nhún vai. Chúng tôi dựa vào vách tường ngồi xuống để tránh gió. Shiki không hề động đến bịch bánh mì đã mua, chỉ ngồi yên lặng. Trái lại tôi đã ăn đến miếng sandwich thứ hai. - Tại sao lại nói chuyện với tôi? Shiki lên tiếng mà không hề báo trước, khiến cho tôi nghe không rõ. - Cậu vừa nói gì vậy, Shiki? - Tôi nói, vì sao bạn Kokutou lại ngây thơ như vậy? Ánh mắt của cô ấy như những mũi kim nhìn chằm chằm vào tôi, nói một cách không hề thân thiện. - Đúng là quá đáng! Tớ từng bị nhận xét là cứng nhắc, nhưng chưa từng bị ai nói là ngây thơ bao giờ. - Nhất định là những người chung quanh quá khách sáo. Shiki lẩm bẩm nói, đồng thời mở bịch sandwich trứng gà ra. Tiếng ma sát của túi nhựa nghe rất hợp với cái lạnh trên sân thượng. Sau đó cô ấy không nói một lời, bắt đầu ăn sandwich cà chua một cách rất nhanh gọn. Lúc này tôi cũng vừa ăn xong, bắt đầu cảm thấy không biết làm gì. Tôi nghĩ lúc ăn dù sao vẫn cần nói chuyện một chút để điều tiết không khí. - Shiki, có phải cậu hơi mất hứng không? - Hơi? Bị cô ấy trừng mắt nhìn… tôi hiểu muốn nói chuyện thì trước tiên cũng phải lựa lời cái đã. - Mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng mỗi khi ở trước mặt bạn Kokutou tôi đều cảm thấy nôn nóng. Tại sao cậu lại xuất hiện bên cạnh tôi? Tại sao SHIKI đã nói đến mức đó mà thái độ của cậu vẫn giống hệt như hôm trước? Cậu đúng là ngang ngạnh. - Lý do thì tớ cũng không rõ lắm. Khi ở cùng với Shiki tớ rất vui, nhưng nếu hỏi vui ở chỗ nào thì tớ cũng không trả lời được. Nói đến thì… tớ quả thật không quan tâm đến những chuyện xảy ra ngày hôm qua, có lẽ tớ thật sự là một kẻ ngây thơ. - Bạn Kokutou! Tôi là một người không bình thường, cậu hiểu chuyện này chứ? Nghe những lời này tôi chỉ có thể gật đầu. Shiki vốn là người hai nhân cách, điều này quả thật đã nằm ngoài quỹ đạo thông thường. - Ừm, đúng là không bình thường. - Vậy thì cũng nên hiểu, tôi vốn không phải là loại người có thể tiếp xúc với người khác một cách bình thường. - Kết giao thì không liên quan gì đến bình thường hay khác thường cả. Shiki chợt ngẩn ra, ngay cả hít thở cũng dường như quên mất. Thời gian cũng như ngừng lại. - Nhưng tôi không thể làm được như cậu. Nói xong Shiki đưa tay vuốt vuốt tóc. Ống tay áo kimono lay động. Tôi bỗng nhìn thấy trên cổ tay mảnh khảnh bên dưới ống tay áo được băng lại, lớp vải bên cánh tay phải chỗ gần khuỷu tay còn mới tinh. - Shiki, vết thương này… Trước khi tôi bày tỏ sự quan tâm , Shiki đã đứng lên. - Nếu như lời nói của SHIKI không có tác dụng, vậy thì để tôi nói cho cậu rõ. Shiki cũng không nhìn tôi mà nhìn chăm chú về một nơi xa xăm nào đó. - Cứ tiếp tục như vậy, tôi nhất định sẽ giết cậu. Đối với câu nói này, tôi không biết phải đáp lời ra sao. Shiki cũng không dọn đống rác còn lại sau khi ăn mà quay trở về phòng học. Còn lại một mình tôi, trước tiên cứ thu dọn hết đi cái đã. “Chết tiệt thật, đây chẳng phải giống như Gakuto nói sao?” Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện với Gakuto trước đây. Giống như cậu ta nói, có lẽ tôi thật sự là một thằng ngốc. Rõ ràng là bị từ chối ngay trước mặt, nhưng tôi vẫn không thể nào ghét Shiki. Không, nên nói là tâm tình của tôi hình như cuối cùng đã bắt đầu sáng tỏ. Lý do mà tôi cảm thấy vui vẻ khi ở cùng Shiki không phải chỉ có một sao? “Thì ra mình đã bị từ chối lâu rồi.” Ha ha, nếu như chú ý sớm hơn thì tốt quá. Kokuto Mikiya vốn thích Ryougi Shiki như thế, đến mức dù đối mặt với uy hiếp của cái chết cũng có thể mỉm cười. oOo Vào chủ nhật đầu tiên của tháng hai. Sau khi rời giường đi đến trước bàn ăn, tôi vừa lúc nhìn thấy anh Daisuke như đang muốn ra ngoài. - Ồ, anh ở đây à? - Ha ha, lỡ mất chuyến tàu điện cuối cùng nên mới đến chỗ cậu ngủ một giấc, bây giờ phải đi làm rồi. Đúng là làm học sinh vẫn tốt hơn, đã quy định ngày nào nghỉ thì nhất định sẽ nghỉ. Dáng vẻ anh ấy giống như vẫn còn ngủ chưa đủ giấc, có lẽ do bận rộn vì sự kiện quỷ giết người lúc trước đã có tiến triển hơn. - Hình như anh đã nói là sẽ đến trường của bọn em để điều tra, chuyện này thế nào rồi? - Ha ha, hình như đã đến một lần rồi. Thực tế thì ba ngày trước đã xuất hiện nạn nhân thứ sáu. Có lẽ nạn nhân này đã chống cự rất quyết liệt, từ bên trong móng tay của cô ta đã tìm được một mẩu da. Theo suy đoán là do móng tay phụ nữ tương đối dài, trong lúc vô ý lại chụp được cổ tay của phạm nhân, hoặc có lẽ là do phản ứng lúc sắp chết nên cào được khá sâu. Mẩu da kiểm nghiệm được dài chừng ba cm. Tình báo của anh ấy là tin tức mới nhất chưa xuất hiện trên báo chí hoặc phương tiên thông tin đại chúng nào. Nhưng tôi lại cảm giác được có điều gì đó không đúng… có thể là vì hai ngày trước trong lời nói của Shiki có từ “giết” đầy cảm giác không lành này. Nếu không phải như thế, vì sao trong nháy mắt khi nghĩ đến Shiki, tôi lại liên tưởng đến hình ảnh của tên quỷ giết người kia? - Cào rách à, vậy thì trên người phạm nhân hẳn là phải có vết thương rồi? - Đương nhiên, chẳng lẽ nạn nhân lại đi cào cổ tay của mình à? Theo như kiểm nghiệm thì đó là phần da gần khuỷu tay, hơn nữa kết quả giám định máu cũng đã có, rất dễ dàng khoanh vùng đối tượng. Nói xong anh Daisuke liền đi ra ngoài. Hai đầu gối vô lực, tôi ngã ngồi xuống trên mặt ghế. Ba ngày trước là ngày tôi và SHIKI nói chuyện với nhau vào buổi chiều. Ngày tiếp theo tôi nhìn thấy tay cô ấy băng bó, còn nhớ rõ đó là vị trí khuỷu tay. Tôi cứ ngồi như vậy, đến quá trưa mới nhận ra có ở đây suy nghĩ cũng chẳng được gì. Nếu cảm thấy thắc mắc thì cứ đi hỏi thẳng Shiki là được. Nếu như vết thương đó không có gì quan trọng, vậy thì sự khó chịu hiện giờ cũng sẽ không còn. Nhờ vào thông tin đăng ký ở trường tôi đã tìm được địa chỉ nhà Shiki. Nhà cô ấy nằm ở vùng ngoại ô gần thị trấn. Lúc tôi tìm được thì trời đã nhá nhem. Chung quanh dinh thự nhà Ryougi có một khu rừng trúc, dinh thự được kiến tạo theo kiểu của gia đình có truyền thống võ thuật. Chỉ đo bằng bước chân thì không thể đoán được tòa dinh thự có tường cao bao bọc này rộng đến bao nhiêu, có lẽ nếu không dùng máy bay từ trên cao nhìn xuống thì cũng không thể nào nắm được chính xác quy mô của nó. Tôi dọc theo con đường giống như đường núi đi băng qua rừng trúc, sau đó đến trước một cánh cổng lớn phải ngước mắt nhìn lên mới thấy hết được. Dinh thự giống như còn sót lại từ thời Edo (tên cũ của Tokyo) này vẫn có gắn bộ đàm hiện đại, điều này khiến tôi hơi bất ngờ. Sau khi nhắn chuông cửa và nói rõ mục đích đến đây, một người đàn ông mặc đồ Tây màu đen đi đến trước mặt tôi. Người này khoảng ba mươi mấy tuổi, cả người toàn một màu đen như vong hồn, anh ta tự xưng là người hầu phụ trách trông nom cuộc sống hàng ngày của Shiki. Cho dù trước mặt chỉ là một học sinh, người tên Akitaka này vẫn nói chuyện một cách rất lễ phép. Đáng tiếc là hiện giờ Shiki đã ra ngoài. Mặc dù Akitaka đã mời tôi đi vào trong ngồi chờ, nhưng rốt cuộc tôi vẫn từ chối. Nói thật thì tôi cũng không có gan một mình tiến vào loại dinh thự này. Sắc trời cũng đã tối, tôi quyết định trở về trước. Đi chừng một giờ thì đến trước nhà ga, ở đây tôi ngẫu nhiên gặp được một đàn anh. Anh ta mời tôi cùng đến tiệm ăn gần đó dùng bữa, trò chuyện được một lúc thì đã đến mười giờ. Khác với anh ấy, hiện giờ tôi vẫn là một học sinh cho nên phải về nhà. Sau khi từ biệt, tôi đến chỗ bán vé ở nhà ga mua vé. Lúc này đã là mười một giờ đêm. Trước khi tiến vào cửa soát vé, tôi chợt nghĩ có lẽ Shiki đã về nhà rồi. “Rốt cuộc mình đang làm gì vậy?” Đi bộ trong khu dân cư vào ban đêm, tôi khẽ lầu bầu trong miệng. Đêm tối hoàn toàn không một bóng người. Tôi bước đi trên con đường lạ lẫm hướng về nhà Shiki, điều này ngay cả chính tôi cũng cảm thấy không tưởng nổi. Dù biết rõ có đi cũng không thể gặp được cô ấy, nhưng tôi vẫn muốn đến nhìn một chút ánh đèn trong nhà cô ấy, vì vậy mới từ nhà ga quay lại nơi này. Tôi ôm vai bước đi trong cái lạnh của đêm đông, không lâu sau đã ra khỏi khu dân cư, đi đến trước một phiến rừng trúc, sau đó dọc theo con đường nhỏ được lát tinh xảo đi sâu vào trong rừng. Đêm nay không có gió, trong rừng trúc vô cùng yên tĩnh. Không có đèn đường, chỉ có thể nương theo ánh trăng đi về phía trước. Nếu như ở nơi này bị người khác tấn công thì phải làm sao? Mặc dù chỉ là nói đùa, nhưng tôi vẫn không thể gạt bỏ được suy nghĩ này. Tôi cố tìm cách để quên nó đi, nhưng trái lại suy nghĩ càng trở nên rõ ràng hơn. Khi còn bé thứ mà mình sợ hãi là ma quỷ. Bóng dáng của khu rừng trúc như những con yêu quái khiến người ta run rẩy. Nhưng hiện giờ thứ sợ hãi chính là người, là ảo giác như có người trốn ở trong rừng trúc… Không biết từ bao giờ, chúng ta đã quen nhận định những thứ không rõ chính thể là những người xa lạ rồi. Đúng thật là… vì sao lúc nào cũng không thể gạt đi được những linh cảm đáng ghét này? À, hình như Shiki đã từng nói những lời tương tự. Là lúc nào nhỉ… Đang lúc muốn nhớ lại, tôi chợt thấy phía trước có thứ gì đó. Tôi bất giác dừng bước, không phải do ý muốn của tôi, mà bởi vì vào giây phút đó… ý thức của Kokuto Mikiya đã hoàn toàn trống rỗng. Cách đó mấy mét có một bóng người màu trắng đang đứng, áo kimono màu trắng vô cùng nổi bật đã lấm tấm màu đỏ. Những chấm đỏ trên áo dần dần khuếch tán ra, có lẽ là do cái thứ không ngừng phun ra chất lỏng màu đỏ ở trước mặt tạo thành. Thiếu nữ mặc kimono màu trắng là Shiki. Thứ phun ra chất lỏng không phải suối phun mà là thi thể của con người. “……” Tôi không thốt được lời nào. Thế nhưng tôi vẫn luôn có linh cảm này, đó là hình ảnh cô ấy đứng lặng trước xác chết. Cho nên tôi không giật mình, cũng không kêu ra tiếng, ý thức hoàn toàn là màu trắng. Thi thể hiện tại đã không còn cứu được. Nếu không phải khi còn sống bị cắt đứt động mạch, máu sẽ không không phun mạnh ra như thế. Vết thương chí mạng ở phần cổ, cùng với một vết dao cắt xéo trên thân thể… giống như tương ứng với hiện trường trước cửa của một gia đình võ thuật, đó là nhát chém Kayasa trong kiếm đạo. Shiki đứng yên nhìn chăm chú vào thi thể. Thi thể vốn đã chết, nhưng màu sắc khi máu đã chảy khô lại khiến cho tôi muốn hôn mê, cộng thêm nội tạng từ trong ổ bụng rách toang lăn ra ngoài, hoàn toàn trông giống như một sinh vật dị hình. Trong mắt tôi đây chỉ là một thứ nhơm nhớp hình người, gọi là dị hình thì cũng quá khó coi, làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào… ít nhất với người bình thường thì lẽ ra không làm được. Nhưng Shiki vẫn bất động như âm hồn nhìn vào thi thể, chiếc áo kimono nhuộm đầy vết máu. Vết máu giống như những con bướm màu đỏ. Có con đang bay về phía không trung, cũng có con đáp xuống trên mặt Shiki. Khóe môi bị máu thấm ướt hơi vặn vẹo. Là sợ hãi… hay là vui sướng? Cô ấy là Shiki… hay là SHIKI? “……” Tôi muốn nói gì đó, nhưng lại ngã ngồi trên mặt đất, sau đó bắt đầu nôn mửa. Tôi không biết đó là thứ trong dạ dày hay là dịch dạ dày, nhưng nếu được thì tôi muốn nôn ra cả cái ký ức này theo nước mắt. Nhưng không có hiệu quả, tôi vẫn không cảm thấy dễ chịu hơn chút nào. Chung quanh đều là máu, chỉ mùi vị cũng đã quá nồng đậm khiến cho đầu óc tôi tê liệt. Không lâu sau, Shiki chú ý đến tôi. Cô ấy chỉ quay mặt lại, trên gương mặt không biểu tình hiện lên nét cười, vô cùng thê lương, cũng vô cùng bình tĩnh, giống như nụ cười của một người mẹ. Tôi lại cảm thấy nó quá tương phản với cảnh tượng hiện giờ. Tôi bỗng nhiên run lên. Ý thức dần dần trở nên mơ hồ, chỉ cảm giác được cô ấy đang đi về phía tôi. Hồi ức cuối cùng là cô ấy đã nói một câu trước đây mà tôi quên mất. “Cẩn thận một chút nhé bạn Kokutou, bởi vì linh cảm không lành sẽ đưa đến điềm xấu thật sự đấy…” Quả nhiên là tôi quá ngây thơ. Bởi vì tại khoảnh khắc cuối cùng khi đối mặt với hiện tượng tàn khốc, tôi cũng không dám mở mắt ra. oOo Ngày hôm sau tôi không đến trường. Tôi bị cảnh sát tuần tra phát hiện tại hiện trường trong trạng thái kinh ngạc đến ngây người, vì muốn làm rõ tình hình nên họ đã dẫn tôi đến cục cảnh sát. Nghe nói là sau vài giờ tra hỏi tôi vẫn không nói được lời nào. Để cho ý thức hoàn toàn trống rỗng của tôi khôi phục bình thường phải mất đến bốn giờ… có vẻ như khả năng hồi phục của não tôi không được ưu tú lắm. Sau khi trải qua đủ loại điều tra tại cục cảnh sát, lúc tôi được thả ra thì đã không kịp giờ đi học. Nhìn vào tình trạng của xác chết, trên người phạm nhân không thể nào không bị máu bắn lên. May mắn là trên người tôi không có một vết máu nào. Hơn nữa vì là người thân của anh Daisuke nên tôi cũng không bị đưa đến phòng lấy chứng cứ. Tôi nghĩ cuộc điều tra đã kết thúc tương đối thuận lợi. Lúc về anh họ nói có thể dùng xe đưa tôi về. Tôi cũng không khách sáo ngồi lên. - Thật sự không thấy người nào sao Mikiya? - Phiền chết được, đúng là không thấy mà! Liếc nhìn anh Daisuke đang lái xe, ta vùi người sâu vào ghế hành khách trên xe. - Vậy sao? Tức thật, nếu cậu nhìn thấy thì mọi chuyện dễ dàng rồi… Nhưng nghĩ lại thì phạm nhân chắc sẽ không thể nào tha cho người chứng kiến. Mà thôi, nếu cậu bị giết bị giết thì anh cũng cảm thấy thật có lỗi. Đối với anh thì cậu không thấy gì cũng là chuyện tốt. - Anh không có tư cách làm hình sự, Daisuke. Tôi bắt đầu ghét chính mình khi nói chuyện với anh ấy một cách bình thường như vậy. Trong lòng tôi thầm mắng mình là đồ dối trá… Ngay cả tôi cũng không tin mình có thể nói dối một cách đường hoàng nghiêm chỉnh như vậy, huống hồ đây còn là một vụ án hình sự. Nhưng nếu như tôi nói hết những gì mình nhìn thấy, tình hình khó tránh khỏi sẽ trở nên tồi tệ hơn. Vì vậy tôi không hề đề cập đến chuyện Shiki có mặt ở hiện trường. - Dù thế nào thì cậu không sao là tốt rồi. Vậy lần đầu tiên nhìn thấy người chết có cảm giác gì? Anh ta đúng là thích trêu đùa người khác, ngay cả trong tình huống này mà cũng nói giỡn được. - Rất tệ, không muốn nhìn thấy lần nào nữa. - Anh cũng nghĩ thế. Anh ấy bắt đầu cười như rất vui. - Nhưng lần này là tình huống đặc biệt, bình thường sẽ không xuất hiện đâu, cho nên cứ yên tâm đi! Ai, đúng thật là, làm sao tôi có thể yên tâm được? - Nhưng mà Mikiya này, cậu như vậy mà lại quen biết với con gái nhà nhà Ryougi, thế giới này đúng là nhỏ thật. Đối với anh ấy đây là một chuyện bất ngờ và cao hứng, còn đối với tôi thì nó lại khiến cho lòng chùng xuống. Vụ giết người xảy ra trước cửa Nhà Ryougi đã được xác nhận là giống với vụ quỷ giết người trước đó, điều tra đột nhiên dừng lại, ngay cả cảnh sát sau khi chấm dứt lần đầu thu thập bằng chứng tại hiện trường cũng bị cấm tiến vào khu vực nhà Ryougi. Theo anh Daisuke nói, hình như là do áp lực của nhà Ryougi. “Vụ giết người lần này xảy ra vào thứ bảy ngày 2 tháng 3, từ 11 giờ rưỡi tối đến 12 giờ, người duy nhất chứng kiến là Kokuto Mikiya”. Hình như báo cáo chính thức là như vậy. Ngoài ra trong báo cáo cũng đề cập đến chuyện khi tôi tận mắt nhìn thấy hiện trường sau khi vụ án xảy ra, vì bị đả kích quá nặng nên mất đi ý thức, cuối cùng được bảo hộ trong cục cảnh sát. Cho dù nói về nhà Ryougi hay là về tôi, đều không đề cập một chữ nào đến Shiki. - Nhưng mà anh này, có điều tra người nhà Ryougi không vậy? Tôi dò hỏi. Anh Daisuke lại lắc đầu. - Tiểu thư Shiki của nhà Ryougi học chung trường cấp ba với cậu, cho nên dù thế nào cũng phải lấy lời khai của cô ấy, nhưng cuối cùng lại bị từ chối. Họ nói là nếu chuyện xảy ra trong dinh thự thì đương nhiên sẽ phối hợp, còn xảy ra ở bên ngoài thì không quan hệ. Nhưng sau khi anh gặp cô ấy thì có thể cảm giác được là cô ấy trong sạch, không liên quan gì đến chuyện này. - Hả? Tôi buột miệng thốt lên. Tôi tin vào phán đoán của anh Daisuke, sở cảnh sát cũng không cho rằng một người như vậy đáng bị miễn chức mà lại nhận xét là có năng lực, vì vậy tôi đã nghĩ rằng anh ấy nhất định sẽ cảm thấy Shiki rất khả nghi. - Anh có căn cứ gì không? - Ừm, xem như là có đi. Cậu nghĩ xem, một cô gái xinh đẹp như vậy lại đi giết người sao? Không đâu, anh sẽ không nghĩ như vậy, đây là kết luận dĩ nhiên của một người đàn ông. Cho nên mới nói, vì sao anh lại đi làm hình sự chứ? Không, trước khi nghĩ đến điều đó thì tôi đã thở dài vì có người còn ngây thơ hơn so với mình. - Ra là vậy, anh đúng là theo chủ nghĩa độc thân rồi. - Cậu đấy, lại bắt đầu nói móc anh rồi. Vì không đủ chứng cứ nên được thả ra… nhưng tôi cũng tán thành ý kiến của anh ấy. Mặc dù không có trực giác như anh Daisuke, nhưng ý kiến của Kokuto Mikiya vẫn là chuỗi sự kiện này không liên quan gì đến Shiki. Ngay cả khi cô ấy thừa nhận, tôi cũng không tin đó là sự thật. Cho nên vì sự cố chấp của mình, có một việc tôi nhất định phải làm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang