[Dịch] Kara no Kyoukai
Chương 2 : Chương 2
Người đăng: fishscreen
Ngày đăng: 00:15 25-06-2020
.
Asagami Fujino đứng dậy, đầu óc vẫn còn mơ màng.
Lúc này cô đang đứng giữa một căn phòng, chung quanh không có bóng người nào. Đèn trong phòng không bật, không, phải nói là căn phòng này vốn đã không có đèn, chỉ có bóng tối sâu thẳm bao phủ quanh người.
- A…
Thở dài một tiếng khó chịu, Fujino đưa tay vuốt mái tóc đen dài của mình… Tóc mai từ vai trái đến ngực đã không còn nữa, chắc là đã bị tên đàn ông vừa rồi đè lên người mình dùng đao cắt đứt. Nghĩ đến đây, cô bắt bắt đầu xem xét hoàn cảnh chung quanh mình.
Nơi này là một quán rượu được xây dựng dưới tầng hầm, nửa năm trước vì kinh doanh không tốt nên bị bỏ hoang, sau đó đã trở thành nơi tụ tập của bọn bất lương.
Trong góc gian phòng có bàn ghế của quán rượu chất lung tung, giữa phòng còn có một bàn bi-a, những bịch rác thực phẩm mua từ siêu thị trải đầy trên đất, còn có những những hộp cơm chất chồng như núi. Các thứ rác rưởi này đã trở thành những chất mục nát ghê tởm, mùi hôi và chua tràn ngập gian phòng khiến cho Fujino cảm thấy rất khó chịu.
Nơi này là một đống hoang tàn, trông giống như một con hẻm nhỏ trong xóm nghèo của một quốc gia xa xôi nào đó, không thể tưởng tượng trên bậc thang kia còn có một thành phố bình thường.
Nếu nói ở đây có thứ gì bình thường, chắc cũng chỉ có chiếc đèn cồn mà bọn chúng mang đến.
“Nơi này…”
Fujino rụt rè quan sát chung quanh, lúc này ý thức của cô vẫn chưa khôi phục bình thường, không thể nắm được tình hình từ sau khi tỉnh lại đến giờ.
Cô nhặt lấy một cổ tay bị đứt rơi xuống bên cạnh, trên cổ tay bị vặn gãy vẫn còn đồng hồ đeo tay. Con số trên mặt đồng hồ biểu thị là ngày 20 tháng 7 năm 1998, thời gian là 8 giờ tối. Vậy là từ sau khi xảy ra chuyện đó tới giờ vẫn chưa đến một giờ.
- A…
Cơn đau kịch liệt đột nhiên kéo đến khiến cho Fujino rên rỉ, phần bụng đau nhói lên. Cô cảm thấy không thể chịu được sự đau đớn như nội tạng đều bị xoắn chặt này, ngay cả đứng cũng không vững.
Cô chống tay xuống sàn để giữ người, làm phát ra một tiếng tiếng nước chảy.
Nhìn kỹ lại, sàn nhà của khu hoang tàn này đã bị nước thấm đầy.
- Ha ha, hôm nay đúng là trời mưa rồi.
Tự nói với mình, Fujino lại đứng dậy lần nữa. Cô thoáng nhìn xuống dưới, trông thấy trên bụng mình còn lưu vết máu.
Đó là vết thương do mình, Asagami Fujino bị đám đàn ông đang nằm trên đất đâm trúng.
Tên đàn ông dùng đao đâm Fujino bị thương là một kẻ có tiếng trong thành phố này. Trong đám học sinh cấp ba bị trường đuổi học, hắn là kẻ khiến mọi người chú ý nhất, nguyên nhân là vì hắn giống như thủ lĩnh của đám lưu manh ở đây vậy.
Hắn tập hợp những đồng bạn như hắn để làm những chuyện mà hắn muốn làm, một trong những trò giải trí đó là làm nhục Fujino.
Không có lý do gì, chỉ bởi vì Fujino là học sinh của học viện nữ Reien, đồng thời lại là một cô gái đẹp.
Hắn là một kẻ dã man, sống buông thả, không biết hối hận, còn có một chút ngu dốt, cùng với một đám người như hắn, bọn chúng sẽ không thoả mãn chỉ với một lần bạo hành.
Bọn chúng dường như cũng biết rõ những hành vi của mình đáng bị lên án, nhưng khi biết được Fujino chẳng nói gì với ai, chỉ một mình chịu khổ, sự lo lắng lúc đầu liền biến mất. Không biết bọn chúng đã đưa Fujino vào cái đống hoang tàn này bao nhiêu lần rồi.
Đêm nay hành vi này cũng tiếp diễn, bọn chúng dần cảm thấy yên tâm, đồng thời cũng dần mất hứng với việc này.
Tên đàn ông kia rút dao ra cũng chỉ vì muốn xóa bỏ vẻ mặt trơ như tượng gỗ của Fujino. Nhìn thấy Fujino sau khi bị lăng nhục vẫn có thể sinh hoạt như bình thường, tên thủ lĩnh của đám người kia cảm thấy bị xúc phạm. Hắn muốn có chứng cứ xác thực cho việc “mình là người khống chế Fujino”, vì thế đã chuẩn bị một con dao nhỏ, tượng trưng cho việc tăng thêm mức độ bạo lực.
Nhưng biểu tình của thiếu nữ lại càng lạnh lùng.
Đối với thiếu nữ bị dao kề sát vẫn không biến sắc, hắn giận dữ đè cô ấy xuống, sau đó…
“Vậy là không có cách nào ra ngoài rồi.”
Khẽ chạm vào thân thể đầy máu tươi, Fujino nhắm mắt lại.
Chỉ có máu chảy ra từ vết thương nơi phần bụng là của mình, còn máu dính từ đầu đến chân là của bọn chúng.
“Bẩn thế này… trông giống như con ngốc vậy.”
So với việc bị xâm phạm từ trước đến giờ, việc bị máu làm dơ có vẻ càng khó chịu hơn.
Fujino đá vào thi thể của một người trẻ tuổi nằm trên đất, sự hung bạo này khác hoàn toàn với tính cách bình thường, ngay cả cô mình cũng cảm thấy giật mình.
Bên ngoài mưa bắt đầu rơi, khoảng một giờ nữa hẳn là trên đường sẽ không còn ai. Hiện giờ là mùa hè, cũng không cần lo đến cái lạnh. Cứ để cho mưa rửa sạch máu trên người, đồng thời đi đến công viên, khi đến đó chắc người cũng sạch rồi…
Trong nháy mắt đưa ra kết luận, Fujino cảm thấy an tâm hơn nhiều. Cô bước ra khỏi vũng máu, ngồi trên bàn bi-a, chợt nghĩ đến việc phải kiểm tra các thi thể lại một chút.
Một, hai, ba, bốn… bốn… bốn… bốn? Dù đếm thế nào cũng là bốn…
Fujino ngạc nhiên.
Thiếu một người rồi.
- Có một kẻ chạy trốn rồi…
Cô hoảng hốt lẩm bẩm.
Như vậy mình sẽ bị cảnh sát bắt sao? Nếu hắn chạy đến đồn cảnh sát thì mình sẽ bị bắt.
Nhưng mà… rốt cuộc hắn có dám đến đồn cảnh sát không?
Đối với chuyện này, hắn sẽ phải giải thích thế nào?
Chuyện bắt cóc thiếu nữ Asagami Fujino, sau đó lại lăng nhục, uy hiếp cô ấy nếu như dám nói ra sẽ công bố cho cả học viện biết… hắn sẽ giải thích ra sao?
Sao có thể chứ, chuyện đó không thể nào xảy ra, đám người đó cũng không có khả năng gạt được những người điều tra.
Fujino hơi yên tâm, bắt đầu thắp sáng chiếc đèn cồn đặt trên bàn bi-a. Theo thanh âm khô khốc, ánh lửa chợt soi sáng bóng đêm.
Mười sáu cánh tay và chân bị nghiền nát hiện lên rõ ràng, có thể phân biệt ra được thân thể và đầu.
Dưới ánh lửa màu cam chiếu rọi, gian phòng màu đỏ như bị trát phấn khiến người ta điên loạn. Dù là ý nghĩa nào thì cũng đã kết thúc rồi.
Fujino không hề để ý đến cảnh tượng thảm khốc này.
Có một kẻ đã chạy trốn, cuộc báo thù của cô vẫn chưa hoàn thành.
Chuyện vui sướng vẫn chưa kết thúc.
“Mình nhất định phải trả thù.”
Bắt buộc phải giết thêm một người, sự thật này khiến cho Fujino cảm thấy sợ hãi, cảm giác như không thể làm được khiến cho thân thể run lên. Nhưng nếu không làm cho hắn ngậm miệng, mình sẽ gặp nguy hiểm. Không, dù như vậy cũng không thể tiếp tục việc giết người tàn bạo này…
Đó là suy nghĩ thật sự của cô ấy.
Phản chiếu trong vũng máu, khóe miệng của cô đang nở nụ cười.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện