[Dịch] Huyễn Thần

Chương 10 : Bi thảm chi hạt

Người đăng: blackcat132

.
Ta là một tiểu hạt tử được sinh ra vào đầu mùa xuân, khi ta mở mắt, liền chứng kiến chung quanh có thiệt nhiều thứ giống như ta - tiểu hạt tử, tất cả ở cùng một chỗ, chống đỡ cái lạnh của mùa xuân. Không đợi chúng ta nhìn rõ thế giới xung quanh, bi kịch đã xảy ra, mấy cái võng thép hướng tới chúng ta bổ tới, chúng ta vừa mới sinh ra, liền bị bắt! Cùng với ngàn tiểu hạt tử giống nhau, chúng ta bị tập trung vào trong một cái thiết quỹ, bị vận chuyển đến một kiến trúc bằng đá thật lớn, đây chính là nhà mới của chúng ta! Đây là thế giới gì a, chung quanh toàn là bụi bám đầy tường, chỉ có một vầng sáng lạnh lùng, chỉ có duy nhất một nóc nhà, mở ra hai phiến cửa sổ nho nhỏ để thông khí, để nhìn thấy bầu trời, tảng đá và mặt đất đều là màu đen. Trong phòng có một cái bàn dài, mặt trên bày một loạt lồng sắt to nhỏ không đồng nhất, trong lồng có ta và ấu sinh tiểu hạt tử, mọi người chen chúc, ngay cả chuyển thân cũng gian nan. Đối diện với lồng sắt của ta, có một cái cửa gỗ, mỗi lần mở cửa, trên cửa chuông đều kêu lên, cùng lúc đó, một vài người mặc áo bào tro đi vào, từ lồng sắt bắt ra một tiểu hạt tử mang đi, cũng rất hiếm thấy bọn họ bị đuổi về. Có một lần, tiểu ca ca bị nhốt cùng ta bị bắt mang đi, cũng rất nhanh chóng liền trở về, bị nhốt một mình trong một cái lồng sắt, trên người nồng nặc mùi thuốc, ta liền tiến lại gần, nhỏ giọng gọi hắn, hắn cũng không để ý tới, thân mình không ngừng co quắp, bộ dạng rất là khó chịu. Ngày thứ hai có người tiến vào lần nữa và cho hắn uống thuốc, hắn càng thêm ngứa ngay khó chịu, liều mạng gãi, ngày thứ ba, ngày thứ tư… Mỗi ngày đều có người tiến vào cho hắn uống thuốc, quan sát hắn, ghi chép, thân thể nó ngày càng thối rữa, phát ra mùi xú khí. Một ngày từ sớm ta tỉnh dậy, phát hiện hắn đã chết. Chúng ta rốt cuộc cũng hiểu được, mỗi một lần nghe thấy tiếng chuông vang lên, mỗi một lần người mặc áo bào tro tiến vào, chúng ta đều cảm thấy tử vong đến gần, vĩnh viễn không nhìn thấy tương lai. Khi âm thanh vang lên, chúng ta đều hoảng sợ chui vào góc của lồng sắt, nhưng lồng sắt không lớn như vậy, cho nên cả hội mỗi lần sẽ bị mang đi một người, ta bởi vì còn nghị lực nên đã trốn vào góc tận cùng, cho nên, đến giờ ta vẫn bình an. Mấy tháng trôi qua, ta đã thay đổi, đôi mắt hồng ngọc xinh xắn của một cô nương xinh đẹp, trên người ta tản ra mùi thơm, luôn kích thích đám nam tử trong lồng tranh dành ta. Có một ngày, chuông cửa vang lên, ta trốn vào bên trong, một bàn tay lớn đè đầu ta xuống. “Chính là nó, mỗi lần nó đều trốn thoát.” Người mặc áo bào tro xuất hiện ở bên ngoài lồng sắt. Đau ở đuôi, ta bị lộn ngược lên, trong hoảng sợ ta cuồng loạn giãy dụa thân thể cùng kêu to “Chi chi”! “Hà, vẫn cố gắng giãy dụa a, còn rất khoẻ!” Người mặc áo bào tro cảm thấy thú vị. Hắn buông tay, đem ta bỏ vào một cái lồng sắt trống không. “Bọn họ sẽ làm gì ta?” Ta bất an di chuyển chung quanh, động đậy mũi, tìm kiếm lỗ hổng có thể chạy trốn. Rất nhanh, lại một tiếng “Chi chi”, một con đại hạt tử bị bỏ vào. “Đây là t11-3122, làm quen đi” người mặc áo bào tro nhìn vào mắt ta cười mị mị, “Các ngươi hãy hảo hảo hưởng thụ đêm động phòng hoa chúc đi” Trong bóng tối t11-3122, cẩn thận đi quanh ta, trong bóng tối, ta chỉ nhìn thấy ánh sáng từ đôi mắt hồng của hắn. Hắn bắt đầu dựa sát vào ta, ta lùi lại, ta chạy nhanh đến bên kia lồng, nhưng hắn cũng rất nhanh chóng đuổi theo, tới gần ta, dùng cái mũi êm ái chạm vào cơ thể ta. Hắn so với ta không biết lớn hơn bao nhiêu lần, thân thể cường tráng, ánh mắt ôn nhu. Hắn chần chừ rồi chìa đầu lưỡi ra, bắt đầu liếm ta, liếm làm ta ngứa ngứa, như quay trở lại lúc mới được sinh ra. Có lẽ hắn là chỗ dựa của ta. Người yêu của ta, có hắn, ta sẽ không cảm thấy tịch mịch, cũng sẽ không cảm thấy nỗi sợ hãi tử vong! Ta rốt cục rúc vào lòng hắn, trong ngực hắn, ta tựa hồ có cảm giác an bình đã quên từ lâu. t11-3122 cái tên này quá khó nhớ. Ta liền sửa lại tên cho hắn, gọi là Tiểu Cường, cường tráng chính là mạnh mẽ, ta hi vọng hắn vĩnh viễn có thể xử dụng sự mạnh mẽ đó để bảo vệ ta, cho ta một điểm an ủi. Chúng ta hạnh phúc ở một chỗ được hai ngày, ngày thứ ba, Tiểu Cường bị bắt ra khỏi lồng, ta lại một lần nữa bị quăng vào cái lồng sắt to chật chội trước kia cùng chúng bạn. “Tiểu Cường” Ta gọi hắn, nắm chặt chắn lồng, đưa mắt nhìn hắn bị người ta vội vã mang đi. Ta tưởng rằng sẽ không còn gặp lại hắn, nhưng là mấy giờ sau, hắn đã trở về, một mình ngủ ở cái lồng nhỏ gần ta. Ta khẩn trương dùng ánh mắt kiểm tra hắn, trên người không có mùi thuốc, hắn không có ngứa, vẫn bình an ngủ say. Ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn thấy lo lắng. Hắn bình yên vô sự thật sao? Như thế nào có thể chứ? Vài ngày sau, ta cảm thấy sợ hãi thật sự. Tiểu Cường bắt đầu sốt cao, má dài ra như cái bướu thịt. Bướu thịt sinh trưởng tốc độ vô cùng nhanh, Tiểu cường mạnh mẽ đã không thể ăn cơm uống nước, thân thể cường tráng ngày càng gầy gò đi, không còn cái uy phong lẫm lẫm của một tiểu nam tử hán trước kia. Hắn mỗi ngày đều ngủ mê mệt, thỉnh thoảng mở mắt nhìn sang ta, con mắt vô thần, sau đó rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ. Lúc có người vào, ta nắm chắn lồng bối rối, “Cứu cứu hắn, cứu cứu hắn nha!” Nhưng không một ai để ý tới tiếng chi chi chói tai của ta. Bọn họ chỉ lạnh lùng kiểm tra, ngẫu nhiên dùng cán bút đâm vào hắc xác cứng rắn của Tiểu cường, ghi chép, sau đó lại rời đi. Tối hôm đó, Tiểu cường trong hôn mê tỉnh dậy, giãy dụa bò dậy uống hai miếng nước. “Tiểu cường” Ta thấp giọng ôn nhu gọi hắn, Tiểu cường nghe thấy được, chuyển khuôn mặt tiều tuỵ sang nhìn ta. Hắn nhận ra ta, là ái thê của hắn. Hắn kéo thật mạnh cái u nhọt, cố sức, lấy tay nắm lấy lồng sắt, cùng ta đối mặt. Chìa bàn tay nhỏ bé, nhưng mà vẫn còn một khoảng cách để chạm vào tay hắn, hắn nhìn ta một lát, đột nhiên bắt đầu kịch liệt co quắp. Ta kêu lên, Tiểu Cường, Tiểu Cường ngươi cố kiên trì a, ngươi không được chết, không được bỏ rơi ta! Đột nhiên co quắp, Tiểu Cường vừa thoáng cái lại an tĩnh, hắn mềm nhũn ra, rốt cuộc không có tiếng động gì nữa. Có người đến, đánh một chút vào thân thể hắn, mở cửa xem qua loa rồi cầm đuôi mang hắn ra ngoài. Trong lồng sắt, chìa bàn tay nhỏ bé, lén lút hướng hắn phất tay nói lời từ biệt, gặp lại, Tiểu Cường, chúng ta sẽ tái ngộ, không có đau đớn không có cực khổ thì làm sao có hạnh phúc thiên đường, chúng ta sẽ được tự do và hạnh phúc. Vài ngày sau khi Tiểu Cường rời ta đi, ta cũng bị bắt đi, bỏ vào trong lồng sắt nhỏ, mang đến căn phòng lớn dùng để thí nghiệm. Trong lòng ta minh bạch, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng đi ra khỏi căn phòng nhốt chúng bạn. Chúng ta tiến vào cánh cửa có viết “Luyện kim viện”. Bên trong rất ấm áp, nhưng không làm người khác vui vẻ. Khắp nơi đều tràn ngập mùi vị của thuốc, khắp nơi đều là người mặc áo bào tro, vẻ mặt lạnh lùng. Ánh mắt bọn họ lạnh như băng, làm ta sợ đến run người, bản năng hướng tới góc lồng sắt để trốn. Cửa bên hông lồng bị mở, ta bị một bàn tay kéo ra, mấy cái dây cố định tay chân tay vào một cái bàn. Uốn éo đầu, ta sợ đến hồn phi phách tán, đồng bọn của ta, cũng như vậy bị một vết cắt thật dài ở bụng, ngũ tạng màu đỏ tươi bị phơi ra, con mắt chớp động. Bốn phía không còn ai, đại khái thí nghiệm đã xong, mọi người đều đã rời đi. “Nhưng là hắn còn sống a” Âm thanh bi hào, ta cũng sẽ có kết qủa như vậy sao? Không để ý tới ta rít gào, một người mặc áo bào tro, giơ kim tiêm lên, không chút do dự đâm vào tay ta. Một trận đau đơn, nước thuốc lạnh như băng chảy vào trong cơ thể ta. Rút kim tiêm ra, thí nghiệm đã xong. Ta lại bị bọn họ thí nghiệm, thân thể ta mệt mỏi, mí mắt rũ xuống, hô hấp nóng rực. Ta ở trong góc lồng, dần thiếp đi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang