[Dịch] Huyễn Thần

Chương 9 : Lạc đường trong rừng

Người đăng: blackcat132

.
Trong rừng cây, lúc này, hai đạo hắc ảnh nhanh chóng ập vào nhau! Cheng! Trong tiếng leng keng, ngân quang điện thiểm, tia chớp phóng ra ngân quang, chuẩn xác đâm vào hôi lang, thoáng qua, cổ họng lang xám nhất thời bị cắt ra! Bùm… Một tiếng trầm đục, lúc này hắn bị hôi lang xám đánh ngã trên mặt đất, không sai.. Hai đạo hắc ảnh vừa nãy, chính là hắn và hôi lang xám bị thương. Trong tíc tắc đến gần khoảng cách công kích, hắn nhanh chóng nhảy vọt lên, cùng lúc đó... Cơ hồ từ trong tiềm thức, hắn đã lấy cổ họng hôi lang làm mục tiêu, đâm ra một kiếm nhanh như chớp! Cảm giác được đã đâm trúng cổ họng hôi lang, hắn không khỏi tự nhiên vạch ngang một chút, nhất thời... Cổ họng hôi lang bị đứt đoạn. Đáng tiếc chính là, hắn quên tính tới quán tính của hôi lang, hiện thời bị nó đụng ngã nhào trên mặt đất. Cả người đau đớn ngã trên mặt đất, sợ hãi nhìn móng vuốt lang xám trước mặt, đúng lúc này chỉ thấy lang xám lay động một cái, thân thể hơi nghiêng, từ trên người hắn té xuống. Nhẹ nhành sờ sờ cổ họng lang xám chỗ phun ra máu tơi, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lập tức.... Cảm giác hưng phấn từ trong lòng nổi lên, đến giờ khắc này, hắn ý thức được, hắn đã thành công rồi! Hắn đã thành công hạ sát một con hôi lang! Mặc dù là một con hôi lang bị thương nhưng hắn rất hài lòng! Nhìn hôi lang cả người không ngừng co quắp, cổ họng máu tươi tuôn ra, không biết vì sao, hắn một điểm cũng không sợ hãi, đại khái là trong thôn đã thấy nhiều rồi. Đợi lang xám chút hơi thở cuối cùng, không hề co quắp nữa, hắn nhẹ nhàng nhấc chân sau lang xám, vác lên vai, hướng ra khỏi cánh rừng, hoàn hảo... Hôi lang chỉ có 50 – 60 cân, mặc dù không nhẹ nhưng trải qua hơn nửa năm rèn luyện, nhìn chung không phải cố hết sức! Trong đầu tưởng tượng tới ánh mắt kinh ngạc của Á Sâm, tưởng tượng vẻ mặt than thở của đại tẩu, hắn không khỏi cười thành tiếng, đáng tiếc không lâu sau hắn liền phát hiện, hắn lạc đường rồi! Sống tới giờ, trên thực tế, đây là lần đầu tiên hắn tiến vào rừng rậm, trước kia đều là ở trong thành thị, nào có cơ hội tiến vào rừng cơ chứ? Nhìn chung quanh cảnh sắc hoàn toàn giống nhau, hắn hoàn toàn không biết đi theo hướng nào mới có thể trở lại Hổ Khiếu thôn. Mang tâm trạng khiếp sợ, hắn cẩn thận phân biệt một chút vị trí, cuối cùng... Trải qua xác định mãi, hắn chọn ra một hướng hắn cho là đúng, vội vã đi tới, trời ạ! Nếu đi nhầm hướng này cái mạng nhỏ của hắn có thể xong rồi! Khoan nói đến lương thực, chính là dã thú trong rừng sâu cũng đủ ăn tươi nuốt sống một trăm cái mạng của hắn rồi! Dát! Dát! Chật vật chạy đi cả ngày, đến khi mặt trời ngả về tây hắn còn chưa tìm được phương hướng chính xác, rừng rậm là như vậy, cho dù hắn cách thôn chỉ có một trăm thước, cũng không thể phát hiện, trừ phi hắn vừa xuyên qua thôn, nếu không căn bản không có cách nào phát hiện vị trí! Có người có lẽ sẽ nhìn thấy khói bay, nhưng vấn đề bây giờ là, xunh quanh đại thụ cao hơn mười thước, hắn chi có thể nhìn qua lá cây, thấy bầu trời, có khả năng thấy khói bay sao? Tuyệt vọng ngồi trên mặt đất, hôi lang trên vai sớm không biết đã ném đi đâu rồi, bây giờ cái gì mới là quan trọng chứ, chính là hắn phải tìm được đường trở về! Nếu không, khi màn đêm buông xuống, cái mạng nhỏ của hắn liền xong đời rồi! Có ai không? Có ai không.... Có ai không… Tiếng kêu gào sợ hãi trôi qua, trong rừng rậm không ngừng quanh quẩn, nhưng lại không có bất kể ai trả lời, sợ hãi! Không thể áp chế nổi lên trong lòng hắn! Xong hết rồi....... Tiềm thức khẽ kêu lên một tiếng, hắn buồn nản ngồi bệt xuống đât, thật sự hối hận, hối hận đã tiến vào rừng rậm trước đó không cùng Á Sâm nói một chút, bây giờ... Mọi người nhất định sẽ lo lắng, bọn họ nhất định bắt đầu tìm hắn khắp nơi rồi! Tới giờ khắc này, hắn cuối cùng tỉnh táo lại, cuối cùng phát hiện......Mình làm sai nhiều chuyện lắm, đầu tiên ........hắn không nên tùy tiện tiến nhập rừng rậm, trước kia Á Sâm đã cảnh báo qua với hắn, không thể xâm nhập rừng rậm! Tiếp theo, cho dù tiến nhập rồi, cho dù hắn lạc đường rồi, lúc đó hắn không có đi sâu, chỉ cần hắn lớn tiếng la lên, nói không chừng trong thôn có người có thể nghe được, cho dù họ không nghe được, khi mọi người phát hiện buổi tối hắn chưa trở về, nhất định sẽ tìm đến. Chỉ cần hắn ở nguyên bất động, bọn họ rất dễ dàng có thể tìm được hắn. Nhưng là bây giờ, hắn đã đi một ngày rồi, ngay cả bản thân cũng không biết đã đi rất xa. Hiện tại muốn tìm được hắn cơ hồ là không có khả năng! Sợ hãi giống như thủy triều, mãnh liệt mênh mông dâng lên gắt gao ôm ấp thân thể, hắn bất lực co rúm lại dưới một gốc đại thụ, trong rừng tiếng chim hót thánh thót, trở thành tiếng gọi hồn, gió thổi qua rừng cây sinh ra tiếng sàn sạt phảng phất như thanh âm quái thú đang nhằm hắn đánh tới! Khẩn trương cùng sợ hãi, hắn cuối cùng chậm rãi bình tĩnh trở lại, ý chí sinh tồn, mãnh liệt chưa từng có, hắn không thể chết được, không thể chết không minh bạch như vậy được, hắn phải sống! Hắn phải tiếp tục sống sót! Ngao… Quật cường đứng lên, suy nghĩ về bước tiếp theo nên làm cái gì, xa xa một tiếng sói tru thê lương vang lên, hù dọa hắn vội vàng nhảy tới bên cạnh đại thụ, dùng cả tay chân trèo lên. Đáng tiếc chính là, hắn căn bản sẽ không trèo lên cây, chỉ trẻo lên không tới hai thước, liền trượt xuống, cùng lúc đó một tiếng sói tru tiếp theo vang lên. Lúc này đây, hắn có chút trấn tĩnh, nghe thấy tiếng sói tru mặc dù thê lương nhưng là cách hắn một khoảng, hắn hoàn toàn có thể tính kế kĩ hơn! Tĩnh tâm lại, hắn không khỏi hướng xung quanh bắt đầu đánh giá, cho tới lúc này hắn mới phát hiện, xung quanh sớm đã không phải bụi cây thấp lùn nữa mà tất cả đều đã là cự mộc nguyên thủy cao vút. Nhìn đại thụ cao vút, trong lòng không khỏi chợt động, vừa rồi nhớ lại trèo cây, có thể làm được không, chỉ có trốn được lên cây mới có thể tránh né qua mặt mãnh thú xâm nhập dưới đất! Nghĩ tới đây, hắn vội vàng đi lên, tìm kiếm cây cối dễ leo lên, xung quanh đại thụ rất nhiều, rất nhanh hắn liền tìm được cây lớn thích hợp, đạp lên chạc cây, hắn cẩn thận trèo lên, tạm thời xem ra, hắn đã an toàn! Ngồi trên cây, hắn gắt gao ôm chặt cành cây lớn, trầm tư đau khổ, bởi vì hắn biết, một lát nữa hắn phải một mình ở trong cái rừng rậm nguyên thủy này tìm đường sống. Kiểm tra vật phẩm bên người một chút, một bộ ngạnh bì khải giáp, một cái túi nước, một chuôi ngân kiếm, ngoài ra là không còn thứ gì, một mẩu bánh bao chưa từng mang! Vừa nghĩ tới bánh bao, cái bụng hắn không khỏi càu nhàu (òng ọc) kêu lên, đã cả ngày không ăn gì, một đường chạy đi, không đói bụng mới là lạ đấy! Nhưng mà bây giờ đã khó có khả năng tìm được thực vật, đau khổ nhìn xung quanh rừng rậm xa lạ, chẳng lẽ....Hắn phải chết đói trong chốn thâm sơn cùng cốc này hay sao? Trong sợ hãi cùng đói quá cực nhọc một ngày, thần chí hắn dần dần mơ hồ, ôm cự thụ, hắn dần đắm chìm vào mộng đẹp, hắn về với trái đất, ăn thức ăn do tận tay mẫu thân hắn làm, uống canh do chính tay tỷ tỷ hắn nấu.... Lúc sáng sớm mặt trời chiếu rọi…Tỉnh lại, nước miếng theo cành cây chảy xuống một tảng lớn, nhớ tới hết thảy ấm áp trong mộng, hắn không khỏi khỏi lệ rơi. Quật cường gạt lệ, hắn không muốn khóc, bởi vì.......khóc là không thể giải quyết vấn đề gì, bây giờ hắn cũng đã là nước đường cùng, hắn có kiếm, hắn nhất định có thể sống sót, hắn không thể chết đơn giản như vậy! Kiên định nắm chặt tay, nhìn xung quanh, tức thời...một quả đỏ tươi nho nhỏ xuất hiện trong tầm mắt, thấy quả tươi này, hai mắt hắn không khỏi sáng ngoài, lần này có thực vật, tìm cách rơi xuống ! Không quản sợ hãi, dùng cả hai tay hai chân xuống, nhanh nhất từ trên cây tụt xuống, với tốc độ cao nhất hướng cây nhỏ có quả hồng chạy tới. Ngắt từng nắm lớn nắm lớn quả hồng, không biết à có độc hay không có độc, nhanh chóng nhét đầy trong miệng, chất lỏng chua chua ngòn ngọt theo cổ họng trôi xuống, cảm giác đói khát một phen quét sạch, trong thân thể lại tràn đầy lực lượng, trong thời khắc này đối với khả năng tiếp tục sống sót, hắn tràn ngập tin tưởng! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang