[Dịch] Huyết Anh Tu Thần (Chương 17)

Chương 14 : Chương 14

Người đăng: bachthao82

“Nước.......nước......” Ý thức của Dương Hoa từ từ khôi phục. Cảm giác đầu tiên của hắn lúc này là khát. Từ từ mở mắt ra, Dương Hoa nhìn xung quanh thất kinh : “Nơi này là nơi nào? Phong cảnh thật là đẹp a!” Đập vào mắt Dương Hoa lúc này là một nơi tựa như nhân gian tiên cảnh, thế ngoại đào nguyên. Dương Hoa đưa mắt nhìn xung quanh thì chỉ thấy khắp nơi toàn là kỳ hoa dị thảo. Bầu trời nơi đây xanh ngắt, trên trời, từng đám mây trắng lững lờ trôi. Cách đó không xa là một cái hồ nước cực lớn lấp lánh lam sắc quang mang. Dương Hoa nhìn thấy hồ nước tức thì xốc lại tinh thần, dùng nốt tàn lực thi triển bí quyế súc địa thành thốn trong cuốn sách mà hắn đọc. Trong nháy mắt hắn đã đến bên bờ hồ. Nước hồ ở đây xanh biếc như nước biển, trong suốt khiến người ta có thể nhìn sâu bên trong. Dương Hoa dùng tay múc nước lên uống một ngụm “Nước thật ngọt a” Dương Hoa buột miệng khen Phong cảnh nơi đây quả thật tuyệt đẹp. Hoa cỏ sặc sỡ, đủ loại cây cối không biết tên, đủ chủng loại động vật kỳ lạ. Dương Hoa dần dần nhớ lại chuyện trước kia. Lúc đó hắn nhớ rõ mình bị Cửu âm địa sát hút vào trong Không lẽ nơi này chính là Cửu âm địa sát sao? Không thể nào Dương Hoa tức thì loại bỏ ý nghĩ trên. Sự miêu tả về Cửu âm địa sát, hắn từ trong quyển cổ thư đọc không dưới một lần. Âm khí nồng nặc, hài cốt khắp nơi, dầm lầy đen kịt..... Nói tóm lại, dù cho có biết nơi nào tối khủng khiếp, tối độc ác nhất thì cũng không qua nổi Cửu âm địa sát. Còn cái nơi này thì lại giống như tiên giới mà trong cổ thư nói thì hơn. “Bịch” Dương Hoa trong lúc mãi suy nghĩ đi thẳng vào hồ lúc nào không biết. Nhưng kỳ lạ là hắn lại không hề chìm xuống mà ngược lại còn đứng được trên mặt nước. Hồ chết? Không đúng. Cái hồ này đúng là giống biển chết nhưng sao trong hồ lại có nhiều loài cá sinh sống thế này Bỏ đi, Dương Hoa chẳng buồn suy đoán lung tung nữa. Mọi thứ ở đây cái gì cũng thần kỳ . Nào là con quạ ba đầu, cáo sáu đuôi, rồi thỏ thì đứng thẳng mà đi...... Nếu không phải chính bản thân Dương Hoa cũng có dị năng thì hắn còn nghĩ mình đang năm mộng. Bất quá, từ khi biết mình có dị năng thì Dương Hoa cũng biết trên thế gian này cái gì cũng đều có khả năng tồn tại. Tốn mất cả ngày trời, cuối cùng Dương Hoa cũng biết sơ sơ về tiên cảnh nơi đây Trong lòng hồ có vô số hòn đảo nhỏ, trong đó có một hòn đảo cực lớn. Điểm đặc biệt là xung quanh các hòn đảo bị một loại khoáng thạch nào đó không rõ quây lại như cái hàng rào. Cái hàng rào này cao hơn mực nước hồ vài chục mét, vì vậy nó chặn không cho nước hồ chảy ra bên ngoài. Trên đảo cây côi mọc xanh tươi, đủ các loại động vật lớn nhỏ sinh sống trên đó. Qua mấy ngày, Dương Hoa cuối cùng cũng quen thuộc với tiên cảnh nơi đây. Đám tiểu động vật cùng dần dần quen với sự có mặt của hắn. Đặc biệt, có một con tiểu điểu con to gan hơn, dám bay xuống đậu trên vai của hắn. Đột nhiên, tiến tới trước mặt Dương Hoa là một con vật thật lớn. Cả người nó được bao phủ tầng tầng lớp lớp hồng sắc lân phiến, ở trên đầu xuất hiện hai cái sừng kim sắc. Phía trên ngọn sừng không ngừn phun ra một tia hỏa diễm. Hai lỗ mũi con vật vểnh lên. từ trong hai lỗ mũi đó thò ra hai sợi lông màu trắng, lỗ mũi không ngừng phun ra khói trắng. Cái đầu to của nó thì nhìn như một cái đầu rồng. Bốn cái móng chân của nó thì đỏ rực, toát ra một luồng hơi nóng khiến cho Dương Hoa dù đứng cách xa cả mười mét cũng cảm thấy nóng nực. “Tứ bất tượng” Dương Hoa lớn mật đoán Con thú to lớn khi nghe Dương Hoa gọi nó như vậy , tức thì ra vẻ rất tức giận. Lân phiến trên người nó dựng cả lên, cái sừng vàng trên đầu toát ra một ngọn hỏa diễm xích hồng sắc. Đạo hỏa diễm đó trong chớp mắt bao trùm lấy toàn thân nó. Một cổ khí thế khủng bố cùng hơi nóng rừng rực tiến thẳng tới trùm lên người Dương Hoa. Phản ứng của Dương Hoa cũng rất nhanh. hắn biết con vật trước mắt tám phần là do nó bất mãn khi mình gọi nó tên đó nên mới nổi giận như vậy. “Hảo bằng hữu, hảo huynh đệ...ngươi tha cho Dương Hoa ta trí nhớ kém, không nhớ rõ đại danh của lão nhân gia ngươi. Lão nhân gia ngươi cũng không cần phải so đo với một đứa trẻ như ta chứ. Đợi lát nữa ta nhất định sẽ giúp ngươi nghĩ ra một cái tên hay nhất thiên hạ, được không” Dưới sự vỗ về nịnh nọt của Dương Hoa, con vật cũn bình tĩnh trở lại. Nó dường như rất thích thú cái cách Dương Hoa nịnh nó. “Nó không phải là hỏa kỳ lân sao? Cũng có gì đặc biệt đâu chứ” Một mặt con vật nọ cứ dương dương đắc ý, con chim nhỏ đậu trên vai Dương Hoa chịu không nổi cất tiếng nói “Bịch” Dương Hoa kinh hãi ngồi xuống đất “Ngươi....ngươi có thể nói chuyện được sao?” Tiểu điểu có vẻ tức giận: “Cái này là đương nhiên. Ta là đệ nhất thần thú từ xưa tới nay. Mỗi cái chuyện con con này mà cũng đòi làm khó ta sao. Sao mà giống như cái con thú hạ đẳng kia, tu luyện cả trăm vạn năm này mà cũng không thể há mồm ra nói được.” Lời nói vừa dứt thì hỏa kỳ lân vốn đang bình tĩnh trở lại chợt phừng phừng lửa giận. Nói gì thì nói, tử huyệt của nó chính là không cách nào mở miệng ra nói chuyện. Nhưng tức giận thì cũng chỉ tức giận mà thôi. Ai kêu con tiểu điểu kia lại la lão đại trong bát đại thần thú, ai kêu mình đánh không lại người ta. Vì vậy có tức giận thì cũng vô dụng. Dương Hoa cố ổn định tinh thần hỏi tiếp: “Ngươi có thể nói chuyện. Vậy tại sao chúng ta quen biết lâu rồi mà tới hôm nay ngươi mới mở miệng ra nói. Báo hại ta mỗi ngày chỉ biết nhìn xuống mặt hồ mà tự nói với mình thôi.” Tất Phương ( tạm thời chấp nhận tên này vì tác giả chẳng giới thiệu cái quái gì hết...hic...) chậm rãi trả lời: “Ngươi đã từng lên tiếng hỏi ta câu nào sao? Ngươi không hỏi thì ta biết nói gì bây giờ. Nói thật mấy ngày qua ta vẫn còn hoài nghi ngươi nữa kìa. thậm chí hôm qua ta còn đứng trước mặt lão hỏa than thở là tại sao thiên nữ lại chọn lấy một tên ngốc như người làm người kế thừa pháp lực của nàng.” Dương Hoa nghe tới đây chợt thấy hứng thú: “Thiên nữ? Nàng ta đang ở đâu? Ngươi có thể dẫn ta tới gặp nàng được không?” Mới nghe thấy có người, Dương Hoa liền cảm thấy nôn nóng. Ngày nào hắn cũng ở chung với một đám động vật thì hỏi sao không buồn cơ chứ. Tất Phương đưa mắt nhìn hắn: “Ngươi bộ không nghe ta mới nói à? Thiên nữ đã chọn ngươi làm người kế thừa pháp lực của nàng. Nếu đã nói là kế thừa thì đương nhiền nàng không có ở đây rồi. Xong rồi, thật đúng là một tên đại ngốc mà, năng lực lĩnh ngộ đúng là quá kém” Tất Phương làm bộ dạng bực bội nhìn hắn. Dương Hoa cứ ‘khiêm tốn’ hỏi dần. Sau khoảng N lần bị Tất Phương chửi rủa thì hắn cũng hiểu ra mọi chuyện Nguyên do là từ thời thượng cổ hồng hoang, lực lượng tà ác trong vũ trụ trải qua cả ngàn vạn năm cuối cùng đã tạo nên một diệt thế huyết anh mang trong người tà ác chi tâm. Diệt thế huyết anh ra đời với mục đích chính là hủy diệt vũ trụ. Vì ngăn cản hành động diệt thế của Huyết anh mà bốn vị đại thần trongg vũ trụ khi đó liên thủ cùng Huyết anh triển khai một cuộc chiến sinh tử. Do được tạo nên bởi tà ác chi tâm nên Huyết anh có thể huy động toàn bộ sức mạnh tà ác trong vũ trụ. Cuộc chiến đó kéo dài liên tục trong suốt năm mươi vạn năm, đến cuối cùng thì tứ vị đại thần cũng thu được thắng lợi. đáng tiếc vì Huyết anh được sinh ra bởi tà ác nên chỉ cần trong vũ trụ còn tà ác thì hắn không thể bị tiêu diệt. Bất đắc dĩ, bốn vị đại thần chỉ còn cách liên thủ đem huyết anh trở lại nguyên hình rồi đem phong ấn tại một nời cực kỳ bí mật trong vũ trụ. Trong bốn vị đại thần trên thì Cửu Huyền thiên nữ là người lợi hại nhất. Sau cuộc đại chiến lần đó thì nàng cơ hồ gần như tiêu hao hết năng lượng. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang