[Dịch] Huyễn Thần

Chương 66 : Hiểm tử vẫn sinh

Người đăng: blackcat132

.
Có lẽ… Có lẽ Tiểu Cường đã thất bại. Nhưng là! Đao khách kia cũng không giành thắng lợi tuyệt đối! Dù hắn thành công đột phá phong tỏa cùng ngăn cản đôi kiềm tử của Tiểu Cường, hơn nữa lại bổ trúng thân thể của Tiểu Cường, nhưng là… Hắn xem ra cũng không có đạt được thắng lợi cuối cùng! Phòng ngự tuyệt đối không phải là mặt cường đại nhất của Tiểu Cường, loài hạt tử không vang danh vì phòng ngự, không sai… Tất cả mọi người đều biết, sự kinh khủng của hạt tử là ở công kích, nói chính xác hơn là nằm ở cái đuôi kịch độc của nó, vĩ châm! Cho dù là người mạnh mẽ đến thế nào, một khi bị vĩ châm của hạt tử đâm trúng sẽ mất mạng trong khoảnh khắc, đây là chỗ kinh khủng của hạt tử! Đao khách kia mặc dù thành công bổ trúng Tiểu Cương, nhưng cũng ngay thời khắc đó, Tiểu Cường cũng dùng vĩ châm của mình đâm thật sâu vào ngay đầu đao khách! Tận mắt chứng kiến một màn quỷ dị này, tất cả mọi người ở đây đều ngây dại, mọi người hoảng sợ chăm chú nhìn vào thân thể của gã đao khách, như ngọn nến đang đốt chảy dần, cháy vàng, một loại chất lỏng cực kì hôi thối đang tràn ra, ngay nơi đỉnh đầu bị vĩ châm Tiểu Cường đâm trúng, chất lỏng này chảy xuôi xuống, kéo dài, nơi nào nó chảy qua, vô luận là thịt hay xương, tức khắc biến thành một thứ nước lỏng màu vàng… Chỉ trong thời gian ngắn ngủi chớp mắt, vóc người khôi ngô cường tráng của gã đao khách kia đã hoàn toàn biến thành một vũng nước màu vàng, chỉ còn lại thanh đao to lớn nằm đó, cùng với Tiểu Cường đang nằm xụi lơ trong đống loạn thạch, sinh tử không biết ra sao! Nhìn Tiểu Cường vẫn nằm không nhúc nhích giữa đống loạn thạch, nỗi sợ hãi mãnh liệt bỗng trào dâng trong tim Lý Dật. Tiểu Cường! Nó sẽ không sao chứ? Nó là người thân duy nhất của Lý Dật ở cái thế giới này, không thể có chuyện gì a! Bất chấp cơ thể đang đau đớn kịch liệt, hắn cố hết sức vươn hai tay, gian nan hướng phía Tiểu Cường mà bò qua, dù chỉ bị năng lượng đánh trúng nhưng vốn sức chịu đựng cùng cường độ chịu đựng của cơ thể hắn thật không quá cường hãn, chỉ bị trùng kích ở mức này thôi cũng đủ cho hắn bị mất đi năng lực hành động! Với khoảng cách chỉ hơn mười thước, vốn rất dễ dàng chạy tới, nhưng là… Chính khoảng cách như vậy hắn lại mất hết sức của mình để vượt qua! Sợ hãi vuốt ve đầu Tiểu Cường, Lý Dật kêu gọi đầy lo lắng: “Tiểu Cường! Ngươi nhanh mở mắt ra! Đừng làm ta sợ!” Rốt cuộc, trong tiếng kêu gọi đầy lo lắng kia con mắt của Tiểu Cường cũng chầm chậm hé ra, ánh mắt vô thần nhìn Lý Dật, sau đó nhắm hai mắt lại trông rất suy yếu, thở hổn hển đầy mệt nhọc! Bối rối xem xét thương tích của Tiểu Cường, quan sát ở cự li gần hắn thấy thân thể của Tiểu Cường bị thương nghiêm trọng, đầu cùng thân thể đã hoàn toàn bị mất liên lạc, loại tình huống nguy hiểm như thế này, hắn biết… Nếu không nhanh chóng nghĩ ra biện pháp để cứu Tiểu Cường thì nó thực sự sẽ rời xa hắn vĩnh viễn! Khẩn trương quay đầu tìm kiếm, đang muốn gọi ai đó giúp đỡ thì hắn phát hiện hai thân ảnh cao lớn xuất hiện ngay bên cạnh mình, bốn ánh mắt phẫn nộ, gắt gao nhìn chằm chằm hắn cùng Tiểu Cường! Tiểu tử! Một trung niên kiếm sĩ trong hai người bọn họ tức giận nói: “Không nghĩ tên đại gia hỏa này ác độc như thế! Giết mất huynh đệ tốt nhất của ta, ta muốn các ngươi phải chôn cùng huynh đệ ta!” Cho đến lúc này, Lý Dật mới phát hiện ra, nguyên lai… Lần này đến lấy mạng hắn, không chỉ duy nhất tên đao khách đã chết, mà là ba người, tại giờ khắc mà hắn cùng Tiểu Cường đã hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu, kết cuộc sẽ đến chỉ có thể là “tử vong”! Cheng! Một tiếng kiếm vang lên giữa không trung, tên võ sĩ rút trường kiếm ra khỏi vỏ, trong tích tắc… Tiếng rít xé gió vang lên, trường kiếm biến thành một đạo hàn mang nhanh như điện chớp hướng hắn bổ tới! Cười khổ nhắm hai mắt lại, đợi chờ tử vong phủ xuống! Không nghĩ tới… Đơn giản chỉ là cùng Lệ Ti nói nói mấy câu, liền bị tai họa bất ngờ này, cái sự thật này thật khó chấp nhận, thật không cam lòng, cái thế giới này chẳng lẽ không thể nào nói lý lẽ được sao? Không! Tại sắp chết đích khoảnh khắc, ý thức hắn rõ ràng một cách dị thường, hắn rốt cuộc hiểu được ở cái thế giới này đạo lý là tuyệt đối có, nắm đấm của ai mạnh thì đạo lý thuộc về người đó, những lời người có nắm đấm mạnh hơn nói chính là đạo lý! Đây là thế giới hoàn toàn khác biệt so với địa cầu, chỉ trách là do hắn bất hạnh lạc vào thế giới này, dưới tình huống không có thực lực như vậy lại xúc phạm đụng chạm người khác, dẫn đến kết quả trực tiếp hôm nay! Nếu như… Nếu như có thể có được một kiếp nữa, hắn thề! Mặc kệ dùng thủ đoạn gì, cũng phải là người cường đại nhất, dù hèn hạ cũng tốt, vô sỉ cũng được, hắn muốn cho mọi người theo đạo lý của hắn mà sống! Hắn chính là “Đạo”! Hắn chính là “Lý”! Đương! Ngay lúc hắn đã cảm thấy đươc làn khí lạnh toát ra từ thanh kiếm trong tay gã kiếm sĩ, thì bên tai hắn nổ vang một tiếng, làm cho màng nhĩ hắn kịch liệt đau đớn, trong lúc nhất thời… Hắn không thể nghe được bất cứ gì! Dù lỗ tai không nghe được, nhưng mắt vẫn còn khả năng nhìn thấy, khi hắn mở mắt quan sát, chỉ thấy một trung niên nhân một thân mang khinh giáp màu xám, hai tay cầm thanh trủy thủ phát ra ngân quang, đưa lưng về phía Lý Dật đứng đối diện là gã kiếm sĩ khi nãy muốn lấy mạng hắn và gã đồng bọn! Giờ phút này… Hai người bọn họ trong ánh mắt ngập tràn tia kinh hãi, đang nhìn trung niên nhân vừa mới xuất hiện kia! “Người của Mộng Huyễn thành phủ đang chấp hành nhiệm vụ, vị bằng hữu xin mời lập tức rời đi!” Hướng mắt về phía trung niên mặc giáp màu xám, gã kiếm sĩ thận trong mở lời. Người của Mộng Huyễn thành phủ? Sau khi thì thào nhắc lại một tiếng, trung niên mặc giáp xám âm lãnh nói: “Vốn ta không muốn hạ sát hai ngươi, nhưng nếu các ngươi là người của Mộng Huyễn thành phủ, vậy đừng trách ta hạ thủ ác độc!” Thanh âm chưa dứt, thân thể của hắn nhoáng lên một cái và rồi chớp mắt quỷ dị biến mất ngay tại chỗ, cùng lúc đó, hai võ sĩ đối diện kinh hoàng rút kiếm quay lưng vào nhau, sợ hãi đề phòng, mặc dù chỉ gần nhau trong gang tấc, hơn nữa người áo xám đã biến mất nhưng rõ ràng là hai người này không còn ý muốn giết Lý Dật! Hừ! Trong bóng đêm, không biết từ nơi nào truyền đến một tiếng “hừ” lạnh, tiếp sau đó… Một thân ảnh màu xám, quỷ mị phóng tới từ đầu tường một cách nhẹ nhàng, dường như không có trong lượng khẽ nhẹ nhàng lướt qua mặt bên của hai gã võ sĩ. Hô lạp lạp… Hai gã võ sĩ gần như đồng thời phát hiện bóng xám, kim quang trên hai thanh trường kiếm nổ lên chói mắt, tốc độ đâm tới bóng xám nhanh tới mức ngay cả mắt của Lý Dật cũng không thấy rõ! Không có một tiếng động, hai thanh trường kiếm sắc vàng chói nháy mắt đâm tới bóng xám, ra tay cực nhanh, cực chính xác, quả thật làm cho Lý Dật không khỏi cảm thấy thần kì, thật vượt quá sức tưởng tượng của hắn! Ngay lúc Lý Dật đang lo lắng cho sự an toàn của người áo xám, mọi vật dường như bất động yên ắng, cẩn thận nhìn tới thì không thấy người áo xám đâu, rõ ràng chỉ là cái áo choàng màu xám mà thôi! Bất hảo! Hai gã võ sĩ đồng thời hét lên một tiếng, nhưng mọi chuyện đã quá trễ! Quang mang chợt loé lên, cổ họng của kiếm sĩ bên trái chợt loé lên, dưới ánh trăng… Máu tươi như suối phun ra từ cổ họng của kiếm sĩ bên trái, thân thể gã từ từ ngã xuống… Nhìn thấy một màn kinh khủng như vậy, cơ hồ bất luận kẻ nào cũng sẽ trở nên ngây ngốc, hắn cảm thấy thật kinh dị, kiếm sĩ còn lại cũng sửng sốt trong giây lát. Mặc dù gã mạnh hơn Lý Dật rất nhiều nhưng chỉ là cần nửa giây xuất thần thôi thì vận mệnh của gã cũng đã được quyết định rồi, một nét ngân quang đẹp hơn trăng rằm thoáng hiện ra, ngay sau đó ở trên cổ họng của đệ nhị kiếm sĩ xuất hiện một cái vòi, máu từ trong đó mãnh đích phun ra! Không có giãy dụa, không có âm thanh gào thét, thân thể cao lớn tê liệt kia chỉ chậm rãi ngã xuống trên mặt đất, chỉ có máu tươi trào ra âm thanh nghe như xích xích, còn lại hoàn toàn yên tĩnh! Lý Dật hoảng sợ nhìn vũng máu đang tràn ra dưới thân hai gã võ sĩ, một loại lo lắng sợ hãi nhanh chóng chiếm lĩnh ý thức hắn cho đến khi một đôi chân dài màu xám xuất hiện trước mặt hắn, hắn mới hồi phục tinh thần! Dõi ánh mắt nhìn lên theo hai chân màu xám, sau một khắc… Hắn vui mừng pha sợ hãi kêu lên – Tra Khắc Tư! Không sai, người vào giờ khắc tối quan trọng cuối cùng ra tay cứu hắn, chính là người mà hắn đau khổ đi tìm Tra Khắc Tư, xem ra trời già cũng còn thương hắn, còn muốn giữ cái mạng nhỏ hắn lại để mà chịu khổ a! Gật gật đầu, Tra Khắc Tư cẩn thận nói: “Mau đi, nơi này không phải chỗ ở lâu, chúng ta đi chỗ khác rồi nói chuyện sau!” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang