[Dịch] Huyễn Thần
Chương 13 : Sủng vật Tiểu Cường
Người đăng: blackcat132
.
Mẫu thân của hạt tử bị tiêm độc dịch, vì thế khiến cho trong cơ thể tiểu hạt tử tồn tại một lượng lớn độc tố, nhất là trong lúc sinh sản, hỗn hợp chất kịch độc đều bị tiểu hạt tử hút vào trong cơ thể, cho nên… Tiểu hạt tử trên người đều là độc tính, cực kì phức tạp, rất khó giải thích được.
Tiểu hạt tử trong một đêm lớn nhanh như vậy, là bởi vì trong gien xảy ra sự đứt gãy, gien của mẫu thân hạt tử bị phá hủy, cho nên… Cùng với máu tươi của Lý Dật, thân thể liền tự động chọn lựa gien của Lý Dật để phát triển làm gien của chính mình.
Vốn, trời đất rộng lớn, con người bé nhỏ, gien chính là sợi dây kết nối hai người, nhưng là… Dùng gien của Lý Dật sinh trưởng, sau này có thể sống được bao lâu, không biết nữa, bởi vì hiện tại gien sinh trưởng của tiểu hạt tử, nhưng là cùng giống Lý Dật a!
Mặt khác, bởi vì khi sinh ra tiểu hạt tử, thân thể mẫu thân tiểu hạt tử rất phức tạp, cho nên… Không chỉ mỗi gien sinh trưởng, nói cách khác, tiểu hạt tử lấy gien của Lý Dật, cũng không chỉ là mỗi gien sinh trưởng, thậm chí có thể nói, gien của tiểu hạt tử, đã xảy ra biến dị, nói đúng là, từ lúc nó sinh ra, nó cùng với đồng bọn đã có sự khác biệt, trên thực tế, nó là một con biến dị đại địa chi hạt!
Biến dị của tiểu hạt tử, cùng với gien của Lý Dật dung hợp, đến cùng sẽ cho kết quả gì, điểm này, chỉ sợ địa cầu đích sinh vật học giả cũng không thể ước lượng được! (chắc điểm Sinh không cao nên diễn tả hơi tối )
Nhìn lại trong tay hắn đích tiểu hạt tử đang giãy dụa, hắn gật đầu nói: “Tốt lắm, sau này chúng hắn chính là đồng bọn, hiện tại… Để ta tìm cho ngươi một cái tên nhé!
Nói tới đây, hắn không khỏi suy tư, nghĩ hơn một ngày, một cái tên tức cười xuất hiện trong đầu hắn, nhìn lại tiểu hạt tử, hắn ha hả cười nói: “Tốt lắm! Có rồi… Ngươi sau này gọi là Tiểu Cường đi, tiểu mà cường đại (nhỏ mà mạnh mẽ)! Thế nào? Ngươi thích không?”
Không biết có phải là hiểu lời hắn nói hay không, tiểu hạt tử thôi không giãy giụa, tròn mắt giống như trăng non nhìn hắn, phát ra âm thanh chi chi hoan hỉ, đối với cái tên Tiểu Cường cảm thấy rất thích thú.
Nhìn ngoài rừng còn ướt, mặc dù không muốn dời đi, nhưng hắn biết… Hắn phải ra ngoài tìm thực vật, không nói hắn, cho dù tiểu hạt tử, cũng phải bổ sung thức ăn, lớn như hạt tử, hắn khó có khả năng tiếp tục cho ăn uống máu, nói cách khác, chỉ sợ hắn mất máu mà chết.
Tám tháng sau…
Vù! Vù! Vù…
Một con dã lang đang ở trong rừng, khứu giác linh mẫn nói cho nó biết, phía trước đang có chiến đấu, mùi máu tanh nói cho nó, nó lại có thể ăn no nê!
Gần! Càng gần! Rốt cuộc… Dã lang từ rừng cây nhảy ra, xuất hiện trên một khoảng đất rộng trống trải, tại khoảng đất, đang có hai cái bóng một to một nhỏ đứng đó, chung quanh hai cái bóng, đang có một con heo rừng thật lớn! Đây chính là thứ dã lang thích ăn nhất!
Phóng nhanh hướng tới tiểu nhất điểm (cái bóng nhỏ) nhảy đến, dã lang rất rõ ràng, đại gia hoả kia không tốt cho lắm, trước hết vẫn là nên thu thập tiểu nhất điểm rồi sau đó quay lại đối phó với đại gia hoả!
Vù!
Đúng lúc đó một tiếng gào vang lên, dã lang hướng tới gần tiểu nhất điểm, dám chắc là một bóng dáng nhân loại, đối với loài người, nó vẫn là rất tin tưởng, nhất là hình dáng lại không to lớn như nhân loại, càng nên ra tay!
Cheng!
Một tiếng du dương vang lên, dã lang chỉ thấy trước mắt sáng ngời, ngân quang chói mắt cùng ánh mắt đau đớn của nó, đồng thời… Một đạo thiểm điện còn muốn nhanh hơn ngân quang, bắn về phía cổ họng của nó, sau đó nhẹ nhàng, nhất thời… Dã lang cảm thấy máu trong người, điên cuồng từ yết hầu chảy ra!
Bùm…
Một tiếng trầm đục, thi thể dã lang hung hăng nện xuống mặt đất, cả người kịch liệt co quắp, đôi mắt mở to gắt gao nhìn về phía nhân ảnh kia, ý thức dần dần mất đi…
Cheng!
Một tiếng kim thiết vang lên, hắn cho kiếm vào vỏ, không sai… Người giết con dã lang, chính là hắn, quay mặt nhìn về phía dã lang, hắn từng bước tiến tới, ngân kiếm trong tay nhẹ đâm, giết chết dã lang.
Ở trong rừng, hắn đã có vài tháng, đối phó với dã lang, với hắn đã không còn tính uy hiếp, mặc dù lực lượng của hắn không thể chống lại động vật, nhưng là hắn có tốc độ, nên hắn có thể dễ dàng chiến thắng, không mất một chút sức lực chiến thắng chúng!
Sàn sạt… Sàn sạt…
Vừa mới tra kiếm vào vỏ, trong rừng lại vang lên âm thanh, mỉm cười, hắn biết… Đây là luật rừng, vô luận ở nơi nào giết chết dã thú, một khi đổ máu, rất nhanh các dã thú khác sẽ tới theo.
Sống lâu ở trong rừng, mỗi ngày đều gặp hai ba lần, mỗi lần ăn trước khi săn bắn, đều hấp dẫn một lượng lớn dã thú đến cướp đoạt, hiện tại đối với hắn đã trở thành thói quen, hơn nữa còn có thể dễ dàng phát hiện ra âm thanh của từng chủng loại.
Hơi nheo mắt, hắn nhìn về nơi phát ra tiếng động, rất nhanh… Vừa có một con dã lang nhảy tới, phóng hướng hắn đánh tới như tia chớp.
Tự tin cười, hắn hơi khom người, nhanh nhất hướng dã lang đánh tới, mắt thấy cả hai sắp tiếp xúc, hắn lộ ra tay phải, hướng chuôi kiếm ở thắt lưng chộp tới! Đồng thời chân trái bước từng bước quỷ dị với tốc độ nhanh nhất!
Cheng!
Một âm thanh vang lên, thiểm điện ngân quang, ngân kiếm trong tay chuẩn xác đâm trúng vào cổ họng dã lang, lập tức cắt ngang, nhất thời cắt đứt đại động mạch!
Bùm! Cheng!
Một tiếng trầm đục, hắn đồng thời tra kiếm vào vỏ, mỉm cười quay lại, nhìn xa xa thi thể của con heo rừng rồi quay sang nói với Tiểu Cường: “Tốt lắm, này đủ để cho ngươi ăn rồi chứ, tiếp theo hắn mặc kệ, ngươi tự mình làm đi!”
Nghe được lời nói của hắn, xa xa chính là Tiểu Cường đang vùi đầu vào ăn, hạnh phúc ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó lại cúi đầu, toàn lực đứng lên!
Tám tháng, đối với nhân loại mà nói, có thể chỉ là một chút thời gian, nhưng là đối với hạt tử, như vậy đã đủ để chúng đạt tới thời kì trưởng thành!
Hắn chưa từng bao giờ gặp loại hạt tử nào giống như Tiểu Cường, qua tám tháng, lượng thức ăn của hắn mỗi ngày đều tăng lên mấy lần, thân thể ngày càng phát triển, quả thức giống như ăn thuốc kích thích.
Hiện tại nhìn Tiểu Cường, đã giống như một chiếc xe ở địa cầu, không tính chân cùng đuôi, quanh thân thể đã dài ba thước, một thước rưỡi chiều rộng, hai cái càng thiệt lớn, trông giống như hai thanh đại quan đao, ở trong rừng lăn lộn lâu như vậy, hạt tử cũng không hiếm thấy, nhưng là lớn như vậy, hắn cũng chỉ thấy mỗi nó.
Nó rất kén ăn, đừng tưởng rằng nó sẽ ăn thịt động vật, nhiều nhất chỉ uống máu, cái mà nó thích, đều là túi mật, gan tạng, tuyến chất độc!
Chủ yếu, bây giờ một ngày phân nửa thời gian, đi tìm kiếm thực vật, chỉ có một cách, không ngừng giết chóc, như vậy, hắn mới có thể giúp cho Tiểu Cường lửng dạ, muốn nó ăn no, cách duy nhất là điên cuồng giết chóc!
Rất nhanh… Tiểu Cường đem tất cả mọi thứ trong bụng dã thú lôi ra tìm kiếm, đem gan tạng, túi mật và vân vân nuốt vào miệng, đáng tiếc… Tiểu tử này dường như ăn không biết no, quay về hắn không ngừng kêu gọi!
Bất đắc dĩ lắc đầu, hắn biết… Dã thú ở xung quanh, đã bị máu tanh thu hút, xem ra… Hắn phải đổi địa phương, chỉ cần đi ra, có thể đưa tới một lượng lớn dã thú, bất quá lúc này, hắn không muốn ra tay, chính nó muốn ăn, vậy chính mình hãy làm đi!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện