[Dịch] Huyễn Thần
Chương 74 : Đại xuất dự liêu
Người đăng: blackcat132
.
Này... Đây là cái gì a!
Khi Lý Dật chính mắt trông thấy Mê thành, hắn không khỏi ngây người trước những gì đập vào mắt mình, cái này... Chính là những gì ảo tưởng mà hắn từng nghĩ về Mê Thành sao?
Đường xá thì dơ bẩn, nhà cửa phòng ốc làm bằng gỗ thì cũ kỹ mục nát phảng phất tùy thời đều có thể sụp đổ. Nói là thành nhưng là ngay cả cái tường thành cũng không có, chỉ là dùng những cây cọc gỗ gần như đã mục nát vòng quanh bên ngoài tạo một vòng tường gọi là có vậy!
Dựa theo những phán đoán suy luận bình thường mà xét thì một cái thành có thể chứa mười vạn người như thế nào cũng không thể nhỏ được chứ? Nhưng là sự thật những gì Lý Dật chứng kiến cùng những gì hắn nghĩ là hoàn toàn không giống nhau. Một cái thành nhỏ cũ nát như vậy tọa lạc tại chân núi của Mê Huyễn sơn, cơ hồ chỉ liếc mắt một cái là đã có thể trông thấy tất cả địa bàn của Mê thành!
Mê Huyễn sơn là một ngọn núi rất cao nhưng không cao chót vót như các ngọn núi khác. Tuy gọi là sơn nhưng tốt hơn nên gọi là một ngọn đồi cao thì đúng hơn. Chỉ có điều đặc biệt là khi cách mặt đất khoảng chừng một ngàn mét thì ngọn núi mới đột ngột như chọc đất mà mọc lên, khí thế hùng dũng uy nghi của một ngọn núi thật sự là bắt đầu từ đây.
Mê thành được xây dựng dọc theo chân núi. Nền móng của Mê thành có thể nói là dính liền với ngọn núi, là một bộ phận của ngọn núi này, chỉ là… Bởi vì được xây dựng nơi chân núi và do nền của quả núi rất bằng phẳng nên mặt bằng của Mê thành cũng là mặt phẳng.
Phía bên ngoài Mê Thành kia chính là đầm lầy sương mù đầy hung hiểm phủ đầy hơi nước đang ùng ục ùng ục sôi. Nhưng nếu nói cho chính xác hơn thì đây có thể xem là một cái biển đang quây quanh một hòn đảo, biển đầm lầy ôm lấy sơn đảo!
Dựa theo những gì mà Tư Đồ Tạp nói thì kì thật vị trí tọa lạc của Mê thành cũng không phải thuộc về Mê Huyễn sơn. Chính xác mà nói thì nơi này chỉ là cái đế hay cái bệ để đặt ngọn Mê Huyễn sơn lên mà thôi. Chỉ có cái kia cách mặt đất ước chừng nghìn thước đột nhiên bắt đầu xoay mình dốc ngược lên mới đúng là Mê Huyễn sơn chân chính, cũng chính là biểu tượng của Mê thành!
Theo chân Tư Đồ Tạp dẫn đường mà hướng sâu bên trong Mê thành đi đến, Lý Dật ánh mắt không thể tin nhìn vào nhà cửa cũ nát dọc theo hai bên đường. Càng xem xét đánh giá thì cõi lòng của hắn lại càng lạnh lẽo vì sự thật kia so với những gì tưởng tượng khác biệt quá lớn. Quả thực ngay cả một vùng nông thôn hoặc là sơn thôn lạc hậu nhất của Trung Quốc cũng không bằng a!
Bất quá nghĩ cho cùng, một cái thành nằm giữa biển đầm lầy cách đất liền ngoài kia cả ngàn dặm, giao thông đi lại thì vô cùng bất tiện lại không có đặc sản quý hiếm gì thì nếu nơi này phồn vinh phát đạt mới là chuyện kì quái. Chỉ là những gì mà Lý Dật suy nghĩ tưởng tượng ra trên suốt đường tới đây cho thấy hắn quá hồn nhiên ngây thơ mà thôi!
Chỉ là sau khi xem qua Mộng Huyễn đô thị hắn không tự giác mà đem Mê thành tưởng tượng ra dựa theo tiêu chuẩn của Mộng Huyễn đô thị. Theo phỏng chừng của hắn thì cho dù có kém Mộng Huyễn đô thị đi chăng nữa cũng sẽ khó có khả năng kém nhiều lắm! Nhưng là hiện tại hắn cuối cùng cũng hiểu được một điều, nơi này cũng là một nơi xa xôi, phương tiện giao thông chẳng những không thuận tiện hơn nữa lại không có thông lộ, chỉ là một tiểu sơn thôn lạc hậu mà thôi!
Theo bước chân hai người tiến tới, dọc theo nhà cửa hai bên đường, nam nữ già trẻ vẻ mặt tươi cười nhìn nhìn bọn họ, tiến ra vẫy tay chào mừng cùng bắt chuyện!
“Tư Đồ Tạp đại thúc! Ngươi vào trong thành có mua cái dây lụa đeo cho cháu không! Chú đã hứa với cháu đó!” Một tiểu cô nương nhỏ nhắn hai má đỏ hồng hồng trông rất dễ thương từ xa đã gọi to khi thấy Tư Đồ Tạp.
Nhưng mà khi Tư Đồ Tạp còn chưa kịp mở miệng trả lời con bé thì một gã thanh niên to lớn đã ha ha cười nói: “Tư Đồ Tạp lần nay mua bán thuận lợi không? Thu nhập như thế nào?”
Nương theo lời của tráng hán kia, những lời ân cần thăm hỏi của mọi người ùa theo. Tư Đồ Tạp nhất nhất tươi cười trả lời lại từng lời thăm hỏi. Mặc dù hắn đã rất cố gắng duy trì vẻ mặt bình thản nhưng là từ trong ánh mắt của hắn, Lý Dật có thể thấy được, hắn chính là đang âm thầm tự hào!
Hơn nữa ánh mắt của những người khác khi nhìn Tư Đồ Tạp cũng đều có pha trộn chút hỗn tạp: kính nể - hâm mộ - cùng với tôn kính đầy các loại vẻ mặt phức tạp khác nhau. Từ thần thái vẻ mặt mà xét ra, Lý Dật có thể dễ dàng mà phán đoán ra rằng có thể tự nhiên xuyên qua Mê Vụ chiểu trạch đi ra bên ngoài Mê thành cùng loài người bên ngoài tiến hành việc buôn bán, trong mắt những người trước mặt này thì Tư Đồ Tạp thật là một người rất có bản lãnh a!
Đáng thương thay!
Thật sự rất cảm thương cho những người này! Điều này làm cho Lý Dật nghĩ lại khi ở tại địa cầu trước đây, chứng kiến cảnh đứa trẻ sống tại vùng núi cao, chứng kiến khát vọng mong đợi trong ánh mắt bọn họ muốn đi ra thế giới bên ngoài. Đó chỉ là một việc rất đơn giản, đối với người bình thường mà nói đây là một việc rất bình thường nhưng chuyện “bình thường” này cũng đã là một giấc mộng khó khăn đối với người sống ở Mê thành nay!
Nhìn thấy những đôi mắt đầy khát vọng, Lý Dật khẽ quay đầu lại nhìn một chút hơi nước đang tràn ngập Mê Vụ chiểu trạch kia, hắn không khỏi thở dài một hơi thật sâu. Đây là một cái “thiên hào” không cách nào vượt qua a, chính Mê Vụ chiểu trạch đã cắt đứt liên lạc của Mê thành đối với thế giới bên ngoài! Đối với chuyện này... Mặc dù là hắn cũng không có bất cứ biện pháp gì a!
Đến tận giờ khắc này hắn không khỏi bắt đầu lo lắng, đến cùng có muốn hay không trở thành Mê thành thành chủ đây? Nếu như Mê thành chỉ là một cái thành nhỏ bình thường, như vậy thì Lý Dật có thể tự tin hoàn toàn mà đem nó phát triển thành rộng lớn hơn, nhưng là chuyện ở đây... Mê Thành căn bản chỉ là một tòa sơn thành nghèo nàn lạc hậu, cho dù hắn tận dụng đầu óc suy nghĩ tìm cách như thế nào, cũng hoàn toàn không có cách nào bắt nó phát triển a!
Hiện tại hắn ước chừng hiểu được thành chủ tại sao rời đi nơi này, đi tìm tân nhậm thành chủ, đối diện với một cục diện rối rắm cùng trách nhiệm rất lớn, mặc dù là có chút điểm quyền lợi nhưng nọ vậy có gì hữu dụng đây?
Trong suy tư, hai người bọn họ đã đi tới trước Mê thành thành chủ phủ. Cái gọi là thành chủ phủ, kì thật chính là một cái nhà gỗ khá lớn mà thôi, cùng với những kiến trúc khác là giống nhau, đều rất cổ xưa. Mặc dù nhìn chung vẫn còn khá chắc chắn nhưng mà những thanh gỗ kiến tạo nhà kia đã bắt đầu hư thối rữa nát, dù sao... Nơi này lượng hơi nước nhiều như vậy, nghĩ muốn không hư thối rữa nát thật là chuyện khó khăn a!
Thở dài một tiếng Lý Dật chợt nghĩ tới nhiệm vụ quan trọng khiến hắn đi tới nới này liền quay đầu nói với Tư Đồ Tạp: “Tốt lắm, vị trí phủ thành chủ ta đã biết rồi, hiện tại ngươi dẫn ta đi tìm cái người có thể chữa khỏi cho Tiểu cường đi!
Nghe xong lời hắn nói, Tư Đồ Tạp gật đầu, lập tức mang theo hắn tiếp tục hướng về phía đỉnh núi đi tới. Trên đường vừa đi Tư Đồ Tạp một bên vừa thấp giọng nói: “Trước mắt, Mê thành trị liệu huyễn thú xuất sắc nhất cũng chính là người mà ta muốn dẫn ngươi đi gặp. Người này là một trong tứ đại trưởng lão của Mê thành, Thủy hệ huyễn thú sư - Đế Á!
Là trưởng lão sao?
Nghe những lời của Tư Đồ Tạp nói làm cho nội tâm của hắn không khỏi âm thầm động. Hắn biết rất rõ ràng một điều, đối với con dân của Mê thành mà nói tứ đại trưởng lão này là những người phi thường quan trọng. Cũng là bọn người duy nhất có thể bác bỏ những quyết định thành chủ đưa ra, thậm chí triệu hồi hay phế truất cả thành chủ. Bọn họ đều là những người đức cao vọng trọng do toàn thể thành dân tuyển ra làm đại biểu!
Trong lúc suy tư thì hai người đã đi tới trước một căn nhà. Một căn nhà rất ư là sạch sẽ u nhã thánh khiết! Phía trước căn nhà gỗ xinh đẹp kia là hoa viên vây quanh với muôn loại hoa tiên đang khoe sắc rực rỡ. Lý Dật nhìn mà lòng cũng âm thầm đoán, chẳng lẽ… Đế Á trưởng lão này là nữ nhân sao?
Cọt kẹt…
Chính lúc Lý Dật đang đoán già đoán non thì một tiếng cọt kẹt vang lên, cánh cửa căn nhà gỗ bị ai đó đẩy ra, sau một giây ngắn ngủi… Một người con gái vóc người thon dài xinh đẹp mặc một bộ quần áo màu thủy lam tư thái thánh khiết đi ra từ bên trong căn nhà!
Bởi vì trên mặt của nàng mang theo một cái khăn che mặt màu lam nhạt cho nên Lý Dật nhìn không rõ mặt của nàng, bất quá... Chỉ là từ vóc dáng bên ngoài kia tản mát ra một loại khí chất không lầm lẫn vào đâu được thì có thể phán đoán ra rằng đây nhất định là một đại mỹ nữ cực kì xinh đẹp a! Nhất là mùi hương thơm thoang thoảng đang nương theo bước chân của nàng âm thầm di động càng làm cho hắn thêm khẳng định điểm này!
Ngơ ngác liếc nhìn người con gái vừa bước ra một cái, hắn nhẹ nhàng nói: “Ai vậy? Nàng chính là nhi tử của Đế Á trưởng lão sao?”
Nghe xong lời của hắn, Tư Đồ Tạp không khỏi lộ ra vẻ mặt cười khổ, thấp giọng nói: “Đừng đoán, đây là Đế Á trưởng lão, nàng cho tới bây giờ vẫn chưa có kết hôn qua. Nữ nhi con cái gì chứ! Ngươi nói như vậy có thể xem là đại bất kính a! Nếu như bị thành dân biết rồi, cho dù ngươi là thành chủ, cũng sẽ bị mọi người trách cứ!
Xấu hổ gãi gãi đầu, hắn biết chính mình cũng có chút liều lĩnh. Nếu như nói, trong tương lai hắn sẽ là thành chủ, thì dựa trên tinh thần của dân chúng trong thành mà nói, tứ đại trưởng lão này là loại đức cao trọng vọng. Có điểm giống như bậc làm cha làm mẹ trong một gia tộc vào thời kì phong kiến của Trung Quốc, nếu ai đạo đức bại hoại, căn bản không cần quan phủ xử lý, bậc cha mẹ này có toàn quyền xử trí!
Bất quá, chuyện tới hiện giờ Lý Dật thật cũng không có cái gì đáng để mà lo lắng. Sau khi biết rõ tình huống thực tế của Mê thành, hắn cũng không có tâm tình đâu mà suy tính hơn thiệt. Nếu như mọi người không cho hắn làm thành chủ chỉ sợ rằng hắn còn vui mừng nữa chứ. Hắn hiện tại đang vì chuyện tiếp quản Mê thành này mà rầu rĩ, một cục diện rối rắm to lớn như thế, cho dù hao tâm tổn lực chỉ sợ cũng không giải quyết cho ra hồn a!
Cũng trong lúc trầm ngâm suy nghĩ này thì Tư Đồ Tạp đã tiến lên vài bước, khom lưng cúi đầu cung kính nói: “Đế Á trưởng lão! Ta vừa ra ngoài về, gặp phải tân nhiệm thành chủ và hiện tại đã mang hắn tới đây”.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện